Thâu Hương

Chương 499: Khế ước ma quỷ

Chương 499: Khế ước ma quỷ


.
Quần đạo hơi xôn xao, Trương Trị Đầu ánh mắt kinh ngạc, họ không ngờ Biên Phong lại ra quyết định như vậy.
Đơn Phi cũng kinh ngạc.
Biên Phong có khổ mà không nói ra được.
Đích thật như lời Diêm Hành, dù y muốn báo thù cho cha, nhưng bên cạnh Hàn Toại cao thủ vô số, y hành thích Hàn Toại, nhưng ngay cả mặt ông ta y còn gặp không được, liền bị thủ hạ của ông ta kích bại.
Có mấy lần, nếu không có thủ hạ của y xả thân cứu mạng, y sớm đã chết trong tay Hàn Toại rồi.
Thù giết cha vốn là không đội trời chung, thù cha chưa báo được, bất đắc dĩ nên mới đánh cược tìm đến đèn thần ước nguyện, y biết Diêm Hành là cao thủ số một dưới tay Hàn Toại, võ công cao cường, lần này không hề sợ hãi tìm đến, ắt có lòng tin giết y.
Cân nhắc tình thế, Biên Phong nếu muốn báo thù thì phải lôi kéo Đơn Phi, dù là bán mạng cho Đơn Phi, y cũng phải giết được Diêm Hành.
Diêm Hành bật cười ha hả, nhìn sang Đơn Phi nói: - Đơn Thống Lĩnh, đã lâu không gặp.
Trong lòng Biên Phong trầm xuống, y không ngờ Diêm Hành biết Đơn Phi.
- Biên Phong, ngươi đúng là chó cùng rứt giậu không còn đường đi, cư nhiên vọng tưởng lôi kéo Đơn Thống Lĩnh, ngươi có biết y có lai lịch thế nào không? Diêm Hành cười nói.
Biên Phong khàn giọng hỏi: - Ngươi biết sao?
- Đương nhiên ta biết.
Diêm Hành cất giọng nói: - Đơn Phi Đơn Thống Lĩnh, chính là Thống Lĩnh của Mạc Kim Giáo Úy, cỗ lực lượng thần bí nhất của Hán thất dưới tay Tào Tư Không!
Quần đạo ồ lên.
Biên Phong cũng kinh ngạc, y sớm biết Đơn Phi phi thường, nhưng không ngờ hắn tuổi nhỏ mà lại có địa vị hiển hách như vậy.
Đơn Phi chưa từng xem trọng vị trí Thống Lĩnh này, nhưng trong mắt người ngoài, Mạc Kim Giáo Úy là tổ chức bí mật nhất của Tào doanh, Tào Tháo có thể phát tích, một nửa là công lao của Mạc Kim Giáo Úy!
Đây tuyệt đối là tổ chức phái thực quyền của Tào doanh.
Người này tuổi còn non trẻ mà đã lên chức Thống Lĩnh, thảo nào thần thông như thế.
- Đơn Thống Lĩnh lòng thuộc Hán thất, Hàn đại nhân vì Hán thất hiệu lực truy giết nghịch tặc Kinh Châu.
Giọng Diêm Hành mỉa mai: - Nếu vậy, vì sao Đơn Thống Lĩnh lại cấu kết với đạo tặc Kinh Châu các ngươi được?
Thấy Đơn Phi trầm mặc không nói, con ngươi Diêm Hành xoay chuyển, nói tiếp: - Tuân Hầu, ông nói đúng không?
Biên Phong nhìn theo ánh mắt của Diêm Hành, thấy Diêm Hành đang nhìn văn sĩ bị thương kia, thất kinh: - Tuân Hầu…một trong song kiệt Tuân thị?
- Cuối cùng thì ngươi cũng mở mang kiến thức. Diêm Hành thở dài: - Tuân Du Tuân Công Đạt, mưu chủ bên cạnh Tào Tư Không, Trương Liêu Trương Văn Viễn, mãnh tướng trong tay Tào Tư Không.
Quần đạo kinh sợ.
Ban đầu khi thấy bốn người Đơn Phi, bọn họ vô cùng khinh thường, không ngờ trong bốn người họ, hết ba người là nhân vật nổi tiếng trong Tào doanh. Họ chưa từng gặp Tuân Du và Trương Trị Đầu, nhưng sao lại chưa nghe qua danh của hai người họ?
Diêm Hành lại nói: - Biên Phong, tên nghịch tặc như ngươi muốn lôi kéo thủ hạ trung thành với Tào Tư Không và Hán thất, đúng là trò cười? Tuân Hầu và Hàn đại nhân từng giúp TàoTư Không đánh bại bọn nghịch tặc phương Bắc Quách Viện. Gần đây Tào Tư Không còn đặt hy vọng Hàn đại nhân cùng hợp tác, đánh bại tầng lớp cấp cao, dư nghiệt Viên gia, Hàn đại nhân xưa nay phục tùng Tào Tư Không, trung thành với Hán thất, nay còn là thủ hạ của Tào Tư Không, sao lại liên kết với nghịch tặc, gây bất lợi cho ta được?
Đơn Phi thấy tài ăn nói của Diêm Hành thật sự rất tốt.
Y không hề nhắc đến ân oán hố trời, Hắc Sơn, tránh nặng tìm nhẹ nhắc về hợp tung thiên hạ, có dụng ý phân hóa mối quan hệ giữa Tào doanh và Biên Phong.
Tuân Du lặng im một lát: - Diêm Tướng Quân nói không sai.
Biên Phong và đạo tặc biến sắc.
Tuân Du không nhanh không chậm nói: - Nhưng lần này chúng taxuống phía nam, Tào Tư Không có lệnh, tất cả phục tùng mệnh lệnh của Đơn Thống Lĩnh, nếu đã vậy, làm thế nào thì phải nghe ý của Đơn Thống Lĩnh.
Sắc mặt Diêm Hành trầm xuống.
Mọi người không kìm được hướng mắt về Đơn Phi, họ không ngờ người thiếu niên này lại có quyền lực như vậy!
Trong rừng ích ám, âm thầm mang khí lạnh đến.
Tâm tư Đơn Phi xoay chuyển, trầm giọng bảo: - Diêm Hành, hôm nay ta không muốn giết người.
Nếu là một canh giờ trước, bọn đạo tặc nghe vậy sẽ cười ra tiếng. Nhưng lúc này họ nghe khẩu khí của Đơn Phi, lại thấy Lương Châu sát tinh Diêm Hành đều phải cân nhắc đến ý của Đơn Phi, họ đều nghiêm nghị hẳn.
Hôm nay không muốn giết người, vậy xem ra lúc trước người này giết người như điên, thi thoảng nghỉ ngơi một ngày đấy.
Bang chủ kịp thời lôi kéo người này, đúng là hành động khôn ngoan.
Diêm Hành hơi nén chặt hơi thở, ngón tay sờ đến gần vị trí liên tử thương đặt ngay hông: -Ý của Đơn Thống Lĩnh là?
- Tuân Hầu đã nói rồi, chúng ta đến đây vốn có mục đích.
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Ta mặc kệ ngươi và Biên Phong có ân oán gì, nhưng trước mắt Biên Phong là bằng hữu của ta, nếu ngươi dừng lại, ta cũng sẽ không ra tay.
Biên Phong mặt lộ cảm kích, nghe được dụng ý bảo vệ của Đơn Phi.
Diêm Hành nụ cười lãnh đạm: - Vậy nếu ta ra tay thì sao? Gã hơi cong người, như con báo đang canh mồi.
Trong rừng tràn đầy sát khí.
Đứng dưới gốc cây, Đơn Phi lãnh đạm thản nhiên: - Ngươi cứ thử xem!
Mặt trời dần xuống phía tây, nhưng trong rừng vẫn rét lạnh như địa ngục, quần đạo mắt nhìn hai bóng người đứng đối diện nhau, trái tim thắt chặt lại.
Cục diện căng thẳng.
Một lúc lâu sau, Diêm Hành đột nhiên cười bảo: - Hôm nay ta cũng không muốn giết người.
Mọi người kinh ngạc, không ngờ Diêm Hành lại nhận thua nhanh như vậy.
Đây là chuyện dễ hiểu.
Nếu Diêm Hành nắm chắc mười phần với Đơn Phi, thì y hà tất đứng đây đàm phán nữa?
- Nhưng ta thấy chỗ này hơi chật rồi. Diêm Hành than nhẹ: - Đơn Thống Lĩnh, nếu Thống Lĩnh xử lý xong mọi chuyện ở đây, có thể để người của ta ở lại một chút không?
Ánh mắt Đơn Phi liếc qua Diêm Hành, nhìn phía sau hắn một hồi lâu mới nói: - Diêm Tướng Quân khách khí như vậy, sao ta lại không biết tốt xấu.
Nhìn sang A Khắc Tây, Đơn Phi hỏi: - Có nhận được chỉ thị của thần chưa?
A Khắc Tây không hiểu khí thế đấu đá nhau giữa cao thủ, nhưng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo khi đứng kế Đơn Phi, Diêm Hành, nghe Đơn Phi hỏi, liền đáp: - Được rồi, có rồi, ban nãy thần đã nói vài chuyện với ta.
Đám người Biên Phong ngẩn người.
Bọn họ chỉ thấy A Khắc Tây và Đơn Phi cúi người xuống sát đất, lời nói còn chưa xong thì suýt chút trúng tiêu, A Khắc Tây có được chỉ thị vào lúc nào? Sao họ chả thấy gì?
Đơn Phi nhếch mày, không ngờ A Khắc Tây lại còn dám giả thần giả quỷ, hắn sớm đã biết tung tích của bí địa Vân Mộng!
- Vậy được rồi, chúng ta không làm phiền Diêm Tướng Quân nữa! Đơn Phi kéo theo A Khắc Tây đi vào giữa quần đạo, nháy mắt với Biên Phong.
Biên Phong cảm nhận được dụng ý của Đơn Phi, hô: - Chúng ta đi!
Gió đột nhiên thổi.
Trong rừng âm u.
Diêm Hành đứng im nhìn đám người Đơn Phi bỏ đi, không hề ngăn cản. Hồi lâu, một người từ sau lưng hắn đi lên, oán hận lên tiếng: - Diêm Tướng Quân, Biên Phong là họa ẩn trong lòng Hàn đại nhân, y đã giết em trai ta, sao người lại để y đi?
- Còn không thì sao? Diêm Hành nhìn người đó một cái, hỏi ngược lại, thấy gã vẫn phẫn nộ, Diêm Hành chậm rãi nói: - Dương Thu, ngươi phải nhớ kỹ, lần này mọi chuyện nghe ta.
Người nói chuyện với Diêm Hành chính là một trong tám danh tướng của Hàn Toại- Dương Thu, đệ đệ gã Dương Đông đã chết trong mộ của người khổng lồ. Nhưng y lại đem món nợ này gắn lên đầu Đơn Phi.
Nghe Diêm Hành nói vậy, trong lòng Dương Thu bất mãn, phẫn nộ nhưng không dám lên tiếng, hừ lạnh một tiếng.
Diêm Hành chậm rãi đi vào trong bóng đêm, nhìn người đứng chắp tay dưới cây nói: - Võ công của Đơn Phi tiến bộ hơn xưa rất nhiều, từ một chiêu ban nãy hắn kéo A Khắc Tây đã thấy. Nhưng ta nghĩ với thực lực của ngươi, muốn giết hắn không khó, nếu ngươi đã hứa giúp ta, vì sao không ra tay?
Người nọ đưa lưng về phía Diêm Hành, xuyên qua rừng cây rậm rạp, ung dung nhìn lên trời cao.
Sắc trời ảm đạm.
Ánh mắt của y là thần thái tang thương do năm tháng hao mòn.
- Ta chỉ hứa với ngươi, giành lấy Trường Sinh Hương để ngươi hoàn thành sứ mệnh mà thôi. Người nọ lạnh nhạt nói.
Diêm Hành trời không sợ, đất không sợ, nhưng nhìn bóng lưng của y, hắn không kìm được lộ ra ý kính sợ: - Ngươi từng nói ở bí địa Vân Mộng không những có Trường Sinh Hương, mà còn có phương pháp trường sinh, chúng ta đi theo ngươi thì mới hy vọng đến được bí địa, giành lấy Trường Sinh Hương.
- Ta nhớ mình từng nói gì, không làm phiền ngươi nhắc. Người nọ nhẹ nhàng nói.
Diêm Hành hít sâu một hơi nói: - A Khắc Tây biết tung tích của bí địa thì Đơn Phi cũng sẽ biết, chúng ta không giết được họ, Trường sinh Hương và đèn thần ước nguyện có thể sẽ rơi vào tay họ. Nếu ta thất thủ, ngươi đừng trách chúng ta không tuân thủ lời hứa.
Người nọ đột nhiên cười, đôi vai run rẩy.
Dương Thu quát: - Có gì đáng cười?
Người kia cười nói: - Ta cười các ngươi là cao thủ dưới trướng Hàn Toại, mà lại ấu trĩ chẳng khác trẻ con.
- Ngươi nói cái gì?
Dương Thu gào to, đột nhiên phi thẳng tới trước người đó. Gã e ngại Diêm Hành, nhưng đối với những người nói gì nghe nấu với Diêm Hành, gã không hề sợ.
Sau khi nghe lời Diêm Hành, một đống lửa giận của gã không có chỗ giải phóng, thấy người này dám khinh miệt mình, không khỏi ra tay giáo huấn.
Diêm Hành quát khẽ: - Dừng tay.
Dù giọng nói y nhỏ, đưa tay như muốn ngăn cản, nhưng động tác chậm ba phần, trong mắt là ý tứ giảo hoạt.
Dương Thu đã ập tới phía sau người đó, đưa tay nắm lấy vạt áo của y.
Trong rừng có gió rét thổi qua.
Lá cây thành lốc xoáy.
Người dừng lại giữa không trung!
Đám người Quan Trung đi theo Diêm Hành đến Vân Mộng Trạch không ít, nhưng họ đều ẩn mình trong bóng tối, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng họ cũng kinh hãi.
Dương Thu thân là tướng dưới tay Hàn Toại, công phu không hẳn đứng đầu bát tướng, nhưng một người võ công cao cường như vậy vẫn đủ sức trấn áp được Lương Châu, dũng mãnh khó địch.
Một cú lực hội tụ, dù là Diêm Hành cũng không dám xem thường, không ai ngờ người nọ dù chắp tay sau lưng, nhưng vừa xuất chiêu, Dương Thu đã bị khống chế giữa không trung.
Đứng im tại chỗ mà xốc Dương Thu lên!
Dù thân hình Dương Thu cao to, nhưng trong sự khống chế của người đó, Dương Thu không còn sức phản kháng!
- Dạ tiên sinh, thủ hạ lưu tình!
Diêm Hành nói to, ban nãy y cố ý không ngăn cản Dương Thu, chính là muốn thử sức của vị Dạ tiên sinh này, ngoài ra, chính là muốn cho Dương Thu một bài học.
Y biết Dương Thu không là đối thủ của Dạ tiên sinh, nhưng y không ngờ, trước mặt Dạ tiên sinh, một Dương Thu dũng mãnh thường ngày lại như tờ giấy ướt.
Dù muốn cho Dương Thu một bài học, nhưng y không muốn mất đi một trợ thủ.
Một tay Dạ tiên sinh khống chế Dương Thu lơ lửng giữa không trung, chậm rãi quay người nhìn sang Diêm Hành, thản nhiên nói: - Ta nhớ bản thân mình nói gì, nhưng các người cũng phải nhớ đã hứa gì với ta.
Nhìn đôi mắt của Dạ tiên sinh lóe lên tinh quang sắc sảo, dụ dỗ nhưng vô cùng lạnh lùng, Diêm Hành giật nảy mình rùng mình một cái.
Tiếng nói của Dạ tiên sinh quanh quẩn vang lại trong rừng.
- Các người nhớ lấy, những ai từng hứa với ta, không kẻ nào dám phản bội lời hứa. Đừng nói Diêm Hành Dương Thu các ngươi, dù là Hàn Toại, cũng không được! Trong thiên hạ, những ai ước định với Dạ Minh Trầm ta, không kẻ nào dám nuốt lời!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất