Chương 561: Phương pháp chứng minh.
Bí địa yên tĩnh, Tôn Thượng Hương khóc không thành tiếng, Quách Gia thấy thế trong lòng than thở.
Y cũng có lời đoán như Tào Quan, chỉ cần tìm ra Tôn Chung thì sẽ biết được chân tướng, thật ra cũng không cần tìm đến Tôn Chung, y cảm thấy lời nói của Tào Quan rất đúng.
Dù Tào Quan không đáng tin, nhưng ông ta có một đôi mắt lão luyện.
Ông ta có thể nhìn rõ da cốt của nhiều người!
Lăn lộn trong vòng lợi dục, có lẽ Tào Quan không thể hiểu được Thi Ngôn, nhưng ông ta biết rõ suy nghĩ hành động của hạng người giống ông ta.
Tào Quan từng gặp Tôn Chung, biết Tôn Chung là dạng người như thế nào, đối với Tào Quan, sự suy đoán này có phần nắm chắc.
Quách Gia không nói ra là vì có cách nghĩ giống Tôn Thượng Hương.
Đơn Phi thua không nổi.
Hóa ra Tôn Thượng Hương cũng thua không nổi.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, tuy Quách Gia không nói, nhưng sao có thể không nhìn rõ tình ý của Tôn Thượng Hương dành cho Đơn Phi chứ? Quách Gia không giống Tuân Du, Tuân Du vì lợi ích quân doanh, có thể phá đôi nào thì hay đôi đó, dù Quách Gia làm việc cho Tào Tháo, nhưng y có nguyên tắc của mình, không ảnh hưởng đến tình cảm của người khác, cũng không muốn phủ định quyết định của người khác.
Y tôn trọng quyết định của người khác, chỉ cần quyết định đó sẽ không gây tổn thương cho bất cứ ai.
Thấy không khí bi thương có phần ngại ngùng, Quách Gia mới lên tiếng - Ta cảm thấy Đơn Phi nói đúng, Tào Quan, chúng ta phải nắm bắt thời gian, tìm được điểm đàm phán với bí địa.
- Nơi này không có khả năng đàm phán. Tào Quan quyết tuyệt nói.
Quách Gia lắc đầu nói: - Nhưng họ đã tìm được Đơn Phi.
Khóe miệng Quách Gia hiện ý cười, nói: - Cả ông và ta đều nhìn ra vấn đề ở bí địa, họ đến tìm Đơn Phi, rất có khả năng là muốn Đơn Phi giúp đỡ. Chuyện có thể kinh động Cơ Quy và Sở Uy ắt không phải chuyện nhỏ.
Tào Quan gật đầu.
Đối với những người như họ, sự việc không cần phơi ra rõ ràng mới hiểu.
- Đơn Phi sẽ không quên việc của ông đâu. Quách Gia chậm rãi nói: - Nếu hắn giúp đỡ thì sẽ dùng việc này làm cơ hội xoay vần, Đơn Phi là một người biết nắm bắt cơ hội, chúng ta còn cơ hội thì không nên bỏ cuộc. Huống hồ… Quách Gia khẽ nhếch mày, không nói tiếp.
Tào Quan tâm thần không định, không hề suy đoán được dụng ý ngoài lời của Quách Gia. Hồi lâu, ông ta nhìn sang Tôn Thượng Hương đang nức nở, trong mắt có phần áy náy.
Ông ta cứ lo nghĩ về chuyện cá nhân, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tôn Thượng Hương, trong lòng lại nghĩ, nếu Thi Ngôn biết được thì nàng sẽ bất mãn.
Đến tột cùng ta phải làm sao đây?
Thật lâu sau, Tào Quan mới bảo: - Tôn Quận Chúa, xin lỗi, ta... ta...có lẽ ta làm sai rồi.
Tôn Thượng Hương khẽ giật mình, không hề quay đầu lại, nói:
- Ta hiểu tâm trạng của ông, nhưng…
- Nhưng ta không nói sai. Tào Quan trầm giọng xuống: - Vẫn câu nói đó, nếu ta đoán sai thì ta sẽ tự móc mắt mình, câu nói này luôn có hữu hiệu!
Trong lòng Tôn Thượng Hương sợ run.
Nàng nghe kể về chuyện của Tôn Chung, trong lòng liền có phần hoài nghi đối với người ông nội này, nhưng nàng khó lòng tin được chính mình lại là Thần Vũ mà Đơn Phi yêu thương, điều này thật khó chịu.
Nghe Tào Quan nói chắc đinh đóng cột, trong nội tâm nàng thật sự cảm giác lẫn lộn...
- Tào Quan, chuyện này không cần nói nữa. Quách Gia một bên cắt ngang nói.
Tào Quan lắc đầu, kiên trì nói: - Ta lại thấy nên nói tiếp. Không sai, ban nãy đích thực là ta có nghĩ, nếu Tôn Thượng Hương là Thần Vũ thì nhất định có cách giúp ta tìm Thi Ngôn, ta sẽ cứu Thi Ngôn ra bằng mọi giá.
Quách Gia nhíu mày.
- Nhưng trước mắt ta lại nhớ đến một việc, Cơ Quy nói sai rồi, không chỉ Tôn Chung và lệnh tôn có định luận với việc này, ngoài ra còn có hai người có thể giải đáp câu đố nữa. Tào Quan trầm giọng nói: - Nếu cô thật sự muốn giúp Đơn Phi, nhất định không muốn hắn năm lần bảy lượt đi đến bí địa Bạch Lang, nơi không đội trời chung với Đơn gia chỉ vì Thần Vũ! Bí địa Bạch Lang là chỗ chôn thân của Xi Vưu, có mối hận hơn hai ngàn năm với những người sử dụng Vô Gian.
Tôn Thượng Hương dùng góc áo lau đi nước mắt hai bên má, nhanh chóng quay người lại hỏi: - Hắn…vì sao… Nàng vốn muốn hỏi vì sao Đơn Phi nhất định phải đi, nhưng lập tức hiểu được, nếu chuyện này không thể giải quyết ở bí địa Vân Mộng thì Đơn Phi sẽ tiếp tục truy tìm đáp án.
Đơn Phi là một người bình thản, nhưng chuyện hắn nhận định, hắn sẽ không bỏ cuộc.
Tôn Thượng Hương bỗng chốc nghiêm nghị nói: - Ý của ông là, chúng ta phải bài trừ khả năng của ta trước?
Tào Quan ngóng nhìn Tôn Thượng Hương hồi lâu: - Cô có khả năng đấy.
Tôn Thượng Hương cắn môi không nói.
Tào Quan thấp giọng nói: - Được rồi, khả năng hay bài trừ cũng được, nhưng cô không thể phủ nhận, nếu cô thật sự thích Đơn Phi, cô lại có khả năng chính là Thần Vũ, vậy cô nên suy nghĩ thay Đơn Phi.
- Suy nghĩ như thế nào? Tôn Thượng Hương nhìn sắc mặt ngưng trọng của Tào Quan, ý thức được sự có lý của Tào Quan.
- Đại ca cô có thể biết được chân tướng sự thật đấy. Tào Quan tỉnh táo nói: - Chẳng phải đại ca cô cũng đang ở đây sao? Y sẽ không yên tâm để cô đến đây một mình đâu. Có lẽ y đã điều binh khiển tướng thâm nhập vào bí địa rồi, xem coi còn có khả năng đột kích Kinh Châu không?
Trong lòng Tôn Thượng Hương khẽ run, không thể không nói, dù Tào Quan nông nổi về mặt tình cảm, nhưng khả năng mưu tính của ông ta không hề thiếu sót.
Sao Tôn Sách lại không đến chứ?
Liếc mắt nhìn Quách Gia, thấy y chắp tay nhìn ra xa, trong lòng Tôn Thượng Hương thầm nghĩ, Tào doanh đã nghĩ ra được bước hành động của Tôn gia, vậy người họ phái ra, e là không chỉ có Tuân Du và Quách Gia!
Dưới bí địa Vân Mộng sương mù dày đặc, nhưng trên đây ắt đã gió nổi mây phun.
Tào Quan tiếp tục nói: - Có thể lệnh đường còn hiểu rõ hơn hơn…nhưng đáng tiếc là đã qua đời.
Ông ta nói không sai, không có người mẹ nào không biết rõ lai lịch của con gái mình.
Tôn Thượng Hương chính là tin tưởng vững chắc điểm ấy, nên mới tin mình không phải Thần Vũ. Nếu nàng là do nhặt về, vậy vì sao mẹ và đại ca lại giấu nàng?
- Nhưng cô không thể phớt lờ một khả năng.
Tào Quan khôi phục sự kín đáo như xưa, như nhìn thấu suy nghĩ của Tôn Thượng Hương: - Người thân có lòng thương người, xem một đứa trẻ nhặt về như người thân máu mủ, vì không tổn thương nàng, thậm chí sẽ chôn vào đáy biển bí mật thân thế của nàng. Huống chi là… Tào Quan mỉm cười nói: - Tôn Chung hành động vô cùng thuần thục, dù ông ta có nhắc qua thân thế của cô, nhưng tuyệt đối không để lệnh đường nói về chuyện không mấy tốt đẹp ở Nghiệp Thành. Nói không chừng, cả lệnh đường và lệnh huynh cũng không biết chuyện.
Nếu không phải ý chí Tôn Thượng Hương kiên định, chắc nàng đã tin lời của Tào Quan.
- Mặc dù lệnh đường, lệnh tôn đã qua đời, nhưng cô có thể đi hỏi đại ca Tôn Sách. Tào Quan bình tĩnh đề nghị, sau lại nói: - Nhưng ta kiên định cô chính là Thần Vũ còn có một chứng cứ khác.
Quách Gia vô cùng bất ngờ: - Là gì?
Tào Quan thở dài một hơi, - Đèn thần Hứa Nguyện!
Con tim Tôn Thượng Hương chấn động, theo bản năng sờ túi áo.
Quách Gia cũng có điểm khó hiểu: - Ta thấy Tôn Chung có một ngọn đèn ước nguyện…
- Đèn thần ước nguyện vốn có hai ngọn, lúc hai hợp thành một, đó là thần vật do Hoàng Đế truyền lại, nghe nói có hiệu quả cực kỳ thần kỳ. Tào Quan nói sơ qua: - Nhưng có một ngọn đèn bị Xi Vưu mang tới Tây Vực, tin đồn rằng nó đã đem đến sự thay đổi long trời lở đất cho phương Tây, còn ngọn đèn còn lại thì đang chôn cất ở bí địa Vân Mộng. Ngọn đèn mà Tôn Chung cầm là ngọn đèn bị thất lạc đến phương Tây, còn ngọn đèn cô đang giữ chính là ngọn đèn vốn chôn giấu ở bí địa.
Tôn Thượng Hương cắn răng nói:
- Sao ông không nói là do ông nội truyền cho ta.
Tào Quan cười nói: - Nếu Tôn Chung truyền lại đèn thần cho cô, nói không chừng cô đã sớm nhớ ra mình chính là Thần Vũ rồi. Thấy sắc mặt Tôn Thượng Hương lạnh lùng, Tào Quan nói: - Theo ta biết, đèn thần đích thực là có công hiệu thần kỳ, nó phóng to ý chí của con người. Nếu không nói về vận may, người thành công chính là người có ý chí rất kiên định.
Dừng một hồi, Tào Quan nói: - Có một số người thành công, như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ nhờ vận may. Bản thân họ thiếu sự kiên trì bền bỉ quyết tâm, mọc lên nhanh nhưng cũng suy sụp nhanh.
- Cuối cùng ông muốn nói gì? Tôn Thượng Hương không khỏi nói.
- Ta muốn nói… Tào Quan nhìn chằm chằm Tôn Thượng Hương, nói từng chữ: - Nếu Tôn Chung nhặt được cô, còn cô thì từ nhỏ chịu sự ảnh hưởng của đèn thần ước nguyện, e là đã hình thành cảm ứng với ngọn đèn.
Tôn Thượng Hương khẽ rùng mình.
Tào Quan nói rất có lý, nàng vốn không hay nằm mơ, nhưng gần đây, liên tục xuất hiện ảo giác, chẳng lẽ đúng như Tào Quan nói…
- Có phải cô đã nhớ ra gì không?
Tào Quan nhìn thấy thần sắc của Tôn Thượng Hương, lập tức hỏi.
- Vì sao ta phải nói với ông? Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại.
Tào Quan biết rằng đây là báo ứng của ông ta, không hề nóng giận, hỏi: - Cô không cần nói với bất cứ ai, nhưng cô phải nhớ rõ lời của ta. Nhưng dù đèn thần có thần kỳ, thì nó cũng không thể biến trứng gà thành trứng ngỗng.
- Cái gì? Tôn Thượng Hương khó hiểu hỏi.
Tào Quan giải thích nói: - Ta chỉ là lấy ví dụ thôi. Người ý chí yếu đuối chiếm được đèn thần cũng sẽ không có tác dụng, vì họ không có năng lực tận dụng đèn thần, hoặc là họ vốn không tin tưởng, nên họ sẽ thất bại. Chỉ cần là người có ý chí bền bỉ, hoặc những người có liên hệ với đèn thần sẽ có cơ hội phát huy năng lực của đèn.
Dừng sau một lúc lâu, Tào Quan tóm lại: - Nhưng cái cuối cùng cô phóng to không phải thứ trống rỗng, mà là ý chí của cô. Nói cách khác, thứ mà đèn thần phóng to vốn là thứ đã tồn tại trong não cô, chỉ là cô quên mất mà thôi!
Trong đầu Tôn Thượng Hương có ánh sáng lóe qua, đột nhiên nhớ đến, lúc hứa nguyện, có vô số hình ảnh như lá rụng liên tục hiện lên trong não nàng.
Nàng vẫn luôn tự hỏi sao lại có những hình ảnh đó, nghe Tào Quan nói xong, nàng ngẫm nghĩ, chẳng lẽ đó chính là trí nhớ của nàng sao?
Tào Quan vẫn nhìn chằm chằm Tôn Thượng Hương, thấy thế nói tiếp: - Lúc đó giúp Đơn Phi tiến lên bảy bước đến thời không, cô đã ước nguyện, đúng không?
Ngọc dung Tôn Thượng Hương tái nhợt, rốt cuộc gật gật đầu.
- Cô ước điều gì? Tào Quan truy vấn , lập tức bổ sung: - Chúng ta đang giúp Đơn Phi, cô đừng giấu diếm.
Tôn Thượng Hương trầm mặc một lúc lâu, rốt cục cắn môi nói: - Ta ước giúp Đơn Phi tiến lên bốn bước. Sau đó nàng lại vội nói: - Nhưng kế đó ta liền ngất đi, không thể giúp Đơn Phi.
Thấy vẻ mặt quái dị của Quách Gia và Tào Quan, Thượng Hương thất thanh nói: - Chẳng lẽ ta giúp Đơn Phi rồi sao?
Tào Quan nói: - Quách Gia, ngươi trả lời đi.
Quách Gia biết ý của Tào Quan, nếu là Tào Quan nói rõ chuyện về sau, ắt Tôn Thượng Hương sẽ hoài nghi, nhưng con người Quách Gia ngay thẳng, lời nói hẳn sẽ có trọng lượng hơn.
- Cô như biến thành một người khác. Quách Gia chậm rãi hỏi: - Cô thật sự là không nhớ gì sao?
Tôn Thượng Hương trợn mắt: - Ai? Ta biến thành Thần Vũ sao?
- Không phải. Cô như biến thành Nữ Tu đấy. Quách Gia thở dài nói: - Sau đó cô dễ dàng lấy được Thông Linh Kính, không những giúp Đơn Phi tiến lên bốn bước, còn đem Tào Quan trở về từ mười mấy năm trước, hơn nữa còn kích sát Lã Bố.
Tôn Thượng Hương líu lưỡi, không thể tin được mình đã làm những chuyện này.
Vì sao nàng hoàn toàn không nhớ gì cả?
Vừa nghĩ đến tình hình lúc mình hôn mê, nhìn thấy Nữ Tu đột nhiên mở to mắt, Tôn Thượng Hương không rét mà run.
- Đích thực là cô đã được Nữ Tu truyền thừa! Có trí nhớ của Nữ Tu, nếu không cô cũng không thể thức tỉnh Nữ Tu! Không phải ai cũng có thể làm được đâu. Tào Quan thong thả nói: - Sự thật đã chứng minh, cô từng đến Nghiệp Thành, là một trong hai cô bé đó, nay cô không thể phủ nhận rồi chứ?
Tôn Thượng Hương không hề phủ nhận, nàng đang khiếp sợ, không nói nên lời.
Tào Quan khẽ thở dài: - Nếu cô tin và muốn giúp đỡ, thì bây giờ chúng ta phải làm rõ, cô là ai trong hai cô bé!