Thâu Hương

Chương 529: Tình trong nước!

Chương 529: Tình trong nước!


.
Đàn Thạch Xung thần sắc khinh thường, Đơn Phi nói cái gì, Đàn Thạch Xung cũng cho là vớ vẩn. Khi Đơn Phi nói phải niệm chú, Đàn Thạch Xung nghĩ là tiểu tử này lại muốn dùng thủ đoạn bịp bợm rồi, phải vạch trần hắn!
Nhưng gã thật sự không ngờ, khi Đơn Phi chưa giở thủ đoạn, dưới chân mọi người chấn động.
Thân hình lắc lư, Đàn Thạch Xung mặt hơi rung động, trong lúc nhất thời không biết thần chú của Đơn Phi thật sự linh, hay là đúng lúc động đất…
Không phải động đất, mà là giống như tường đang chuyển động!
Khi dưới chân lay động, Tôn Thượng Hương vẫn để ý động tĩnh của Đơn Phi.
Đơn Phi mà hành động, nàng nhất định toàn lực ứng phó, không gây cản trở Đơn Phi.
Tôn Thượng Hương cũng không nghĩ tới cử động của Đơn Phi lại quỷ dị như vậy, thần chú vừa đọc ra ba chữ mắt đất đã rung chuyển. Sau đó dưới chân chuyển động, nàng thấy được bức tường trước mặt của nàng cũng như đang lay động.
Có chuyện gì vậy?
Bùn lầy lại xuất hiện?
Vì sao?
- Ban tạp cô lỗ…
Đơn Phi là người duy nhất trấn tĩnh, trong miệng không ngừng đọc thần chú, thong thả trầm thấp bốn phía rung động, có cảm giác như long trời lở đất.
- Đừng niệm nữa!
Hoàng Thừa Ngạn hô to, khi dưới chân lay động ông ta rất nhanh phát hiện dị thường của bức tường đá đóng kín lại, chẳng lẽ thật sự thần chú của Đơn Phi sinh ra pháp lực vô cùng mạnh, khiến tường đá kín mít trước mặt sẽ mở ra?
Nếu tường đá mở ra rồi, đối với nơi này có thể nói là tai họa ngập đầu!
Hoàng Đường vẫn để ý nhất cử nhất động của Đơn Phi, chỉ sợ Đơn Phi tìm được mật đạo sẽ bỏ rơi bọn họ. Lúc Đơn Phi niệm chú, Hoàng Đường nửa tin nửa ngờ.
Trên đời này đúng là có nhiều việc không thể tin nổi.
Y nhìn thấy nhiều người, đối với người nào cũng hoài nghi một chút, y nhìn thấy chuyện kì lạ nhiều rồi, thì đối với chuyện gì miễn cưỡng có chút tin tưởng.
Nhà họ Vu là thần vu nổi danh, Đơn Phi biết đâu lại thật sự có thần chú thần bí, tuy nhiên tiểu tử này cũng không phải kẻ cam tâm để người ta thao túng điều khiển…
Khi tường đá lay động, lực chú ý của Hoàng Đường cuối cùng cũng dời khỏi người Đơn Phi!
Ông a hồng ban tạp cô lỗ bối ma tất địa hồng!
Đơn Phi đọc chậm, nhưng mười hai chữ trong đầu cuối cùng cũng niệm xong.
Ầm!
Tường đá lập tức phá hủy!
Hoàng Đường, Hoàng Thừa Ngạn nhanh chóng thoái lui. Hai người đó biết sau lưng tường đá chính là bùn lầy, bùn lầy liên kết với Vân Mộng đại trạch vô biên vô tận, tường đá vỡ ra, bùn lầy nhất định sẽ…
Không phải bùn lầy, mà lại là lũ lụt!
Có lũ lụt cuồn cuộn chảy vào qua tường đá đổ sập!
Sao lại là lũ lụt được?
Hoàng Đường, Hoàng Thừa Ngạn sững sờ rút lui, chỉ thấy Đơn Phi, Tôn Thượng Hương sóng vai mà đi, xông ngược lại hướng lũ lụt kéo đến.
Hai người này họ không muốn sống nữa sao? Bọn họ muốn làm gì? Trong lòng Hoàng Thừa Ngạn hoang mang.
Hoàng Đường lại nghĩ, hai người họ nhất định có vấn đề, bọn họ đương nhiên không phải không muốn sống! Vừa nghĩ tới đó, Hoàng Đường bỗng dừng lại, muốn nhào vào cơn lũ.
Có một người ra trước Hoàng Đường, đuổi theo Đơn Phi và Tôn Thượng Hương.
Là Đàn Thạch Xung.
Hoàng Đường cay nghiệt, Hoàng Thừa Ngạn khéo đưa đẩy, nhưng hai người này và Đơn Phi không có nhiều giao tình, đối với Đơn Phi vẫn là không hiểu rõ, chỉ có Đàn Thạch Xung hiểu rất rõ những hành động của Đơn Phi.
Từ huyện Thiệp không đánh mà chạy, đến quỷ kế đa đoan nơi vườn hoang, lại đến chuyện diễu võ dương oai khi xuyên qua hỏa tuyến…
Đơn Phi này là quỷ tham lam không đánh lại thì chạy, có cơ hội sẽ lừa dối, có phần thắng sẽ tìm cách lấy được toàn bộ lợi ích của người.
Người như thể làm sao có thể chịu chết được?
Lũ lụt hung hãn, cũng là thời điểm Đơn Phi đảo ngược tình thế.
Đàn Thạch Xung đoán được, không một chút do dự mà đuổi theo. Hiện giờ võ công của gã không bằng Đơn Phi, nhưng toàn lực ứng phó, vẫn còn chịu được cơn lũ, đuổi theo Đơn Phi.
Trong tiếng hét vang, Đàn Thạch Xung xuất ra hỏa kiếm, từ trong nước chém ra.
Nhưng gã không đoán trúng quá trình, chứ đừng nói gì là đoán trước kết cục.
Tường đá sụp đổ, lũ cuồn cuộn tràn vào, chỉ có Đơn Phi trấn tĩnh, hắn đã biết trước tình huống này sẽ xảy ra, lúc mọi người đang lui ra, dắt tay Tôn Thượng Hương vọt tới trước.
Tôn Thượng Hương không chút do dự mà nắm tay Đơn Phi.
Nàng cực kì tin tưởng Đơn Phi, thời khắc này chắc chắn sẽ không cần biết chuyện gì mà đi theo.
Lên núi đao xuống biển lửa cũng được, huống chi trước mặt chỉ là một cơn lũ?
Hai người gian nan đến được phía sau tường đá sập xuống… Phía sau đó chỉ có dòng lũ cực kì mạnh chảy vào chứ không có bùn lầy như lời Hoàng Thừa Ngạn nói.
Sao lại thế này?
Hoàng Thừa Ngạn lừa bọn họ? Hoàng Thừa Ngạn sao lại lừa bọn họ? Đơn Phi sao lại biết là lũ lụt mà không phải là bùn lầy? Hắn khẳng định biết, hắn có một đôi tai cực tốt, sau tường đá mà là bùn lầy… Đơn Phi tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Vậy lúc này phải làm sao?
Tôn Thượng Hương có rất nhiều câu hỏi, nhưng cảm giác Đàn Thạch Xung đuổi theo, hỏa kiếm sắp vung ra nhưng chưa vung…
Xuất đao Tân Nguyệt ra!
Ánh trăng trong dòng lũ được ánh lửa soi chiếu giống như màn sương tầng tầng lớp lớp, lại như buổi sáng mùa đông khi đẩy cửa nhìn ra, trời đất trước mắt toàn là sương, lạnh lẽo ngưng kết.
Đàn Thạch Xung hối hận.
Gã đã sai khi khiêu chiến với Đơn Phi, cho rằng mình và Đơn Phi không cách biệt, thầm nghĩ chỉ muốn ngăn cản Đơn Phi, Hoàng Đường rất nhanh sẽ tỉnh táo lại giúp đỡ, khi đó khống chế Đơn Phi sẽ không khó, nhưng gã lại quên mất chuyện cực kì quan trọng.
Ban đầu ở Đan Dương, Tôn Thượng Hương chỉ bằng đao Tân Nguyệt của mình, một đao đánh lui gã và Phá Quân, thậm chí Phá Quân còn bị thương! Đao pháp của Tôn Thượng Hương, so với gã còn cao hơn nhiều.
Sau khi đến đây, Đơn Phi vẫn luôn giữ hòa khí thương lượng, Tôn Thượng Hương nhu nhược trầm mặc không nói, thoạt nhìn hai người là một đôi mặc cho người ta chém giết, nhưng sau khi ai người này thật sự liên thủ, trên đời này kẻ có thể đánh bại họ chắc chắn không nhiều!
Có Tôn Thượng Hương ở đây, Đơn Phi thậm chí không cần ra tay, Đàn Thạch Xung gã nguy rồi.
Mới vừa hét lên, nước lũ đã đầy miệng.
Mới qua một kiếm, hàn ý đã tới chân.
Đàn Thạch Xung trong lúc cấp bách vẫn còn đỡ được Tôn Thượng Hương bổ một đao về phía chân gã, nháy mắt cũng cảm giác toàn thân mất sức. Trong lòng vô cùng hoảng hốt, Đàn Thạch Xung ý thức được sự việc trí mạng.
Đây là trong nước, mọi người ra tay khó tránh khỏi bị dòng lũ cản trở. Đàn Thạch Xung gã võ công hệ hỏa, thực lực ở trong nước sẽ giảm đi rất mạnh.
Thủy vốn khắc hỏa.
Gã yếu đi rất nhiều, Tôn Thượng Hương mà liều mạng, gã tuyệt đối không đánh lại Tôn Thượng Hương, nhưng địch thủ của gã còn có Đơn Phi!
Đơn Phi võ công là hệ thủy! Khoảnh khắc hắn ở trong nước đã đoạt lấy đao của Tôn Thượng Hương, như chậm nhưng rất nhanh vung lên.
Có vô số tường đá sập xuống như đạn pháo trong nước liên tục va vào Đàn Thạch Xung.
Đàn Thạch Xung rên rỉ đau đớn kêu lên, một ngụm máu phun ra, nhưng trong cơn lũ, giống như hoa tàn héo rũ.
Trong lúc cùng đường, gã chỉ có thể toàn lực rút lui, mắt thấy một tảng đá lớn theo dòng nước chuẩn bị nện vào đầu gã…
Mạng ta xong rồi!
Đàn Thạch Xung chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết ở chỗ này.
Một người xông tới, một chưởng đánh vỡ tảng đá, tóm Đàn Thạch Xung lui hơn mười trượng.
- Đơn Phi đâu?
Cứu Đàn Thạch Xung đúnglà Hoàng Đường, y vốn muốn xông lên trước, nhưng khi thấy cảnh tượng Đơn Phi trong nước đẩy tảng đá lớn ra, Hoàng Đường quyết định rút lui.
Hoàng Đường đã từng rất nhiều năm sống ở sông nước, kỹ năng bơi lội rất tinh thông không nói cũng biết, nhưng y thấy được năng lực trong nước của Đơn Phi, chỉ cảm thấy rằng kẻ này đã giấu quá nhiều thực lực!
Đơn Phi như là một con quỷ nước!
Hoàng Đường không biết bản lĩnh của Đơn Phi, nhưng thấy hắn ở trong nước mà võ công cũng không kém phần mạnh mẽ, trong lòng biết là không ổn, trong lúc lui xuống cứu Đàn Thạch Xung, thấy Đàn Thạch Xung hấp hối vô lực trả lời, Hoàng Đường trong lòng thầm mắng.
- Tại sao là lũ lụt? Cuối cùng là chuyện gì hả? Hoàng Đường quay đầu lại quát.
Hoàng Thừa Ngạn thoái lui đến chỗ rất xa.
Bọn họ một hơi rút lui tầm mười trượng đến chỗ cao, thế nước tiến đến ở chỗ đó nhẹ, nhưng vẫn khá chảy xiết, như muốn rót đầy cả lòng núi.
- Trong này tuyệt đối là bùn lầy. Hoàng Thừa Ngạn khó tin nói: - Ta năm đó tự tay dò xét, sao có thể sai được?
Hoàng Thừa Ngạn hoang mang, Tôn Thượng Hương cũng đang mơ hồ.
Đơn Phi dùng một đao của nàng đẩy lui Đàn Thạch Xung ra sau, gần như đã đánh chết Đàn Thạch Xung. Tuy nhiên sau khi đánh những tảng đá ra, Đơn Phi không hề quan tâm, vội kéo nàng bơi về phía nước.
Thế nước chảy xiết.
Đơn Phi ngược dòng mà lên, không ngờ không hề thua kém bao nhiêu so với xuôi dòng, Tôn Thượng Hương cố gắng thả lỏng thân thể, trôi theo dòng nước để giảm bớt lực cản của dòng nước.
Hai người ngược dòng mà đi, Đơn Phi đã lấy dạ minh châu ra dò đường. Hắn không vội vàng, mà cẩn thận quan sát tình hình, đột nhiên phát hiện một cửa động cách vách đá hơn một trượng, Đơn Phi mắt lộ ý vui mừng, mang Tôn Thượng Hương cùng tiến vào.
Động đạo rất dài, như vô cùng vô tận.
Tôn Thượng Hương khi phản kích Đàn Thạch Xung tổn hao rất nhiều khí lực, lại vừa ngược dòng rất lâu, dù là cao thủ, nhưng cũng cảm giác mệt mỏi, toàn thân rã rời.
Đường còn bao lâu nữa?
Ta có thể kiên trì hay không?
Đơn Phi không có ta sẽ nhanh hơn một chút, hắn không có ta thì lại càng dễ di chuyển. Nhưng hắn lại nói cho ta biết, nhất định phải đi theo hắn, không được buông ra.
Đây là kế hoạch chạy trốn Đơn Phi đã chuẩn bị sao? Hắn luôn như thế, nhìn như không có gì nhưng đã làm xong hết mọi chuyện.
Ta như thế nào mới không liên lụy tới hắn?
Tâm tư rối bời, Tôn Thượng Hương cảm giác đầu mình có chút mê man, nàng biết hơi của mình đã không đủ, còn tiếp tục đi như vậy, nàng rất có thể sẽ nghẹt thở.
Trong thoáng chốc, Tôn Thượng Hương khép hờ đôi mắt, mới cắn răng quyết định…
Không đợi lúc buông tay, chợt nghe Đơn Phi gọi: - Thần Vũ!
Cái gì?
Đơn Phi thấy Thần Vũ?
Tôn Thượng Hương tinh thần có chút dao động, muốn mở mắt ra nhưng không thể, bên tai nhiều lần nghe Đơn Phi gọi, trong nội tâm nàng khẩn trương, thầm nghĩ trước khi chết phải tận mặt xem Thần Vũ là nữ tử như thế nào.
Có người hôn lên môi của nàng, thổi hơi vào.
Là Đơn Phi.
Nàng biết là Đơn Phi, cảm giác của nụ hôn lúc trước ở trong tàu ngầm, vẫn như mới đây, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Bỗng dưng có ánh sáng lóe lên.
Là ngọn đèn đang sáng?
Nàng đã buộc ngọn đèn ở trên người, thời khắc này ngọn đèn tự nhiên sẽ không sáng được, nhưng ngọn đèn sao lại vẫn có thể sáng?
Nhắm hai mắt, nhưng nàng có thể nhìn thấy Đơn Phi đang hô hấp nhân tạo cho nàng, lo lắng gọi tên “Thần Vũ”
Sao lại như thế?
Nàng khi đó rất hoảng hốt, trong đầu đột nhiên có tia chớp xẹt qua, đột nhiên hiểu ra chẳng lẽ nàng lại rơi vào ảo cảnh, có điều lần này không có thích khách Kinh Sở mê hoặc, nàng sao lại vẫn rơi vào ảo giác?
Nàng lại thấy được chuyện của Đơn Phi và ThầnVũ?
Bọn họ đang ở trong nước!
Thần Vũ cùng Đơn Phi cũng từng bị ngâm nước? Vì sao mỗi khi nàng ở trong hoàn cảnh tương tự như Thần Vũ, thì lại thấy chuyện xảy ra giữa Đơn Phi và Thần Vũ chứ?
Nàng là Tôn Thượng Hương, không phải Thần Vũ, dù nàng rất thích Đơn Phi. Cái loại cảm giác này, vốn chỉ có nữ nhân tự cường như nàng mới có thể cảnh giác bất cứ lúc nào.
Tỉnh lại!
Trong lòng Tôn Thượng Hương bỗng gọi, rồi chợt mở mắt ra, thấy đang gần Đơn Phi trong gang tấc.
Đơn Phi có chút hoảng sợ.
Bọn họ đang ở trong hoàn cảnh tối tăm, nước đã không thấy, chỉ có đôi mắt ân cần của Đơn Phi, tỉnh lại như mộng.
Không gian thời gian như ngừng lại.
Có giọt nước từ trán của Tôn Thượng Hương trượt đến khóe mắt, lại từ khóe mặt chảy xuống khuôn mặt trắng nõn nà, trong trẻo nhưng lạnh lùng như mưa, nhưng không nơi nương tựa.
Nhà họ Tôn tới giờ đều là đổ máu chứ không rơi lệ, Tôn Thượng Hương nàng cũng sẽ không rơi lệ, nhưng trong giây phút đó, vẫn có một giọt nước mắt không tự giác mà chảy xuống.
Nàng biết lại thấy cảnh tượng sinh tử gắn bó trước kia của Thần Vũ và Đơn Phi, nàng không biết tại sao lại phát sinh tình cảnh này.
Rõ ràng, lại khiến cho người như ở trong mộng, nhưng thời điểm đó lại cực kì rõ ràng nói với bản thân phải khắc ghi cả đời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất