Chương 507: Thành tâm ắt sẽ linh
.
Hắn cảm giác yêu cầu của Tào Quan đối với hắn giống như là yêu cầu của khách hàng giám đốc đối với nhà phân tích vậy đó.
Chúng ta sửa đổi cái này, chúng ta sửa đổi cái kia, cái này hình như có vấn đề, cái kia cũng có vấn đề. Tất cả đều do ngươi gây ra có được không hả?
Tào Quan tự làm ra vấn đề, chính mình không giải quyết được, phải nhờ Đơn Phi giải quyết.
Đơn Phi thầm thở dài, biết trước mắt nếu không thể nào mà chém chết được Tào Quan, thì chỉ có thể hợp tác với Tào Quan lần nữa.
- Ngươi rất yêu Thần Vũ đúng không?
Cát phu nhân đột nhiên nói.
Đơn Phi không ngờ Cát phu nhân lại hỏi vấn đề này, trầm mặc một lát rồi nói: - Đúng.
- Tào Quan không biết ngươi thích Thần Vũ. Cát phu nhân chậm rãi nói.
Đơn Phi không chút nghi ngờ nào khi Cát phu nhân nói đỡ cho Tào Quan, sau một lúc lâu mới nghiêm nghị nói: - Hiện giờ đã không còn quan hệ gì rồi.
-Có quan hệ đấy.
Cát phu nhân hạ giọng nói: - Ta nhìn ra được, người rất bất mãn với Tào Quan. Nhưng y lại không biết ngươi thích Thần Vũ, khi y nhắc đến ngươi, ta nghe ra được, lúc đó y đối với ngươi cũng rất nhớ, rất hoài niệm. Nếu y làm chuyên có lỗi với ngươi, thì y sẽ càng hối hận.
Đơn Phi im lặng.
Hắn đối với Tào Quan từng có muôn vàn phán đoán, cũng rất giận đối với Tào Quan, khi nghe được Cát phu nhân nói vậy, oán giận trong lòng cũng nguôi đi phần nào.
- Y lúc này… là khi y gặp phu nhân lúc trước, y hối hận rồi hả? Đơn Phi nghe được Cát phu nhân nói chưa hết câu.
Cát phu nhân nhớ lại một chút, khẽ thở dài: - Ta nhìn ra được y cũng không hề hạnh phúc.
Tại sao?
Đơn Phi cũng hơi bất ngờ, hắn biết Tào Quan trở lại mười mấy năm trước không chỉ vì gây sự, mà là bù đắp sai lầm đối với Thi Ngôn.
Tào Quan bận một đống việc, còn không cứu vãn được tình cảm của Thi Ngôn sao?
Ngoại trừ vấn đề này, Đơn Phi không biết vì sao Tào Quan không hạnh phúc.
- Ngươi có biết bí địa Vân Mộng ở đâu không?
Cát phu nhân hạ giọng nói.
Đơn Phi trầm ngâm một lát: - Là ở cách đây trăm dặm về phía nam.
Hắn vốn tưởng rằng Cát phu nhân không trả lời, không nghĩ tới Cát phu nhân lại gật đầu: - Xem ra ngươi rất đáng để Tào Quan tín nhiệm. Sau khi ngươi đi vào trong đó về, chỉ cần lấy được Tự Minh Cầm. Hướng mắt ra ngoài cửa sổ, Cát phu nhân nói tiếp: - Hôm nay có mây không nhìn thấy trăng, tuy nhiên gần cuối tháng, chỉ cần ngươi trước cuối tháng trước được Tự Minh Cầm rồi tới bí địa Vân Mông, thì nhất định sẽ liên lạc được với Tào Quan. Khi đó, Tào Quan nói cho ngươi biết chi tiết kế hoạch tìm Thần Vũ.
Bà ta nói rất có tự tin.
Đơn Phi thì không có nhiều niềm tin như thế.
Cát phu nhân có ý gì?
Đơn Phi hắn nhất định có thể tìm tới bí địa Vân Mông? Hắn nhất định có thể lấy Tự Minh Cầm? Nếu không có hai nhân tố này, khả năng hoàn thành nhiệm vụ này của hắn gần như không thể.
Tào Quan chơi đúng là thót tim, Đơn Phi hắn bị đùa đến hết hồn.
Thấy Cát phu nhân không nói gì thêm nữa, Đơn Phi cảm giác Cát phu nhân nói đến thế thôi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ: - Vậy ta… về đây.
Hắn mới đi tới trước cửa, nghe Cát phu nhân nói: - Vừa rồi người sử dùng đèn thần ước nguyện là vì Thần Vũ sao?
Đơn Phi ngẩn ra, giật mình nói: - Phu nhân biết ta dùng… đèn thần ước nguyện sao?
Hắn kinh ngạc chẳng những bởi vì khi đó Cát phu nhân căn bản không thể thấy được hắn, mà còn vì Cát phu nhân biết ngọn đèn kia chính là đèn thần, còn tùy tiện đặt trên bàn, dụng ý thật đáng suy xét.
- Đúng vậy, ta biết người dùng đèn thần ước nguyện, ta cũng cảm giác được ngươi rất thống khổ. Cát phu nhân lẩm bẩm nói: - Hàn khí thấu tận xương cốt chính là thống khổ.
Đơn Phi mờ mịt, trong lúc nhất thời không biết ý tứ của Cát phu nhân, nghe Cát phu nhân chủ động nói, hắn rốt cục hỏi: - Đèn thần ước nguyện có thể làm cho người ta đạt được ước muốn?
Cát phu nhân im lặng một lát rồi nói: - Trên đời này có một số người làm việc cần dùng roi thúc dục, một số người làm xong rồi hiểu, có một số người cả đời không hiểu mình muốn đang làm gì.
Đơn Phi không hiểu dụng ý của Cát phu nhân, cũng không có ý muốn nghe lắm.
Cát phu nhân lại nói: - Đèn thần ước nguyện có thể làm cho những người biết rõ bản thân muốn gì thêm lực lượng, lại không thể khiến những người không có mục đích tỉnh táo, ta nói vậy, ngươi có thể hiểu được chứ?
Đơn Phi đối với đáp án này cũng chẳng suy nghĩ gì, muốn hỏi thẳng vào trọng tâm: - Ta còn một vấn đề, không biêt có thể hỏi không?
Cát phu nhân mang theo sự hòa nhã cười: - Nếu ta biết sẽ trả lời.
Phu nhân vì sao phải giúp ta? Chỉ là bởi vì Tào Quan phó thác?
Đơn Phi định nói nhưng đến miệng lại thôi: - Tự Minh Câm cuối cùng là gì? Hắn biết trên đời này nếu có người có thể giúp hắn trả lời câu này … thì Cát phu nhân là một trong số đó.
Lúc này có thể trả lời cũng chỉ có Cát phu nhân.
Cát Phu nhân quả như Đơn Phi dự liệu, trầm ngâm nói: - Ta đã nghe qua một ít truyền thuyết về Tự Minh Cầm, tuy nhiên không biết là có thật hay không.
-Phu nhân có thể nói là ta đã vô cùng cảm kích rồi.
Cát phu nhân suy tư nói:
- Trong truyền thuyết, Tự Minh Cầm vốn là thần vật thượng cổ, sau đó đến tay của Nữ Tu, Nữ Tu dùng nó cùng Đơn Bằng giao lưu.
Nhìn Đơn Phi, Cát phu nhân cau mày nói: - Ngươi cũng biết, Đơn Bằng chuyên dùng Vô Gian, cũng bởi vậy thường xuyên mất đi liên hệ với Nữ Tu, Nữ Tu hay dùng Tự Minh Cầm để cùng Đơn Bằng duy trì liên lạc.
Thì ra là thế.
Đơn Phi giờ mới hiểu vì sao Tào Quan lại xác định dùng Tự Minh Cầm có thể liên lạc với hắn, đây vốn là công cụ liên lạc của Nữ Tu và Đơn Bằng.
- Đạ tạ phu nhân.
Khi Đơn Phi đẩy cửa đi, chợt nghe Cát phu nhân lại nói: - Ta vốn không muốn đem lời của Tào Quan truyền cho ngươi.
