Thâu Hương

Chương 492: Gặp nguy hiểm lần nữa

Chương 492: Gặp nguy hiểm lần nữa


.
Trương Liêu ngơ ngẩn.
Người bên ngoài nếu như nói như vậy, Trương Liêu nhất định trách là vớ vẩn, nhưng sự tình này là y tự mình trải qua, rất thảm thiết, là ảo giác sao?
Nhưng Đơn Phi là huynh đệ của y, Tuân Du cũng chậm rãi gật đầu, Trương Liêu là người kiên trì nhưng cũng không phải cố chấp, thật lâu sau mới hỏi lại xác định nói: -Ta rời đi ba ngày trở lên?
Nếu đây là sự thật, trong trí nhớ y đi ra ngoài thám hiểm đến khi quay lại không quá nửa ngày, những ngày còn lại trải qua như thế nào? Tại sao y không nhớ chút nào?
- Có lẽ Trương Tướng Quân hôn mê hai ngày ở nơi nào đó... Tuân Du sau một lúc lâu nói: - Tính thế nào thì thời gian mà Trương Tướng Quân thuật lại cũng không cách nào liên kết được. Trương Tướng Quân, không phải Đơn huynh đệ cứu ngươi, mà là ngươi quay lại nơi này gõ cửa viện, hơn nữa khi nhìn thấy Đơn Thống Lĩnh, ngươi ra tay giống như nổi điên vậy, nếu không phải Đơn Thống Lĩnh võ công cao cường khống chế ngươi, làm ngươi tỉnh táo lại, chúng ta thật không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Trương Liêu trán chảy mồ hôi ròng ròng, hồi lâu mới khàn giọng nói: - Vậy... Đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Tuân Du không nói gì.
Chuyện này cực kỳ kỳ lạ.
Đơn Phi tin tưởng Trương Liêu, lúc này mới chỉ ra vấn đề, lại không nghi ngờ Trương Liêu nói dối, Tuân Du tín nhiệm phán đoán của Đơn Phi, cũng cảm giác Trương Liêu không phải đang nói dối, mà là rơi vào một loại ảo cảnh đáng sợ.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Tuân Du tự xưng là tài trí, nhất thời cũng không thể nghĩ rõ ràng.
Đơn Phi trầm mặc một lát mới nói: - Trương huynh, huynh hãy nghỉ ngơi một lát.
Trương Liêu vốn khẩn cấp phải trở về cứu Quách Gia, giờ đây đã hiểu được Đơn Phi vì sao không vội.
Sự việc xảy ra trong hai ngày, chuyện gì cũng đều có thể đã xảy ra, chuyện Đơn Phi có thể làm là trước tiên tra rõ ràng hết thảy.
Trong điện yên tĩnh trở lại.
Đơn Phi thấy mọi người đều đang nhìn mình, nói: - Hiện giờ ta sắp xếp sự việc lại một chút, nếu có vấn đề, làm phiền các ngươi nhắc nhở.
Trương Liêu, Tuân Du lập tức gật đầu.
Bạch Liên Hoa điềm tĩnh nhìn Đơn Phi, âm thầm thở dài.
Nàng hi vọng chính là cùng Đan đại ca đến bên trong Vân Mộng Trạch.Tuy nhiên hiện tại xem ra, điều này cũng biến thành một hy vọng xa vời.
Đơn Phi trầm ngâm một lát, nói: - Quách Gia hoài nghi rừng hoa đào và bí địa Vân Mộng có liên quan...
Trương Liêu mơ hồ, Đơn Phi lại rõ ràng hiểu được hoài nghi của Quách Gia rất có khả năng, người trong nháy mắt có thể khiến nhóm cao thủ như Quách Gia, Trương Liêu đều rơi vào ảo cảnh, rất có thể là có thủ đoạn cao minh phụ trợ, cũng rất có thể liên quan đến bí địa Vân Mộng.
- Muốn gặp rừng hoa đào, trước tiên phải cầu nguyện Tương Phi. Đơn Phi nhìn về phía Trương Liêu: - Quách Gia có cầu nguyện hay không?
Trương Liêu sau một lúc lâu mới nói: - Đêm chúng ta tới, Phát Khâu Trung Lang Tướng đang điều tra xem dưới đất có lối đi bí mật hay cơ quan hay không, cũng không có thu hoạch, Quách Gia đêm đó ở đại điện nhìn Tương Phi không nói gì, ta cũng không hiểu y có cầu nguyện hay không.
Đơn Phi cũng không để ý nói: - Sau đó Phát Khâu Trung Lang Tướng Linh Thành mất tích, Quách Gia và Trương huynh dẫn người đi thăm dò, lưu lại Bác Sơn, Ngọc Xích ở đây.
Ngừng chốc lát, Đơn Phi nói: - Theo ta nghĩ, Bác Sơn, Ngọc Xích và Trương huynh bị vây trong tình huống tương tự, tuy nhiên đám người Trương huynh bị đánh lén ở tây nam Tương Phi Từ, mà Bác Sơn, Ngọc Xích lại trúng chiêu ở trong Tương Phi Từ.
Mọi người hơi chấn động.
Tuân Du thất thanh nói: - Chẳng lẽ là có người cố ý xuống tay với bọn họ?
Ông ta không hứng thú lắm với thần tiên quỷ quái, nghe Đơn Phi phân tích như vậy, lập tức nghĩ đến Tào doanh phái người xâm nhập Vân Mộng Trạch tuy là bí ẩn, không ngờ sớm có người mai phục tại Vân Mộng Trạch, âm thầm xuống tay với người Tào doanh?
Nhìn xung quanh, trái tim Tuân Du không khỏi thắt lại. Ông ta sớm biết lần thám hiểm này cũng không bình thường, tuy nhiên thật không nghĩ tới hành động của đối phương nhanh như vậy.
Đơn Phi trầm ngâm một lát: - Có khả năng này. Dừng một lát, Đơn Phi cầm lấy bức họa mà thiếu niên Tương Dương kia cho hắn, nói: - Xem bình thường, đây là một bức họa, nhưng từ góc độ khác nhau xem, chúng ta lại sẽ phát hiện có ảo diệu.
Tuân Du, Trương Liêu ngơ ngác nhìn nhau, khó hiểu Đơn Phi muốn nói gì.
Đơn Phi lập tức phân tích: - Đều nói tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Trên thực tế, ánh mắt cũng sẽ bắt nạt gạt chúng ta. Ngừng chốc lát, Đơn Phi sửa lại: -Có lẽ không thể nói như vậy, bắt nạt gạt chúng ta vốn là đầu óc của chúng ta.
Trương Liêu và Tuân Du nhất thời hoang mang.
Bạch Liên Hoa trái tim lại run rẩy, nàng nhớ rõ Khương thúc thúc cũng đã nói lời tương tự. Nhận thức của Khương thúc thúc và Đơn đại ca ở phương diện nào đó rất giống nhau.
Tuân Du khó hiểu nói: - Kính xin Đơn Thống Lĩnh giải thích lại một chút.
Đơn Phi biết rằng cổ nhân đối với giải phẫu thần kinh học cũng không am hiểu, chỉ vào đầu của mình nói: - Cái đầu này của chúng ta rất là phức tạp, những lời mà hiện giờ ta nói, đều là do sau khi đầu phát ra mệnh lệnh mới nói ra.
Tuân Du càng nghe càng là kỳ lạ, không khỏi nói: - Đơn Thống Lĩnh thật sự cao kiến.
Đơn Phi biết rằng Tuân Du vẫn không rõ, lập tức nói: - Chúng ta trời sinh còn có hộp sọ cứng rắn bảo hộ cái đầu này không bị thương tổn, tuy nhiên trong một số điều kiện, đầu của chúng ta còn có thể xảy ra vấn đề, dẫn phát điên cuồng.
Tuân Du đối với cái này lại còn rõ ràng: - Loại điên cuồng giống như Trương Tướng Quân là còn tốt, có một số người nổi điên lên, sẽ không tỉnh táo lại nữa.
Đơn Phi vỗ tay cười nói: - Tuân Hầu nói rất đúng. Trong mắt người ngoài, người nổi điên không thanh tỉnh, nhưng trong mắt những người nổi điên kia thấy, người không thanh tỉnh là chúng ta.
Tuân Du như thoáng chút suy nghĩ, cười khổ nói: - Chuyện này còn khiến người ta khó hiểu hơn cả bạch mã phi mã nữa.
Đơn Phi cố sức giải thích: - Nguyên nhân dẫn đến náo loạn cũng là bởi vì đã xảy ra biến cố. Người nổi điên, sẽ hình thành thế giới của mình. Sau khi hai người Bác Sơn, Ngọc Xích trúng chiêu, ý nghĩ hỗn loạn, xét theo lời Ngọc Xích, thế giới mà y bị vây cuối cùng, là thế giới bị Lương Hiếu Vương đuổi giết.
- Vì sao? Tuân Du truy vấn.
Đơn Phi chậm rãi nói: - Từ trước đến nay không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm gõ cửa tự nhiên không sợ hãi. Tuy nhiên rất nhiều người luôn làm những chuyện khiến mình hối hận, những việc này sẽ khắc ghi trong đầu thật sâu, tuy bị áp chế nhất thời, nhưng sẽ hoàn toàn bộc phát ra trong hoàn cảnh nhất định.
Tuân Du suy nghĩ nói: - Ngươi nói là Ngọc Xích bởi vì đào mộ táng Lương Hiếu Vương nên trong lòng...có quỷ, sau khi đầu óc xảy ra vấn đề, lập tức nhớ lại tình hình trộm mộ lúc trước, mới rơi vào thế giới bị Lương Hiếu Vương đuổi giết? Bởi vậy y mới cho rằng là Lương Hiếu Vương giết y?
Đơn Phi gật đầu khen ngợi nói: - Đúng là như thế.
Hắn hơi trầm ngâm lại nói: - Tình huống giữa Bác Sơn và Ngọc Xích tương tự nhau. Trên người Bác Sơn không có vết thương, rất giống thoát lực mà chết trong sự kinh hãi. Theo ta suy đoán, Ngọc Xích ở trong rừng trúc hoang tưởng tránh né đuổi giết, nên mới chịu đựng được tới hiện tại, mà Bác Sơn ngay từ đầu đã rơi vào hoàn cảnh đáng sợ, cảm giác không chỗ nào có thể trốn, nên mới không ngủ không nghỉ điên cuồng vung búa dẫn đến mệt chết!
Tuân Du, Trương Liêu nghe vậy vô cùng sợ hãi.
Sau một lúc lâu, Đơn Phi nhìn Trương Liêu nói: - Trương huynh giống tình huống của bọn họ, tuy nhiên kỳ quái là nếu huynh cũng giống như Ngọc Xích, hiện giờ nhất định sẽ sức cùng lực kiệt.
Trương Liêu yên lặng gật đầu.
- Tuy nhiên huynh còn có sức chiến đấu tiếp. Đơn Phi chậm rãi nói: - Trí nhớ của huynh, chính là chạy ra khỏi rừng hoa đào, sau đó hôn mê rồi bắt gặp đệ?
Trương Liêu khẳng định gật đầu.
Tuân Du một bên nói: - Vậy chuyện này rất kỳ quái.
Trương Liêu hiểu hoài nghi của Tuân Du, Đơn Phi, cắn răng nói: - Đơn huynh đệ, Tuân Du, ta thật sự không có lừa các ngươi.
- Ta tin Trương huynh.
Đơn Phi trông về phía xa ngoài viện nói: - Nếu ta suy đoán, chuyện này giải thích có người âm thầm tính kế các ngươi, bọn họ có năng lực cực kỳ quỷ dị, có thể làm cho ngươi ta rơi vào ảo cảnh. Chúng ta nhất định phải làm việc cẩn thận nhiều hơn nữa.
Nhìn lại Trương Liêu, Đơn Phi nói: -Trương huynh nghỉ ngơi như thế nào rồi?
Trương Liêu ngược lại ngẩn ra: - Ta không có vấn đề.
- Tốt lắm, chúng ta hiện giờ có thể đi tây nam nhìn một chút.
Đơn Phi đứng dậy, liếc mắt nhìn Bạch Liên Hoa một cái.
Bạch Liên Hoa biết ý của Đơn Phi, cắn môi nói: - Đơn đại ca, chỗ huynh phải đi nguy hiểm như thế, muội nhất định phải đi theo huynh, huynh đừng...
Nàng gấp đến mức nước mắt gần như rơi xuống.
Tuân Du giãy dụa đứng lên nói: - Tự nhiên là cùng nhau đi. Tuân Du tuổi gần năm mươi, ý nguyện trong đời đã hoàn thành hơn phân nửa, chết ở chỗ này cũng không có gì tiếc nuối. Đơn Thống Lĩnh, đi đến đó, ngươi không cần bận tâm an nguy của ta.
Ông ta hiểu được Đơn Phi muốn Bạch Liên Hoa ở lại chỗ này chiếu cố ông ta.
Tuân Du thầm nghĩ mình son sắt thề thốt nói phải hỗ trợ Đơn Phi làm việc, hiện giờ ngược lại đã trở thành Đơn Phi ràng buộc, vậy làm sao có thể nói cho thông được chứ?
Đơn Phi hơi trầm ngâm nói: - Được, cùng đi!
Bạch Liên Hoa nín khóc mỉm cười, sớm dẫn ngựa lại đây ra hiệu cho Tuân Du lên cáng.
Tuân Du thỉnh cầu nói: - Làm phiền Trương Tướng Quân lấy một cành trúc ngắn đến cho ta. Ông ta nghĩ lát nữa nếu thật sự có nguy hiểm, lại bỏ trốn trên cáng nữa thì không ra gì, có một cành trúc ngắn chống đỡ bỏ chạy cũng có thể nhanh một chút.
Trương Liêu rất nhanh tìm được cành trúc, Tuân Du chống xuống, cảm giác ngực vẫn rất đau, cố ra vẻ mỉm cười nói: - Vết thương ta đã khá nhiều, có thể đi rồi.
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, tuy nhiên thấy Tuân Du kiên trì, rốt cục đề nghị Tuân Du lên cáng trước, hắn cùng với Bạch Liên Hoa mang ông ta đi tiếp giống như lúc trước.
Trương Liêu sau khi chuẩn bị, dẫn đường ở phía trước.
Bốn người biết chuyến này hiểm ác vô cùng, sau khi ra khỏi Tương Phi Từ đều thật cẩn thận lưu ý động tĩnh quanh thân.
Lộ trình ba dặm cũng không xa xôi, không bao lâu, Trương Liêu cảnh giác như hổ, giơ tay chỉ phía trước nói: - Đơn huynh đệ, lại đi thêm trăm trượng, chính là nơi rừng hoa đào xuất hiện.
Tuân Du đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy phía trước tuy là quái thụ đan xen, dây leo giống như rắn rủ xuống, tuy nhiên ở trong Vân Mộng Trạch quỷ dị khó dò này, cũng là địa thế cực kỳ bình thường.
Rừng hoa đào sẽ xuất hiện?
Tuân Du nhớ rõ từng chữ Trương Liêu nói, trong lòng khẩn trương lên.
Đơn Phi đột nhiên dừng lại.
Mọi người như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thấy thế dừng bước theo, Bạch Liên Hoa lại nói: - Làm sao vậy?
Đơn Phi vẻ mặt khác thường, giơ tay từ trong lòng lấy ra khối ngọc thạch dẹt.
Bạch Liên Hoa nhận ra đó là máy cảm ứng Lưu Biểu cho Đơn Phi, sáp lên trước nhìn, sắc mặt cũng khẽ biến.
Vị trí nghiêng về phía tây nam chính giữa ngọc thạch, có điểm đỏ lóe ra.
Tự Minh Cầm đang ở gần đây?
Bạch Liên Hoa, Đơn Phi đồng thời nghĩ đến điểm này. Đơn Phi khi nãy vừa nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng:
-Trương huynh, Thạch lai có từng giao Tự Minh Cầm cho các ngươi không?
Trương Liêu kinh ngạc nói: - Thạch huynh đệ, chúng ta chưa hề đợi y tới. Y còn chưa tới sao?
Vậy tại sao có thể có dấu hiệu biểu hiện Tự Minh Cầm?
Đơn Phi hoang mang khó hiểu. Hắn đi tới trước hơn mười bước, thấy điểm đỏ càng hướng về phía trung tâm ngọc thạch, xem vị trí điểm đỏ, đúng là nơi rừng hoa đào xuất hiện mà Trương Liêu nói!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất