Chương 523.2: Hai nữ một phu
.
Hoàng Thừa Ngạn nhíu mày nói: -Hơn nữa Cộng Công cho nổ đại địa, tạo ra hồng thủy nhai nuốt đại địa, sau khi sinh linh biến mất, thương hải tang điền, tất cả đều thay đổi, những ghi chép trong sách đa số đã không thể tin. Điểm trí mạng nhất lại là Đại Vũ biết khó có thể giấu được sự thật là Bá Ích làm ra "Sơn Hải kinh", âm thầm bóp méo bản ghi chép trong sách. Cứ thế, hậu nhân nếu không phải là người có nghị lực thật sự, càng không chính mắt thấy thì căn bản không tin vào những gì ghi lại trong sách, điều này cũng vô hình mà xóa bỏ công tích và ảnh hưởng của Bá Ích, thậm chí cho rằng những gì Bá Ích làm là vô căn cứ.
Đơn Phi nghe đến đó, rốt cục xác định vấn đề vừa nãy, nói: -Núi Cầm Cổ là có, Đại Vũ lại cố ý bóp méo phương vị của ngọn núi này, làm cho không ai có thể tìm kiếm?
Hoàng Thừa Ngạn vỗ tay cười nói: -Các hạ vừa nghe một chút liền thông, quả không uổng công lão phu nói ra những lời này.
Tôn Thượng Hương im lặng, lặng lẽ ngắm nhìn Đơn Phi, thầm nghĩ hắn chính là người như vậy, thoạt nhìn phi thường tịch mịch, thế nhưng lại có thể nói chuyện hợp ý với bất cứ ai.
-Có điều ta nghĩ lão trượng ở nơi này, khẳng định không chỉ vì kể điển cố núi Cầm Cổ đi? Đơn Phi lại cười nói.
Hoàng Thừa Ngạn thầm nghĩ ngươi nói quả là vô nghĩa, bất quá ông ta cũng hiền hoà nói:
-Đơn đại nhân cao kiến. Kinh Châu Mục sống yên ở Kinh Tương đã nhiều năm, thông qua tàng thư Khổng phủ, Tự Minh Cầm, thêm vào khổ tâm sưu tầm manh mối của bản gốc "Sơn Hải kinh", nghiên cứu hiện tượng thiên văn, xác định nơi đây chính là núi Cầm Cổ trong sách ghi lại, tuy nhiên đã chìm vào đại trạch. Chúng ta cũng suy ra lúc trước sau khi đám người Hoàng Đế ẩn cư nơi này, liền thông qua nơi đây bắt đầu có liên hệ với thế gian bên ngoài.
Đơn Phi ánh mắt chớp động nói: -Đại trạch thông hành gian nan, tình trạng thay đổi thất thường, Hoàng Đế bọn họ ở trong núi Cầm Cổ phá núi làm đường là để tiện ra vào?
Hoàng Thừa Ngạn khen ngợi nói: -Các hạ một câu liền trúng, chúng ta cũng nghĩ như vậy.
Vậy tức là còn chưa xác định rồi?
Đơn Phi vừa nghe liền hiểu, nói: -Có điều lão trượng mặc dù dùng đại trí tuệ tới nơi đây, lại không thể tìm ra manh mối để tiến thêm một bước. Theo lý thuyết... Vân Mộng nên ở phía dưới nơi này mới đúng?
Ông ta đây là suy đoán theo lẽ thường tình.
Núi Cầm Cổ đặt mình trong Vân Mộng Trạch, phi thuyền của đám người Hoàng Đế cũng đáp xuống gần đây. Đám người Hoàng Đế có bản lĩnh, nhưng cũng không thể ở trong đầm lầy bơi qua bơi lại làm cho cả người lầy lội phơi nắng tắm bùn như vậy, vì thế đám người này đột ngột có ý tưởng, phá núi làm đường, làm thông đạo ra vào.
Người hiện đại đều có thể phá núi, lập đường hầm trong núi. Loại chuyện phá núi này đối với nhóm người Hoàng Đế quả thực chỉ là chút chuyện nhỏ, Hoàng Đế bọn họ có khả năng cảm thấy rất đơn giản quá mức, trên đường phá núi làm ra mê cục tự lấy làm vui, tuy nhiên khả năng lớn nhất cũng là ngăn chặn người khác tiếp cận!
Nếu Đơn Phi hắn nghĩ không sai, phi thuyền kia tuyệt đối sẽ không cách thông đạo quá xa, Hoàng Thừa Ngạn và Lưu Biểu kinh doanh nơi đây nhiều năm, đã đến lối vào lại không thể phát hiện, thật sự là có chút kỳ quái.
Hoàng Thừa Ngạn vuốt râu nói: -Lão phu tuổi già, tuy là noi theo phong cách tổ tiên, vọng nhìn núi cao, nhưng hổ thẹn bản thân thật sự không bằng một phần vạn của Thánh hiền.
-Lão trượng quá khiêm nhường. Đơn Phi thầm nghĩ, ngươi tại sao lại kéo ra xa rồi?
Hoàng Thừa Ngạn lại nói: -Lão phu vô lực cứu vớt sinh linh, chỉ có lùi lại cầu thứ yếu, mong muốn bảo vệ gia tộc bình an.
-Lão trượng nói đùa. Trong lòng Đơn Phi thầm nghĩ, ông không phải vọng tưởng, ông chẳng những có thể bảo vệ gia tộc bình an, còn có thể làm cho bốn phía láng giềng gà chó không yên đó nha.
Hoàng Thừa Ngạn mỉm cười nói: -Đơn đại nhân là người thông minh, lão phu cũng không cần nói chuyện vòng vo. Người trong thiên hạ chia thành nhiều loại, có ruồi nhặng bay lượn, có chăm lo thiên hạ, có dã tâm kiêu hùng, có anh hùng tự chính. Tuy nhiên hưng vong thiên hạ đơn giản chỉ là tuần hoàn thay đổi mà thôi, nhưng dân chúng thì thường khổ không thể tả.
Đơn Phi rất đồng ý.
Hắn biết tới tầng lớp như những người Hoàng Thừa Ngạn, nhìn vấn đề không phải nhìn từ một hai cọng lộng nếu bàn về bản lĩnh, nhận thức của những người này đã đứng đầu ở thời đại này rồi.
-Lão phu không có ý định gây tổn thương cho muôn dân trăm họ, chỉ một lòng nghĩ cho cái gia đình nho nhỏ này mà thôi. Hoàng Thừa Ngạn chậm rãi nói: -May mắn Lưu Kinh Châu cố gắng, lão phu mới có thể khiến cho Kinh Tương Hoàng thị càng thêm thịnh vượng.
Ngừng trong chốc lát, Hoàng Thừa Ngạn ngóng nhìn Đơn Phi nói: -Tuy nhiên, Đơn đại nhân cũng đã rõ ràng, gia tộc Kinh Châu Hoàng thị đang lâm vào sự lựa chọn gian nan.
Đơn Phi biết được dụng ý của lão giả trước mắt này.
Có người muốn tranh bá, có người muốn thủ gia, người thông minh sẽ không đặt mình lên nơi đầu sóng ngọn gió, đế vị chỉ có thể có một người, nhưng nếu có thể liên hợp với người cầm quyền, gắn bó với quyền quý của nhà mình, vậy có khác gì với làm hoàng đế đâu?
Làm hoàng đế có thể được cái gì? Ngoại trừ bạo quân sẽ cảm thấy thoải mái ra, hoàng đế cần cù thật sự lao tâm lao lực đến như thế nào thì người bình thường làm sao biết được
Hoàng Thừa Ngạn là người thông minh, ông ta đã nhìn ra tương lai lúc tuổi già của Lưu Biểu, hai nhi tử của Lưu Biểu không nên thân...
Đơn Phi vừa nghĩ đến đây, liền mỉm cười nói: -Lão trượng chuẩn bị lựa chọn Tào Tư Không hay là... Hắn nhìn về phía Tôn Thượng Hương.
Kinh Châu bị vây ở mảnh đất giáp ranh, nếu như khai chiến thì khó có thể bảo toàn, Hoàng thị nhất định phải lựa chọn đầu nhập vào một phương là nam hoặc bắc mới được.
Hoàng Thừa Ngạn lắc đầu nói: -Cũng không phải.
Trông thấy Đơn Phi kinh ngạc, Hoàng Thừa Ngạn chậm rãi nói: -Hôm nay lão phu tới nơi đây cùng Đơn đại nhân đàm luận, lựa chọn... chính là Đơn đại nhân.
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Tôn Thượng Hương hơi run lên.
Hoàng Thừa Ngạn mỉm cười nói: -Lấy khả năng của Đơn đại nhân, đã như Đại Nghiệp thời viễn cổ, mặc dù ở bên cạnh Đại Vũ, nhưng muốn đoạt được đế vị thì cũng đơn giản như lật bàn tay mà thôi.
Tôn Thượng Hương âm thầm cắn môi, không thể không nói Hoàng Thừa Ngạn nói rất có lý.
Hiện giờ mạng lưới quan hệ và thực lực của Đơn Phi mạnh đến mức ngay cả Tôn Sách cũng đều phải lôi kéo, nếu hắn muốn tranh đoạt thiên hạ, rất nhanh sẽ trở thành thế lực một phương rất lớn, hơn nữa rất có khả năng lấy được thiên hạ. Huống chi, Đơn Phi đến diệt thiên hạ cũng đều có thể làm được!
-Có điều ta luôn cảm giác Đơn đại nhân không có mong muốn đạt được thiên hạ. Hoàng Thừa Ngạn tiếc hận nói: -Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không nên cưỡng cầu, lão phu rất khâm phục Đơn đại nhân có thể giữ mình trong sạch. Lúc trước lão phu vốn đã thông qua Kinh Châu Mục đề cập đến tiểu nữ với Đơn đại nhân, hiện giờ lại cố ý canh ở chỗ này nhắc lại việc hôn nhân với Đơn đại nhân.
Dừng trong chốc lát, Hoàng Thừa Ngạn chân thành nói: -Tiểu nhân thích lợi ích, quân tử trọng tình nghĩa, Đơn đại nhân là một quân tử, tuy nói thích tránh bên ngoài mọi chuyện, nếu thật cưới tiểu nữ, nhất định yêu ai yêu cả đường đi nghĩ đến Hoàng gia. Có Đơn đại nhân chiếu cố, bất kể thời cuộc biến hóa như thế nào, Hoàng thị cũng không lo lắng.
Mắt nhìn Tôn Thượng Hương, Hoàng Thừa Ngạn mỉm cười nói: -Đơn đại nhân là nhân vật như vậy, ba vợ bốn nàng hầu là rất bình thường? Nếu Đơn đại nhân có ý với Tôn Quận Chúa, lão phu cũng sẽ không phản đối. Tiểu nữ nếu có thể cùng Quận Chúa hai nữ cùng một phu quân, cũng sẽ không tranh giành địa vị gì, không biết Đơn đại nhân ý như thế nào?