- Tại sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Cát phu nhân khẽ thở dài: - Bởi vì ta cảm giác rất nhiều thay đổi chỉ mang đến đau khổ, ngươi và Tào Quan cùng nhau, chưa chắc có thể phá vỡ số mệnh này.
- Vậy phu nhân… Đơn Phi muốn hỏi lại thôi, hiển nhiên là hỏi sao Cát phu nhân lại thay đổi chủ ý.
- Đèn thần ước nguyện đã chết.
Cát phu nhân đột nhiên nói.
Đơn Phi ngẩn ra, khó hiểu là đèn thần đã chết là có ý gì.
- Nhưng ngươi có thể khiến đèn thần sống lại, ngươi chính là… Cát phu nhân cảm thán, lại không nói Đơn Phi là cái gì: - Đèn thần ước nguyện chết rồi, lại không thể giúp cho người có dã tâm bành trướng, nhưng sẽ giúp người như ngươi một tay. Đơn Phi…
Đơn Phi quay đầu lại, thấy được đôi mắt đầy nhân từ của Cát phu nhân.
- Ngươi nhất định sẽ nhìn thấy người ngươi yêu, ngươi nếu đã ước rồi, ngươi sẽ nhất định thấy, tin tưởng ta, tin tưởng bản thân, tin tưởng đèn thần sẽ giúp ngươi. Cát phu nhân dịu dàng nói.
Đơn Phi nhìn thấy Cát phu nhân nhân từ giống như ánh mắt của mẹ vậy, trong lòng rất cảm động, hồi lâu sau nói: - Đa tạ.
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này đây, Cát phu nhân mới không giữ lại.
Huyền Ca áp vào cánh cửa, cửa mở ra thiếu chút nữa thì té ngã, Đơn Phi duỗi tay vịn chặt Huyền Ca, mỉm cười nói: - Muội muốn nghe cái gì? Vì sao không đi vào phòng nghe, nghe lén vất vả lắm đấy.
- Ta chính làm muốn nghe xem, mẹ ta có nói xấu gì ta không. Huyền Ca cắn môi nói.
Đơn Phi cười cười, nhìn Huyền Ca giảo hoạt nói: - Mẹ muội nói muội rất biết điều, bà thương yêu muội nhất.
Hắn nói xong xoay người đi, chợt nghe Huyền Ca thấp giọng nói: - Huynh nói dối.
Đơn Phi không trả lời, Huyền Ca lại nói: - Ta biết huynh rất đau lòng, huynh đau lòng như vậy sao không nói ra, lại còn cùng ta vừa nói vừa cười?
Đơn Phi ngẩn người, quay lại nhìn vào tiểu quỷ Huyền Ca, đúng là không phản bác được.
Huyền Ca một lúc sau lại nói:
- Có phải loại người như huynh, chỉ biết cùng người khác chia sẻ niềm vui, nhưng lại không chia sẻ nỗi buồn không?
Đơn Phi nhẹ nhàng xoa mái tóc của Huyền Ca, mỉm cười nói: - Khó trách các ngươi lại có phương pháp đối phó với bọn trộm, có tiểu quỷ muội giữ nhà, ta thật không dám đến lần hai đấy.
Hắn xoay người rời đi, lại không thấy được Huyền Ca sau khi hắn rời đi, xoa xoa đỉnh đầu mình, lẳng lặng ngồi tựa vào cánh cửa, trong mắt long lanh.
Mưa phùn tí tách.
Tôn Thượng Hương ngồi trên mộc đôn, nhìn mưa rơi bên ngoài.
Trừ mưa ra, nàng sợ nhìn đâu cũng là một đao bay tới.
- Tuân tiên sinh, ông có thấy nữ nhân này mặt rất dày không? Bạch Liên Hoa giễu cợt nói. Nàng cố ý làm khó Tôn Thượng Hương, thầm nghĩ khiến nàng ta bỏ đi, không ngờ Tôn Thượng Hương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hơn nữa còn ở lại rất đường hoàng.
Tuân Du nhìn xunh quanh: - Ta trước kia chưa…
Hai chữ “gặp qua” ông ta chưa kịp nói xong, bỗng dưng im miệng.
Tôn Thượng Hương bỗng nhiên đứng lên.
Tuân Du võ công bình thường, nhưng có thể cảm nhân được sát khí của Tôn Thượng Hương, lập tức ngừng lại. Ông ta đang cùng với Bạch Liên Hoa đả kích Tôn Thượng Hương, nhưng cũng không muốn vì vậy mà mất mạng.
Trương Liêu thân hình đề phòng, trong lòng ít nhiều có chút nói thầm. Y hiểu được dụng ý của Tuân Du, nhưng không tán thành cách làm của Tuân Du.
Tôn Thượng Hương liếc qua Tuân Du, đi tới trước mặt Bạch Liên Hoa, từng chữ từng chữ nói: - Ta muốn nói với cô vài chuyện.
- Mời nói. Bạch Liên Hoa tươi cười, nàng biết chỉ có nữ nhân không còn biện pháp nào mới chọn cách trở mặt ra tay đánh nhau, khiến người bên cạnh chê cười.
Phụ nữ thông minh, không cần ra tay, thậm chí không cần nói lời đe dọa, đó vốn là thủ đoàn hèn kém.
- Đầu tiên, ta thích ai là chuyện của ta, không cần nói với cô. Tôn Thượng Hương ngừng lại.
Bạch Liên Hoa nhếch miệng cười, có chút miễn cưỡng.
Nàng phát hiện Khương thúc thúc nói không sai, không thể xem thường người phụ nữ này, sự dẻo dai, năng lực khống chế của nữ nhân mạnh hơn những phụ nữ tầm thường rất nhiều, thậm chí đàn ông cũng không thể so sánh.
- Hơn nữa, ta ở lại đây, là vì Đơn Phi muốn ta ở lại. Nếu như cô muốn đuổi ta đi, có thể hỏi ý kiến của Đơn đại ca của cô.
Tôn Thượng Hương lại nói.
Bạch Liên Hoa cười nhạt nói: - Ta muốn cùng Đơn đại ca nói cái gì, cũng không cần nói cho cô biết. Cô đã nói đầu tiên, thứ hai, vậy vẫn còn điểm thứ ba?
Tôn Thượng Hương khuôn mặt lạnh lùng, không thèm nghe Bạch Liên Hoa khiêu khích, chậm rãi nói: - Kiên nhẫn của ta có hạn. Người khác không gây sự với ta, ta cũng không muốn tìm người khác gây sự.
Tuân Du mỉm cười không nói, nhưng trong lòng đang hết hồn. Ông ta không chắc chắc có phải… Tôn Thượng Hương đang cảnh cáo ông ta hay không.
- Nhưng người khác nếu cố tình tìm đến ta, lại ba lần bốn lượt gây sự với ta…
Tôn Thượng Hương nhìn chằm chằm Bạch Liên Hoa, lạnh giọng nói: - Ta không dám cam đoan người đó có phải tự tìm phiền toái hay không!
- Vậy sao? Thấy Tôn Thượng Hương lộ ra địch ý, Bạch Liên Hoa không chút nhân nhượng.
- Cô không tin? Tôn Thượng Hương hỏi lại.
Bạch Liên Hoa lại tiếp tục cười: - Ta cũng có chút không tin.
Tôn Thượng Hương không ngờ quay lại ngồi xuống bàn bên cạnh.
Mọi người có chút kinh ngạc, không nghĩ Tôn Thượng Hương sẽ chịu thua, bọn họ sớm đã nhìn ra, Bạch Liên Hoa bộc lộ rõ bản chất, Tôn Thương Hương cũng là người ngoài cứng trong mềm.
Tôn Thượng Hương tuyệt đối không phải người nhận thua.
Ngồi ở bàn bên cạnh, Tôn Thượng Hương khóe miệng cười tươi, thản nhiên nhìn Bạch Liên Hoa nói: - Cô không tin? Vậy cô có thể thử xem.
Nàng bình thản nói, trong đôi mắt mang theo sự khiêu chiến, nàng đã có quyết định.
Ánh nến ảm đạm.
Hai nàng hai mắt nhìn nhau, như muốn đốt cháy cả căn phòng!