Thâu Hương

Chương 493: Quay lại

Chương 493: Quay lại


.
Chuyện này là thế nào?
Đơn Phi hoang mang không hiểu, không biết ai lại để Tự Minh Cầm ở một nơi thế kia.
Nếu ở đó không có để Tự Minh Cầm, thì có thứ gì sẽ khiến máy cảm ứng có phản ứng?
Tuân Du, Trương Liêu thấy ngọc thạch Đơn Phi lấy ra giống như pháp khí tiên gia, trong đó lại có điểm đỏ, điểm đỏ còn chuyển động lóe sáng, không khỏi tấm tắc khen lạ.
Bọn họ tất nhiên không hiểu loại khoa học kỹ thuật này, chỉ cho rằng đám người Đơn Phi, Tào Quan quanh năm ở trong lòng đất, thấy nhiều chuyện lạ, mà thứ này chính là công cụ làm việc của Đơn Phi.
- Đơn huynh đệ, có gì khác thường? Có phải là ở đó có quỷ thần cư trú hay không? Trương Liêu nhìn phía xa, quay đầu lại nhìn về phía máy cảm ứng hiển thị điểm đỏ trên tay Đơn Phi, cảm giác đây là một lợi khí soát thần đuổi quỷ.
Đơn Phi lại bước lên trước mười mấy trượng, điểm đỏ của máy cảm ứng càng phát sáng hơn. Thị lực của Đơn Phi tuy nhạy bén, nhưng trong môi trường âm u ẩm ướt kiểu này cũng không nhìn rõ động tĩnh phía trước, chỉ nhìn thấy nơi Trương Liêu nói có cây cối xếp hàng so le.
Cây tuyệt không phải là cây đào.
Trương Liêu khẳng định, nói: - Đơn huynh đệ, chắc đệ nhìn thấy cái cây chạc ba kia, ta nhớ là đằng sau cái đây đó, có rừng hoa đào xuất hiện.
Đó là vị trí rất gần với điểm đỏ, phạm vi khoảng mười trượng.
Đơn Phi tính toán tỷ lệ, dừng bước ngó nhìn Bạch Liên Hoa nói: - Ba người ở lại đây, ta đến đó xem thử. Hắn biết Tuân Du, Trương Liêu sẽ không từ chối, vấn đề duy nhất chính là Bạch Liên Hoa.
- Không được. Bạch Liên Hoa kiên quyết nói. - Đơn đại ca, muội biết rõ là huynh có nguy hiểm, sao có thể giương mắt nhìn huynh một mình đối mặt?
Trương Liêu, Tuân Du liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự khác thường của nhau. Trương Liêu đã gặp Liên Hoa ở Hứa Đô, nhưng cho dù là Đơn Phi lúc đầu gặp Liên Hoa cũng không nhận ra, Trương Liêu càng là nằm mơ cũng không ngờ cô công chúa nghi thái vạn thiên này chính là thiếu nữ nghèo khó yếu ớt ở Hứa Đô.
Nhưng Trương, Tuân hai người tuy không biết dây mơ rễ má của Đơn Phi và Bạch Liên Hoa, nhưng từ trong câu nói bình thản của Bạch Liên Hoa, cũng nghe ra được tình cảm thâm thúy của thiếu nữ này đối với Đơn Phi.
Một lúc sau Đơn Phi mới nói: - Nếu ta có chuyện, người có thể cứu ta, ở đây chỉ có cô thôi.
Bạch Liên Hoa ngẩn người, nức nở nói: - Vậy muội đi! Nếu muội có chuyện, huynh cũng sẽ cứu muội, có phải không?
Nàng tự nhận năng lực tăng cao, nhưng đến khi trơ mắt nhìn Đơn Phi lâm nguy mới phát hiện mình không kiên cường như tưởng tượng.
Nếu Đơn đại ca xảy ra chuyện, nàng khó đảm bảo được sẽ không tâm thần đại loạn. Nàng xảy ra chuyện, nhưng tin tưởng là Đơn đại ca nhất định có thể giải quyết.
- Ta không có bản lĩnh của cô.
Đơn Phi nhìn Bạch Liên Hoa đang mắt đẫm lệ, hồi lâu mới nói: - Hình như cô có một loại tơ?
Bạch Liên Hoa cũng nói không giấu giếm: - Đó là Thiên tàm ti, cực kỳ rắn chắc mềm mại, hơn nữa không có màu sắc gì, chỉ cần vận kình phát nhiệt, sẽ còn sản sinh tính kết dính.
Lúc này Đơn Phi mới hiểu tại sao trước đây khi Bạch Liên Hoa gặp Lưu Biểu lại có thể bay đi xa như vậy.
Bạch Liên Hoa giống như nha đầu năm đó, hào khí nói: - Đơn đại ca huynh muốn dùng, cứ việc lấy đi.
Nàng giơ tay ra, có một nắm tơ cỡ bằng nắm tay, mềm mại trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay trắng nõn.
Đơn Phi lắc đầu:
- Ta không cần. Cô có thể vung tơ này bao xa?
- Nếu bình thường, khoảng cách mấy trượng.
Bạch Liên Hoa nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Đơn Phi: - Bởi vì loại tơ này rất nhẹ, cần phải trải qua huấn luyện đặc biệt rồi mới có thể quăng xa. Nếu như dính trên vật nặng, muội có thể ném tơ ra được ba mươi trượng.
Đơn Phi lộ ra nụ cười vui mừng: - Tốt lắm, đây chính là nguyên do ta bảo cô ở lại. Thấy Bạch Liên Hoa cắn môi không nói, Đơn Phi giải thích: - Lúc đầu ta nghĩ có người ngầm hại Quách Gia và Trương huynh, bây giờ xem ra, chỗ này lại rất có vấn đề, mà nơi xuất hiện vấn đề, rất có thể chính là vị trí của điểm đỏ.
Trương Liêu, Tuân Du đều hoang mang, Bạch Liên Hoa khẩn trương nói: - Sau đó thì sao?
- Người đến chỗ đó, có lẽ sẽ rơi vào ảo cảnh thần trí thất thường. Ước chừng phạm bị hơn mười trượng, có lẽ là vành đai nguy hiểm.
Một câu nói của Đơn Phi khiến mọi người giật mình, câu sau khiến mọi người suýt nữa nhảy dựng lên: - Ta quyết định đi xem thử.
- Không được.
Tuân Du, Trương Liêu đồng thanh kêu lên: - Nếu chúng ta biết rõ có nguy hiểm, thì không cần phải đi tìm nguy hiểm nữa.
Đơn Phi lắc đầu nói: - Đây chẳng qua là phỏng đoán của ta, ta cần đáp án chính xác. Nhưng các người không cần lo lắng, các người và Bạch Liên Hoa đều ở lại bên ngoài ba mươi trượng, ta nghĩ khoảng cách này sẽ an toàn một chút. Chỉ cần nhìn thấy ta có tình trạng rơi vào ảo cảnh, Liên Hoa, cô hãy nhớ….
Chăm chú nhìn Liên Hoa, Đơn Phi nói: - Đừng xông đến cứu ta, dùng Thiên tàm ti quấn lấy ta, sau đó cùng Trương huynh hợp lực, kéo ta ra ngoài!
Bạch Liên Hoa lập tức nói:
- Huynh sẽ tỉnh lại rất nhanh, có phải không?
Đơn Phi liếc mắt nhìn Trương Liêu: - Chẳng phải Trương huynh đã tỉnh lại rồi sao? Ta có pháp khí hộ thân, sẽ càng không sao. Cô chớ có quên, ta là truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ.
Bạch Liên Hoa thấy Đơn Phi nói nhẹ nhàng, thế nào cũng không cười nổi.
Thấy mọi người trầm ngâm không nói, Đơn Phi nói: - Chúng ta nhất định phải thử, nếu không chúng ta vĩnh viễn cũng không thể có kết luận. Đây là cách khả thi nhất ta nghĩ ra được, chuẩn bị đi.
Hắn không quyết định thì thôi, nếu quyết định thì đều có tác phong quả cảm.
Cầm máy cảm ứng trong tay, Đơn Phi dẫn ba người đến nơi dừng lại cách điểm đỏ ba mươi trượng, sau khi nhìn sang Bạch Liên Hoa, Đơn Phi mỉm cười nói: - Không cần lo lắng, ta không sao.
Hắn xách gậy trúc định bước lên, Tuân Du đột nhiên nói: - Đơn Thống Lĩnh, sau khi ngươi đi một đoạn đường, truyền cho chúng ta một động tác tỉnh táo.
Đơn Phi nghĩ thầm Tuân Du suy nghĩ chu đáo, lập tức nói: - Được, ta đi mấy trượng sẽ dùng gậy trúc chọc xuống đất ba lần.
Cẩn thận thì thuyền đi được vạn năm.
Đối với địa điểm mà ngay cả Quách Gia cũng thất thủ, Đơn Phi hoàn toàn không dám có chút sơ suất nào.
Sau khi giao hẹn động tác, Đơn Phi khẽ hít thở rồi đóng kín khí tức, từng bước một đi về phương vị của điểm đỏ, sau khi đi hai trượng, hắn liền trở tay về hướng mặt đất chọc liền ba lần.
Mọi người thấy hành động như thường này, tuy hơi trấn an, nhưng tim vẫn còn treo lơ lửng, bởi vì không biết thời khắc cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Đơn Phi đột nhiên ngồi xuống.
- Đơn đại ca! Bạch Liên Hoa cất tiếng gọi.
Đơn Phi khoát tay ra hiệu không sao, nhặt từ trên mặt đất lên một thanh đoản đao. Trên chuôi đao có vết khắc màu vàng, in hai chữ “Phát Khâu”, đây là binh khí của Phát Khâu Trung Lang Tướng Di Lưu mà Quách Gia dẫn theo.
Xung quanh tuy không trống trải, nhưng đưa mắt liếc nhìn, một cỗ thi thể cũng không có.
Nếu dựa theo lời Trương Liêu nói, chỗ này cho dù không có thi thể, thì cũng sẽ có máu, nhưng cây cỏ cành khô trên mặt đất ngoài trừ hiển thị có dấu vết giẫm đạp ra, cũng không có điều gì khác thường.
Đơn Phi càng thêm chắc chắn là Trương Liêu bọn họ đã rơi vào ảo cảnh, mặc dù không biết đám người Quách Gia đã đi đâu, Đơn Phi tạm thời không rảnh để suy nghĩ, càng thận trọng hơn tiến về phía trước.
Điểm đỏ cũng gần.
Đơn Phi đi vào trong không ngừng truyền cho Tuân Du bọn họ hành động tỉnh táo. Hắn đi không nhanh, nhưng cuối cùng cũng sắp đến gần vị trí điểm đỏ hiển thị.
Phía trước là một bãi đất bị cỏ khô, dây leo, lá rụng phủ kín, không thấy vật thể khác thường.
Tự Minh Cầm là một cái hộp, hơn một tấc vuông, ngươi nói giống một hòn đá vuông vức cũng được.
Trong đầu Đơn Phi chợt vang lên câu nói của Lưu Biểu, sau khi cầm gậy trúc chọc hơn mười phát, Đơn Phi xác định xung quanh điểm đỏ tuyệt đối không có hòn đá vuông vức dài hơn một tấc gì đó.
Đất không có dấu vết bị đào bới trong thời gian ngắn.
Đơn Phi là chuyên gia giám thổ, liếc mắt là có thể nhìn ra điểm này, cụ thể dưới đất có gì, hắn cần mấy cái xẻng mới biết được.
Điểm đỏ sáng hơn, ở trong Vân Mộng Trạch âm u nhìn cực kỳ lóa mắt.
Đơn Phi vẫn tay về phía đám người Tuân Du ra hiệu không sao, trong lòng rất lấy làm lạ vì theo lời Trương Liêu nói, khi Đơn Phi hắn ở đây, hẳn là nhìn thấy rừng hoa đào mới đúng, tại sao hắn không có cảm ứng gì?
- Ta không sao. Đơn Phi kêu lớn.
Bạch Liên Hoa tim treo lơ lửng, trong tay cầm chặt Thiên tàm ti, còn căng thẳng hơn cả Đơn Phi.
Đơn Phi nói xong, thấy mình vẫn cách điểm đỏ khoảng cách hơn một trượng, khẽ cắn răng, hắn rất muốn xem thử đứng trên điểm đỏ sẽ có phản ứng gì.
Hơi trầm ngâm, Đơn Phi chậm rãi bước lên phía trước hai bước.
Hắn cực kỳ cảnh giác, nếu hễ phát hiện không ổn, trong nháy mắt là sẽ chạy khỏi nơi này!
Đến khi chân trái đột ngột bước lên điểm đỏ, bỗng dưng ngẩn người.
Linh Phù Thần Nữ trên ngực rung lên kịch liệt.
Ánh sáng xung quanh đột nhiên tối đi.
Rừng hoa đào?
Khi Đơn Phi thầm kêu trong lòng, đột nhiên phát hiện không ổn, xung quanh không xuất hiện tiên cảnh rừng hoa đào, mà đã biến thành một bãi đầm lầy mênh mông.
Là Vân Mộng Trạch!
Bốn phía tĩnh mịch, hoàn toàn không có bất kỳ biểu hiện sự sống nào!
Khi Đơn Phi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong xa lạ còn có cảm giác quen thuộc, hắn đã từng thấy môi trường này, khi sử dụng bình ngọc Vương Mẫu, hắn đã từng thấy Vân Mộng Trạch còn tĩnh mịch như chết hơn nữa, đó là Vân Mộng Trạch của hai ngàn năm trước!
Lúc đó bọn họ đã rời khỏi đại đường chốc lát?
Còn hiện giờ? Hắn cũng đã rời khỏi chỗ cũ? Trong lúc Đơn Phi ngẩn người, lập tức quay lại nhìn về phía Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa, Tuân Du, Trương Liêu tất cả đều biến mất!
Trong lúc Đơn Phi thầm kinh tâm, bỗng dưng cảm thấy bên hông bị quấn nhẹ, sau đó có lực lớn truyền đến.
Hắn vốn định kháng cự, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thuận theo nguồn lực kia phi thân bay lên, liền cảm thấy tiếng gió thổi mạnh bên tai, thân hình đột nhiên phá vỡ đầm lầy âm u tĩnh mịch, lúc rơi xuống đất thì cảnh sắc đột ngột sáng lên.
Có người vội kêu lên: - Đơn đại ca, huynh thế nào rồi?
Đơn Phi hồi tỉnh lại, chỉ thấy Bạch Liên Hoa lo lắng nhìn hắn, Tuân Du, Trương Liêu đang nhìn hắn vẻ căng thẳng, quay đầu lại nhìn, Đơn Phi thấy mình đã cách xa điểm đỏ đến ba mươi trượng, biết Bạch Liên Hoa phát hiện bất thường, ra tay kéo hắn quay lại, Đơn Phi mỉm cười nói: - Lực khí của cô cũng lớn thật, Liên Hoa, ta không sao.
Bạch Liên Hoa mừng đến phát khóc, ôm chầm lấy Đơn Phi kêu lên: - Đơn đại ca, huynh không sao là tốt.
Nàng vẫn luôn chăm chú nhìn hành động của Đơn Phi, thấy Đơn Phi đột nhiên đứng yên, khi nàng gọi lớn Đơn đại ca cũng không có động tĩnh, Bạch Liên Hoa không hề do dự dùng sức vung Thiên tàm ti có gắn hòn đá ở một đầu ra.
Nàng khổ luyện kỹ năng này đã lâu, trong lúc này lại càng là toàn lực ứng phó, chuẩn xác quấn quanh hông Đơn Phi kéo về như bay. Khi biết chắc Đơn Phi không sao, nàng cũng khó mà kìm nén sự kích động trong lòng được nữa.
Ôm Đơn Phi một lát xong, khi sự căng thẳng trong lòng lắng xuống, Bạch Liên Hoa rời Đơn Phi, ra vẻ như không có chuyện gì, hỏi: - Đơn đại ca, lúc nãy huynh đã nhìn thấy gì?
Sau khi nghe Đơn Phi thuật lại, Tuân Du, Trương Liêu có vẻ không hiểu lắm, Bạch Liên Hoa kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, nơi nhất định có liên quan đến Hoàng Đế bọn họ.
- Không sai. Đơn Phi nói chắc chắn: - Ta muốn đi xem thử lần nữa, cô cho ta thời gian uống một bình trà.
Hắn nói làm là làm, rất nhanh chóng lại quay về chỗ cũ.
Bạch Liên Hoa căng thẳng nhìn chằm chằm vào Đơn Phi, tính toán thời gian lại lần nữa. Đơn Phi thì lại không hề do dự một cước giẫm lên chỗ có điểm đỏ.
Cảnh sắc chuyển vần.
Không trung âm u lạnh lẽo, ánh nắng cũng tối đi, trên bầu trời bị tro bụi bao phủ dày đặc.
Giống như lần trước, nhưng hình như không có đám mây hình nấm vọt lên ở phía xa.
Vậy còn tàu vũ trụ?
Đơn Phi nhớ khi vận dụng bình ngọc Tây Vương Mẫu, nhìn thấy có tàu vũ trụ đi khỏi chỗ này, trong lúc suy nghĩ hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Có ánh sáng lóe lên.
Một quầng sáng cực kỳ lớn đột ngột phá tan sự âm u phá chân trời, gào thét xông về phía Vân Mộng Trạch!
Chuyện gì đây?
Lần trước tàu vũ trụ rời đi, hôm nay là quay về? Hoàng Đế bọn họ đi đi về về rốt cuộc là làm trò quỷ gì? Trong lòng Đơn Phi có mối nghi hoặc cực lớn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất