Thâu Hương

Chương 501: Bí mật của đèn thần

Chương 501: Bí mật của đèn thần


.
Đơn Phi nhìn bộ dạng quái dị của A Khắc Tây, không khỏi hướng ánh nhìn về phía đèn thần, nghe A Khắc Tây dùng giọng nhỏ như muỗi nói ra chữ "Aladin", trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Đèn thần Aladin?
A Khắc Tây nói ngọn đèn trên tay người phụ nhân là đèn thần Aladin?
Đó là một ngọn đèn bằng đồng mang phong cách cổ xưa, không phải vật dụng bằng đồng của Tam Quốc bây giờ, mà là kiểu dáng của nhà Ân Thương.
Đơn Phi vừa nhìn là nhận ra, không phán đoán gì thêm nữa.
Bên kia, Biên Phong ngẩn ngơ nhìn phụ nhân bước ra từ căn nhà gỗ, y thầm nghĩ, nơi này rừng núi hoang vắng cư nhiên lại có phụ nhân xuất hiện, đúng là can đảm phi thường.
Vân Mộng Trạch vốn là nơi không có vết chân người, dấu vết của thú hoang thì không ít, trong đêm tối gió đông âm u lạnh lẽo này, đôi lúc có tiếng dã thú rên lên từ xa.
Mọi người người đông khí thịnh, còn có không ít cao thủ, nên không hề lo sợ dã thú, nhưng nếu chỉ có một mình đi đến nơi này, nhát gan tí chắc bị dọa chết mất.
Phụ nhân này...
Trong đầu mọi người đều hoang mang, chỉ nghe trong phòng có tiếng kêu:
- Mẹ…sao vậy...
Có hai bé gái nhảy chân sáo vừa kêu vừa đi đến.
Một nữ hài bộ dạng tầm mười hai mười ba tuổi, dung mạo thanh tú, vẻ mặt hơi kinh ngạc nhìn đám người xuất hiện trước cửa, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Nữ hài còn lại tuổi nhỏ, tầm năm sáu tuổi, đột nhiên thấy đám cướp trước mặt, vẻ mặt hoảng sợ núp sau mẹ và tỷ tỷ, hai con mắt đen bóng tò mò nhìn trộm mọi người.
Trước mặt quần đạo, ba mẹ con này như đàn cừu gặp phải sói đói, nhưng thần sắc của phụ nhân vô cùng bình tĩnh, nhìn mọi người nhưng không lên tiếng. Nàng thấy đứa con nhỏ sợ hãi, nhẹ nhàng vỗ vào đầu nó.
Tuân Du, Trương Liêu, Bạch Liên Hoa cũng kinh ngạc, họ không ngờ trong nhà không một người đàn ông, không biết ba mẹ con sống thế nào trong hoàn cảnh này.
Biên Phong hơi ngại ngùng, quay sang nhìn Đơn Phi, đợi chờ chỉ thị của hắn.
Ánh mắt của Đơn Phi rời khỏi ngọn đèn, thấy ánh mắt phụ nhân lạnh lùng nhìn hắn, Đơn Phi tiến lên nói: - Phu nhân, chúng tôi đến Vân Mộng Trạch là có chuyện cần làm, không phải…
Hai chữ "người xấu" hắn thật sự nói không ra, vì nhìn vẻ mặt của đám người Biên Phong thật sự không giống người tốt, liền sửa lời nói: - Chúng tôi không có ác ý, chẳng qua là muốn tá túc nghỉ ngơi, ngày mai liền lên đường, các vị không cần lo sợ.
Con ngươi của phụ nhân kia cực sáng, nhìn Đơn Phi hồi lâu: - Nơi này đơn sơ, e là không chứa được chừng ấy người.
Một giọt sương rơi trên mặt Đơn Phi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy có nước mưa rơi xuống từ khe lá, trời sắp đổ mưa.
Mưa mùa đông hàn lạnh, cộng thêm bùn lầy nhiều vô số ở Vân Mộng Trạch, e là lần thám hiểm này vô cùng gian nan đây.
Đơn Phi nhín căng mày lại, quyết định: - Vậy chúng tôi không làm phiền nữa. Hắn liền giơ tay ra hiệu rời đi, A Khắc Tây liều mạng nắm chặt tay hắn, như nói đừng đi a, đèn thần Aladin đang ở đây!
Đơn Phi có cảm giác chuyện này quá trùng hợp, họ vừa muốn tìm đèn thần thì nó lập tức xuất hiện trước mặt họ? Sao lại có chuyện dễ dàng như vậy? Phụ nhân này còn dùng nó làm đèn dầu chiếu sáng?
- Mẹ, trời mưa rồi. Đứa con gái lớn nhẹ nhàng nói: - Họ đáng thương thật. Dù nàng không nói rõ, nhưng ý cầu xin cho bọn người Đơn Phi rất rõ ràng.
Đám cường đạo Biên Phong giết người không chớp mắt, nghe lời mà thấy hổ thẹn.
Phụ nhân kia thấy thế liền bảo: - Nếu các vị không ngại thì bên trong nhà chính và phòng bên phải có phòng, có thể che mưa tạm thời cho các vị.
A Khắc Tây vội nói: - Đa tạ phu nhân.
Gã kéo Đơn Phi một cái, hiển nhiên là không muốn bỏ qua cơ hội đoạt lấy đèn thần rồi, bây giờ trong mắt gã chỉ còn đèn thần thôi, bí địa Vân Mộng gì gã quăng sau lưng hết rồi.
Đơn Phi nghĩ lại, mỉm cười nói: - Đa tạ phu nhân. Hắn nói khẽ với Biên Phong: - Ngươi bảo thủ hạ của người khôn ngoan tí.
Biên Phong không hề do dự quay lại, quát to: - Nhờ phu nhân cho ta nơi trú mưa, các ngươi khôn lanh một tí, không được lỗ mãng, nếu không, đừng trách lão tử ba đao sáu động!
Quần đạo ầm ầm hưởng ứng.
Phụ nhân kia đi vào phòng trước, sau đó mang theo đèn dầu ra, đặt lên bàn gỗ, chiếu sáng cho mọi người.
Trong nhà sáng lên, ấm áp vô cùng.
Đơn Phi và bọn người Biên Phong đi vào một căn phòng gỗ, cũng khá rộng, nhưng không chứa được nhiều người lắm. Phụ nhân kia thiện ý nhường ra hai căn phòng, họ đương nhiên không mặt dày chiếm luôn căn phòng còn lại, may là quần đạo có chuẩn bị sẵn, Biên Phong cho mọi người dựng lều trước và sau nhà, đốt thêm vài đống lửa lớn, mang lại vài hơi ấm trong màn đêm lạnh giá này.
Biên Phong bảo quần đạo ăn cơm, còn y thì mang theo chút thịt khô đi đến chỗ Đơn Phi, Tuân Du.
Đám người Tuân Du không ngờ chớp mắt thì mình lại hợp tác với đạo tặc Lương Châu, nhưng thấy Biên Phong rất là cung kính, ngoại trừ Bạch Liên Hoa, những người còn lại vẫn nở nụ cười.
Biên Phong càng chấn phấn hơn.
Dù ở Lương Châu, tên y ai ai cũng biết, nhưng so với đám người Đơn Phi, thì danh tiếng của y không là gì, nên lòng y cung kính. Sau khi Đơn Phi cứu mạng y, Biên Phong sớm có dự tính riêng, nghiêng người chen vào bàn, thấp giọng nói: - Tuân Hầu, ta thấy Hàn Toại sớm có ý phản động, tuyệt đối không nghe lệnh Tào Tư Không như Diêm Hành nói đâu, nếu Tào Tư Không có ý lấy mạng chó của Hàn Toại, Biên Phong nguyện lấy thân làm gương, bán mạng cho Tào Tư Không.
Thấy Đơn Phi nhìn y, y liền vội nói thêm một câu: - Đương nhiên, mạng của Biên Phong này là của Đơn Thống Lĩnh đấy.
Ngươi tuổi mèo à? Có mấy cái mạng để bán?
Đơn Phi không muốn quan tâm ân oán cá nhân, nên im lặng không lên tiếng.
Tuân Du sớm đã quen với trường hợp thế này, chỉ mỉm cười bảo: - Lần này ta về Hứa Đô, nhất định sẽ bẩm báo việc này với Tào Tư Không.
Ông ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, biết đạo lý không nên nói lời tuyệt tình quá, tạm thời lấy lệ với Biên Phong trước, đến lúc đó dù kích động Hàn Toại tiêu diệt Biên Phong, hay ngược lại Biên Phong tấn công Hàn Toại, đều phải xem tình thế quyết định.
Biên Phong hưng phấn chà sát đôi tay, nói: - Đa tạ Tuân Hầu, Biên Phong tuyệt đối không quên ân tình chỉ điểm của Tuân Hầu.
Phía bên kia, A Khắc Tây sớm chen chân vào bàn, ngồi đó tùy ý ăn lương khô, còn hai con mắt thì dán chặt vào ngọn đèn dầu.
Thấy Biên Phong nói chuyện phiếm, A Khắc Tây nhịn không được đưa tay ra, cầm lấy đèn dầu.
Ánh đèn lay động.
Biên Phong cả kinh, thấp giọng hỏi: - Ngươi làm gì vậy?
- Là…là… Aladin. Hai tay A Khắc Tây cầm lấy đèn, giọng nói run rẩy.
Ngoài Đơn Phi ra vẫn chưa ai biết chuyện này, vì thế, nghe lời mà họ đều thấy kinh ngạc.
Biên Phong đột nhiên đứng dậy, Trương Trị Đầu từ khi đi vào đây, không hề hòa đồng với mọi người, chỉ một mình ngồi một góc, nhưng nghe A Khắc Tây nói đó là ngọn đèn Aladin, thân hình gã liền cong lên.
Ánh mắt Trương Liêu như đao, dán chặt trên người Biên Phong và Trương Trị Đầu.
Tuân Du nhìn Đơn Phi không lên tiếng, Bạch Liên Hoa đề cao cảnh giác, để ý động tĩnh xung quanh Đơn Phi.
Chỉ có Đơn Phi ngồi im tại chỗ.
Trong phòng tĩnh lặng.
Ngọn đèn dầu mờ nhạt, soi thấy vẻ mặt khác thường của mọi người.
Lúc đầu Trương Liêu không hề mặn mà với Tam hương, bây giờ cũng không hề quan tâm đèn thần gì cả, y và đám người Quách Gia thất lạc, vì thế luôn tìm cách tìm kiếm Quách Gia, nhưng khi đèn thần xuất hiện, nghĩ đến vật này Đơn huynh đệ cần dùng, vì thế y sẽ không để người khác đoạt đi.
Một lúc lâu, Biên Phong kiềm nén tham dục của mình, từ tốn ngồi xuống, cau mày nói: - A Khắc Tây, ngươi nhìn kỹ chưa?
- Tuyệt đối kỹ lưỡng.
A Khắc Tây một tay cầm đèn, một tay kia run rẩy lấy ra tấm da dê: - Đây là bức họa của ngọn đèn do ta tìm người trong cung Mạt Đề Á làm ra, các ngươi xem đi!
Gã đặt tấm da dê trên bàn, mọi người nhìn qua, lại nhìn ngọn đèn trong tay gã, thần sắc kinh ngạc.
Nếu A Khắc Tây không nói, bọn họ cứ tưởng trong tấm da dê là ngọn đèn ở đây.
Kiểu dáng của đèn cổ xưa, đui đèn có điêu khắc hoa văn chìm hình nước.
- Đèn dầu nhìn có vẻ giống nhau, nhưng hoa văn trên đui đèn của hai ngọn đèn hoàn toàn khác nhau. Bạch Liên Hoa nhỏ giọng nói.
Nàng vẫn đứng yên bên cạnh Đơn Phi.
Dù có thay đổi bất ngờ gì, nàng cảm giác chỉ cần ở bên Đơn Phi đã là niềm vui lớn rồi, thấy Đơn Phi lưu tâm về ngọn đèn, Bạch Liên Hoa liền thầm quan sát nó, rất nhanh liền tìm ra điểm khác biệt.
- Nhưng đây chắc chắn là ngọn đèn thần thứ hai, tuyệt đối là nó! A Khắc Tây kích động, giọng nói khàn đặc nói: - Ta biết vậy đó, vừa nhìn là ta đã biết, đèn thần ta tìm chính là nó đây. Dù hoa văn khác nhau, nhưng đây chính là ngọn đèn thứ hai!
Gã vô cùng kích động, nghe lời phán đoán của Bạch Liên Hoa, liền xem nàng như kẻ thù vậy.
Bạch Liên Hoa không ngờ A Khắc Tây lại có phản ứng kích liệt như vậy, chế giễu: - Vậy ngươi có thể ước nguyện rồi đấy.
Nói đến đây, lòng nàng khẽ động, thầm nghĩ, nếu là đèn thần thiệt, vậy ta phải là người đầu tiên ước!
Còn về ước nguyện gì, không cần hỏi cũng biết.
A Khắc Tây giật mình một cái, thần sắc hơi mừng rỡ, không để ý đến Bạch Liên Hoa nữa. Thấy mọi người không phản đối, hai tay A Khắc Tây nắm chặt đui đèn, nhẹ nhàng chà xát.
Mọi người nhìn dáng vẻ thành kính của gã, bật cười và lại có chút căng thẳng nhìn ngọn đèn dầu đó.
Thật sự có đèn thần, tiên nữ, rừng đào hoa sao?
Hồi lâu, trên trán của A Khắc Tây đổ đầy mồ hôi hột.
Lại qua một lát, A Khắc Tây suy sụp buông ngọn đèn xuống, nói: - Không đúng, ngọn đèn này giống hệt ngọn đèn trong cung Mạt Đề Á, không linh nữa rồi!
Mọi người thở phào ra, không biết đang vui hay đang buồn.
Cuối cùng thì Đơn Phi cũng cầm ngọn đèn lên.
Ban nãy hắn thấy A Khắc Tây như chó gặm được xương, không tiện lên tranh với gã, không phải hắn sợ, mà cảm giác A Khắc Tây có chút đáng thương.
Cả đời một người chỉ vì tìm kiếm một ngọn đèn thần thôi sao?
Nghĩ đến đây, Đơn Phi đem ngọn đèn đến gần với tấm da dê, so sánh hoa văn trên hai ngọn đèn.
A Khắc Tây vì tìm ngọn đèn Aladin nỗ lực không ít, ngọn đèn dầu trong tấm da rất sống động, có thể tỉ lệ tương ứng với ngọn đèn thật ở trong cung Mạt Đề Á.
- Hoa văn hình như nối với nhau. Đột nhiên, Bạch Liên Hoa nói.
Đơn Phi cũng phát hiện điểm này, đặt hai vật gần nhau, thấp giọng nói: - Hình như có thể hợp thành một bức tranh.
Mọi người đưa đầu qua xem, phát hiện sau khi đặt đèn dầu và tấm da dê cùng một chỗ, dù hoa văn có khác, nhưng đường cong giữa hai ngọn đèn lại nối với nhau.
-Đui đèn của hai ngọn đèn như vốn là một bức tranh mà được tách ra. Tuân Du đứng một bên nói, ông ta nhìn bức vẽ, vẻ mặt hoang mang nói: -Nhưng hình vẽ này rất kỳ lạ, giống với hoa văn nước, nhưng lại gấp khúc quá nhiều, còn có nhiều điểm đen khác nữa, thật sự không biết đó là hình gì.
Đơn Phi cũng hoang mang.
Hắn từng nhìn qua rất nhiều hoa văn khác nhau trên công cụ bằng đồng thau, đa phần các đồ đúc đều có liên quan đến phong tục vật tổ.
Đèn dầu này có kiểu dáng của thời Ân Thương, Hoa Hạ thời kỳ đó thịnh hành ma quỷ, vì thế hình vẽ trên vật đúc đều huyền ảo, nhưng hình này không phải vẽ quỷ thần, thậm chí đây cũng không thể xem là hình vẽ được, mà giống như là đường nét do cùng lúc ném rất nhiều viên đá xuống nước mà tạo thành, sau đó được vẽ lại.
Tầm hiểu biết của Đơn Phi không tệ, nhưng nhìn mãi, hắn cũng không biết rốt cuộc đây là hình thù gì, muốn diễn đạt cái gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất