Thâu Hương

Chương 491: Ma cảnh

Chương 491: Ma cảnh


.
Tuân Du, Bạch Liên Hoa nghe vậy, cũng kỳ quái nhìn Đơn Phi.
Trên mặt đất trải ra hai tờ bản vẽ rừng hoa đào.
Cũng là hoa rơi rực rỡ, cỏ cây tươi đẹp, trong có cây đào, trên cây đào hoa đua nở!
Tranh vẽ của Hoa Hạ rất khác với hội họa phương Tây, phương Tây từ trước đến nay coi trọng tỉ chính xác, hội họa Hoa Hạ luôn mang phong cách tả ý.
Hai bức rừng hoa đào trên tay Đơn Phi đều mang phong cách tả ý, trong đó cây đào chằng chịt cũng không giống nhau, ý cảnh cũng cực kỳ khéo léo thống nhất, tuyệt đẹp, rừng hoa đào được vẽ giống như tiên cảnh vậy.
Thấy ba người kỳ quái đang nhìn mình, Đơn Phi chỉ vào tấm bên trái nói: - Đây là bản vẽ Ngọc Xích lưu lại.
Trương Liêu gật gật đầu, ánh mắt rơi trên bản vẽ bên tay phải của Đơn Phi, trên mặt khác thường nói: - Cái ta thấy chính là rừng hoa đào trong bức vẽ này, có thể nói là giống nhau như đúc!
Tuân Du nghe thấy kỳ lạ, giãy dụa ngồi lên nhìn kỹ hai bức rừng hoa đào kia, thầm nghĩ mình nếu mình ở trong hoàn cảnh của hai bức rừng hoa đào này, căn bản khó có thể nhận ra sự khác nhau.
Hai bức họa ngoại trừ vị trí cây đào khác nhau, đều thưa thớt giống như, đặt mình vào trong đó làm sao có thể phân biệt ra được?
Đơn Phi chậm rãi gật đầu.
-Đơn huynh đệ, đệ làm thế nào lấy được bức vẽ này? Trương Liêu không khỏi đặt câu hỏi lần nữa.
Đơn Phi nhìn Trương Liêu nói: - Trương đại ca, huynh có tin đệ hay không?
Trương Liêu thẹn thùng nói: - Ta đương nhiên tin đệ. Vừa rồi ta kì thực...
-Nếu như huynh là tin đệ, trước tiên không cần lo lắng. Đơn Phi trầm giọng nói: - Phiền huynh nói rõ chi tiết sự tình cho chúng ta nghe, sau đó lại tính toán, được không?
Trương Liêu hít sâu một hơi, bình phục xúc động: - Quách Gia nghe nói truyền thuyết rừng hoa đào, nói Tương Phi Từ tất có chỗ khác biệt.
-Cái gì là truyền thuyết rừng hoa đào? Bạch Liên Hoa cảm thấy Trương Liêu làm việc không có trật tự, không khỏi quát một cách dịu dàng.
Trương Liêu sợ run lên: - Hoá ra các ngươi còn không biết? Ta cho rằng Quách Gia đã sớm nói cho các ngươi...
Thấy Đơn Phi, Tuân Du đều lắc đầu, Trương Liêu thầm kêu hổ thẹn.
Y cho rằng hai người đều đã biết việc này, nên mới nói ngắn gọn, không ngờ hai người này căn bản không biết chút nào, hai người này trước mắt còn không nổi bão với y, tin rằng là có tu dưỡng cực kỳ tốt.
- Là như vầy.
Trương Liêu lập tức nói: - Gần bên trái Hoa Dung không biết từ khi nào thì truyền lưu một truyền thuyết kỳ dị, những người đó nói nơi đây có một Tương Phi Từ, chỉ cần cung kính cầu nguyện với Tương Phi, thì có thể nhìn thấy tiên cảnh rừng hoa đào, còn có thể nhìn thấy tiên nữ trong rừng.
Bạch Liên Hoa khẽ chau hàng mày thanh nhã lại, còn muốn mở miệng, thấy Đơn Phi xua tay với nàng, Bạch Liên Hoa nhịn lại hoài nghi.
Lúc này ánh mặt trời rơi vào trong điện, chiếu vào gương mặt tuổi còn trẻ, nhưng đã cực kỳ kiên nghị của Đơn Phi.
Thấy Đơn Phi tập trung suy tư, Bạch Liên Hoa trong lòng nghĩ đến ta trước kia thủy chung không biết Đơn đại ca sao lại hấp dẫn người khác, hiện giờ mới biết được, khi hắn đang suy tư thật khiến cho người ta thích. Ừ, thật ra hắn làm chuyện gì, đều làm cho người ta nhìn thấy thuận mắt.
Trương Liêu nói tiếp: - Chỉ cần có người có thể nhìn thấy tiên nữ rừng hoa đào, thì có thể nêu lên tâm nguyện, tiên nữ nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện.
- Vớ vẩn, trên đời làm sao có thể có loại chuyện này? Tuân Du nhịn không được nói.
Trương Liêu thở dài: -Ta lúc đầu cũng không tin việc này, tuy nhiên... Y muốn nói lại thôi.
Đơn Phi tiếp lời nói: - Huynh hiện giờ chẳng những gặp được rừng hoa đào, còn gặp được tiên nữ?
Trương Liêu cười khổ nói: - Chúng ta nhìn thấy rừng hoa đào, nhưng không thấy tiên nữ... Thần sắc y hiện lên ý sợ hãi, rốt cục nói: - Chúng ta có thể nói đã gặp được địa phương kinh khủng nhất trên đời này.
Đơn Phi, Tuân Du liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng kêu lên nói: - Nói rõ chi tiết từ đầu.
Trương Liêu cũng không đùn đẩy nói: - Sau khi Quách Gia nghe nói việc này lại tìm hiểu tỉ mỉ, phát hiện rất nhiều người đều truyền tụng việc này vô cùng kì diệu, hơn nữa gần đây có một người tên Ngôn Hữu Tín lấy được tiên dược và vàng từ chỗ của tiên nữ, trị khỏi cho mẹ già bệnh đã lâu.
Thấy ánh mắt Đơn Phi chớp lên, Trương Liêu lập tức nói: - Làm sao vậy?
- Nói tiếp. Đơn Phi bình tĩnh nói.
- Quách Gia nói chuyện này không thể tưởng tượng, nhưng rất có thể là mấu chốt phát hiện bí bịa Vân Mộng. Y không tìm được Ngôn Hữu Tín, có điều nghiền ngẫm được đại khái từ trong lời đồn, cho rằng rừng hoa đào và Tương Phi Từ nơi đây tất có liên quan, hơn nữa rừng hoa đào xuất hiện, cũng có thể có thể có liên quan với Tương Phi Từ.
Tuân Du kinh ngạc nói: - Rừng hoa đào xuất hiện? Rừng hoa đào này lẽ nào sẽ biến mất?
- Tự nhiên.
Trương Liêu không chút do dự nói, thấy ánh mắt Tuân Du nhìn y một cách quái dị, Trương Liêu cười khổ nói: - Theo như lời đồn, rừng hoa đào là tiên cảnh, tiên cảnh đương nhiên lúc ẩn lúc hiện đấy, hơn nữa không phải thứ mà phàm phu tục tử có thể nhìn thấy.
Tuân Du "hừ" một tiếng, cuối cùng không nói thêm gì.
- Đơn huynh đệ, Quách Gia nói đệ kiến thức rộng rãi, tất nhiên sẽ có một giải thích đối với sự việc này. Đệ tin ta nói đấy, có phải hay không? Trương Liêu hỏi.
Đơn Phi cảm thấy rừng hoa đào này lại giống như tiên sơn ngoài biển, nhưng nơi này là đầm lầy, máy bay của Hoàng Đế sẽ không phải là có thể thường lui tới tới lui tuần tra trong đại trạch chứ?
Vậy cũng quá thần kỳ rồi!
- Trương huynh, huynh nói tiếp trước đi.
Trương Liêu do dự một chút, tiếp tục nói: - Quách Gia tới nơi đây, phát hiện trong điện có một ngọn đèn có thể chuyển động, nhưng dưới bàn cũng không có lối đi bí mật hay cơ quan.
Quách Gia mang theo một đám Phát Khâu Trung Lang Tướng, những người này cả ngày kiếm ăn ở dưới đất, bọn họ một khi đã nói như vậy, Đơn Phi tin ý kiến chuyên nghiệp của bọn họ, hỏi tiếp: - Sau đó thì sao?
- Đêm hôm đó, có một huynh đệ canh gác tên là Linh Thành, gã đột nhiên mất tích không thấy đâu! Trương Liêu nghiêm nghị nói:
- Quách Gia phỏng đoán việc này, liệu chắc rằng huynh đệ kia mất tích ở hướng tây nam, vì thế mang chúng ta đi tới xem xét, đồng thời bảo Ngọc Xích, Bác Sơn ở lại đây chờ các ngươi.
Đây là nguyên do Ngọc Xích đánh dấu nguy hiểm lên bản đồ?
Trong khi Đơn Phi suy nghĩ thì nghe Trương Liêu nói: - Chúng ta chạy tới nơi đó vào sáng sớm, phát hiện binh khí tùy thân của Linh Thành, nhưng không thấy Linh Thành đâu. Khi Quách Gia sai người điều tra tỉ mỉ nơi đó...rừng hoa đào xuất hiện.
Trương Liêu nói tới đây, khóe mắt không khỏi co giật.
Tuân Du càng nghe càng mơ hồ, nếu không nể Trương Liêu và Đơn Phi là huynh đệ, gần như muốn quát lớn.
Nhịn lại sự không hài lòng, Tuân Du chậm rãi nói: - Nghe ngươi nói như vậy, rừng hoa đào giống như tiên trận trong thần thoại vậy, được thần tiên vẫy tay một cái thì sẽ hiện ra ở chỗ các ngươi?
Ông ta vốn có điểm châm chọc ý, không ngờ Trương Liêu còn thật sự gật đầu nói: - Đúng là như thế!
Tuân Du ngẩn ra.
Trương Liêu mí mắt không ngừng giật nói: - Rừng hoa đào vừa hiện, vốn dĩ giống như bức họa tay.
Y vươn một ngón tay chỉ bức tranh bên tay phải Đơn Phi.
Đơn Phi nhìn ra y hoang mang, nói: - Đệ lúc đầu ở Tương Dương, lấy được bức họa này trong tay một cặp phụ tử. Đôi phụ tử kia, người lớn thì tuổi đã già, người trẻ ý thức mơ hồ, bức họa này chính là bức họa của người trẻ. Y đem tranh này đưa cho ta, có điều lúc trước ta cũng không biết truyền thuyết rừng hoa đào gì cả.
Tuân Du chen miệng nói: - Ta thấy này hai bức họa cơ bản giống nhau, Trương Tướng Quân vì sao một mực chắc chắn bức họa này chính là rừng hoa đào mà ngươi gặp qua?
Trương Liêu giải thích nói: - Ngọc Xích dựa theo miêu tả của dân chúng Hoa Dung về rừng đào, vẽ một bức rừng hoa đào như vậy, hy vọng lần này tìm được người thật sự đã tới rừng hoa đào. Ngọc Xích vẽ rất tốt, nhưng người thực sự tới rừng hoa đào mới hiểu được, bức rừng hoa đào trên tay Đơn huynh đệ mới thật sự là do người thật sự từng gặp có thể vẽ ra được.
Ngừng chốc lát, Trương Liêu nói: - Chẳng biết tại sao, bức họa này xem lâu, sẽ càng cảm thấy đây chính là rừng hoa đào chúng ta nhìn thấy... Ánh mắt chớp lên, Trương Liêu đột nhiên cầm lấy bản vẽ, để nghiêng dưới ánh sáng nói: - Tuân Hầu, ngươi xem!
Tuân Du chăm chú nhìn lại, sắc mặt biến hóa.
Ông ta mới vừa rồi không cho rằng bức họa này có gì kỳ lạ, nhưng theo góc độ của Trương Liêu, mượn ánh mặt trời trông qua thì mới phát hiện, bức họa kia bỗng dưng trở nên sắc thái sặc sỡ, lại hiện nổi lên mặt giấy giống như hình lập thể vậy.
Đơn Phi cũng kinh ngạc.
Hắn trước đây cũng chưa bao giờ phát hiện điểm ấy, cho tới giờ khắc này mới phát hiện huyền ảo trong đó. Loại tranh vẽ này đặt ở đương đại cũng giống như phác họa lập thể vậy, nhưng càng có thần vận, bởi vì cả bức họa dưới ánh mặt trời, không ngờ giống như sống lại.
Bốn chữ trông rất sống động vốn có thể dùng để hình dung một bức họa cực kỳ tinh xảo, nhưng bức họa này giờ phút này đã không thể dùng sinh động như thật để diễn tả. Bởi vì ngươi chăm chú nhìn rừng hoa đào kia hồi lâu, thậm chí có thể cảm giác được sự chuyển động lá rụng trong đó, sinh mệnh của trùng kêu chim hót!
- Trên đời này lại có nét vẽ thần kỳ như thế? Tuân Du không khỏi khen. Ông ta vốn muốn hỏi chuyện thiếu niên, nhưng nghĩ Tương Dương đường xa, lời tán gẫu không vội nhiều lời, lập tức trở lại hiện thực: - Loại rừng hoa đào này vốn là cảnh đẹp, các ngươi giống như...
- Chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tinh thần của Trương Liêu hiển nhiên trải qua chấn động thật lớn, nói chuyện lâu như thế thì bắt đầu khôi phục trầm ổn: - Rừng hoa đào tiên cảnh vừa ra, chúng ta đầu tiên là tán thưởng, lúc này không biết ai nói một tiếng đề phòng cạm bẫy, sau đó... Cây rừng đều gãy, mảnh vụn bay tán loạn, có đoạn cây bay múa kích động xung quanh chúng ta, các huynh đệ lần lượt gặp nạn.
Tuân Du, Đơn Phi liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nhìn ra vẻ nghiêm nghị của nhau.
- Trương huynh nói là chỉ trong chốc lát cây rừng đều gãy? Đơn Phi xác nhận một câu.
Trương Liêu khẳng định nói: - Chẳng qua chỉ trong nháy mắt! Trường hợp này, cho dù ta gặp phải đá ném lôi mộc trong lúc công thành cũng không sánh bằng một phần mười nguy hiểm trong đó. Ta may mắn còn có thể tránh né, nhưng rất nhiều huynh đệ đã bị giết chết tại chỗ. Ngay khi hiểm ác nhất, Quách Gia ném ta ra ngoài rừng, nói với ta...nhanh đi tìm Đơn Phi tới cứu ta!
Trên mặt y lại hiện vẻ hoảng sợ, khóe mắt không ngừng co giật, rốt cục vẫn phải cố lấy dũng khí nói: - Lúc này trời long đất lở, trong rừng hoa đào đột nhiên nứt ra cái khe rộng tầm hơn mười trượng. Quách Gia bị cái khe kia nhấn chìm, cũng không thấy nữa.
Một phát bắt được tay Đơn Phi, Trương Liêu chua xót nói: - Đơn huynh đệ, Quách Gia còn sống... có phải hay không? Nếu không đệ ở nơi này chăm sóc Tuân Hầu, ta...
Y quan tâm an nguy của Quách Gia, thầm nghĩ hiện giờ sự tình đều đã nói xong, bất kể như thế nào cuối cùng cũng phải đi xem lại.
Quách Gia là vì cứu y mà gặp nạn, y nếu như không có biện pháp khác, chỉ có dùng cái chết báo đáp.
Đơn Phi trầm mặc một lát: - Sau đó thì sao?
Trương Liêu ngược lại ngẩn ra: -Sau đó? Tỉnh ngộ lại, Trương Liêu nói: - Sau đó ta liền nghiêng ngả lảo đảo tìm kiếm đường đi Tương Phi Từ, trong đầu ta nhớ rõ Quách Gia từng nói Đơn huynh đệ sẽ đến nơi này, chỉ có Đơn huynh đệ mới có thể cứu y. Sau đó ta không biết như thế nào ngất đi... Sau khi tỉnh lại liền gặp được đệ rồi.
Đơn Phi suy tư nói: - Địa điểm xuất hiện rừng hoa đào cách nơi này bao xa?
Trương Liêu lập tức nói: - Không quá ba dặm. Thấy Tuân Du thần sắc khác thường, cho dù là trên mặt nữ nhân yêu liều kia đều có thần sắc hoài nghi, Trương Liêu khó hiểu nói: - Làm sao vậy, rốt cuộc có vấn đề gì?
Đơn Phi im lặng một lát mới nói: - Rất có vấn đề.
Thấy Trương Liêu hoang mang khó hiểu, Đơn Phi thở dài nói: - Bác Sơn đã chết ít nhất hai ngày trở lên.
Trương Liêu đột nhiên đứng lên, quát: - Cái gì?
Y lập tức hiểu được bọn Đơn Phi hoài nghi cái gì.
Đơn Phi trầm giọng nói: - Xét theo tình hình huynh miêu tả, huynh rời khỏi nơi đây không quá nửa ngày, nhưng trên thực tế, huynh rời khỏi nơi này hẳn là ba ngày trở lên. Mà huynh nói rừng hoa đào vụn gỗ bay tán loạn, huynh tránh khỏi bị đoạn cây đánh chết, vụn gỗ khó tránh khỏi sẽ dính vào một chút, có phải hay không?
Nhìn Trương Liêu trên người chỉ có cỏ khô cành gãy, búi tóc mặc dù loạn, nhưng cũng không có vụn gỗ gì, Đơn Phi hạ giọng nói: - Trương huynh, đệ không phải không tin huynh, nhưng tất cả những gì huynh thấy được...
Dừng hồi lâu, Đơn Phi nói:
- Rất có thể là ảo giác!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất