Chương 560: Cô chính là Thần Vũ
.
Mọi người bỗng nhiên quay đầu.
Sắc mặt Quách Gia thay đổi, dù y có chuyên tâm phân tích xem làm sao ra tay giúp Đơn Phi và Tào Quan, nhưng trong hoàn cảnh này, y vẫn khó buông lỏng cảnh giác.
Nếu có ai đến y sẽ phát giác.
Nhưng không ngờ người lên tiếng lại gần trong gang tấc, mà y lại không hề phát hiện, nếu người này là địch thì…hiển nhiên là một đối thủ đáng gờm!
Người nói chuyện là một vị trưởng giả.
Ông ta có một mái tóc đen, nhưng lại râu mọc hoa râm như tuyết, dù tuổi cao nhưng giơ tay nhấc chân đều uy nghiêm vô cùng.
Đơn Phi vừa nhìn là biết người này đến từ phái thực lực của bí địa, thậm chí ngang hàng với Cơ Quy.
Sở Uy?
Đơn Phi nhớ Cơ Quy từng giới thiệu sơ qua về những người ở đây, sau đó liền suy đoán người này chính là người cùng Cơ Quy quản lý, Sở Uy, nhưng khi hắn nhìn thấy Sở Uy thì vẫn có chút hoang mang.
Hắn cư nhiên lại có cảm giác thân thiết, như đã gặp qua Sở Uy rồi.
Sao có thể?
Cả đời Sở Uy sống ở bí địa Vân Mộng, Đơn Phi lần đầu vào đây, sao lại có thể gặp qua nhân vật thực lực phái của bí địa?
Tào Quan chợt nghe lời lão già râu bạc, khẩn trương hỏi: - Đài tế… gì?
Trưởng giả râu bạc trắng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Cơ Quy: - Cơ Quy, ngươi hà tất lãng phí thời gian với đám người này?
Cơ Quy thấy trưởng giả bất mãn, có phần bình tĩnh nói: - Đây là Sở Uy chưởng hình của bí địa. Dừng một lúc, Cơ Quy than bảo:
- Mọi thứ vốn do Thi Ngôn mà nên, bí địa cũng có cái sai. Dù sao họ là khách, lão phu muốn để họ đi, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Đài tế gì? Thi Ngôn phải lên đài tế gì? Tào Quán trán nổi đầy gân xanh, như muốn xông lên trước Sở Uy, Quách Gia nhanh tay kéo ông ta lại.
Tóc của Sở Uy một cọng cũng không nhúc nhích, coi như không thấy Tào Quan: - Nhưng sao Cơ Quy ngươi lại không biết, rất nhiều người đều như vậy, ngươi càng khách khí với họ, họ lại càng xem người là thối rắm. Đối với hạng người này, hà tất lãng phí hơi sức?
Cơ Quy khẽ cau mày.
Cuối cùng thì Sở Uy cũng nhìn sang Tào Quan, nói: - Cơ Quy không nói thì để ta nói! Quy tắc thép của nơi này, một khi đã đi vào đây thì sẽ không được rời khỏi Vân Mộng Trạch, nếu người trốn khỏi Vân Mộng Trạch bị bắt về, chỉ có con đường chết.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, hắn nhớ Tào Quan cũng từng nói thế.
Tào Quan biết Thi Ngôn đang lâm vào nguy hiểm, nếu không lúc hắn bị Nữ Tu bắt về cũng không đau lòng tuyệt vọng như thế, hắn vốn tưởng chuyện đã qua mười mấy năm rồi.
Không ngờ trời đưa đất đẩy, để Tào Quan và Thi Ngôn gặp lại vào mười mấy năm trước, nhưng Thi Ngôn lại quay về, khiến Tào Quan lần nữa hy vọng.
Thi Ngôn còn sống!
Có chết Tào Quan cũng phải cứu Thi Ngôn.
Nhưng lúc trước Thi Ngôn chỉ để lại lời nhắn bảo Tào Quan đến bí địa Vân Mộng, nơi có đáp án cho mọi chuyện!
Sao Tào Quan biết được nơi này lại có quy tắc như vậy chứ?
Sở Uy nhìn Tào Quan đang không ngừng co giật khóe mắt, lạnh lùng nói: - Thi Ngôn lén rời khỏi Vân Mộng Trạch đấy! Nàng nhất định phải chết!
Trong tiếng rống giận, Tào Quan giãy dụa khỏi sự kìm nén của Quách Gia, xông đến trước mặt Sở Uy, mắt thấy ông ta đưa tay…
Sở Uy một tay xách Tào Quan lên!
Đơn Phi và Quách Gia đều biết người trong bí địa năng lực không lường được, nhưng thấy Sở Uy nhẹ nhàng thì có thể khống chế Tào Quan, không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Hai người vẫn chưa ra tay.
Đây không phải vấn đề động thủ thì có thể giải quyết, cái nên đàm phán vẫn phải đàm phán.
Sở Uy nắm lấy áo Tào Quan nói: - Nhưng vẫn có cơ hội chuộc tội, đó chính là lên đài tế tế trời. Thi Ngôn không chọn chết, mà chọn lên đài tế, người lên đài tế không phải ai cũng có thể gặp, Tào Quan ngươi thì càng không thể, hiểu chưa?
Lão giơ tay ném Tào Quan ra xa vài mét.
Tào Quan còn muốn xông lên, nhưng bị Quách Gia kéo lại.
Sở Uy liếc xéo Tào Quan nói: - Bây giờ ta bảo người quy tắc thứ hai của bí địa Vân Mộng, nơi này không quản thế sự, đối đãi khách đương nhiên phải khách sáo, nhưng không đồng nghĩa người của nơi này dễ bắt nạt. Ai dám động đến một cọng tóc của người trong bí địa, bí địa Vân Mộng nhất định lấy máu trả máu, không có ngoại lệ!
- Tào Quan, ngươi muốn gặp Thi Ngôn thì phải bình tĩnh trước đã. Trong lòng Quách Gia cực kỳ hoang mang, y biết Tào Quan là củ gừng cay, thầm nghĩ, người rống như vậy thì hù được mấy kẻ nhát gan chứ không hù được Sở Uy đâu.
Vấn đề không thể giải quyết bằng cách này.
Tào Quan nông nổi như vậy, là do tuyệt vọng sao?
Sở Uy dời ánh mắt khỏi Tào Quan, nhìn sang Cơ Quy, lạnh nhạt bảo: - Cơ Quy, ta đã giải thích rõ ràng quy định ở nơi này với họ rồi, nếu Tào Quan dám động đến ta, ta có thể giết ông ta tại chỗ chứ?
Cơ Quy thở dài: - Ông ta chưa đụng vào người mà?
Quách Gia ý thức được tính nghiêm trọng, thầm nghĩ, Sở Uy nói vậy, nếu Tào Quan còn dám đụng đến ông ta, e là ông ta sẽ không hề do dự ra tay giết chết Tào Quan.
Lần này y ra sức ôm chặt Tào Quan, cũng may là Tào Quan nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sở Uy hừ lạnh nói: - Cơ Quy, Thi Ngôn lén rời khỏi bí địa ba lần, nếu không phải ngươi cố ý che giấu thì sớm đã bị phát hiện rồi. Dù người là Tông chủ ở đây, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm.
- Xem ra ngươi cũng chuẩn bị đẩy lão phu lên đài tế rồi? Cơ Quy lẩm bẩm hỏi.
Sở Uy im lặng, không đợi lão đáp lời, thì thấy sắc mặt lão thay đổi.
Gần như cùng một lúc, Cơ Quy nhỏ giọng hỏi: - Chuyện gì xảy ra? Lúc hắn hỏi xong, cùng Sở Uy phi thân lên không, nhìn ra phương xa.
Sở Uy để lại lời nói giữa không trung: - Các ngươi ở lại đây, không được tùy tiện xông vào, nếu phạm quy, giết không tha!
Quách Gia nhìn Sở Uy và Cơ Quy sánh vai bay đi, khi kinh hãi về công phu của hai người, đồng thời buông Tào Quan ra, nhỏ giọng hỏi: - Hình như có chuyện gì rồi?
Đơn Phi cũng nghĩ vậy, nhưng nghĩ không ra chuyện gì có thể khiến hai cao thủ này khẩn trương như vậy.
Sở Uy để lại lời nói không phải để vui đâu.
Nghĩ đến đây, Đơn Phi thấp giọng nói: - Tam gia, nếu ông còn muốn sống sót gặp lại Thi Ngôn thì chúng ta thương lượng chút đi? Thấy Tào Quan đột nhiên quay đầu nhìn sang, Đơn Phi thương nghị nói: - Sở Uy không màng tình nghĩa, Cơ Quy coi như có phần thấu tình đạt lý, ta sẽ tìm cơ hội hỏi ông ta, xem có cách nào phá lệ không.
Tôn Thượng Hương, Quách Gia đều lộ ra ý tán thưởng.
Họ biết Tào Quan sẽ không im hơi lặng tiếng ngồi nhìn Thi Ngôn chịu chết, nhưng nếu hành động nông nổi thì chỉ là lấy trứng chọi đá. Giải pháp lúc này của Đơn Phi chính là thông minh nhất.
Tào Quan nhìn Đơn Phi một hồi lâu mới kỳ vọng hỏi: - Ngươi chắc không?
Đơn Phi thở dài, lại nghe Quách Gia ho khan một tiếng, quay đầu nhìn sang thì thấy Sở Thiên Lý đang đứng ngoài sau.
- Tông chủ mời ngươi nếu rảnh…
- Rảnh chứ rảnh chứ, ta rảnh quá mà.
Đơn Phi không biết Cơ Quy mời hắn đi có việc gì, nhưng cảm giác đây chính là cơ hội tốt, tỏ ý mọi người đừng manh động, sau đó liền đi theo Sở Thiên Lý.
Quách Gia thấy Đơn Phi đi xa, an ủi bảo: - Tào Quan, Đơn Phi luôn có cách, nói không chừng sẽ tìm được cách giải quyết việc này.
- Ngươi nắm chắc sao? Tào Quan thấp giọng nói.
Quách Gia cạn lời, thầm nghĩ, dạo này lão gia ngươi bị gì thế? Quy định của Vân Mộng như sắt, chúng ta cũng hết sức rồi, còn có thể bảo đảm gì chứ?
Tào Quan ngơ ngác ngồi dưới đất hồi lâu, đột nhiên nói:
- Tôn Quận Chúa.
Tôn Thượng Hương không ngờ Tào Quan đột nhiên gọi nàng, vốn muốn bảo, ngươi đừng hỏi ta, ta không nắm chắc đâu. Nhưng thấy bên trong vẻ bình tĩnh của Tào Quan là sự đau lòng tuyệt vọng, Tôn Thượng Hương nhẹ giọng hỏi: - Có chuyện gì?
Tào Quan thấp giọng nói: - Cô không ngu, bây giờ chắc đã hiểu rồi chứ?
- Ta hiểu cái gì? Tôn Thượng Hương mơ hồ.
Tào Quan thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm Tôn Thượng Hương, một lát sau mới nói: - Cô chính là Thần Vũ!
Năm chữ này như sét đánh ngang tai Tôn Thượng Hương, nàng kinh sợ, mặt tái xanh, không nói nên lời. Lùi lại vài bước, môi đỏ nàng nhấp nháy: - Ông nói gì?
- Ta nói cô chính là Thần Vũ! Tào Quan lặp lại từng chữ.
Tôn Thượng Hương lắc đầu nói: - Không thể, không phải.
Nàng sớm biết Đơn Phi xem nàng như Thần Vũ, nhưng trong thâm tâm, nàng cảm giác kết luận này có phần hoang đường. Nàng là Tôn Thượng Hương, con gái của Tôn gia, nàng có người mẹ yêu thương nàng, có đại ca…
Nàng và Thần Vũ không có bất kỳ mối liên hệ nào.
Dù từng chứng kiến chuyện xưa giữa Đơn Phi và Thần Vũ, nhưng nàng vẫn xem mình là kẻ đứng ngoài cuộc thôi. Nàng yêu Đơn Phi, nhưng là Tôn Thượng Hương yêu Đơn Phi, chứ không phải Thần Vũ.
- Có gì là không thể! Tào Quan quát to: - Cô là nữ nhân thông minh, sao đến giờ còn không hiểu? Vì sao không chịu thừa nhận mình là Thần Vũ?
- Ta không hiểu.
Đôi mắt Tôn Thượng Hương ngấn lệ, ngẩng đầu nói: - Ta thật sự không hiểu, vì sao ta phải thừa nhận mình là Thần Vũ? Thấy Tào Quan muốn phát cuồng, Tôn Thượng Hươngcó chút nức nở nói: - Vậy ta nói ông là Quách Gia ông có thừa nhận không? Ông cũng không thừa nhận, đúng không?
Tào Quan ngơ ngẩn.
Quách Gia nhìn Tôn Thượng Hương rưng rưng nước mắt, trong lòng thở dài, nói: - Tào Quan, Tôn Quận Chúa nói không sai. Chúng ta đừng…
- Cái gì đúng vậy! Quách Gia ngươi đâu phải ngốc nghếch, cũng hiểu rõ điểm này sao lại giả bộ không biết?
Tào Quan mắt phun lửa giận nói: - Chuyện đã quá rõ, Tôn Thượng Hương chính là Thần Vũ! Hắn hít một hơi thật sâu, vô cùng rõ ràng nói: - Thi Ngôn nghe lời Tôn Chung đi cướp Thần Vũ, sau đó lại trả lại Thần Vũ. Sau khi người Tây Vực dẫn Thần Vũ đến Nghiệp Thành, chắc hẳn Tôn Chung sẽ bỏ lại cô bé trong tay, đi cướp Thần Vũ.
- Vì sao Tôn Chung làm vậy? Tôn Thượng Hương cắn răng nói.
- Nguyên nhân quá rõ, lúc đó Tôn Chung than ngắn thở dài với Thi Ngôn, nói rõ ông ta biết cô bé trong tay không bằng ứng cử viên mà người Tây Vực chọn, nếu không ông ta dụ Thi Ngôn cướp Thần Vũ làm gì? Dù Thi Ngôn có trả lời Thần Vũ cho người Tây Vực, nhưng nếu có cơ hội, hạng người như Tôn Chung sao lại không thừa cơ đổi Thần Vũ? Sự thật là người Tây Vực đã mất đi Thần Vũ! Tôn Chung dẫn Thần Vũ về Tôn gia, Thần Vũ liền chính là Tôn Thượng Hương của ngày hôm nay, còn Tôn Thượng Hương cô bây giờ không biết chuyện, cũng không thể nhớ lại chuyện cũ.
- Đây là lời phán đoán của ông! Tôn Thượng Hương phản bác.
- Suy đoán của ta sẽ không sai!
Tào Quan cả giận nói:
- Vì ta và Tôn Chung đều cùng một dạng người, làm việc không từ thủ đoạn. Ta không thể đoán tâm tư của Thi Ngôn, nhưng ta quá hiểu Tôn Chung rồi. Năm đó, cũng ở Nghiệp Thành, vốn có thể mượn chuyện này dụ dỗ Đơn Phi. Nhưng ta không biết thì là không biết, vì Đơn Phi xem ta là huynh đệ, ta không thể lừa hắn, nhưng ta có thể đoán, nếu ta đoán sai, không cần cô động thủ, ta tự móc mắt mình!
- Không phải đâu.
Tôn Thượng Hương chậm rãi lùi ra sau, hai mắt đẫm lệ nhìn Tào Quan nói: - Ta hiểu ý ông, nhưng ta thật sự không phải…
- Cô hiểu ý gì của ta? Tào Quan cấp cả giận nói: - Cô không biết gì cả!
- Ta biết!
Tôn Thượng Hương khàn giọng nói: - Nếu ta là Thần Vũ thì có thể giúp ông tìm Thi Ngôn!
Tào Quan ngẩn ra, không ngờ Tôn Thượng Hương một câu nói trúng dụng ý của ông ta.
Nước mắt chảy xuống hai má tái nhợt của Tôn Thượng Hương …
Người nhà họ Tôn đổ máu chứ không đổ lệ, nhưng nàng không thể kìm chế nữa.
- Nhưng ta không thể đánh cược, vì ta thua không nổi! Đơn Phi cũng thua không nổi! Những điều này toàn là suy đoán của ông!
Tôn Thượng Hương khàn giọng nói: - Nếu ta xem mình là Thần Vũ, hoàn toàn buông mình mà yêu thương, nếu sự thật chứng minh ta không phải, vậy ông nói xem, ta phải đối diện với sự thật này như thế nào? Ông phải đối mặt với Đơn Phi như thế nào? Ông không phải là người thông minh tuyệt đỉnh sao? Ông nói xem, ta phải làm gì, lúc đó ta phải làm gì, ông nói đi!
Tào Quan ngơ ngẩn.
Quách Gia cúi đầu không nói.
Tôn Thượng Hương không nghe Tào Quan đáp lời, rốt cuộc không thể ức chế nỗi bi thương trong lòng, bỗng quay lưng về phía Tào Quan, hai vai gầy yếu khẽ động, khóc trong vô thức.
Có ánh sáng Vân Mộng như nước mắt chảy xuống, trong suốt và tỉnh táo. Nỗi đau khiến người ta không dám khát khao.