Chương 520: Ván cờ trong núi
.
Vì sao chúng ta không thể tìm lại cửa động đó?
Tôn Thượng Hương muốn hỏi nhưng cố giữ im lặng, nàng không phải không hiểu mà tỏ ra hiểu, chỉ là Bạch Liên Hoa từng nói, giúp không được Đơn Phi thì cũng đừng liên lụy hắn.
Vì sao đến nơi này rồi, nàng vẫn nhất quyết muốn biết đáp án của Đơn Phi?
Nàng đến đây, lâm vào trạng thái xa lạ, dù nàng thông minh, nhưng dù là cô gái nào, thì khi đến đây cũng sẽ khó lòng giữ sự tỉnh táo, suy nghĩ thấu đáo.
Đơn Phi liếc mắt nhìn Tôn Thượng Hương một cái: - Muội không có gì muốn hỏi sao?
Tôn Thượng Hương mím môi lắc đầu.
Đơn Phi thầm nghĩ, lòng dạ phụ nữ đúng là khó đoán, rõ ràng là có chuyện muốn nói nhưng cứ cố giấu trong lòng: - Vậy được, chúng ta đi tiếp xem sao.
Hắn bước qua hài cốt đi về trước, không biết bao lâu, thì nghe âm thanh run run của Tôn Thượng Hương truyền đến: - Đợi đã.
Quay đầu lại, Đơn Phi thấy Tôn Thượng Hương sắc mặt tái nhợt, Đơn Phi nắm lấy tay nàng cười nói: - Có phát hiện gì?
Bàn tay của Tôn Thượng Hương lạnh như băng.
Trái tim của nàng rơi xuống đáy.
Vì sao lúc này Đơn Phi còn cười được?
Nhưng nắm lấy bàn tay hắn, cảm nhận sự ấm áp của hắn, Tôn Thượng Hương nhanh chóng bình tĩnh, chỉ vào vách tường một bên nói: - Đây là…ký hiệu muội làm ban nãy.
Trên tường là vết đao chữ thập.
Đơn Phi nhìn qua, hồi lâu mới bảo: - Muội cảm thấy là muội đã khắc nó lên sao?
Tôn Thượng Hương trầm giọng nói: - Muội biết huynh muốn nói gì, huynh cảm thấy không thể nào sao? Chúng ta cứ đi thẳng, cũng là đang đi xuống, bất luận thế nào thì cũng không thể quay lại chỗ cũ được!
Đây là sự thật hiển nhiên.
Đơn Phi cười nói: - Nhưng nó đã xuất hiện.
- Vì thế huynh cảm thấy không thể nào là vết đao muội khắc, hoài nghi muội nhận lầm sao? Tôn Thượng Hương khổ sở hỏi.
Đơn Phi thở dài, - Từ đầu huynh đã nói với muội, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, huynh tin lời muội nói, nhưng huynh muốn xác định một điều, muội nghĩ nó là vết đao của muội sao?
- Muội dám chắc! Thượng Hương không chút do dự.
Thấy Đơn Phi trầm tư không nói gì, Tôn Thượng Hương cau mày nói: - Nhưng huynh hoài nghi có ngươi cố ý để lại dấu này, nhưng vì sao lại bày trận này?
-Đây cũng chỉ là một trong những khả năng. Đơn Phi cười nói:
- Thi thể chôn ở dưới đó không rảnh, nhưng người sống thì rất rảnh đó.
Tôn Thượng Hương chỉ tay về phía vết đao hình chữ thập nói: - Nhưng lúc muội khắc chữ lên, dùng sáu loại lực đạo khác nhau, do vậy một chữ thập trên vách tường cũng sẽ có độ sâu khác nhau.
Đơn Phi khen ngợi nói: - Cách tốt đấy. Vì thế cho dù có người muốn mô phỏng vết đao của muội, cũng khó mà mô phỏng lực đạo của muội? Ai lại có đao pháp tinh diệu tuyệt luân như muội?
Tôn Thượng Hương thấy Đơn Phi đã hiểu ý nàng, nhẹ thở phào ra: - Vì thế muội dám khẳng định đây là vết đao muội để lại. Trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng nàng nói chậm lại:
- Đơn Phi, dự cảm ban nãy của huynh không sai, có lẽ…chúng ta lạc đường rồi.
Bây giờ nàng đã hiểu vì sao ban nãy Đơn Phi nói, họ sẽ không trở lại cửa động ban nãy đâu.
Đường núi nơi đây rất cổ quái!
Thoạt nhìn thì nó chỉ có một con đường, nhưng đoạn đường từ đầu đến bây giờ nàng và Đơn Phi bước đi đều di chuyển về phía trước họ!
Nghe như đó là chuyện không thể nào, nhưng nó đích thực đang xảy ra.
Nếu theo cách này, dù họ có quay lại ngay thì đoạn đường phía sau họ, liệu có chạy ngược lên trước họ không?
Nhớ lại hài cốt giãy dụa bò về trước, Tôn Thượng Hương không rét mà run. Tình thế bây giờ quá rõ còn gì, họ đã rơi vào ma trận, những người đã chết ở đây dù cố thoát mạng, thậm chí mệt đến chết mà vẫn ráng bò, nhưng cuối cùng, vẫn không thể chạy ra khỏi ma trận.
Mãi mãi không thể rời khỏi nơi này.
Khoảng thời gian cuối cùng của hài cốt đó, có thể y đã không còn khả năng phân biệt phương hướng, nên tiến hay lui!
Đơn Phi dời ánh mắt khỏi vết đao trên tường, lẩm bẩm: - Có lẽ muội nói không sai, cứ đi tiếp xem sao. Hắn không sốt ruột như Tôn Thượng Hương, cầm lấy ngọn đèn đi lên trước, một lúc sau hắn dừng lại, mỉm cười:
- Muội đoán xem huynh đã thấy gì?
Tôn Thượng Hương nhìn theo ánh mắt của hắn, cả người gần như đóng băng!
Trên tường có nửa đoạn thương!
- Đây chắc hẳn là đoạn thương bị gãy thành hai. Chúng ta vẫn không tìm thấy nó, thì ra nó tự chạy đến đây. Đơn Phi nói.
Tôn Thượng Hương trầm mặc hồi lâu mới nói: - Phải.
- Muội có suy nghĩ gì?
Đơn Phi hỏi.
Nếu không phải có Đơn Phi ở bên, có lẽ Tôn Thượng Hương khó mà giữ được bình tĩnh. Nhưng thấy hắn tỉnh táo như vậy, Tôn Thượng Hương chần chừ cẩn thận hỏi: - Có ma thật sao?
Nếu muội là học sinh của huynh, huynh sẽ một chân đá muội văng ra.
Chúng ta rất khoa học, có được không hả? Trong lòng Đơn Phi nói thầm.
Thấy Tôn Thượng Hương vẻ mặt tội nghiệp nhìn hắn, Đơn Phi cười nói: - Được rồi, không ghẹo muội nữa. Huynh có phương hướng rồi, nhưng cần số liệu để xác định, lát nữa giải đáp cho muội.
Khi hắn nói xong, liền giơ đèn tiếp tục đi lên trước.
Tôn Thượng Hương nhìn vẻ thanh thản của Đơn Phi, trái tim bất an bắt đầu bình tĩnh lại.
Đơn Phi chậm rãi sải bước, đôi khi quay qua nhìn vách tường xung quanh, những ký hiệu trên đó khá giống với ám hiệu của Thạch Lai để lại.
Một canh giờ sau, Đơn Phi dừng bước.
Phía trước vẫn là con đường vô biên vô tận.
Dưới đất thi thoảng có vài cái xác hoặc hài cốt, con đường tựa như bất tận rốt cuộc cũng có điểm dị thường.
Sát khí nhàn nhạt.
Nỗi tuyệt vọng vô bờ!
Họ đi không nhanh, nhưng bây giờ không ngừng đi, đi tầm một canh giờ rồi, nói sao cũng phải được mười mấy dặm, nhưng con đường này vẫn là vô tận?
Tôn Thượng Hương bỏ cuộc, không nhìn con đường, mà quay sang nhìn thiếu niên đang cầm ngọn đèn dầu.
Ngọn đèn chưa tắt.
Thần sắc thiếu niên tang thương, trong ánh mắt sáng ngời đó là sự tự tin.
Tôn Thượng Hương từng gặp nhưng đấng nam nhi càng chiến càng dũng, nhưng nàng chưa từng gặp một nam tử, dù là nghịch cảnh này, vẫn dâng trào ý chí chiến đấu. Một khắc ấy, trong mắt nàng hắn không phải là người đàn ông bộc lộ tài năng mà là một nam nhi chân chính.
Đơn Phi ngừng bước chân, mỉm cười bảo: - Huynh sẽ nói đáp án cho muội nghe nhé!
Tinh thần Tôn Thượng Hương phấn chấn, nàng không rõ phía trước sẽ ra sao, nhưng Đơn Phi đã có kết luận.
- Muội muốn biết kết quả trực tiếp hay nghe cả quá trình? Đơn Phi cười nói, chậm rãi ngồi xuống.
Tôn Thượng Hương ôm gối ngồi xuống bên cạnh Đơn Phi, thấy Đơn Phi không cử động, quay đầu nhìn sang ánh mắt nóng bỏng của Đơn Phi, Tôn Thượng Hương nhỏ giọng đáp: - Muội muốn nghe cả quá trình.
Nàng thích quá trình được ở bên cạnh Đơn Phi hơn.
Đơn Phi cười ấm áp nói: - Khá ít phụ nữ có hứng thú nghe kể quá trình khô khan này, muội muốn hiểu quá trình thì trước tiên phải hiểu hai chuyện đơn giản trước.
Tôn Thượng Hương rất nghiêm túc gật đầu nói: - Muội rửa tai lắng nghe.
Đơn Phi nhìn ánh mắt chờ mong của Tôn Thượng Hương, lát sau mới dời ánh mắt mình đi, nói: - Lúc đó chúng ta có một cái lồng nhốt chuột, bên trong cái lồng có cái trục, dùng tre tết thành vòng ngoài hình tròn.
Hắn khoa tay múa chân hình dung kết cấu cái lồng, rồi nói: - Con chuột dốc hết sức chạy, cái lồng sẽ xoay theo, con chuột tựa hồ đã chạy rất lâu, nhưng nó vẫn chỉ xoay chuyển tại chỗ.
Tôn Thượng Hương cẩn thận lắng nghe, nghe xong suy tư một lát mới nói: - Chúng ta không hề đứng im tại chỗ.
- Nhưng chúng ta vẫn không ngừng quay về điểm ban đầu. Đơn Phi nhắc nhở:
- Muội đừng quên đoạn thương trên vách tường, còn những ký hiệu muội để lại cứ thế xuất hiện trước mặt, muội đi ngang qua những ký hiệu đó, nếu không phải có ma, thì muội chính là quay lại điểm xuất phát ban đầu.
Tôn Thượng Hương ngẫm nghĩ, thất kinh nói: - Ý huynh chỉ chúng ta là những con chuột, còn nơi này chính là cái lồng? Chúng ta giống như những con chuột không ngừng chạy đua, nhưng vẫn dậm chân tại chỗ? Này...
Dù nàng từng chứng kiến nhiều kiến trúc công trình quy mô, nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ trên đời tồn tại một kiến trúc được thiết kế tinh vi như vậy.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Huynh biết muội chưa từng thấy loại công trình này, nhưng chắc sẽ nghĩ đến điểm này. Dừng một lát, Đơn Phi trầm ngâm nói: - Cái lồng chỉ là cách nói ví dụ mà thôi, điểm xuất phát cũng chỉ là miêu tả đại khái thôi. Trên thực tế, thiết kế của nơi này tinh vi hơn rất nhiều so với cái lồng huynh nói, cứ như là bên trong của đồng hồ vậy…
Thấy Tôn Thượng Hương mờ mịt, Đơn Phi thay sang cách nói khác: - Có người dùng ngọn núi làm bàn cờ, vẽ nên vô số ô vuông trong lòng núi…
Đôi mắt của Tôn Thượng Hương mở to, khó tin trên đời này lại có người có khí phách như thế.
Đơn Phi lại nói: - Người này dùng năng lượng mà huynh không biết được đẩy những ô vuông đó, ô vuông di chuyển, con người sẽ đi lạc trong đó.
Lúc hắn nói chuyện, hắn bẻ cây thăm trúc ra thành những đoạn dài ngắn khác nhau, sau đó sắp thành ma trận hình vuông, giải thích: - Một ví dụ đơn giản nữa, lúc nhỏ chúng ta hay chơi trò Hoa Dung Đạo, ở phía trên cùng là Tào Tháo…
- Vì sao là Tào Tháo? Tôn Thượng Hương khó hiểu hỏi.
Lúc này Đơn Phi mới phản ứng lại, Tào Tháo chưa thất bại ở Hoa Dung Đạo, vì thế Tôn Thượng Hương không hiểu quy tắc trò chơi, Đơn Phi liền nói: - Trên cùng không phải Tào Tháo mà là chúng ta, những đoạn thăm này có thể di chuyển, biến hóa khôn lường, chúng ta phải vượt qua chướng ngại vật mới đến được đích đến cuối cùng dưới đất.
- Chúng ta còn phải xuống dưới nữa sao? Tôn Thượng Hương không thể không phục suy nghĩ không trốn mà còn xông vào của Đơn Phi.
- Đương nhiên.
Đơn Phi không kìm nổi cười nói: - Ai có năng lực chơi trò hùng vĩ như thế trong lòng núi chứ? Trên đời không có ai cả.
Tôn Thượng Hương chợt nói: - Là Hoàng Đế!
Nàng từng đến Minh Sổ, thiết nghĩ chỉ có đám người Hoàng Đế mới có năng lực làm ra mê cung tuyệt diệu như vậy.
Bỗng dưng lại nghĩ đến cái gì, Tôn Thượng Hương hưng phấn nói: - Họ sẽ không vô duyên vô cớ làm ra trò này, bí địa Vân Mộng vốn nằm dưới Vân Mộng Trạch và mê cung này chính là con đường duy nhất thông đến bí địa!
Thấy Đơn Phi cười mà không nói, Tôn Thượng Hương khẽ cắn răng hỏi: - Huynh cười gì?
- Không có gì. Đơn Phi lắc đầu nói.
Tôn Thượng Hương ra vẻ "phẫn nộ" nói:
- Chắc chắn là đang cười muội ngốc, chúng ta vốn đang ở bí địa, nếu mê cung có liên quan đến đám người Hoàng Đế thì bí địa cũng vậy. Huynh đến đây vốn là vì bí địa Vân Mộng, vào đây chính là vì tìm đường thông đến bí địa, nhưng muội lại quên mục đích đến của huynh…
Mũi Đơn Phi hơi ngứa, quay đầu nhìn sang cửa động đen nhánh kia, trước mặt là tình cảnh sóng xanh ngàn dặm, cánh buồm cô đơn.
Lúc đó hắn và Tôn Thượng Hương đang vượt biển đến Minh Sổ.
Những lời giữa hắn và Tôn Thượng Hương đêm đó vẫn lẩn quẩn bên tai.
Nếu những gì ta lý giải không sai thì những người biến mất vì Vô Gian, sẽ thay đổi một con đường nhân sinh khác, vậy có lẽ nàng đã quên ngươi rồi.
Phải.
Nếu nàng quên mất ngươi, vì sao ngươi còn đến đây?
Hồi lâu, tĩnh lặng.
Bên sông Ngưu Nữ, sao sang chiếu lên mọi thứ.
Trên biển trăng sáng lên, ngàn dặm niệm tương tư.
Xuyên qua màn sương bất tận, hắn nhìn thấy nam tử còn trẻ nhưng tang thương đó nhìn chằm chằm ánh mắt kiên định sáng như ánh trăng của thiếu nữ, nói dù nàng có quên thì hắn cũng sẽ khiến nàng yêu hắn lần nữa.
Trong lòng kích động, nước mắt tràn bờ mi, Đơn Phi lẩm bẩm tự nhủ: - Huynh không cười muội, muội quên rồi cũng chả sao, huynh sẽ giúp muội nhớ lại, chẳng phải huynh đã hứa với muội rồi sao? Huynh sẽ không quên.