Chương 508: Tiếng lòng Thần Vũ
.
Tuân Du âm thầm kêu khổ, mới vừa rồi ông ta e sợ Bạch Liên Hoa không xuống tay với Tôn Thượng Hương, khi nhìn thấy hai nàng giương cung bạt kiếm, ông ta đã có chút hối hận.
Này nếu hai nàng động thủ trong phòng chỉ sợ người xui xẻo là Tuân Du ông ta!
Bọn người Trương Liêu, Biên Phong thần sắc kinh ngạc.
Bọn họ và Tôn Thượng Hương, Bạch Liên Hoa đều chưa quen thuộc, nhưng khi Tôn Thượng Hương Bạch Liên Hoa đối chọi gay gắt, bọn họ lại cảm giác rõ ràng được sự sắc bén của hai cô gái này.
Hai nữ nhân này sao lại có khí tràng mạnh mẽ như thế?
Biên Phong lúc trước khi quen biết Đơn Phi, liền nhìn ra Đơn Phi không giống người thường, nhân vật có thể làm cho Lương Châu Diêm Hành thương lượng nói chuyện sao lại là kẻ bình thường?
Theo Biên Phong thấy, có hai nữ nhân vì Đơn Phi ghen tuông quá sức bình thường. Nam nhân có thể tranh phong vì nữ nhân, nữ nhân vì sao không thể ám chiến vì nam nhân chứ?
Ở trên đời này, tài nguyên chất lượng tốt đều phải tranh giành.
Biên Phong là cỏ đầu tường, trời sinh còn có bản lĩnh phân biệt rõ hôm nay là ngọn gió nào thổi, nhưng gã thật sự chưa bao giờ ý thức được, hai nữ nhân vì Đơn Phi tranh phong này võ công đều dũng mãnh như nhau.
Chưa động thủ, hai nữ nhân này thể hiện rõ cạnh sắc đã khiến cho gã sinh lòng sợ run, lặng yên lùi về phía sau.
Trương Trị Đầu mới từ trên xà nhà xuống, thoạt nhìn cũng muốn lẻn lên trên xà nhà lần nữa.
Tay phải Bạch Liên Hoa khẽ nhếch, trong phòng sáng rõ.
Ai cũng đều không thấy rõ động tác của nàng, chỉ thấy ngọn lửa trên đèn thần ước nguyện u ám lại sáng lên, có đốm lửa từ ngọn đèn rời đi, đột nhiên đến trên tay Bạch Liên Hoa.
Đốm lửa nháy mắt giận cháy như đuốc, cháy trong lòng bàn tay trắng nõn không tì vết của Bạch Liên Hoa. Váy trắng tinh khiết mà Bạch Liên Hoa đang mặc hơi giương lên, trong phòng có dòng khí ngầm lưu chuyển, nàng một khắc đó nhìn như sẽ ném hỏa cầu như đuốc kia tới Tôn Thượng Hương.
Yêu thuật? Tiên pháp?
Mọi người vừa thấy Bạch Liên Hoa như thế, trong lòng kinh hãi, không ngờ trên đời này sẽ có một loại võ công quỷ dị khôn kể như vậy.
Á Khắc Tây rốt cục nhìn ra không ổn, vừa lăn vừa bò lao ra bên ngoài.
Trương Liêu cũng gánh không được sát khí giữa hai nữ tử, giơ tay kéo, lôi Tuân Du dựng tấm ván gỗ lên chắn.
Tuân Du thở phào một cái, thầm nghĩ về sau quay lại Hứa Đô, nhất định phải lời tốt về Trương Liêu với Tào Tư Không, nói người này trượng nghĩa.
Trong phòng mọi người đều không chịu nổi, đều tránh né Bạch Liên Hoa, duy chỉ có Tôn Thượng Hương vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, không hề nhúc nhích.
Ánh lửa giận cháy mê ảo ngàn vạn lần.
Mắt sáng như trăng, phá tan sự ngưng đọng.
Tôn Thượng Hương ngồi ở cạnhbàn, trong lòng kinh ngạc. Nàng sớm biết Bạch Liên Hoa tất có bản lĩnh phi phàm, lại không ngờ nàng ta xuất chiêu quỷ dị như vậy, có điều nàng hoàn toàn không sợ.
Sợ sẽ lui, lui sẽ thua.
Nàng tuyệt sẽ không thua!
Có đao Tân Nguyệt vang lên, thanh âm lượn quanh. Đao chưa ra khỏi vỏ, đã nhưng chim phượng kêu ngàn dặm, nếu như ra khỏi vỏ, có lẽ không chém đứt được tương tư triền miên, lại phá được sự xâm lấn như ma.
Trong phòng muốn bùng nổ.
Biên Phong, Trương Trị Đầu đã chuẩn bị thoái lui ra bên ngoài, bọn họ nhìn ra được, Bạch Liên Hoa còn đang tụ lực, nàng xuất thủ một kích thậm chí có thể nói là thạch phá kinh thiên.
Tôn Thượng Hương có thể tiếp một chiêu của Bạch Liên Hoa hay không bọn họ không thể biết, nhưng bọn họ đã tự nhận không thể tiếp được.
Mưa bụi rơi.
Gió đen nhẹ nhàng lành lạnh thổi tới trong phòng
Ánh lửa đột ngột tắt!
Chỉ có đèn thần ước nguyện trên bàn lẻ loi cô độc chiếu lên người hai nữ tử.
Khi mọi người ngây người, chợt nghe Bạch Liên Hoa cười nói: - Đơn đại ca, huynh đã trở lại. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đơn Phi chẳng biết lúc nào đã ở trước cửa.
- Làm sao vậy?
Đơn Phi ánh mắt chớp lên, mỉm cười hỏi.
Lúc Bạch Liên Hoa nhìn Đơn Phi thì đã dập tắt ngọn đuốc trong tay, mà bàn tay của nàng vẫn trắng tin khiết như mỡ dê, không có chút dấu vết bị cháy.
- Đơn đại ca, muội cùng Tôn Quận Chúa đã lâu không gặp, muốn diễn ảo thuật cho nàng ấy xem. Bạch Liên Hoa khẽ đi tới bên cạnh của Đơn Phi, ân cần nói: - Huynh mới vừa đi gặp phu nhân kia, không có vấn đề gì đi?
Mọi người kinh ngạc.
Bọn họ tuy biết lòng dạ đàn bà khó dò, nhưng chưa từng thấy nữ nhân nào như Bạch Liên Hoa vậy, từ sát khí vạn phần khắc trước, nháy mắt có thể biến thành bộ dạng dịu dàng như nước.
Thấy Đơn Phi lắc đầu, Bạch Liên Hoa quay đầu nói với Tôn Thượng Hương: - Quận Chúa, ảo thuật của ta diễn còn chưa tốt, còn xin cô tha thứ nhiều hơn.
Tôn Thượng Hương lạnh lùng không nói.
Bạch Liên Hoa bỗng dưng thu tay lại, Tôn Thượng Hương không thể thừa cơ chém giết, nàng cũng cảm giác được Đơn Phi tới phía sau nàng.
Tôn Thượng Hương không đáp, Bạch Liên Hoa nói với Tuân Du: - Tuân Hầu, ta biết ông đối với lời Tôn Quận Chúa rất hoài nghi...
- À?
Tuân Du không ngờ Bạch Liên Hoa dập lửa trong tay, lại dẫn lửa tới trên người của ông ta.
- Ở đây nhiều người đều nhìn thấy, Tuân Hầu nam tử hán đại trượng phu, sẽ không phủ nhận lời của mình đã nói đi? Bạch Liên Hoa nhẹ giọng lại nói.
Tuân Du sắc mặt trở nên ửng hồng.
Ông ta tự nhiên nhớ rõ từng nói cái gì, nhưng hết thảy đều là Bạch Liên Hoa làm cho ông ta phụ hoạ theo đuôi. Giờ phút này ông ta lại không thể cắn ngược Bạch Liên Hoa, thật sự là có chút mất phong phạm, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bạch Liên Hoa khẽ thở dài một hơi nói:
- Ta biết Tuân Hầu vẫn rất hoài nghi đối với người của Giang Đông, tự nhiên cũng hoài nghi lời của Tôn Quận Chúa. Nhưng...
Nhìn sắc mặt đỏ bừng của Tuân Du, Bạch Liên Hoa chậm rãi nói: - Hiện giờ chúng ta đang ở Vân Mộng Trạch quỷ dị khó dò này, bất kể có ân oán gì, hẳn nên đồng lòng đối mặt, mà không phải tự loạn trận cước. Tuân Hầu, ông nói có đúng hay không?
Vừa rồi cô không phải nói như vậy nha!
Tuân Du thiếu chút nữa hộc máu.
Ông ta vốn tự phụ tài trí, nếu bàn về bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý tuyệt không thua người khác, nào ngờ Bạch Liên Hoa có lẽ không có sự sắc sảo trên chiến trường, nhưng sự thay đổi trong nháy mắt, thật sự khiến ông ta không ứng đối kịp.
- Đúng vậy, đúng vậy. Tuân Du cười lớn nói.
Bạch Liên Hoa nhìn về phía Tôn Thượng Hương nói: - Quận Chúa, cô cảm thấy ta nói có đúng hay không?
Tôn Thượng Hương hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi ra ngoài cửa.
Đơn Phi ngẫm nghĩ, đi theo Tôn Thượng Hương ra khỏi phòng.
Bạch Liên Hoa trông thấy Đơn Phi, Tôn Thượng Hương trước sau ra khỏi nơi đây, nhưng không có theo sau, quay đầu nhìn về phía Tuân Du cười nói:
- Tuân Hầu, thường nói không thể có tâm hại người, nhưng không thể không có lòng phòng người. Trải qua chuyện vừa rồi, ta chỉ sợ Tôn Thượng Hương sẽ trút oán khí lên trên người của ông, Tuân Hầu không thể không phòng.
Tuân Du thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Bạch Liên Hoa hạ giọng nói: - Tuy nhiên Tuân Hầu nếu có khó khăn, ta sẽ không bỏ mặc đâu.
Tuân Du ho khan nói: - Đa tạ Công Chúa.
Ta tạ ơn ngươi cái quỷ.
Chuyện cho tới bây giờ, ông ta cũng không dám coi khinh thiếu nữ thoạt nhìn ngây thơ trước mặt này nữa. Nữ nhân này vì Đơn Phi, bất cứ lúc nào cũng sẽ không chút do dự bán đứng Tuân Du ông ta.
Có điều ông ta cũng biết tấm lòng Bạch Liên Hoa, nếu muốn loại trừ Tôn Thượng Hương, Bạch Liên Hoa sẽ hợp tác với ông ta.
Giữa một đám người chẳng qua là là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Có thể có đồng minh này gia nhập, Tuân Du ông ta tự nhiên tăng lòng tin hơn nhiều, nhưng hợp tác với đồng minh như vậy, ông ta thực sự phải xốc lại hoàn toàn tinh thần.
Đêm mưa lạnh.
Tôn Thượng Hương đi xa nhà gỗ, đến dưới một cây đại thụ, cảm giác Đơn Phi theo sau lưng nàng không xa, nàng chậm rãi xoay người lại nói: - Ta hứa với ngươi, phải đợi ngươi trở về.
Đơn Phi cúi nhìn đầu Tôn Thượng Hương, trong lòng nhiệt huyết kích động, rốt cục nhịn lại suy nghĩ gọi "Thần Vũ": -Đa tạ.
-Ngươi không cần cảm tạ.
-Ngươi vì Tôn gia vượt lửa qua sông, ta làm chút việc nhỏ đó cho ngươi, thì có gì đáng phải cảm tạ đâu.
- Bây giờ ngươi đã trở lại, ta phải đi.
Tôn Thượng Hương hạ giọng nói. Nàng chỉ đi một bước, liền ngừng bước chân lại, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ống tay áo bị kéo. Ánh mắt dời lên, liền thấy được đầu ống tay áo khác đang ở trên tay của Đơn Phi.
Ngoái đầu nhìn lại mắt của Đơn Phi, Tôn Thượng Hương không nói gì.
- Cô đã nói có việc phải nói với ta. Đơn Phi mỉm cười nói.
Tôn Thượng Hương không kìm nổi cười nói: - Ta thiếu chút nữa đã quên rồi.
Nàng "cảm giác" được nỗi ưu thương của Đơn Phi, "nhìn thấy" ánh mắt chờ đợi thống khổ của Đơn Phi, "nghe được" tiếng gọi của Đơn Phi, chỉ cho là hắn bị vây trong tình huống cực kỳ cấp bách tìm nàng, nên mới mới chạy vội đến.
Tìm được Đơn Phi, thấy hắn bình yên vô sự, nàng lòng tràn đầy vui mừng; nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong nội tâm nàng kinh ngạc; vô cớ bị Bạch Liên Hoa chế ngạo, trong lòng nàng ủy khuất.
Rốt cuộc là uất ức cái gì, chính nàng không muốn nghĩ sâu.
Nàng không có nói dối.
Vì sao tất cả mọi người không tin nàng?
Khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Đơn Phi, Tôn Thượng Hương lời đến bên miệng rồi lại nuốt trở vào, nàng quyết định không đề cập chuyện ly kỳ cổ quái nữa.
Hiện giờ ngẫm lại sự việc kia, chính nàng đều cảm thấy kỳ quái
- Chuyện Lã Bố truy giết ngươi, khi ta biết, ngươi đã rời khỏi Tương Dương. Tôn Thượng Hương giải thích nói.
Đơn Phi "ừ" một tiếng, hắn tuy có lòng hỏi tỉ mỉ việc Tôn Thượng Hương làm sao cảm nhận được ước nguyện của hắn, thấy người kia nhỏ nhẹ nói chuyện, vẫn kiên nhẫn nghe tiếp.
- Lưu Bị, Quan Vũ rất sốt ruột, nhưng đuổi không kịp các ngươi.
Bọn họ tốt nhất đừng đuổi theo.
Đơn Phi cảm kích sự nhiệt tình của hai vị này, nhưng thật sự lo lắng bọn họ sẽ gặp được Lã Bố.
- Khi bọn họ nhìn thấy ta, nói Lưu Biểu nói, nếu ngươi tránh được Lã Bố đuổi giết, nhất định sẽ đến bí địa Vân Mộng. Lưu Biểu nói, bí địa Vân Mộng hẳn là ở trong trăm dặm phía nam gần Tương Phi Từ.
Đơn Phi thấy người kia ở bên, cũng không sốt ruột rời đi, tâm tình trầm tĩnh lại, gật đầu nói: - Chúng ta đang muốn đi nơi đó.
- Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Tôn Thượng Hương hỏi.
- Kỳ quái cái gì?
Đơn Phi ngừng lại, đột nhiên nói: -Cô chờ một chút.
Tôn Thượng Hương hơi giật mình, chỉ thấy Đơn Phi phi thân tới cây bên cạnh, khi rơi xuống lần nữa trên tay có thêm mấy nhánh cây chừng trượng, vẩy đi nước mưa trên đó, Đơn Phi cắm nhánh cây ở chung quanh.
Gió lạnh lạnh, đêm mưa dạt dào, cũng không thể lạnh đến chỗ hai người. Mấy cây nhánh cây dựng thành chỗ che gió trú mưa ngay ở bí địa Vân Mộng lạnh lẽo.
Tôn Thượng Hương mắt lộ ra vui sướng, khen: - Ngươi rất thông minh, ta không nghĩ đến điểm này.
Đơn Phi mỉm cười nói:
- Ta trước kia lúc dã ngoại làm việc, đã quen với những chuyện này rồi. Vỗ nhẹ đầu, Đơn Phi trở lại đề chính: - Cô muốn nói Lưu Biểu nếu biết bí địa Vân Mộng vì sao không nghĩ cách tiến vào, còn nói dối lừa gạt chúng ta?
Hắn và Tôn Thượng Hương, Lỗ Túc đã từng đề cập chuyện của Lưu Biểu.
Tìm kiếm bí địa Vân Mộng có thể nói là cực kỳ phức tạp, nhất định phải có trợ thủ đáng tin. Ở trong lòng Đơn Phi, Tôn Thượng Hương và Lỗ Túc là có thể tin được.
Thấy người kia khẽ gật đầu, Đơn Phi nói: - Ta nghĩ Lưu Biểu không phải là không muốn tiến vào bí địa Vân Mộng, mà là vì nơi đó có chướng ngại hoặc nguy hiểm thật lớn. Ông ta không nói với ta, một mặt là sợ ta cự tuyệt giúp ông ta, mặt khác cũng có thể dùng cái này làm vốn cò kè mặc cả cùng ta.
Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng gật đầu nói: - Ta cùng Lỗ tiên sinh đều nghĩ như vậy. Lưu Bị và Quan Vũ lập tức đi bí địa Vân Mộng, ta để cho Lỗ tiên sinh dẫn người đi vào trong đó chờ ta, ta hỏi thành binh, nhìn dấu vết vó ngựa, phát hiện ngươi rời đi theo hướng bắc. Ta... Nàng muốn nói lại thôi.
-Cô sợ Lưu Biểu tin tức có sai, lại cảm thấy ta có thể vòng vo để tránh né bị đuổi theo.
Đơn Phi ánh mắt nóng rực, hạ giọng nói: - Cô lo lắng cho ta, vì thế... Cô liền đi theo.
Tôn Thượng Hương ngọc dung hơi đỏ, dời ánh mắt đi, hồi lâu mới nói: - Ngươi nói không sai.
Gió đơng lạnh, khi Tôn Thượng Hương nói ra mấy chữ kia, nội tâm run rẩy, hai má đều nóng lên.
Huynh nói không sai, ta lo lắng cho huynh, ta cũng rất để ý huynh, bởi vậy khi Bạch Liên Hoa bảo ta thề nói chưa bao giờ thích huynh, ta mới nổi giận như thế.