Chương 489: Cơ quan hiện lên
.
Lương Hiếu Vương?
Kẻ giết người Lương Hiếu Vương?
Phát Khâu Trung Lang Tướng Ngọc Xích nói từng chữ từng chữ cuối cùng giống như dùng hết sức toàn thân bức ra vậy, năm ngón tay y còn nắm chặt lấy cổ tay Đơn Phi, giống như vòng sắt vậy.
Nhưng khi y nói ra mấy chữ cuối cùng, hai đồng tử bắt đầu phóng to…vô thần…hào quang tản đi…
Ngoẹo đầu, Ngọc Xích không lên tiếng nữa, chỉ có hai mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước, giống như nhìn thấy sự tồn tại của Lương Hiếu Vương vậy.
Gió bắt thổi lạnh.
Rừng trúc xào xạc.
Ba người còn sống ở đây người đứng, người nằm, người ngồi xổm, thoạt nhìn giống như tượng gỗ điêu khắc vậy.
Gió bắc lạnh, lời nói của Ngọc Xích càng khiến Đơn Phi, Tuân Du đông lạnh đến tận xương.
Người bên ngoài nghe thấy lời nói của Phát Khâu Trung Lang Tướng Ngọc Xích chắc chắn là mờ mịt không mò ra gì cả, Đơn Phi lúc này lại có cảm giác sởn tóc gáy.
Hắn biết quá nhiều.
Biết càng nhiều, kinh hãi càng nhiều!
Kẻ giết người lại là Lương Hiếu Vương?
Đơn Phi đến thế giới này không bao lâu, thì đã nghe được của Lương Hiếu Vương từ trong miệng Tào Quan.
Khi đó Tào Quan có nói cho hắn biết hai chuyện liên quan đến Lương Hiếu Vương. Lương Hiếu Vương không phải thọ chung chính tẩm, mà là chết bất đắc kỳ tử. Trong quan tài của Lương Hiếu Vương có vết tích đốt hương.
Tào Quan khi đó nói Lương Hiếu Vương sử dụng Trường Sinh Hương.
Sau đó Đơn Phi biết được từ miệng của Thạch Lai, Lương Hiếu Vương lấy được Trường Sinh Hương từ tay Bặc Ấp.
Sau đó là một loạt biến hóa như mộ Thất Tinh, quan tài người khổng lồ, hố trời…
Đơn Phi vốn bị Tào Quan làm cho không mò ra đông tây nam bắc, nhưng so với ban đầu, sự hiểu biết của hắn về Tam hương thật sự đã cách biệt trời vực.
Tào Quan lừa hắn!
Đơn Phi hắn hồ đồ, có điều tất cả thay đổi đều nằm trong tính toán của Tào Quan.
Lão quỷ kia mấy năm nay phỏng chừng không nghĩ chuyện gì khác, chỉ nghĩ đến chuyện Tam hương. Lão quỷ tính toán chuẩn xác tất cả bước đi vận hành giống như đồng hồ vậy, chỉ đợi sau khi Đơn Phi hắn đến thì khởi động kế hoạch.
Bây giờ Đơn Phi nghĩ lại, Lương Hiếu Vương và Vương Hậu không thấy trong quan quách, không phải là dùng Trường Sinh Hương, mà là dùng Vô Gian!
Trường Sinh Hương có thể làm cho Tôn Sách biến thành xương trắng, có thể khiến Lã Bố chết đi sống lại. Đơn Phi đến bây giờ cũng không biết Lã Bố có phải là xương trắng hay không, bởi vì Lã Bố mà hắn nhìn thấy cũng giống như Tôn Sách vậy, đều để bản thân mình như giấu trong sương mù.
Có điều Trường Sinh Hương sẽ không khiến người ta biến mất, có thể khiến người ta biến mất là Vô Gian, mà Tào Quan vẫn cấp thiết tìm kiếm cũng không phải là Trường Sinh Hương, mà là Vô Gian!
Tào Quan không cần trường sinh, ông ta cần thay đổi!
Lương Hiếu Vương đói bụng ăn quàng, bản thân dùng hương gì nói không chừng chính ông ta cũng không biết, dù sao thì Lương Hiếu Vương bị ý nghĩ trường sinh mê hoặc đầu óc, đế vị vô vọng, hi vọng cuối cùng đều đặt lên thần hương của Bặc Ấp cầu được.
Con người chính là buồn cười như thế, cho dù có cao cao tại thượng hơn nữa, thời điểm cuối cùng vẫn không tránh được kỳ vọng tham lam hèn mọn.
Sau khi Tào Quan vào mộ Lương Hiếu Vương, thấy thi thể Lương Hiếu Vương biến mất, thì biết ngay Lương Hiếu Vương dùng hương gì. Tào Quan chính vì biết điểm này, mới có thể kéo tơ lột kén ra tay từ mộ Thất Tinh, bám riết không tha đi tìm tung tích Vô Gian, cũng tìm được nơi ở của Thi Ngôn.
Khi Đơn Phi ngẫu nhiên nghĩ đến chuyện Lương Hiếu Vương, vẫn sẽ tò mò Lương Hiếu Vương sẽ xuyên đến nơi nào. Hắn có muôn vàn suy nghĩ, nhưng hắn thật sự không ngờ Lương Hiếu Vương lại xuyên về sau này!
Vô Gian còn có thể mang người ta xuyên đến tương lai?
Lương Hiếu Vương là đệ đệ của Hán Cảnh Đế, cách hiện tại đã là cổ nhân của mấy trăm năm trước!
Nếu người giết Phát Khâu Trung Lang Tướng đích thực là Lương Hiếu Vương, vậy Lương Hiếu Vương thật sự xuyên đến sau này ư?
Hay là sau khi Lương Hiếu Vương chết, vong linh không tan, đi tìm Phát Khâu Trung Lang Tướng lấy mạng?
Lương Hiếu Vương có động cơ giết người, dù sao cũng là đám người Phát Khâu Trung Lang Tướng, Mạc Kim Giáo Úy hủy đi lăng mộ mà ông ta dày công xây dựng, nhưng suy đoán này nếu đặt ở thời hiện đại, cho quan tòa nghe, tuyệt đối sẽ coi Đơn Phi hắn như tên bệnh thần kinh.
Đơn Phi ngồi xổm dưới đất một lúc lâu, lúc này mới buông thi thể của Ngọc Xích đứng lên.
-Ngọc Xích nổi tiếng trong Phát Khâu Trung Lang tướng nhờ tính toán đo lường địa lý.
Tuân Du khó nhọc nói: -Y rất có phương pháp khi đo vẽ địa hình, bản đồ mà chúng ta đến đây chính là do y vẽ.
Đơn Phi không có giao tình gì với đám người này, có điều trong tình huống này vẫn khó tránh thương cảm, hơi trầm ngâm một lát, Đơn Phi đưa tay lục tìm trong lòng Ngọc Xích, móc ra được một mảnh giấy mở ra xem.
Một mảnh giấy rõ ràng là bản đồ thu nhỏ của Tương Phi Từ.
Trong bản đồ đều chú thích rõ ràng tỉ mỉ kiến trúc của sương phòng hậu điện, thiên điện, chủ điện của Tương Phi Từ, thậm chí ngay cả rừng trúc nơi này cũng đều được đánh dấu trong đó, không chút hàm hồ nào.
Đơn Phi không nhìn ra có nơi nào đặc biệt từ trên bản đồ, trầm ngâm không nói.
Tuân Du cau mày nói: -Y sẽ không vô duyên vô cớ vẽ tấm bản đồ này.
Đơn Phi cũng có suy nghĩ như vậy.
Ngọc Xích không giống người yêu thích mỹ thuật, rảnh rỗi sẽ ngồi sẽ nhanh phong cảnh. Y vẽ Tương Phi Từ tường tận như thế, tỷ lệ đều cực kỳ chính xác, đứng ở góc độ chuyên nghiệp đã có thể gọi là bản đồ quy hoạch công trình giai đoạn đầu của việc đào mộ rồi.
Y hoài nghi Tương Phi Từ có con đường dưới đất, nên mới sẽ tỷ lệ để tính toán sự huyền ảo của nơi này sao?
Đơn Phi là chuyên gia, cũng suy xét theo góc độ chuyên nghiệp.
Đảo đấu bị một số người thêu dệt đến mức kỳ diệu, nhưng mộ táng phần lớn là chôn người, cũng do người đào, tuyệt đối sẽ không thoát khỏi tâm lý của con người.
Trừ phi là hiện tượng cực kỳ đặc biệt giống như Hoàng Đế, đại đa số mộ táng đều có liên quan đến các mặt thường thấy như niên đại, phong tục, tập quán và kiến trúc học.
Yêu cầu giống nhau cách tra khác nhau chính là tố chất cần có của những chuyên gia ngành này.
Ngọc Xích là chuyên gia.
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây thì mở bản đồ thứ hai ra, hơi ngẩn ra.
Bản vẽ thứ hai này vẫn có Tương Phi Từ, có điều là bản đồ địa hình xung quanh Tương Phi từ, Tương Phi Từ trong này đã co lại chỉ còn mấy decimet vuông.
Đơn Phi tính toán tỉ lệ, biết diện tích mà bản đồ này sẽ đại khái là diện tích gấp mười lần bản đồ trước đó.
Bản vẽ đương đại cực kỳ quen thuộc với loại tỷ lệ thu nhỏ này. Ngọc Xích hai ngàn năm trước đã có thể khống chế tỷ lệ chính xác như thế, vậy thì tuyệt đối không đơn giản.
Trong lòng Đơn Phi tiếc hận vì sự ra đi của nhân vật này, ánh mắt lại rơi vào góc tây nam của bản đồ.
Nơi đó cũng có rừng trúc, giữa rừng trúc có một ký hiệu tử xiên đỏ như máu.
Đại diện cho nguy hiểm?!
Văn tự lưu truyền mấy ngàn năm, trừ văn tự Hoa Hạ ra, phân nhánh của ngôn ngữ chi thứ căn bản không thể nhìn được. Ngươi bảo người nước ngoài nghiên cứu văn tự quốc gia họ mấy trăm năm trước, đối với bọn họ mà nói đã là vấn đề cực kỳ khó. Chỉ riêng văn tự Hoa Hạ tồn tại mấy ngàn năm, thậm chí văn tự giáp cốt tồn tại trước đó rất lâu đều có thể được suy đoán không sai biệt lắm.
Văn tự Trung Quốc có thể có tính kế thừa sâu xa như thế là do có linh hồn của văn minh ấp ủ.
Dù là như thế, rất nhiều khi văn tự vẫn không trực quan bằng hình vẽ.
Đơn Phi nhìn thấy dấu hiệu màu đỏ hình xiên đó rồi, liếc mắt là cho rằng đó là ký hiệu cực kỳ nguy hiểm!
-Nơi tây nam có nguy hiểm? Tuân Du thấy Đơn Phi nhìn đến xuất thần, cố gắng gượng lên nhìn sang, nhìn thấy bản đồ cũng suy đoán như thế.
-Ta không đi tây nam, trước tiên xem xét động tĩnh xung quanh đã. Đơn Phi xoay chuyển suy nghĩ dặn dò nói: -Các ngươi ở lại đây!
Hắn nói xong, nhét bản đồ vào lòng, lướt nhanh như chớp ra ngoài, không đến thời gian một chén trà sau thì quay lại: -Nơi này chỉ có hai người Bác Sơn, Ngọc Xích, không có ai cả.
Bạch Liên Hoa vốn lo lắng Đơn Phi một mình đi phía tây nam thám hiểm, sau khi thấy Đơn Phi quay lại mới thở phào một hơi.
-Quách Gia thì sao?
Tuân Du hỏi thẳng: -Bọn họ không ở đây, lẽ nào đến địa điểm nguy hiểm trong bản đồ rồi?
Trong lòng Đơn Phi cũng có suy nghĩ như Tuân Du, có điều chuyện đến nước này, lại không vội đi về phía đó: -Trước tiên đi xem chủ điện đã.
Ba người bước nhanh đến đại điện, khi Đơn Phi muốn bước vào đại điện, Tuân Du bất giác nói: -Đơn Thống Lĩnh, ngươi phải cẩn thận. Ông ta biết mình nói phí lời, trong tình huống này, tuy giữa ban ngày ban mặt, nhưng ai cũng sẽ lo lắng đề phòng duy trì cảnh giác, càng đừng nói là Đơn Phi. Có điều Tuân Du vẫn nhịn không được dặn một câu, sau đó bổ sung nói: -Không biết trong điện có cơ quan lối ngầm hay không?
Đơn Phi đang muốn vào điện kiểm chứng việc này, nghe vậy gật đầu ra hiệu đã biết, dùng gậy trúc khẽ đâm xuống đất, chậm rãi bước vào trong đại điện.
Trong đại điện thờ phụng hai nữ thần.
Đơn Phi không biết tướng mạo của Nga Hoàng, Nữ Anh, nhưng nghĩ hẳn là dáng vẻ như được cung phụng này đi.
Hai bức tượng Nga Hoàng, Nữ Anh trên bàn thờ thoạt nhìn trông rất sống động, trong mắt rưng rưng…
Thủ pháp điêu khắc rất cao minh.
Khi Đơn Phi ngắm ngía tượng thần kỹ càng, chậm rãi di chuyển khắp nơi, lắng nghe động tĩnh trong điện. Sau khi hắn cẩn thận tra xét bàn thờ, xà ngang góc khuất, nhất thời không phát hiện được gì.
Hắn cũng không vội vã, chậm rãi đi đến trước trường minh đăng dưới bàn hương trước nơi thờ.
Trong trường minh đăng rõ ràng còn có tàn tích của dầu thắp, có điều đã tắt rồi.
Ngọn đèn làm bằng đồng xanh, phong cách cổ xưa.
Đơn Phi quan sát ngọn đền không phải là đang khảo cổ, mà là đang suy xét. Bọn Quách Gia nếu ở lại nơi này, hơn phân nửa sẽ dùng đèn dầu nơi này.
Sự thật như hắn dự đoán, trên hương án có bụi nhang rất dày, giống như có rất nhiều người đến thắp hương vậy, mà bên cạnh bệ đèn dầu trên tay trái của hắn bụi nhang hỗn loạn, rõ ràng là có dấu vết đèn dầu bị di chuyển.
Bụi nhang dưới bệ đèn dầu phía bên tay phải hắn lại không có dấu vết hỗn loạn.
Chút thay đổi đó nhìn rất nhỏ, nếu không phải người cẩn thận, rất khó phát hiện được điểm này.
Bạch Liên Hoa lập tức kéo ngựa vào điện, đi đến phía sau Đơn Phi nói: -Đơn đại ca, ngọn đèn bên phải rất sạch sẽ, giống như thường được người ta cầm, vì sao bụi nhang phía dưới lại không có dấu vết bị di chuyển rõ ràng chứ?
Trong lòng Tuân Du khẽ động, vội nói: -Không có di chuyển có lẽ là vì không thể di chuyển?
Bạch Liên Hoa đưa tay ra thử, lại bị Đơn Phi ấn lại.
Thời gian ngưng trọng.
Bạch Liên Hoa không nhìn Đơn Phi, chỉ sợ Đơn Phi nhanh chóng di chuyển tay, xuyên qua ngọn đèn nhìn bóng dáng Đơn Phi nói: -Đơn đại ca, đây là cơ quan…sao?
Đơn Phi chậm rãi buông tay ra, kéo cánh tay Bạch Liên Hoa lùi ra sau mấy bước.
-Các ngươi rời khỏi đây, ta đi xem thử.
-Theo lý mà nói sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Bạch Liên Hoa nhẹ giọng nói: -Nếu những người bạn đó của Đơn đại ca từng động đến cơ quan này, xuất hiện nguy hiểm, tro bụi trên hương án không nên chỉ có dấu vết di chuyển đèn dầu.
Trong lòng Đơn Phi thầm khen, vẫn nói: -Cẩn thận thuyền đi được vạn năm.
Bạch Liên Hoa đột nhiên mỉm cười, thương lượng nói: -Nếu không có nguy hiểm, vậy muội dẫn Tuân Hầu lùi ra sau vài bước có được không?
Đơn Phi thấy Tuân Du đỏ mặt, biết ông ta tự cảm thấy minh liên lụy, lại không tiện quét sạch mặt mũi hai người:
-Được.
Đợi Bạch Liên Hoa kéo ngựa ra sau mấy bước, Đơn Phi lấy ngọn đèn như thường, tay phải cứ cứng ở đó.
Quả như ba người suy đoán, ngọn đèn không nhúc nhích, giống như đúc bằng sắt vậy.
Đơn Phi lấy tiền đồng bắn xuống mặt bàn, phát ra tiếng kim loại giao nhau.
Bàn làm bằng sắt!
Đơn Phi hơi đẩy bàn, nhanh chóng phát hiện chân bàn càng giống như liên kết với mặt đất đá xanh vậy, lại cầm cán đèn lần nữa, Đơn Phi hơi do dự.
Trong lòng Tuân Du thầm nghĩ nếu không cầm được, vậy chỉ có thể di chuyển để mở cơ quan.
Tương Phi Từ quả nhiên có điều lạ.
Đây là cơ quan trong Tương Phi Từ!
Đám người Quách Gia không thấy đâu lẽ nào có liên quan đến cơ quan này?
Tuân Du ông ta mặc dù không phải Mạc Kim Giáo Úy, nhưng cũng coi như biết chút môn đạo. Ông ta muốn Đơn Phi xoay chuyển đèn dầ, nhưng lời nói này thực sự không nói ra được.
Đơn Phi đang mạo hiểm.
Tuân Du ông ta không làm gì cả, sao lại không biết xấu hổ mà chỉ bảo Đơn Phi mạo hiểm làm việc?
Tay phải Đơn Phi xoay sang trái, đèn dầu động cũng không động, Đơn Phi trầm mặc một lát, cuối cùng chuyển đèn dầu sang phải.
Vang lên tiếng cạch.
Ngọn đèn đột nhiên xoay nửa vòng!