Chương 519: Mê cung vô hình chí mệnh
.
Vì sao muội lại thấy cảnh lần đầu huynh và Thần Vũ gặp nhau trong ảo cảnh? Hơn nữa, muội hình như đứng ngay chỗ của Thần Vũ.
Chẳng lẽ…
Sẽ không đâu, tuyệt đối sẽ không!
Ta là Tôn Thượng Hương!
Trong lòng Tôn Thượng Hương giãy dụa, lời đến bên miệng như nàng thật sự không thể mở miệng hỏi.
Vì Đơn Phi nên nàng giúp đỡ tìm Thần Vũ, có lúc nàng cũng thắc mắc, thầm suy đoán, phải là người phụ nữ xuất chúng đến đâu thì mới chiếm được trái tim Đơn Phi?
Nhưng thưởng thức là một chuyện, bảo nàng chấp nhận nàng chính là Thần Vũ lại là một chuyện khác.
Nàng là Tôn Thượng Hương, con gái nhà Tôn gia, nàng có người thân thương yêu, có trọng trách gia đình, lúc nàng và Đơn Phi đến Minh Sổ, sớm dự đoán lý do khiến Đơn Phi và Thần Vũ chia cắt là vì Vô Gian, cũng biết hậu quả dùng Vô Gian, nhưng nàng nhớ rõ tất cả mọi thứ của Tôn Thượng Hương, vì sao lại có liên can đến Thần Vũ?
Nếu Đơn Phi vì nàng là Thần Vũ mà thích nàng, vậy đó chính là tai vạ đối với nàng.
- Muội... Đơn Phi quan tâm hỏi: - Chuyện gì vậy?
- Không có gì!
Tôn Thượng Hương nói như đinh đóng cột.
Đơn Phi nhẹ thở dài một tiếng: - Không chuyện gì thì tốt. Hắn cũng không hỏi tiếp, thương lượng: - Có cần huynh kể tiếp không?
- Muội còn muốn nghe...
Tôn Thượng Hương không muốn nói ra ảo cảnh, thầm nghĩ, mình sẽ tự điều tra rõ việc này. Nói được nửa câu, sắc mặt nàng thay đổi, thấp giọng bảo: - Không đúng.
- Sao? Đơn Phi hơi khó hiểu.
Tôn Thượng Hương nhìn vách đá nói: - Nơi này có nửa đoạn thương.
Sắc mặt Đơn Phi cũng biến đổi, ban nãy hắn lo đề phòng xung quanh và để ý đến phản ứng của Tôn Thượng Hương, không lưu tâm cảnh vật xung quanh, nghe Tôn Thượng Hương nhắc, hắn mới phát hiện.
Từ từ đến gần vách tường, Đơn Phi dùng cây thăm trúc đâm nhẹ vài cái, không phát hiện có dấu vết của cán thương, cau mày: - Nơi này không giống như là có thương dài đâm xuyên qua.
Thấy đôi môi đỏ của Tôn Thượng Hương khẽ nhếch, muốn nói lại thôi, Đơn Phi nói: - Ban nãy đích thực có thương dài đâm qua, hơn nữa huynh và muội đều nhìn thấy, bây giờ…
Hắn cúi đầu nhìn dưới chân, Tôn Thượng Hương hiểu ý hắn: - Đoạn thương ban nãy bị muội bẻ gãy ở đây cũng không thấy đâu rồi.
Hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự hoang mang và bất an trong mắt đối phương.
- Có người thừa lúc muội và huynh đi ra cướp lấy thương? Tôn Thượng Hương nghi hoặc.
Đơn Phi cau mày nói: - Nhưng dụng ý của y là gì?
Tôn Thượng Hương và Đơn Phi đều có tâm tư kín đáo, liền nghĩ đến vấn đề này
Thích khách quay về đây, lấy lại cây thương vô dụng để làm gì? Hơn nữa lấy cây thương từ vách tường xuống cũng rất tốn công.
Địch thủ hẳn là biết họ đã phát hiện sát cơ, mà còn tốn công làm chuyện che giấu dấu vết này, rốt cuộc vì cái gì?
Tôn Thượng Hương cầm lấy ngọn đèn dầu từ tay Đơn Phi, nhăn mày nói: -Lúc từ trong động đi ra, muội luôn cảm thấy mù đường, vì thế có để lại vết đao ở xung quanh.
- Sau đó thì sao? Đơn Phi khẽ nhếch mày.
- Bây giờ cả vết đao cũng biến mất rồi! Tôn Thượng Hương kinh ngạc nói.
Đơn Phi lẩm bẩm nói: - Có người thừa lúc chúng ta đứng ngoài nói chuyện, nhặt hết thương và xóa dấu thương trên tường, thậm chí xóa cả vết đao muội để lại? Đúng là rảnh thật.
Tôn Thượng Hương muốn cười, nhưng trong hoàn cảnh quỷ dị này, nàng thực sự là cười không ra.
- Y không phải dở hơi, y làm vậy hẳn là có dụng ý. Tôn Thượng Hương nhắc nhở.
Đơn Phi cười cười: - Tạm thời mặc kệ nó đi. Chúng ta đi tiếp xem sao. Lúc nói chuyện, hắn dùng cây thăm trúc làm ký hiệu lên tường, tiếp tục đi vào sơn động.
Tôn Thượng Hương đi sau hắn, để ý dấu vết trên tường, thần sắc càng thêm kinh ngạc. Đợi đi được một đoạn đường, Tôn Thượng Hương nhỏ giọng nói: - Muội để lại hơn ba ký hiệu ở chung quanh, cách mười bước một ký hiệu.
- Mất hết sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Tôn Thượng Hương"ử" một tiếng, nhấn mạnh: - Muội thật sự có để lại ký hiệu mà…
Không đợi nàng nói hết, đột nhiên Đơn Phi quay mình lại nắm lấy tay nàng.
Tôn Thượng Hương không hề giãy dụa, hơi ngẩn người, nói: - Sao…
- Muội tin huynh không? Đơn Phi hỏi.
Tôn Thượng Hương nhăn hàng mày, hơi bất mãn: - Đến bây giờ huynh còn hỏi những lời này sao?
- Vậy muội nghĩ huynh có tin muội không? Đơn Phi lại hỏi.
Tôn Thượng Hương nhìn ánh mắt bình thản Đơn Phi, hồi lâu mới nói: - Huynh muốn nói…nếu chúng ta tin tưởng lẫn nhau thì muội không cần chứng minh điều gì với huynh nữa?
Đơn Phi mỉm cười gật đầu nói: -Đúng vậy, huynh chưa từng hoài nghi cách thức làm việc của muội, nay có chuyện xảy ra, chúng ta chỉ cần chuyên tâm giải quyết vấn đề là được. Đời này huynh trải qua vô số mộ táng dưới đất, huynh hiểu một điều, cái quỷ dị nhất không phải bên trong mộ thất, mà là lòng người khó đoán. Chỉ cần chúng ta tin tưởng lẫn nhau, huynh có lòng tin sẽ tìm được đáp án cuối cùng thôi.
Tôn Thượng Hương nhìn thần sắc tự tin của Đơn Phi, tự nhiên cười nói: - Hiểu rồi.
Đơn Phi xoay người lại đi trước.
Tôn Thượng Hương nhớ rõ nơi đặt ký hiệu cuối cùng của mình, nhưng bây giờ không còn gì ở đó nữa, nhỏ giọng nói: - Muội cũng để lại vết cắt ở đây, nhưng bây giờ cũng biến mất rồi. Lên thêm chút nữa, muội chưa đi qua.
Đơn Phi "ừ" một tiếng, cùng Tôn Thượng Hương đi thêm được trăm trượng.
Tôn Thượng Hương thấy đường núi hướng xuống, dù sớm nghe Đơn Phi bảo đây là ngọn núi ngầm, nhưng nàng không khỏi nghi hoặc, không biết ai đã đào con đường này, rốt cuộc là nó thông đi đâu?
Nàng tin tưởng Đơn Phi, nhưng cẩn thận vốn là bản tính, nàng vẫn dùng mũi đao để lại vết cắt trên tường.
Đơn Phi bỗng dưng dừng lại.
- Sao vậy? Tôn Thượng Hương nhìn phía trước không có điểm dừng, hỏi.
- Đây là ám hiệu do Thạch Lai để lại. Đơn Phi chỉ tường bên trái nói.
Tôn Thượng Hương dùng đèn chiếu sáng, thấy trên tường có một hình thù kỳ lạ, nhìn như chỉ vài nét, nhưng xem kỹ thì vô cùng có ý nghĩa.
- Theo ám hiệu mà Thạch Lai để lại, bây giờ đã xuống đất hai trăm trượng, địa thế hướng tây nam…
Đơn Phi thấp giọng giải thích nói: - Ám hiệu của y nhìn có vẻ không gì đặc biệt, nhưng nó ẩn chứa các thông tin về vị trí, khoảng cách và tình huống dưới lòng đất.
Tôn Thượng Hương nhìn hồi lâu, không thể không cảm thán, khác ngành như cách núi, nàng thật sự nhìn không ra ẩn ý bên trong.
- Bây giờ chúng ta đang ở trong lòng núi, nhưng khá giống với tình hình lúc dưới mộ thất.
Đơn Phi tiếp tục nói: - Mộ thất thật sự, dù có quỷ dị, được thiết kế tinh xảo đến đâu, nhưng chỉ cần là sau khi xây xong, không gian sẽ là cố định.
Tôn Thượng Hương cười nói: - Những đạo lý này muội... hiểu được. Nghĩa là từ khi bước vào nơi này, các huynh liền dùng phương pháp của các huynh để đo lường vị trí, cấu trúc chỉnh thể và phương hướng? Các huynh trộm mộ không phải nhắm vào bảo vật trong mộ trước, mà là phải làm rõ tình hình trong mộ thất đã. Cũng giống với bày mưu chinh chiến, biết người biết ta trăm trận trăm thắng?
Đơn Phi lộ ra thần sắc tán dương:
- Nếu muội theo ngành này, chắc chắn sẽ thành tài.
Đây chính là điểm khác biệt giữa hắn và người đảo đấu.
Họ vì của cải trong mộ, bất chấp đánh liều mạng sống, không màng đường lui, nhưng Đơn Phi thì khác, không đến đường cùng, hắn sẽ không dùng cách này.
Vận may hết rồi thì cơ hội chết rất lớn, có thể sống sót thì cảm tạ ông trời chiếu cố. Tôn Thượng Hương nói không sai, khảo cổ và tác chiến đều dựa trên nền tảng trăm trận trăm thắng.
Hắn chuyên đào bới, xưa nay luôn quan sát toàn diện, suy xét mọi phương diện. Cách làm chu toàn của Thạch Lai, trên cơ bản cũng giống với phong cách làm việc của Đơn Phi.
Theo Đơn Phi, cái đáng giá nhất của một ngôi mộ chính là tư tưởng mà nó ẩn chứa, nếu chỉ vì của cải mà đi trộm, bản thân sẽ rơi vào thế bị động.
Người chết vì tài, câu nói chân lý ngàn năm nay, đây cũng là câu nói khắc cốt ghi tâm mà Đơn Phi lĩnh hội trong quá trình khảo cổ.
Nơi có hai chữ "quyền lợi" thì nhất định sẽ tràn đầy mùi máu, Đơn Phi có thể độc thân làm việc đến bây giờ, không những vì hắn chu đáo, mà vì hắn không tham gia vào sự tranh giành giữa quyền và lợi, bất giác tránh né được rất nhiều phiền toái.
- Muội hiểu phương pháp của các huynh rồi…nhưng, muội vẫn không hiểu, rốt cuộc ý huynh là gì. Tôn Thượng Hương lại hỏi, nàng biết, Đơn Phi không chỉ đơn giản là ngồi giảng văn hóa đạo mộ cho nàng nghe đâu.
- Rồi muội sẽ hiểu thôi.
Khóe miệng Đơn Phi nhếch lên, hắn không hoang mang như Tôn Thượng Hương, đợi đi thêm được mười mấy bước, dưới chân hắn truyền đến tiếng "cạch".
Bàn tay Tôn Thượng Hương cầm lấy đuôi đao, chuẩn bị nghênh chiến.
Đơn Phi chậm rãi ngồi chồm hổm xuống.
Tôn Thượng Hương không thể không khâm phục lòng can đảm của hắn.
Người thường gặp phải tình huống này, ai mà không la toán lên, dù là Tôn Thượng Hương nàng, nếu không phải có Đơn Phi bên cạnh, e là nàng sớm điên lên mất.
Đặt mình vào tình cảnh này mới phát hiện, con đường yên tĩnh hắc ám vô biên không có đường cùng đáng sợ cỡ nào.
Nó chẳng khác nào chìm vào cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại, khiến người ta từ từ rơi vào bờ vực của sự tuyệt vọng!
Tinh thần của Đơn Phi cứ như là thép vậy, càng là nơi quỷ dị, hắn càng bình tĩnh.
Dưới đất toàn là xương trắng.
Đơn Phi ban nãy chính là đạp lên đống xương đó.
Tôn Thượng Hương cũng ngồi chồm hổm xuống, thấy Đơn Phi thất thần nhìn đống xương, nàng không đặt câu hỏi ngay tức khắc.
Vì nguyên do hoàn cảnh, nên thường tính cách của phụ nữ rất ỷ lại.
Nhưng Tôn Thượng Hương thì khác, nàng không thích ỷ lại, nàng cũng không có ai để dựa dẫm vào, nàng nhất thiết phải gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn cả đàn ông, nàng không muốn Đơn Phi xem nàng là sự phiền toái.
Nhìn đống xương trắng đó hồi lâu, đột nhiên Tôn Thượng Hương có cảm giác sởn tóc gáy.
Không phải nàng chưa từng gặp xương trắng, thậm chí đao nàng không biết dính biết bao nhiêu máu, nhưng trên đống xương trắng, nàng phát hiện một chuyện khiến tim nàng đập nhanh.
- Muội nhìn ra điều gì sao?
Đơn Phi cau mày hỏi.
Tôn Thượng Hương nói: - Lúc y sắp chết, là đang bò về phía trước đấy.
Dù xương trắng bị Đơn Phi giẫm qua một cái, nhưng trên cơ bản nó vẫn còn nguyên vẹn.
Đơn Phi gật gật đầu: - Xương y chưa biến thành màu đen, nghĩa là y không phải do trúng độc mà chết. Dùng thăm xuyên qua mặt đất dưới bộ xương: - Không có dấu vết của máu, vậy y có lẽ không chết vì bị thương, trên người y cũng không có thức ăn.
Thấy hàng mi của Tôn Thượng Hương khẽ run, Đơn Phi lẩm bẩm nói: - Muội không đem theo thức ăn sao? Thấy Tôn Thượng Hương lắc đầu, Đơn Phi hơi nhắm mắt lại, lẩm bẩm hói: - Muội đoán xem, y chết như thế nào?
- Chết đói hoặc là mệt chết, giống những người lạc vào sa mạc vô tận? Tôn Thượng Hương khẽ hít ngụm khí lạnh.
Nơi này cách cửa sơn động tầm hai trăm trượng, sao lại có người chết đói ở đây? Nếu y đói khát thì bò ra ngoài mới có khả năng sống sót, vì sao còn bò vào trong?
Phía trước vẫn không có gì cả!
Đơn Phi lẩm bẩm nói:
- Lại đúng, ắt muội đang nghi hoặc vì sao họ lại đói chết ở đây? Thấy Tôn Thượng Hương gật gật đầu, Đơn Phi chậm rãi ngồi xuống: - Nếu huynh đoán không sai, chúng ta cứ đi tiếp thì bất luận thế nào, cũng không tìm lại được cửa động ban nãy!