Chương 521: Nhạc phụ
.
Nỗi nhớ như ngọn đèn, vầng sáng ngưng tụ như đậu, lọt vào đôi mắt sáng ngời của Tôn Thượng Hương.
Nhìn Đơn Phi quay đầu nhìn sang nơi khác, trông thấy nước mắt trong mắt hắn, hồi lâu Tôn Thượng Hương mới bảo: - Nếu Thạch Lai để lại ám hiệu ở đây, vậy với năng lực của y, ắt sẽ đợi huynh ở điểm đến?
Đơn Phi phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu nói: - Không hẳn, nơi này có bọn thích khách Kinh Sở xuất hiện, nói không chừng họ đang đợi chúng ta đến, dù sao họ quen thuộc nơi này hơn huynh nhiều.
Tôn Thượng Hương thở dài, không thể không khen ngợi suy xét của Đơn Phi chu đáo: -Hoa Dung Đạo mà huynh nói, sau đó giải quyết bọn thích khách, tìm Thạch Lai và Tự Minh Cầm, sau đó đến gặp Tào Quan…
Trong lòng khẽ nhúc nhích, Tôn Thượng Hương lấy làm lạ nói: - Đầu óc Tào Quan bình thường chứ? Vì sao ông ta phải gặp được huynh trong hoàn cảnh khốn khó này?
Đơn Phi cũng từng đặt câu hỏi, thầm nghĩ, Tào Quan vốn là lão già không quậy thì không thoải mái, nhưng ông ta quậy như vậy, dường như có mục đích khác.
- Huynh không biết. Đơn Phi lắc đầu nói.
Tôn Thượng Hương không có ấn tượng gì với Tào Quan, rất nhanh lại quay về với vấn đề mê cung: - Huynh nói những đoạn thăm trúc này có thể di chuyển, tạo ra vô số biến hóa, vậy tại sao muội không cảm giác được chúng nó đang di chuyển?
Đơn Phi cười nói: - Đây chính là chuyện đơn giản thứ hai mà huynh cần nói rõ với muội.
Đơn giản sao?
Nhìn muội ngốc lắm sao?
Thấy Tôn Thượng Hương nhìn chằm chằm hắn, Đơn Phi mỉm cười hỏi: -Muội biết trái đất không?
Tôn Thượng Hương chỉ có thể gục đầu xuống có chút chột dạ nói: - Không biết huynh đang nói gì.
Đơn Phi im lặng một lát, thầm nghĩ, bản thân đang dốc sức giúp Tôn Thượng Hương phục hồi trí nhớ, xem ra cũng vô bổ. Hắn từng nhắc về trái đất với Thần Vũ, nhưng hình như Tôn Thượng Hương không có ấn tượng gì cả, Đơn Phi đành tạm thời gác chuyện này sang một bên, giải thích: - Tạm nói nơi chúng ta ở là trái đất, trái đất này lơ lửng giữa không trung, không ngừng quay, nhưng chúng ta không có cảm giác đang quay.
Tôn Thượng Hương rất mờ mịt: - Đích thực muội không cảm giác được, huynh nói thật sao?
Đơn Phi nhanh chóng đổi sang cách nói khác:
- Giả sử muội ngồi trên xe ngựa, nếu xe ngựa chạy vững, không có chút lắc lư, nếu không quan sát sự vật bên ngoài, muội có biết xe đang di chuyển không?
Tôn Thượng Hương nghiêm túc suy tư, cau mày nói: - Có lúc hình như là vậy.
Đơn Phi thở phào một cái, thầm nghĩ, giải thích kiến thức vật lý với các ngươi thà để ta đi làm thầy thể dục còn hơn, nhưng đối diện là Tôn Thượng Hương, hắn vô cùng có kiên nhẫn, chỉ vào ma trận do những thăm trúc tạo thành nói: - Giả sử chúng ta đi từ trên xuống, đi đến khúc này.
Để diễn giải rõ ràng, hắn nặn hai viên đất, đặt lên đoạn thăm đó: - Đây là chúng ta.
Tôn Thượng Hương chồm đến nhìn hai viên đất, trong mắt là sự nhu tình: - Là chúng ta, chúng ta cùng một chỗ.
Đơn Phi ngẩn người, nghiêng đầu nhìn sang Tôn Thượng Hương, thấy nàng nghiêm túc nhìn vào cây thăm, vẻ mặt dịu dàng, hồi lâu Đơn Phi mới nói: - Cảm giác thì đoạn thăm này không hề di chuyển, nhưng trên thực tế, tất cả các cây thăm đều đang vận động đấy.
Hắn lấy ra đoạn tăm trên cùng, vẽ một nửa vòng tròn gần hai viên đất.
Con ngươi của Tôn Thượng Hương lóe sáng: - Muội hiểu rồi, đoạn thăm huynh lấy đi là đoạn thương gãy, hoặc là vết đao muội để lại.
Đơn Phi khen: - Muội nghĩ thông suốt điểm quan trọng nhất!
- Vì cây thăm đang vận động, cũng lý giải vì sao chúng ta cứ tiến lên nhưng vẫn thấy được những dấu vết phía sau? Tôn Thượng Hương hỏi.
Đơn Phi gật đầu.
Tôn Thượng Hương vừa nói liền hiểu, những vấn đề còn lại sẽ tự thông suốt: - Chúng ta di chuyển trên những đoạn thăm này, nhìn như đang đi xuống, nhưng nếu cây tăm quay ngược lại thì chúng ta đã đi qua đoạn này…
Nàng cầm lấy đoạn thăm có hai viên đất đó di chuyển ngược lên trên, lại lấy đoạn thăm song song đưa lên trước: - Chúng ta nhìn như đang đi xuống, nhưng thực tế lại quay về điểm ban đầu! Đoạn thăm là động, tiêu diệt mọi nỗ lực bước đi của chúng ta. Dù hoàn cảnh thay đổi, như chúng ta đi từ đoạn này sang đoạn khác, nhưng khi đi đến đoạn khác, thì đoạn thăm khác lại tiếp tục di chuyển đến trước chúng ta, chúng ta có thể là đang dậm chân tại chỗ. Nhưng đoạn thăm…phải nói là bên trong của ngọn núi này, mỗi đoạn đường đều được di chuyển một cách vi diệu, mà chúng ta không hề phát giác điều đó!
Đơn Phi mỉm cười nói: - Muội hiểu rồi đấy. Nhưng sự vận động ở nơi này còn phức tạp hơn thế.
Tôn Thượng Hương đùa nghịch đoạn thăm trên tay, thầm hoảng sợ.
Nếu dùng câu nói đơn giản để hình dung đạo lý này, thì họ chính là con chuột trong lồng, không ngừng chạy, đoạn thăm thì không ngừng di chuyển, và họ luôn quay về điểm ban đầu.
Nếu không phải đám người Hoàng Đế thì còn ai có khả năng dời núi lấp biển, biến cả ngọn núi lớn thành món đồ vật, tùy tiện khống chế?
Nhưng họ xây mê cung này làm gì?
- Nếu theo lời huynh nói…
Tôn Thượng Hương thầm nghĩ, nếu là như vậy thật, thì làm sao họ đến được phía dưới đất đây? Nhưng dù sao nàng vẫn là nữ tử thông minh tuyệt đối, ngu ngơ nãy giờ là vì đây là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, nay đã hiểu nguyên lý rồi, Tôn Thượng Hương thất thanh nói:
- Chúng ta vốn không cần đi làm gì.
Đơn Phi mỉm cười, mắt lộ ra kinh thán.
Tôn Thượng Hương phấn chấn nói: - Nếu đoạn thăm này xếp thành hình tròn. Nàng cầm đoạn tăm có hai viên đất, vẽ nửa vòng tròn, di chuyển đến cuối ma trận.
- Nếu đoạn thăm biết di động thật, thì chúng ta cứ ngồi đây thì nó sẽ đưa chúng ta đến đích thôi?
Con mắt của Tôn Thượng Hương sáng lên, cực kỳ muốn nghe lời khen của Đơn Phi, nàng vốn không quan tâm ánh mắt của đàn ông, nhưng nàng muốn nghe vài lời khen từ phía Đơn Phi.
Đơn Phi không phụ lòng mong mỏi, khen ngợi: -Nghĩ được điểm này đã là không tầm thường rồi. Muội nói đúng rồi đấy.
Tôn Thượng Hương nghe ra ý chưa nói hết của Đơn Phi, trong lòng hơi lạnh, bảo: - Vậy nghĩa là chúng ta cứ tiếp tục ngồi đây thì sẽ đến được bí địa Vân Mộng?
Đơn Phi cười nói: - Chỉ còn thiếu một việc nữa, vòng luẩn quẩn của các đoạn tăm không hẳn sẽ đưa ta đến bí địa, có thể giữa chừng đột nhiên lại vòng ngược lại.
Tôn Thượng Hương ngơ ngẩn:
- Trong này là một khâu móc với một khâu, nếu theo cách của muội, chúng ta ngồi đến chết thì cũng chỉ đang xoay vòng?
Đơn Phi gật đầu nói: - Không sai, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người chết ở đây như vậy, phía trước đã có nhiều nhân chứng còn gì. Ngồi đợi ở đây cũng chỉ là xoay vòng tròn mà thôi.
Hắn nghĩ dùng nguyên lý vận hành nội bộ phức tạp của máy móc để hình dung sự vận động ở nơi này có vẻ thích hợp hơn, nhưng Tôn Thượng Hương chưa từng thấy qua cái đồng hồ, nên hắn chỉ có thể bỏ cuộc. Thấy Tôn Thượng Hương chống cằm nhìn hắn, Đơn Phi nói: - Nhưng muội đừng lo, chuyện còn lại giao cho huynh là được.
Dừng một lúc, Đơn Phi thấp giọng nói: - Muội nhớ lấy, dù có xảy ra biến cố gì thì muội cũng không được rời khỏi huynh.
Trong mắt Tôn Thượng Hương là sự hoảng sợ: - Nếu muội rời khỏi huynh, chạy đến đoạn thăm khác, vậy có thể chúng ta sẽ không gặp nhau nữa?
Đơn Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tôn Thượng Hương: - Muội hiểu được là tốt rồi.
Trong lòng Tôn Thượng Hương nghiêm nghị: - Hai thủ hạ của Biên Phong đột nhiên biến mất, họ bị đoạn thăm này đưa sang nơi khác sao? Nếu muội…
Nàng run sợ không nói nên lời.
Dù là Đơn Phi hay là nàng, chỉ cần có chút sai sót thì bây giờ có thể đã mỗi người một nơi, cả đời không gặp lại!
Một mình nàng có làm thế nào thì cũng không thể phá giải tất cả cơ quan ở đây, nếu nàng vùi mình ở đây, làm sao Đơn Phi tìm được nàng?
Ý nghĩ trong một khoảnh khắc có thể là sự vĩnh biệt sinh tử.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Sự thật là ông trời sắp đặt huynh và muội bên nhau, dù có xảy ra chuyện gì, không hẳn chỉ cần tìm là có phát hiện, nói không chừng muôi cứ ngồi ở đây, đáp án tự dâng đến thôi.
Nhìn ánh mắt ép người của Đơn Phi, Tôn Thượng Hương dời mắt sang nơi khác, nghiền ngẫm ý của Đơn Phi. Nàng từ tốn buông tay Đơn Phi ra: - Trước mắt chúng ta cần làm gì?
Thoáng thấy sự lạc lõng trong mắt Đơn Phi, Tôn Thượng Hương nắm lấy tay áo hắn cười nói: - Huynh yên tâm, muội sẽ trân trọng sinh mệnh, không dễ gì rời xa huynh đâu.
Đơn Phi lại phấn chấn giải thích: - Huynh dùng một canh giờ vừa rồi để tìm ám hiệu mà Thạch Lai để lại.
- Ám hiệu của y không đổi, nhưng vị trí được đặt đã thay đổi. Tôn Thượng Hương nhắc nhở.
Đơn Phi gật đầu nói: - Huynh đã để lại dấu vết dọc đường, mô phỏng ám hiệu của Thạch Lai, cộng thêm suy đoán quy luật vận hành của đoạn thăm và thời gian tuần hoàn của nó, sẽ tính được độ sâu di chuyển của mỗi một đoạn thăm, nghĩ chắc Thạch Lai cũng sẽ tính ra.
Đối với Tôn Thượng Hương, những gì Đơn Phi nói là thiên thư.
Đơn Phi khẽ nhắm mắt, không lâu sau mở mắt ra, nói: - Nếu huynh tính không sai. Đột nhiên hắn nắm lấy tay Tôn Thượng Hương đi lên phía trước, đi một hồi dừng lại, nhìn ám hiệu mình để lại trên tường, mỉm cười nói: - Quả nhiên nó đã chuyển đến đây, chúng ta cứ ngồi đợi tiếp.
Tôn Thượng Hương đại khái hiểu được rồi, nhưng trong hoàn cảnh này nàng vẫn cảm thấy tối mù, chỉ biết nắm lấy tay áo của Đơn Phi, mong hắn trao cho năng lượng.
Đơn Phi đợi khoảng một lúc, liền quay ngược mà đi.
Hắn không ngừng lặp lại động tác này, lúc lui lúc tiến, lúc làm ký hiệu lúc vẽ vẽ trên không, có lúc ngưng thần tự hỏi.
Tôn Thượng Hương thấy trán hắn đầy mồ hôi, biết giờ phút này Đơn Phi đang cắn răng đọ sức với cao thủ, cái khác là, hắn cần tổn hao nhiều chất xám hơn.
Nhẹ nhàng lấy khăn lụa lau mồ hồi trên trán của Đơn Phi, Tôn Thượng Hương lặng lẽ đưa mắt nhìn hắn, lúc đó không nghĩ làm sao ra khỏi nơi này, mà chỉ nghĩ đến lời Bạch Liên Hoa nói là không sai, vẫn luôn là ta đang liên lụy hắn, rốt cuộc ta nên làm gì đây?
Đột nhiên Đơn Phi quay đầu nhìn sang Tôn Thượng Hương, đôi mắt chớp chớp: - Tin tốt.
- Tìm được rồi?
Đơn Phi trầm giọng nói: - Nếu huynh đoán không sai…
Lời còn chưa dứt, phía dưới đột nhiên có ánh sáng truyền đến, Đơn Phi không nói nhiều, nắm lấy tay Tôn Thượng Hương chạy về phía ánh sáng.
Phía trước sáng lên.
Địa thế chợt mở rộng.
Một thềm đá nghiêng thông đến một thạch thất cực kỳ hùng vĩ, xung quanh có đuốc lửa hừng hực đốt cháy, gia tăng sự bùng cháy và kỳ dị ở nơi này.
Tiếng vỗ tay vang lên, giữa thạch thất là một bóng người đứng đó, thấy Đơn Phi và Tôn Thượng Hương bước xuống, y vỗ tay nói: - Truyền nhân của Thiên Nữ quả nhiên danh bất hư truyền. Từ khi lão phu vào đây, chứng kiến vô số người chết ở đây, cũng chỉ có các hạ trong thời gian ngắn ngủi thế này, thông hiểu điểm mấu chốt, phá giải thành công mê trận.
Ánh mắt lướt qua hai tay xiết chặt của Đơn Phi và Tôn Thượng Hương, người đó tiếc nuối nói: - Nhân vật như các hạ hiếm có, lão phu vốn muốn gả con gái cho ngươi đấy, nhưng các ngươi không có duyên, nay càng là không thể?
Tôn Thượng Hương hơi ngạc nhiên, nàng hình như đã gặp vị trưởng giả nho nhã này ở đâu rồi.
Đơn Phi nhìn lão già râu dài bồng bềnh thần sắc cũng kinh ngạc, hồi lâu mới nói: - Ta vẫn luôn suy nghĩ, trong Hoàng thị Kinh Sở có ai có quan hệ với Hoàng Đường, không ngờ là lão trượng.