Thâu Hương

Chương 522: Tứ Hung và Nặc A

Chương 522: Tứ Hung và Nặc A


.
Lão già chính là Hoàng Thừa Ngạn, cha của Hoàng Nguyệt Anh!
Đơn Phi nhớ người này lúc Tuân Du đến Tương Dương mừng thọ, từng chống đỡ cho Lưu Biểu, nhưng bị Tuân Du nói cho một câu câm nín, kết quả là bây giờ Tuân Du không rõ tung tích, còn Hoàng Thừa Ngạn lại vẻ mặt khoái chí ở đây.
Cơm ngon không sợ trễ, ăn được mới là có bản lĩnh.
Nghe ý của Hoàng Thừa Ngạn, ông ta cũng không phải dạng vừa, dùng phương pháp tương tự tìm đến đây, khó trách Gia Cát Lượng, Hoàng Nguyệt Anh đều biết cơ quan, chẳng lẽ do lão già này dạy cho?
Hoàng Thừa Ngạn vuốt râu cười nói:
- Các hạ vừa thấy lão phu liền đoán được mọi chuyện tiếp theo, thật sự khiến lão phu khâm phục.
Đều nói mẹ vợ xem con rể, nước miếng nhỏ từng giọt, vẻ mặt Hoàng Thừa Ngạn nuối tiếc nhìn Đơn Phi rất thưởng thức, chảy cả nước miếng: - Theo lão phu, chọn vợ đầu tiên là phải hiền thục, vẻ đẹp chỉ là thứ yếu, các hạ không phải hạng tầm thường, chẳng lẽ không hiểu?
Đơn Phi mỉm cười trả lời: - Hiền thục của lệnh ái Hoàng Nguyệt Anh, ta nghĩ vẫn còn chôn ở bí địa Vân Mộng.
Tôn Thượng Hương cắn môi muốn cười, đã nhớ ra Hoàng Thừa Ngạn. Nghĩ tới thân phận của người này, Tôn Thượng Hương thầm lo cho lời nói vừa nãy của Đơn Phi.
Chuyện cũ ở Minh Sổ vẫn hiện lên trước mắt.
Hoàng Đường bất mãn với Dạ Tinh Trầm vì chống lưng Tôn thị, cấu kết với người ngoài phá hỏng kế hoạch của Từ Tiên Sinh. Dù là biến cố Đan Dương, đối đầu ở Lang Nha Đỉnh, hay chuyện Nghiêm Bạch Hổ chết đi sống lại, đều ẩn chứa việc Hoàng Đường cấu kết với thế lực Kinh Sở.
Hoàng Đường không rời Minh Sổ nhưng vẫn có thể làm được những chuyện này, nhất định phải có người ngoài giúp đỡ, người của Kinh Sở ắt tham gia thúc đẩy kế hoạch này.
Đơn Phi từng nói, những người có thể sống sờ sờ bước vào đây, tuyệt đối không ai là ngu ngốc.
Bầy sói, chim ăn thịt người và mê cung quỷ dị, sớm đã giết chết không biết bao nhiêu người trên đường.
Nơi này không phải bí địa Vân Mộng, mà là vòng ngoài của bí địa Vân Mộng thôi!
Dù là như thế, bí địa Vân Mộng thần bí như thế, nếu không có bản lĩnh phi thường, e là cả bóng của bí địa nằm đâu cũng không rõ.
Hoàng Thừa Ngạn là người thấy được bóng bí địa, cũng là người giúp đỡ Hoàng Đường, âm thầm phái người phản kích Tôn gia!
Đơn Phi mở miệng là nhắc nàng việc này, là muốn nàng cẩn thận.
Liên tưởng đến bọn thích khách bất thình lình bay ra, đám người Tuân Du thì đột nhiên mất tích, Tôn Thượng Hương lạnh lùng nhìn Hoàng Thừa Ngạn.
Tổ chức của bọn thích khách ở Kinh Sở có liên quan đến người này sao?
Hoàng Thừa Ngạn lắc đầu cười, nhìn Đơn Phi nói: - Ta lại có chút không tán thành với lời đánh giá của các hạ dành cho tiểu nữ.
Cây đuốc cháy hừng hực, chiếu sáng thần sắc khó lường của Hoàng Thừa Ngạn, nhưng ngữ khí của ông ta luôn hòa hoãn, như đang thương lượng với Đơn Phi.
Tôn Thượng Hương âm thầm cười lạnh, nàng cảm thấy người này khá giống với Dạ Tinh Trầm, lúc muốn khống chế sẽ thể hiện mình có tu dưỡng, nhưng nếu chân tướng phơi bày, thì hung tàn hơn ai hết.
- Tại hạ kính cẩn lắng nghe. Đơn Phi cũng khách khí nói.
Hoàng Thừa Ngạn không nhanh không chậm nói: - Tiểu nữ từ khi sinh ra đã không giống với người thường, khó tránh ánh mắt dị dạng của thế tục, trong hoàn cảnh như vậy, có lòng tranh cường là không tránh khỏi.
Đơn Phi chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ, biết con chỉ có cha, chỉ với một câu của Hoàng Thừa Ngạn, hắn liền nhận ra lòng quan tâm của ông ta đối với con gái.
- Nhưng bản tính tiểu nữ vô cùng lương thiện, nếu nàng đã yêu ai, ắt sẽ vì người ấy kiềm chế mọi góc nhọn, suy nghĩ cho người đàn ông đó. Từ điểm này có thể thấy sự hiền thục của nàng. Hoàng Thừa Ngạn chân thành đáp lời cười đùa của Đơn Phi: - Nếu các hạ có được tình yêu của tiểu nữ, ắt sẽ thấy được sự hiền thục của nàng.
Không đợi Đơn Phi đáp lại, Tôn Thượng Hương lạnh lùng nói: - Thì ra lão trượng cực khổ ngồi đợi ở đây, là để đề hôn sao?
Trong lòng Tôn Thượng Hương có chút khó chịu.
Không chỉ vì người này âm thầm phá rối Tôn gia, mà còn vì từ nãy giờ, ông ta cứ nhắc đến Hoàng Nguyệt Anh, lại còn có ý mai mối.
Nàng vốn nghĩ Hoàng Thừa Ngạn sẽ phủ nhận, nhưng ông ta lại vỗ tay cười nói:
- Đều nói Quận Chúa Giang Đông đao kiếm song tuyệt, không thua đàn ông. Nay có thể thấy, luận tâm tư, Quận Chúa còn tuyệt diệu hơn đao pháp!
Nhìn Tôn Thượng Hương, Hoàng Thừa Ngạn cười nói: - Lão phu đúng là đến để làm mối.
Đơn Phi như muốn ngất đi.
Hắn cực khổ đến đây là để tham gia đại hội mai mối sao?
- Chẳng lẽ Quận Chúa không tin lời lão phu sao? Hoàng Thừa Ngạn lại cười nói.
Tôn Thượng Hương lạnh nhạt nói: - Ta thật sự không biết lão trượng có gì để chúng ta tin?
- Ta vốn không cần Quận Chúa tin, chỉ cần Đơn đại nhân tin là được. Hoàng Thừa Ngạn không mặn không nhạt nói: - Nhưng nếu Đơn đại nhân và Quận Chúa dắt tay nhau đến đây, lão phu nghĩ nên biểu đạt thành ý với Quận Chúa.
Tôn Thượng Hương thấy vẻ mặt Hoàng Thừa Ngạn chân thành, trong lòng thầm kinh ngạc.
Đơn Phi nghe nói làm mối, có chút gấp không thể chờ nói: - Không biết lão trượng tỏ thành ý thế nào?
- Đơn đại nhân hiểu biết sâu rộng, có biết nơi này ở đâu? Hoàng Thừa Ngạn bỗng hỏi một câu.
Đơn Phi thầm nghĩ, ngươi là bụng ngựa đánh móng ngựa, lạc đề quá rồi.
Từ khi bước vào nơi này, hắn luôn tính toán cục diện, cũng như Tôn Thượng Hương, hắn sớm nghĩ đến khả năng thích khách Kinh Sở ẩn núp ở đây, Hoàng Thừa Ngạn cũng có quan hệ khó nói với bọn thích khách đó.
Bọn thích khách đó phản Tôn gia, cũng có liên hệ với Nghiêm Bạch Hổ giả mạo.
Mà Lưu Bàn chính là kẻ giả mạo Nghiêm Bạch Hổ.
Hoàng Đường, tổ chức thích khách và Lưu Bàn đa phần đều có quan hệ với Lưu Biểu, Hoàng Thừa Ngạn là thế tộc ở Kinh Sở, vì lợi ích gia tộc nên dấn thân vào việc này cũng không có gì lạ.
Cái lạ là Hoàng Thừa Ngạn hình như quyết tâm làm cho được nhạc phu của hắn.
Rốt cuộc trong hồ lô của ông ta chứa thuốc gì đây?
Đơn Phi hắn phải ứng phó thế nào đây?
Trong lúc suy nghĩ, Đơn Phi thở dài, dò hỏi: - Dù tại hạ biết nơi này có liên quan đến bí địa Vân Mộng, nhưng sao rõ bằng lão trượng được? Mấy năm nay, Kinh Châu Mục mời lão trượng quản lý nơi này, lại bảo tại hạ đến thăm, nếu lão trượng thật sự có thành ý thì không ngại chỉ giáo vài điều.
Mọi thứ đều do Lưu Biểu khống chế sao?
Những năm gần đây, Lưu Biểu không chỉ ngồi chơi ở Kinh Châu không đâu, lão ta một lòng muốn dò la tung tích bí địa, Hoàng Thừa Ngạn và Lưu Biểu chẳng những là anh em đồng hao, mà còn có quan hệ hợp tác?
Làm chuyện như vậy, không những cần thân tín, còn cần họ hàng, mới giữ được bí mật?
Ánh mắt Hoàng Thừa Ngạn xoay chuyển, mỉm cười nói: - Nơi này là núi Cầm Cổ.
Đơn Phi không quen thuộc với địa danh, nhìn sang Tôn Thượng Hương, thấy nàng nhẹ lắc đầu, Đơn Phi liền bảo:
- Lão trượng đặt tên rất hay.
- Không phải vậy.
Hoàng Thừa Ngạn lắc đầu nói: - Sao lại là tên do lão phu đặt? Nơi này có ghi chép trong "Sơn Hải kinh".
Đến rồi!
Đơn Phi vừa nghe "Sơn Hải kinh", thầm nghĩ chắc Hoàng Thừa Ngạn định tung hàng rồi. Hắn từng đọc qua "Sơn Hải kinh", nhưng lúc đó chỉ xem nó là truyền thuyết, không khắc ghi, ai biết nó là quyển sách phổ cập khoa học chứ?
Hơn nữa dù hắn có trí nhớ tốt cũng chẳng giúp gì được, lưu truyền đến đời hắn, "Sơn Hải kinh" đã sớm thay đổi hoàn toàn rồi.
Hoàng Thừa Ngạn thấy Đơn Phi im lặng, chủ động nói: - Trong "Sơn Hải kinh" có nhắc đến mạch núi Kinh Sơn, từ núi Cảnh đến núi Cầm Cổ, tổng cộng có hai ba chục ngọn núi, nơi này chính là núi Cầm Cổ được ghi chép trong “Sơn Hải kinh”.
- Đợi một chút... Đơn Phi đột nhiên nói.
Hoàng Thừa Ngạn mỉm cười hỏi: - Không biết Đơn đại nhân có gì chỉ giáo?
Đơn Phi thật sự rất khiêm tốn nói:
- Không dám, chỉ là có một câu hỏi. Hắn lục lại trí nhớ, hiếu kì nói: - Theo ta biết, "Sơn Hải kinh" xuất từ tay Bá Ích? Thấy Hoàng Thừa Ngạn gật đầu, Đơn Phi lại hỏi: - Trong đó có ghi chép về hải ngoại, hải nội, lại còn có ghi chép các núi trong thiên hạ nữa sao?
- Không sai. Hoàng Thừa Ngạn lại gật đầu.
Đơn Phi nghi ngờ nói: - Ghi chép trong sách, mạch núi Kinh Sở dài mấy ngàn dặm, từ tây tới đông. Núi Cầm Cổ là điểm dứt, vậy tuyệt đối không thể ở bên tay trái của Kinh Sơn.
Tôn Thượng Hương dốt khoản địa lý, mù mờ lắng nghe, không biết Đơn Phi làm thế nào mà chứa hết đống kiến thức kỳ quái này vào đầu.
Hoàng Thừa Ngạn vỗ tay cười nói: - Có vẻ các hạ chưa hiểu "Sơn Hải kinh", nghe lời lão phu, liền mở miệng hỏi ra bí ẩn, có thể thấy chỗ cẩn thận.
Dừng một lúc, Hoàng Thừa Ngạn hỏi: - Các hạ có câu trả lời không?
Chắc không phải núi đang di chuyển chứ?
Tôn Thượng Hương từng thấy mê cung di động trong lòng núi, lập tức liền liên tưởng đến đây, nhưng nàng lập tức thấy quá mức tưởng tượng, sợ bị Đơn Phi chê cười, nên im lặng.
Đơn Phi thành thành thật thật nói: - Tại hạ thật sự không hiểu, mong lão trượng giải thích nghi hoặc.
Hoàng Thừa Ngạn lại mỉm cười nói: - Mọi thứ đều là công của Đại Vũ.
- Ông ta bóp méo lịch sử? Cũng bóp méo "Sơn Hải kinh" sao? Đơn Phi biết nhiều hơn Tôn Thượng Hương, vì muốn biết cũng không sợ mất mặt, mở miệng suy đoán.
- Trẻ nhỏ là dễ dạy!
Hoàng Thừa Ngạn cảm khái nói: - Những lời này của chúng ta, nếu là rơi vào tai bọn ruồi nhặng nơi tục thế, họ không có năng lực cũng không có nghị lực hay can đảm suy nghĩ, chắc chắn là bảo ta khoác lác, nhưng các hạ thân là truyền nhân của Thiên Nữ, đối với dị sự thiên hạ đều có lối nghĩ bao dung, lão phu cũng không giấu diếm nói về chuyện xưa, nếu không sẽ có cảm giác như đàn gảy tai trâu.
Tôn Thượng Hương hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, đến đâu cũng có kẻ không vừa mắt ta à?
Nàng không biết “bọn ruồi nhặng” mà Hoàng Thừa Ngạn nói có bao gồm nàng trong đó không, nhưng nghĩ nếu Hoàng Thừa Ngạn một lòng kiên quyết gả con, thì sao lại có hảo cảm với phụ nữ bên cạnh Đơn Phi chứ?
Ngươi mau đàn đi.
Trong lòng Đơn Phi thúc giục, nhưng cố nho nhã hát tuồng với Hoàng Thừa Ngạn: - Đa tạ lão trượng nâng đỡ.
Hoàng Thừa Ngạn than một tiếng, nói: - Các hạ không phải người phàm, lại quay lại từ Minh Sổ, ta cũng không quanh co lòng vòng tự thuật chuyện xưa. Hoàng Đế và Xi Vưu tranh hùng, Xi Vưu bại trận chạy sang Tây Cương, nhưng thiên hạ vẫn chưa thái bình, thế lực trung thành với Xi Vưu vẫn âm thầm hành động. Nghe bảo các hạ không những là truyền nhân của Thiên Nữ, còn là con của Vu Linh Nhi, vì thế có thể biết, mãi đến thời Nữ Tu đến, minh tranh ám đấu giữa hai mạch Hoàng Đế và Xi Vưu chưa từng ngừng lại.
Đơn Phi gật gật đầu.
Hoàng Thừa Ngạn nói tiếp: - Chỉ là từ khi Nữ Tu đến Nghiệp Thành liền ngủ say, thế lực bên Xi Vưu lại bắt đầu rục rịch, có Tứ Hung ngang nhiên tạo phản. Các hạ biết Tứ Hung nào không?
- Cộng Công, Tam Miêu, Cổn và Hoan Đâu. Đơn Phi không chút do dự đáp.
Hoàng Thừa Ngạn khen ngợi nói: - Lão phu biết Đơn đại nhân bác học đa tài, chắc biết điểm này. Bốn người này thấy Nữ Tu tự phong bế, cho rằng không còn ai ngăn cản được họ, Cộng Công thiết kế cho nổ đại địa, dẫn đến lũ lụt, dìm chết vô số dân, lúc đó Thuấn Đế chinh chiến Cộng Công, cảm thán chúng sinh khổ cực, trong lúc trị thủy, phái thân tín đến phía tây cứu vớt dân chúng nơi đó, người này được dân chúng nơi đó cảm kích, bọn họ không biết y tên gì, liền gọi là Nặc A.
Đơn Phi ngẩn ra, thất thanh hỏi: - Nặc A?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất