Thâu Hương

Chương 500: Đèn thần xuất hiện

Chương 500: Đèn thần xuất hiện


.
Lúc nói, Dạ Tinh Trầm vung tay, Dương Thu nhẹ như mây, bay ra ngoài, gã vốn tưởng cú rơi này gã không đứt gân cũng gãy xương, nhưng không ngờ hai chân bỗng đứng ngay tại chỗ bất động, như được Dạ Tinh Trầm chậm rãi đặt xuống.
Dương Thu không phải người không có óc phán đoán, nghĩ lại gã mới thấy mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng, một chiêu này của Dạ Tinh Trầm nhìn có vẻ dễ dàng, nhưng chiêu này cả đời gã cũng không bao giờ học được.
Gió lạnh quét qua, tiếng xoạt xoạt càng tăng thêm sự u tĩnh trong rừng.
Bọn cao thủ ẩn mình bất giác nuốt nước miếng, không một ai dám chất vấn quyết định của Dạ Tinh Trầm.
Trong mắt của Diêm Hành lộ ra sự hưng phấn.
Phú quý cầu trong gian nan!
Diêm Hành y chính là dạng người dám mạo hiểm vì mục đích cuối cùng, hôm nay y gặp Đơn Phi, phát hiện võ công của hắn cao hơn mình, y không kìm lòng thấy chán nản.
Sao lại như vậy?
Lúc ở Hắc Sơn, y và Trương Phi liên thủ đối phó Đơn Phi, nhưng bị Quách Gia gây rối, dù Đơn Phi phản kích mạnh, nhưng hắn vẫn có nhược điểm vô cùng lớn.
Lúc ở Hắc Sơn, Diêm Hành vô cùng tự tin mình sẽ đánh bại Đơn Phi, nhưng hôm nay, khi đối diện với hắn, Diêm Hành phát hiện mình không có lấy nửa phần cơ hội đánh bại hắn nữa.
Giữa cao thủ với nhau, đôi khi không cần động thủ cũng thấy được cảnh giới của đối phương.
Lúc Đơn Phi đối diện với y, phong thái của hắn vô cùng tự tin.
Tự tin không phải tự nhiên mà có, mà là do hắn có thực lực.
Rốt cuộc cơ duyên gì khiến tên tiểu tử này trở nên dũng mãnh như vậy?
Trong lòng Diêm Hành dù không phục, nhưng y không phải người lỗ mãng, tuyệt đối không manh động. Bây giờ trông thấy thực lực của Dạ Tinh Trầm, y không kinh ngược lại mừng, dù Dạ Tinh Trầm nghiêm túc, nhưng y không để ý, làm người suy nghĩ nhiều thế làm gì? Nói không chừng không còn ngày mai nữa là? Nếu vậy, giải quyết vấn đề trước mắt mới là tiền đề.
- Tiên sinh cao nhân, chúng ta khâm phục.
Diêm Hành tâng bốc nhưng thấy Dạ Tinh Trầm không hề thay đổi thái độ, Diêm Hành thầm giật mình, y là người biết trường hợp, nhìn quen những người xuất sắc ham danh hám lợi, biết con người thì ai cũng thích được tung hô, nhưng có vẻ Dạ Tinh Trầm này không thấm thía?
Lấy hết dũng khí, Diêm Hành kiên trì nói: - Nhưng tại hạ thật sự không hiểu, theo tại hạ được biết, Biên Phong đích thực nắm chắc phần thắng nên mới cùng A Khắc Tây đến Vân Mộng Trạch, bọn họ có thêm Đơn Phi, vậy cơ hội khai quật bí địa tăng cao.
- Trên đời này, cũng chỉ có vài người tìm được bí địa Vân Mộng mà thôi.
Dạ Tinh Trầm lãnh đạm nói: - Ta chính là một trong số đó!
Diêm Hành nghe vậy , mừng rỡ nói: - Vậy vì sao tiên sinh không để chúng ta cùng đi?
Nhìn vẻ mặt chế giễu của Dạ Tinh Trầm, Diêm Hành biết mình lỡ lời, nhưng vẫn kiên trì: - Chúng ta đã hợp tác với tiên sinh, vẫn mong tiên sinh thành thật.
Dạ Tinh Trầm chậm rãi nói: - Chỉ có vài người biết được vị trí của bí địa, nhưng trước mắt, người có thể đi vào bí địa chỉ có một người.
Dù Diêm Hành muốn phủ nhận, nhưng không thể không cau mày hỏi: - Người tiên sinh nói là Đơn Phi sao?
Dạ Tinh Trầm khoanh tay lại, ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: - Rốt cuộc thì ngươi cũng thông minh một lần.
- Vì sao? Diêm Hành không hiểu.
Dạ Tinh Trầm không đáp lời.
Thấy Dạ Tinh Trầm không nhìn về phía mình nữa, Diêm Hành hơi giận, ngữ khí vẫn tôn kính: - Tại hạ không hiểu ý của tiên sinh…
- Ngươi có nghe nói về truyền thuyết rừng đào hoa đang lưu truyền trong dân gian không? Đột nhiên Dạ Tinh Trầm hỏi.
Diêm Hành nhíu mày: - Truyền thuyết rừng đào hoa có vẻ hoàn toàn khác với đèn thần uớc nguyện, nhưng thực chất là như nhau. Thấy Dạ Tinh Trầm không ngắt lời, Diêm Hành dò hỏi: - Họ có liên quan đến Dị Hình Hương sao?
Dạ Tinh Trầm gật gật đầu.
Trong lòng Diêm Hành mừng rỡ, tiếp tục nói: - Nhưng Dị Hình Hương chỉ nâng cao được năng lực của một người, không đem lại vàng bạc dược liệu đúng không?
- Ngươi muốn nói gì? Dạ Tinh Trầm hỏi ngược lại.
Diêm Hành giải thích: - Theo ta được biết, gần đây có một người tên Ngôn Hữu Tín từng nhìn thấy rừng đào hoa, hơn nữa có được tiên dược và vàng từ tay tiên nữ, chữa khỏi bệnh cho mẹ già.
Dạ Tinh Trầm cười: - Thú vị thật.
Diêm Hành không biết cái gì thú vị, hoang mang hỏi: - Nếu vậy, rừng đào hoa và Dị Hình Hương không có quan hệ gì.
Dạ Tinh Trầm hơi thất vọng, thở dài một tiếng: - Hay là ta nói vài chuyện cho ngươi biết.
- Mời tiên sinh. Diêm Hành thả con tép, bắt con tôm, chính là muốn có được thông tin hữu dụng từ miệng Dạ Tinh Trầm, nghe lời y liền mừng rỡ.
- Thứ nhất, ngươi đoán không sai chút nào, đích thực tồn tại đèn thần ước nguyện, hơn nữa còn có liên quan đến Dị Hình Hương và nơi này.
Diêm Hành trầm ngâm không nói.
- Thứ hai, đèn thần giúp con người đạt thành ước nguyện, nhưng không phải tất cả mọi tâm nguyện.
Diêm Hành khó hiểu những lời Dạ Tinh Trầm đang nói.
Cái gì gọi là tất cả tâm nguyện?
Đèn thần còn lựa ước nguyện nữa à?
Dạ Tinh Trầm không giải thích thêm, nói tiếp:
- Thứ ba, nay Vân Mộng Trạch rất náo nhiệt, mèo chó gì cũng bị truyền thuyết rừng đào hoa thu hút, nhưng cái thu hút họ không phải đèn thần uớc nguyện, mà là vàng, là sự tham lam.
- Tiên sinh là muốn nói…người chết vì tài sao? Diêm Hành hơi hiểu.
Dạ Tinh Trầm lại đáp một câu vô cùng huyền ảo: - Tin thì có, không tin thì không.
Diêm Hành lần nữa mơ màng.
Dạ Tinh Trầm không giải thích gì thêm, tiếp tục nói: - Nhưng ngoài chó mèo ra, còn có không ít thế lực nghe tin mà đến đây, họ biết nhiều cũng hiểu nhiều, ngươi dù tự xưng hiểu được huyền cơ bên trong Tam hương, nhưng theo ta thấy, trong chuyện này, ngươi ngay cả người ngoài ngành còn không phải, ta dạy ngươi một chuyện…
- Mời tiên sinh chỉ giáo.
Nếu người khác nói chuyện như vậy với Diêm Hành, y sớm một thương đánh qua, nhưng nếu là Dạ Tinh Trầm, dù y giận méo mặt cũng chỉ có thể đứng đó nghe.
Dạ Tinh Trầm lạnh nhạt lên tiếng: - Lúc con người đang săn bắt, luôn dùng cách đuổi cẩu thả ưng để hù dọa con mồi.
Diêm Hành chợt nói:
- Ý của tiên sinh là, chuyện của Ngôn Hữu Tín là có người bày ra sao?
Dạ Tinh Trầm vỗ vào vai Diêm Hành, khen một câu: - Rốt cuộc ngươi cũng thông suốt.
Diêm Hành không lường Dạ Tinh Trầm lại vỗ vào vai mình, muốn tránh cũng không kịp.
Thấy Dạ Tinh Trầm thu tay về, y thầm thở phào một cái, trong lòng có chút sợ hãi, dù y đề phòng Dạ Tinh Trầm, nhưng vẫn không né được đôi tay trên vai của mình, nếu ban nãy Dạ Tinh Trầm không phải vỗ vai y, mà là bóp cổ họng của y, vậy không chừng y đã mất mạng ở đây rồi. Dù Dạ Tinh Trầm không nhắm vào điểm yếu, nhưng với bản lĩnh của ông ta, một chưởng thôi…
Với Dạ Tinh Trầm, một chiêu thôi cũng đủ để y mất mạng.
Diêm Hành nuốt hạ nước miếng: - Tiên sinh không vội vã là vì biết chuyện rừng đào hoa chỉ là cái màn ngụy trang thôi? Tiên sinh đang đợi con mồi lớn xuất hiện sao?
Ý đùa cợt thoáng qua mắt Dạ Tinh Trầm: - Đây là địa bàn của Lưu Biểu, nhưng y chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ ngươi không thấy lạ sao?
Thật lòng thì Diêm Hành không hề phát giác điểm này, nghe Dạ Tinh Trầm nhắc nhở, càng nghĩ y càng thấy kinh ngạc.
-Lưu Biểu quan tâm chuyện này hơn cả Hàn Toại, ông ta khổ tâm xây dựng Kinh Châu nhiều năm, tuyệt đối sẽ không để người khác cướp đi. Dạ Tinh Trầm nhìn Diêm Hành nói: - Dù ngươi và Lưu Biểu khác nhau, nhưng các ngươi có một điểm chung, các ngươi đều đề phòng Đơn Phi, thế mà Lưu Biểu lại để Đơn Phi đi thăm dò bí địa Vân Mộng, còn ngươi thì lại nóng vội như vậy.
Mặt của Diêm Hành ửng đỏ, chần chờ hỏi: - Có nghĩa là bí địa có thể là cái bẫy sao? Nhưng là cái bẫy thế nào?
Dạ Tinh Trầm lại cười: - Ta không biết là cạm bẫy gì, nhưng ta biết, nơi Lưu Biểu không dám đặt chân đến nửa bước bao nhiêu năm nay, Diêm Hành ngươi lại đến đó, chắc chắn là con đường chết.
Dù lời ông ta nói khó nghe, nhưng Diêm Hành nghĩ lại mới thấy sởn tóc gáy: - Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, thì là ý của tiên sinh là…để Đơn Phi đạp bẫy, chúng ta theo sau hắn, ngồi hưởng lợi ngư ông là được.
- Không ai có thể hưởng lợi đâu.
Dạ Tinh Trầm nhìn sang Diêm Hành, trong mắt là hàn quang: - Đây có thể đã không còn là một trận săn bắt nữa, mà là một trận giết chóc, không ai là thợ săn, tất cả đều là mồi trong trận săn bắt đó, nỗ lực để không bị giết đã là kết quả tốt nhất có thể. Nếu ngươi không muốn chết nhanh quá thì hãy nghe lời ta dặn, đừng tự tung tự tác.
Gió thổi qua, giọng nói của Dạ Tinh Trầm nghe giống như một lời nguyền.
Diêm Hành thầm run rẩy, không kìm được nắm chặt vạt áo.
Đám người Biên Phong cũng thấy toàn thân rét lạnh, vừa rời khỏi tầm nhìn của đám người Diêm Hành, Biên Phong liền hỏi: - Đơn lão đại, chúng ta đi đâu?
Y vừa mở miệng, quần đạo liền trầm mặc.
Biên Phong lập tức nói với mọi người: - Sau này Đơn Thống Lĩnh chính là lão đại của Sát Hàn Bang, các ngươi phải tôn kính lão đại hơn cả ta, nghe thấy chưa?
Quần đạo ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng nghĩ, Đơn Phi là quân của triều đình, họ không làm sơn tặc chuyển nghề nâng Hiếu Liêm sao? Thấy Biên Phong đang chờ câu trả lời, họ mồm năm miệng mười nói: - Nghe rồi.
Hai tên đạo tặc bị Đơn Phi đánh bại mặt mày xám xịt đi theo phía sau mọi người.
Biên Phong vừa ý cười một cái, lại cười nói với Đơn Phi: - Đơn lão đại, tiếp theo làm thế nào, lão đại quyết định đi ạ.
Y không nên gọi là Biên Phong, mà gọi là Kiến Phong không phải hay hơn à, người xoay theo chiều gió cũng không xoay nhanh bằng y.
Đơn Phi biết vì sao Biên Phong lại vội chuyển hướng.
Một là vì mình cứu y, hai là vì Biên Phong muốn nghĩ xem làm sao liên kết cùng hắn đối phó Diêm Hành, Hàn Toại!
Đạo lý trao lễ ắt có cầu, sao Đơn Phi không hiểu?
Nhìn sang A Khắc Tây, Đơn Phi không mặn mà với vị trí lão đại của Sát Hàn Bang, kiến nghị: - Chúng ta hãy nghe về chỉ thị của thần của A Khắc Tây trước đã.
Khuôn mặt A Khắc Tây đỏ như vải đỏ, cà lăm nói: - Đơn lão đại chê cười rồi, chúng ta…đi…hướng…nam.
Mọi người biết nguy cơ còn chưa bài trừ, liền suốt đêm tiến xuống nam.
Vân Mộng Trạch vô cùng hiểm ác, ban ngày còn không dễ đi chứ huống chi là đêm tới, mọi người đi chừng mười dặm là thấy đầu óc choáng váng, lúc này một đạo tặc kêu lên: - Phía trước có ánh đèn.
Biên Phong nhanh chóng quay lại, nhìn Đơn Phi hỏi: - Đơn lão đại, chúng ta có cần tá túc ở đây một đêm không?
Quần đạo mừng rỡ trong lòng.
Nhưng Đơn Phi lại âm thầm cảnh giác, người xuất hiện ở Vân Mộng Trạch hoang tàn vắng vẻ chắc chắn không phải dân thường! Nhưng hắn không phản bác kiến nghị của Biên Phong, cùng quần đạo đi về hướng có ánh sáng.
Ngọn đèn nhìn có vẻ gần, nhưng mọi người chật vật nửa canh giờ mới tới, phía trước địa thế cao, là vùng đất khô ráo hiếm có của Vân Mộng Trạch. Đó là một căn nhà gỗ ba phòng đơn sơ, miễn cưỡng có thể che nắng che mưa.
Có quần đạo hô lên: - Có ai không?
Nếu là dĩ vãng, bọn họ căn bản sẽ không hỏi, nhưng Biên Phong có dặn, đi theo quân triều đình thì phải có sự giả dối của họ, Biên Phong thấy Đơn Phi hành sự tròn trịa như đồng tiền, cũng bảo quần đạo phải quy củ một chút, tranh thủ sự tín nhiệm của hắn.
Cửa phòng mở ra, có một phụ nhân bưng chén đèn dầu đi ra, lẳng lặng nhìn mọi người.
Đơn Phi nhìn phụ nhân tầm bốn mươi tuổi, không trang điểm, khuôn mặt mộc mạc tự nhiên. Nhưng giữa hàng mày như ẩn chứa tâm sự.
Một nữ nhân như thế, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Trong lúc Đơn Phi hoang mang, thì A Khắc Tây kéo kéo tay áo hắn, Đơn Phi quay đầu sang, chỉ thầy ngũ quan của y đã sai hết chỗ, mũi như muốn ngược lên trời…
Trong lòng khó hiểu, Đơn Phi vừa định hỏi thì cả người A Khắc Tây run rẩy, hai mắt của gã như chia ra làm hai, một con nhìn Đơn Phi, con mắt kia thì nhìn ngọn đèn trên tay phụ nhân, dùng giọng run rẩy nói nhỏ: - Là đèn….Aladin!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất