Chương 528: Thần chú!
.
Hoàng Đường, Hoàng Thừa Ngạn mặt đều biến sắc, bọn họ nghe Đơn Phi dám cược như thế, thì đều nhận định hắn có cơ sở chắc chắn, nơi này chính là mật đạo thông đến bí địa Vân Mộng.
Đơn Phi rất ít khi cá cược, nhưng mỗi khi cá cược hắn luôn nắm chắc phần thắng. Hắn cược như vậy chẳng qua chỉ là muốn sau khi thắng có thêm càng nhiều lợi thế, chứ không phải chuẩn bị thua cả tiền vốn.
Bất kể là Hoàng Đường, Hoàng Thừaa Ngạn đều nghĩ hắn là người như thế, Tôn Thượng Hương lúc đó cũng tin rằng bí địa Vân Mộng đang ở phía trước.
Đơn Phi đương nhiên rất tự tin.
Hắn vốn không cần phải làm cái chuyện mạo hiểm không cần thiết này.
Tôn Thượng Hương lại không hề vui chút nào.
Sau khi phát hiện mật đạo sẽ như thế nào? Nàng và Đơn Phi vẫn vậy, không có một chút hy vọng nào. Nàng đã thấy vô số lần Đơn Phi chuyển nguy thành an, nhưng ngay lúc này, nàng không nghĩ Đơn Phi có hi vọng xoay chuyển gì cả.
Cây đuốc cháy bùng lên, chiếu lên mặt của Đàn Thạch Xung, đang cực kì tức giận.
- Xem ra ngươi không dám cược đấy. Đơn Phi thở dài.
- Đợi một chút
Thấy Đơn Phi liếc nhìn mang theo sự mỉa mai khinh thường, Đàn Thạch Xung hít một hơi dài, cắn răng nói: - Ngươi đừng có mà kiêu ngạo, năm canh giờ sau nếu ngươi không tìm được mật đạo, lúc đó ta sẽ xem ngươi làm sao!
Gã như muốn cùng Đơn Phi cược một ván.
Đơn Phi thể hiện sự tự tin không thèm quan tâm đến gã.
Tiểu tử này chắc chắn như vậy, ta việc gì phải tranh chấp vô nghĩa? Chỉ cần đợi, năm canh giờ nữa, hắn không tìm thấy mật đạo, ta không cần ra tay thì Hoàng Đường cũng sẽ không tha cho hắn.
Làm người phải thông minh một chút!
Đàn Thạch Xung đổi chút ý nhanh chóng, tự an ủi bản thân.
Thấy gã đột nhiên thay đổi, đám Hoàng Đường, Tôn Thượng Hương sao lại không nhìn ra là Đàn Thạch Xung chung quy chịu thua?
Đơn Phi khẽ mỉm cười, không hề muốn cược với Đàn Thạch Xung, hắn cầm bát đồng và thiết chùy đi dọc theo vách đá, thỉnh thoảng lấy bát đồng áp vào vách đá, dùng thiết chùy đánh lên nghe động tĩnh.
Hoàng Thừa Ngạn thấy thế nói: - Đơn đại nhân, ta không thể không nói giả thuyết của người là rất mạnh dạn, tuy nhiên lão phu vẫn là muốn nhắc nhở ngươi, sau vách đá là bùn lầy, những năm gần đây bên trong có lẽ khô đi một chút, nhưng nếu là mở ra đá chắn, tuyệt đối có thể khiến bùn khuếch tán ra phạm vi lớn hơn, chúng ta không hẳn sẽ mất mạng tại đây, nhưng cũng rất khó có thể quay lại.
Trong lòng của ông ta khó xử, thầm nghĩ nếu như đúng như lời Đơn Phi nói, có thể tìm ra mật đạo ở đây thì tuyệt đối là một công trình to lớn!
Bên ngoài luôn có bùn lầy không ngừng tràn vào, không ai có thể sống sót ở trong hoàn cảnh này, chứ đừng nói là tìm được cái gì.
Trong bùn lầy và trong nước vẫn còn sự khác biệt rất lớn.
Có người có thể ở trong nước sống được, nhưng bùn lầy không ngừng tràn vào, người ở trong đó, cơ hội sống sót khó hơn so với trong nước nhiều lần.
Đơn Phi không nghe ở bên cạnh vách đá nữa mà chuyển sang nghe động tĩnh ở sát đất. Hắn tìm khoảng cách, không quên dò hỏi: - Hoàng lão trượng, ta có một chuyện không rõ mong ngươi chỉ bảo.
- Không dám, lúc này lão phu và Đơn đại nhân đồng tâm hiệp lực, có điều gì không rõ xin cứ nói. Hoàng Đường đóng vai người xấu, Hoàng Thừa Ngạn liền sắm vai người tốt, đối với Đơn Phi rất khách khí.
Đơn Phi suy tư nói: - Ta đang nghĩ, những năm gần đây, các ngươi hẳn cũng như ta, với khả năng của Hoàng lão trượng có lẽ đã tìm người đào qua nơi này.
Hoàng Thừa Ngạn hơi ngại nói:
- Đúng là như thế. Ông ta đỏ mặt vì ông ta rất muốn tìm đến nơi này, ông ta cũng dùng các phương thức nhất định để dò xét, nhưng trước mặt cao thủ thì đúng là vẫn còn kém xa.
- Hoàng lão trượng tìm những người đó không phải là không biết gì về kiến trúc. Đơn Phi phân tích nói: - Bọn họ cũng như Đàn Thạch Xung, tác dụng tuy không nhiều, nhưng ít nhất cũng biết nơi này địa thế hiểm ác.
Bỏ qua sự phẫn nộ của Đàn Thạch Xung, Đơn Phi trong lòng hoang mang: - Bọn họ chẳng lẽ không nghe được bên ngoài vách núi rất mỏng, các ngươi cố tình đào vách núi ra, có phải là có nguyên nhân?
Theo Đơn Phi, nhân công tạm thời mà chủ thầu tìm đến có lẽ có thể làm ra được những chuyện như thế, Hoàng Thừa Ngạn lại là họ lớn như vậy, cho dù không có chuyên nghiệp như Mạc Kim Giáo Úy, cũng không nên phạm phải sai lầm cơ bản tự đào mồ chôn như thế được.
Hoàng Thừa Ngạn mắt lộ sự khen ngợi: - Ta thấy Đơn đại nhân dù kinh nghiệm không nhiều, nhưng đối với mấy chuyện này như là tận mắt nhìn thấy. Cũng không giấu diếm, Hoàng Thừa Ngạn giải thích nói: - Nguyên nhân là do… lúc đầu những người đó quả thật phát hiện nơi này có chút vấn đề, vấn đề cụ thể là gì, thì không cần nói rồi.
Ông ta cảm thấy không cần cần thiết, thấy Đơn Phi cũng không hỏi nữa, Hoàng Thừa Ngạn nói tiếp:
- Lão phu cũng có chút tâm đắc về thổ mộc thuật, cho rằng những người tham gia đào bới nơi này năm đó chưa chắc kém hơn so với Mạc Kim Giáo Úy. Ta đã tính tới tình huống khi đào ở nơi đây, vách núi ở ngoài sẽ bị bùn lầy ép vỡ, nên lúc đó ở nơi này cứ cách một khoảng thì chuẩn bị một tảng đá phòng ngừa bất ngờ.
Đơn Phi gật đầu.
Hoàng Thừa Ngạn không dùng áp lực, sức chịu nén để tả, bởi vì Hoàng Thừa Ngạn không biết ngôn ngữ cận đại, có điều với Hoàng Thừa Ngạn bọn họ mà nói, cho dù không có kiến thức lực học hiện đại, nhưng về mặt thực chiến cũng không hề thua kém.
- Ta đã bảo những người đó hành sự cẩn thận hơn. Hoàng Thừa Ngạn nói:
- Trong chuyện này thậm chí có đệ tử ta tâm đắc nhất, tuy nhiên ngày đó...
Mí mắt nháy liên tục, Hoàng Thừa Ngạn trong lòng sợ hãi nói: - Ngày đó lão phu có hơi mệt, chúng ta đang tìm chỗ để nghỉ ngơi, sau đó lão phu chợt nghe thấy có tiếng tiêu liên tục, khi lão phu tới đó, đã thấy bùn lầy bắt đầu tràn vào chỗ chúng ta, người bên ngoài duy nhất may mắn còn sống sót nói, bùn lầy tràn vào, làm cho đệ tử tâm đắc của ta và tất cả mọi người đều bị chôn vùi bên trong, người kia đứng xa hơn một chút, nên mới có thể ra khỏi đó.
Thần sắc thương cảm, Hoàng Thừa Ngạn khổ sở nói: - Lão phu khi đó chỉ có thể làm một việc.
- Nhanh chóng đóng kín lại nơi này, tránh cho bùn lầy tràn vào trong lòng núi?
Đơn Phi nhìn lão sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ ngươi đóng kín nơi này, cho dù đệ tử ngươi có thể có cơ hội tránh khỏi bùn lầy, cũng sẽ bị chôn sống ở bên trong.
Khi đạo mộ, loại chuyện này cũng không có gì lạ.
Hoàng Thừa Ngạn nghiêm nghị nói: - Ta nghĩ Đơn đại nhân cũng biết rõ tâm ý của lão phu, có một số việc vốn là không thể miễn cưỡng. Nơi này nơi nơi thông nhau, bên ngoài là đại trạch, bùn lầy có thể nói là vô tận. Nếu bùn lầy không ngừng tràn vào, sớm muộn cũng sẽ ngập nửa ngọn núi, thậm chí khiến mê cung lòng núi chìm trong bùn lầy, nếu là vậy, không ai có thể đi vào nơi này.
- Vì thế ngươi vì bí địa Vân Mộng, mặc kệ sống chết của đệ tử, cũng sẽ đóng kín nơi này?
Tôn Thượng Hương vẫn trầm mặc lúc này chất vấn.
Thân thể mềm mại của nàng cảm thấy lạnh, mặc dù sớm biết trên đời tàn khốc, nhưng nàng vẫn không thể tin được lão giả hòa nhã dễ gần trước mắt lại có tâm địa cứng rắn như thế.
Hoàng Thừa Ngạn trầm mặc một hồi lâu mới nói: - Đúng! Khi bắt đầu, lão phu luôn cân nhắc cơ quan trong này, để bớt chuyện cứng rắn đào bới.
Nhìn về phía Đơn Phi, Hoàng Thừa Ngạn thở dài nói: - Đơn đại nhân, ngươi sẽ hiểu mà, đúng không? Ngươi phải biết rằng, đôi khi vì lợi ít gia tộc, chúng ta phải có sự hi sinh.
- Ta sẽ hiểu cho ngươi.
Đơn Phi nói một câu khiến tinh thần Hoàng Thừa Ngạn thả lỏng, sau đó nói: - Nhưng sẽ không làm những việc như thế, đây cũng là nguyên nhân ta không thể làm Lưu Biểu. Ngươi nói nhiều như vậy ta đều hiểu, nhưng làm như thế nào, ta sẽ có biện pháp khác.
Mọi người ngẫm nghĩ lời nói của Đơn Phi, mỗi người nghĩ khác nhau.
Đơn Phi nhìn về phía Đành Thạch Xung, định nói gì đó, nhưng thấy Đàn Thạch Xung tỏ vẻ khinh thường, Đơn Phi tươi cười: - Được rồi, chúng ta phải chuẩn bị mở mật đạo rồi.
Hắn thuận miệng nói một câu, mọi người đều rung động, Hoàng Đường mặc dù vẫn ổn, nhưng vẫn gấp giọng nói: - Ngươi nói cái gì? Ngươi phát hiện mật đạo rồi hả? Ngươi chuẩn bị mở ra? Ngươi làm sao để mở ra?
Hoàng Đường liên tiếp hỏi bốn câu, Đơn Phi một câu cũng không trả lời, nhìn Hoàng Thừa Ngạn nói: - Đám người Hoàng Đế thông minh tuyệt đỉnh, muốn cùng bọn họ giao lưu thì phải dùng phương pháp thông minh một chút. Nếu đã như vậy, thì không có khả năng dùng phương pháp cứng rắn đào bới.
Hoàng Thừa Ngạn tuy biết Đơn Phi nói không sai, nhưng vẫn nói: - Nhưng chúng ta không đào bới, chẳng lẽ niệm thần chú sẽ khiến mật đạo xuất hiện?
Ông ta vốn thuận miệng nói, không ngờ Đơn Phi cười nói: - Ngươi cuối cùng nói đúng rồi, chính là niệm chú.
Bỏ qua sự kinh ngạc của Hoàng Thừa Ngạn, Đơn Phi xách thùng dụng cụ nặng nề đi đến chính giữa gian trống, lấy ra một cây nhọn hoắt vẽ lên trên mặt đất một vòng tròn hoàn mỹ, sau đó vẽ đường cong uốn lượn trong đó, lại vẽ hai chấm tròn.
Lúc này hình Thái Cực còn chưa xuất hiện, Hoàng Thừa Ngạn không nhìn ra Đơn Phi đang vẽ chính là hình Thái Cực, nhưng cảm giác bức họa kia ẩn chứa dụng ý, nhất thời có chút ngẩn người.
Hoàng Đường mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đơn Phi. Đơn Phi cùng bọn họ cá cược, nhưng Hoàng Đường trước nay chưa bao giờ tin tưởng, chỉ sợ Đơn Phi động tay động chân.
- Thương Hương, muội lại đây giúp một chút. Đơn Phi vẫy tay, đợi Tôn Thượng Hương đi tới, Đơn Phi nháy mắt.
Tôn Thượng Hương nhìn ra ý của Đơn Phi, nhanh chóng hiểu được Đơn Phi phải có hành động mấu chốt!
Đơn Phi sẽ phản kích như thế nào?
Tôn Thượng Hương mờ mịt, trấn tĩnh nói: - Huynh muốn muội giúp gì?
Đơn Phi đưa khoan sắt cho Tôn Thượng Hương cầm, trong nháy mắt chạm tay, dùng ngón giữa viết lên bàn tay của Tôn Thượng Hương hai chữ “cẩn thận” , thấy Tôn Thượng Hương nháy mắt nhẹ, biết là đã hiểu, Đơn Phi lập tức quay đầu lại nói:
- Các ngươi chớ quên, ta vốn là con trai của Vu Linh Nhi.
Hoàng Đường trong lòng chấn động, chậm rãi nói: - Ngươi đã học được bản lĩnh từ lệnh đường?
Y đối với Đơn Phi hiểu rất rõ, nhưng đều là để ý danh vọng hàng đầu của Đơn Phi, nghe Đơn Phi nói như vậy, lập tức nghĩ đến nhà họ Vu cũng không dễ khinh thường. Vu Tiềm vốn là thần vu Kinh Sở, Vu Linh Nhi cũng có bản lĩnh phi phàm.
Hoàng Đường không hiểu vu thuật, cũng biết dựa vào lừa gạt thì chỉ có thể có chút hư danh nhất thời, không thể sừng sững không ngã như thế được, chắc chắn phải có bản lĩnh thật sự. Vu Tiềm uy danh vang xa, Hoàng Đường y dù chưa gặp qua, nhưng biết người này thần bí khó dò, chẳng lẽ nhà họ Vu thật sự có bí pháp gì để lại cho Đơn Phi?
- Không sai! Đơn Phi mỉm cười nói. Hắn ra hiệu Tôn Thượng Hương đứng ở chấm tròn trên Thái Cực âm đồ, mình thì đứng trên chấm còn lại thong thả nói: - Thần chú của ta từ khi vạn vật sơ khai, đã có pháp lực rất lớn. Ta đọc thần chú lên, nhất định sẽ có chuyện không thể lường trước xảy ra… nói không chừng có thể mở ra mật đạo.
Trong chốc lát, thấy Hoàng Đường bọn họ tiến lên một bước, Đơn Phi hỏi: - Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
Trong lòng Hoàng Thừa Ngạn vẫn là không tin.
Ông ta trước kia đã sớm dò xét kĩ càng nơi đây, biết chỗ đứng của Đơn Phi đào thêm mười thước cũng sẽ không có một khe hở xuất hiện, một khi đã như vậy, ông ta làm sao có thể tin Đơn Phi chỉ bẳng một câu thần chú có thể mở ra mật đạo?
- Chúng ta chuẩn bị xong rồi! Hoàng Đường tập trung đáp.
Đàn Thạch Xung thấy thế âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ hiện giờ các ngươi đang trúng thần chú của tiểu tử Đơn Phi này, bất kể hắn nói gì các ngươi cũng đều tin không hề nghi ngờ. Chỉ có ta mới biết được, tiểu tử Đơn Phi này đang giở trò thôi.
Đơn Phi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tôn Thượng Hương, lấy ánh mắt cảnh báo nói: - Ta bắt đầu niệm đây. Hắn yên lặng một lát, dưới ánh đuốc chiếu rọi mở miệng nói: - Ông…A…Hồng!
Ánh lửa lóe ra, lúc Đơn Phi nói ra chữ “Hồng”…
Mặt đất rung chuyển.