Chương 572: Dụ rắn ra khỏi hang
Tối tăm đã lâu, ánh sáng sớm đã mất.
Mọi người nghe được câu chuyện của Triệu Đạt và cảm khái của ông ta, trong lòng đều có chút ưu tư, trong lúc nhất thời khó nói được gì nữa. Người mò mẫm trong bóng tối có lẽ không phải vì chán ghét ánh sáng, mà là không thể đi tìm được.
- Nếu ông đã quyết định rồi, còn nói với ta làm gì nữa? Đơn Phi có chút bất đắc dĩ nói.
Khóe miệng Triệu Đạt hơi nhếch lên, như cười như không nói: - Ta biết sau khi nói với ngươi những chuyện này, ngươi sẽ kiên nhẫn chờ đợi, nếu như vậy thì ta sẽ bớt đi nỗi băn khoăn lớn nhất. Nếu ngươi ra tay, tình thế sẽ rất khó chịu sự chống chế của ta.
Liếc sang Tôn Sách, Triệu Đạt lại nói: - Thảo Nghịch Tướng Quân làm người hai đời rồi, nếu đã đến đây rồi, nghĩ tất cũng sẽ không làm một con chó dữ tranh giành xương trước mặt Đơn Thống Lĩnh?
Tôn Sách thản nhiên nói: - Ta rất bội phục mưu lược của Triệu đại nhân.
Y không thể không nói chiêu này của Triệu Đạt rất tuyệt.
Nhìn từ góc độ của Tôn Sách, Triệu Đạt trước tiên lấy gạch đập vào mặt mình chảy máu, sau đó nói ta đã thảm như vậy rồi, mấy người không có lương tâm các ngươi còn nhẫn tâm đạp ta một cước? Vậy các ngươi có được coi là có lương tâm gì chứ?
Triệu Đạt bày ra bộ dạng thê thảm như vậy, Đơn Phi làm sao lại gây khó dễ với ông ta? Tôn Sách y nếu không muốn hạ thấp thân phận thì cũng không thể ra tay tranh giành với Triệu Đạt.
Triệu Đạt lấy một câu chuyện làm ví dụ đã loại bỏ được hai chướng ngại lớn tranh giành người của bí địa, với kế hoạch của Triệu Đạt, lại muốn đối phó với Thái Mạo đã là cực kỳ nắm chắc phần thắng.
- Thì ra Thảo Nghịch Tướng Quân vẫn chưa rời khỏi con đường quyền thuật.
Triệu Đạt lạnh lùng nói: - Nếu không thì nên giống như Đơn Thống Lĩnh, cho rằng Triệu Đạt ta thật sự đáng thương. Thảo Nghịch Tướng Quân mười năm mài kiếm, nhất thời tiếu ngạo phong tao, nhưng Triệu Đạt dù sao cũng là người khó thấy ánh sáng, cũng chỉ có thể làm những chuyện khiến người khác khinh thường.
Tôn Sách im lặng.
Đơn Phi liếc nhìn Sở Thiên Lý, Triệu Tư Ích hai người một cái, thầm nghĩ từ sau khi ra khỏi bí địa, cho đến giờ hai người này đã không có ý kiến gì, cụ thể bọn họ đang nghĩ gì, ai có thể đoán được?
Cơ Quy bảo Đơn Phi hắn điều tra nội ứng của bí địa, tại sao phái hai người này đến giúp hắn? Lẽ nào là…
Mọi dự đoán trong lòng Đơn Phi tuyệt sẽ không có kết luận trước khi sự tình còn chưa rõ.
- Ta chỉ phụ trách đưa người về bí địa, bất luận ai giao người đến tay ta đều giống nhau. Đơn Phi nói: - Nhưng ta cũng không đề nghị Triệu đại nhân làm như vậy.
- Nếu ta kiên quyết làm như vậy thì sao? Triệu Đạt ngưng thanh nói.
Trong mắt Đơn Phi có phần bất đắc dĩ: - Xem ra ta chỉ có thể chờ đợi.
Triệu Đạt tinh thần phấn chấn, nghe ra Đơn Phi sẽ không làm khó ông ta, trầm giọng nói: - Ta sẽ không để Đơn Thống Lĩnh phải đợi quá lâu đâu. Có lẽ chỉ cần…
Ông ta còn chưa dứt lời, thân mình đột nhiên rung lên.
Mặt đất rung động.
Trong một khắc này rất có cảm giác đất rung núi chuyển.
Trong lúc cơ thể mọi người lắc lư, Triệu Đạt đã lắc mình ra khỏi chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn về phía trên đồi. Trên đồi có khói bụi bốc lên, là từ phía sau đồi truyền đến.
- Triệu Đạt, ta biết ngươi đã đến. Có tiếng nói truyền đến từ trên ngọn đồi phía xa.
Giọng nói đó cực kỳ cao vút vang dội, mọi người đều nghe ra đó không phải là một người đang nói, mà là cả trăm người cùng đồng thanh hét lên.
Triệu Đạt sắc mặt trầm lạnh, cũng không đáp lời.
- Nhưng cách ngươi dùng cũng chỉ là mấy chiêu đó, tính kế âm hiểm, lén đào địa đạo, bây giờ địa đạo mà ngươi phái người đào đã bị ta phá hỏng, ngươi còn có thể có cao chiêu gì? Trên đồi lại có tiếng hô lớn truyền đến.
Sắc mặt của Triệu Đạt càng thêm khó coi, cười lạnh nói: - Đơn Thống Lĩnh, ngươi có biết là ai đang ngầm phá hoại kế hoạch của chúng ta không?
- Không rõ lắm. Đơn Phi trả lời.
Triệu Đạt nói từng chữ: - Là Lư Hồng. Nếu không phải y thì cũng không thể hiểu rõ thủ đoạn của ta như vậy!
Đây là tất nhiên, chúng ta tuy không cùng một bộ môn, nhưng cũng coi như là thuộc cùng một hệ thống. Lư Hồng thân kiêm sự âm hiểm của Giáo Sự và kỹ pháp của Mạc Kim, muốn đối phó với lão cũng không dễ dàng.
Đơn Phi chưa nghe Triệu Đạt giải thích cũng đã hiểu được cục diện trước mắt.
Lời Triệu Đạt nói có thể nói là nửa thật nửa giả. Trong lý luận của Triệu Đạt, chuyện có lợi với Lưu Biểu thì nhất định là bất lợi với Tào Tháo, ông ta nhất định phải phá hỏng chuyện của Lưu Biểu, sau đó mới có thể ăn nói với Tào Tháo, Triệu Đạt không có lựa chọn thứ hai.
Thái Mạo đã bắt Sở Thiên Tứ và Sở Chiêu, Triệu Đạt nghe được tin tức này, bất luận thật hay giả đều phải giành lại rồi hãy nói.
Giả có lẽ chẳng qua chỉ là tổn thương tinh thần, thật thì sẽ là liên quan đến tính mạng.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Đám người Hoàng Đường sau khi đánh lén nhân mã do Quách Gia mang đến, lệnh Cam Ninh thanh trừ tạp vụ bên ngoài, cho nên mới chuyên tâm tìm kiếm đường thông đến bí địa Vân Mộng. Bọn họ chưa từng nghĩ con đường đó căn bản đã vượt quá nhận thức của bọn họ, càng không ngờ rằng Quách Gia chẳng qua cũng chỉ là quân tiên phong của Tào Tháo!
Chủ lực quân Tào là do Triệu Đạt thống lĩnh.
Thái Mạo tự cho là có đám người Hoàng Đường, Cam Ninh thanh trừ bên ngoài rồi là có thể kê cao gối ngủ ngon, nhưng không ngờ là một chiêu tính sai, bị Triệu Đạt bao vây trong địa bàn của nhà mình. Chuyện này nghe có vẻ buồn cười, nhưng Vân Mộng đại trạch mênh mông đến mấy trăm dặm, cho dù Lưu Biểu biết tin rồi phái người đến tiếp viện cũng là ngoài tầm tay với.
Sau khi bao vây Thái Mạo, Triệu Đạt cho phép vào không cho phép ra. Hơn nửa quân Thái Mạo sớm đã thử tiến hành phá vây nhưng bị Triệu Đạt bắt giết.
Thái Mạo có khổ tự biết, ông ta căn cứ thế núi hạ trại còn có thể chống cự nhất thời, nếu dẫn binh phá vây thì phần thắng càng nhỏ hơn. Triệu Đạt nhìn có vẻ như cực kỳ nhàn nhã, kỳ thực sớm đã bắt đầu lập kế hoạch tiến công từ trước khi đám người Đơn Phi đến.
Đào địa đạo!
Binh sĩ bình thường đào địa đạo có lẽ phải tốn thời gian tốn sức lực, nhưng thủ hạ của Triệu Đạt có tinh nhuệ của Mạc Kim Giáo Úy, nơi này lại là đầm lầy, chất đất tơi xốp, đối với người thường mà nói có lẽ khó mà xử lý, nhưng đối với Mạc Kim Giáo Úy mà nói, việc đào bới càng thuận tiện hơn.
Nhưng bên Thái Mạo đã có Lư Hồng, biết quân Tào đến, cũng quen thuộc thủ pháp của Triệu Đạt, xuất kỳ chiêu phá giải.
Tình thế hiện giờ lại rơi vào giằng co!
- Triệu Đạt, nếu ngươi có cao chiêu, cứ việc lấy ra, Lư Hồng ta tiếp chiêu đến cùng. Trên đồi lại có tiếng hô truyền đến.
Trương Cáp nhíu mày, thấp giọng nói: - Triệu đại nhân, địa đạo không được, xem ra chỉ có cường công. Lão có thể dây dưa kéo dài nhưng chúng ta thì không.
Mọi người đều hiểu ý của Trương Cáp, quân Tào vây giết nhân mã của Lưu Biểu trên địa bàn của Lưu Biểu, trong tình thế kiểu này tuyệt đối phải tốc chiến tốc thắng. Hễ không để ý là bọn họ cực có khả năng bị viện quân của Lưu Biểu giết ngược lại.
Triệu Đạt lẩm bẩm nói: - Lão ta chính là mong chúng ta cường công. Lão ta cũng biết chúng ta không thể nào mang theo quá nhiều nhân mã.
Trương Cáp nhíu chặt lông mày.
Y hiểu ý của Triệu Đạt, bên mình tuy đã bao vây Thái Mạo, nhưng Thái Mạo dựa vào thế núi bố trí lộc giác câu lan, nếu Triệu Đạt cho thủ hạ vội vàng phát động cường công, nói không chừng sẽ tổn thất thảm trọng. Triệu Đạt không sự tổn thất, nhưng nhân thủ yếu đi mà còn muốn vây khốn Thái Mạo hoàn thành nhiệm vụ sẽ khó càng thêm khó.
Triệu Đạt cần chắc chắn một trận là có thể thắng!
- Nhưng cho dù Lư Hồng biết ta đến đây, e là cũng không ngờ rằng lần này ta đã mang gì đến.
Vết sẹo trên mặt Triệu Đạt co giật quỷ dị, bỗng dưng khoát tay một cái, có hơn mười hắc y nhân một tay cầm khiên, còn tay kia cầm ống đồng dài thước, có cột lá cờ lớn từ chỗ tối đi ra.
Khóe mắt Đơn Phi giật lên.
Nhìn thấy những người cầm ống đồng trong tay này, hắn có cảm giác rất quen thuộc. Trước đây khi ở quan tài người khổng lồ, những người này đã lấy thứ này để đối phó với Triệu Vân và đám người Diêm Hành.
Nếu không phải trước đây sơn động có khí metan lộ ra sự cố, nói không chừng Diêm Hành sớm đã biến thành lợn quay rồi.
Đây là ống phun lửa, không biết bên trong chứa thứ gì!
Triệu Đạt thần sắc lạnh hơn, lẩm bẩm nói: - Lư Hồng, ngươi muốn chơi với lão tử, lão tử chơi cùng ngươi đến cùng!
Lại phất tay lần nữa, Triệu Đạt cũng không nói gì, những hắc y nhân kia giống như sớm đã biết làm thế nào, lấy khiên chắn phòng hộ, cầm ống đồng chậm rãi ép sát về phía ngọn đồi.
Tiếng hò hét trên đồi dừng lại, trong doanh trại có chút hỗn loạn. Một lúc sau, có tiếng quát mơ hồ theo gió truyền đến: - Đào đất!
Là giọng của Lư Hồng.
Tai của Đơn Phi phân biệt ra điểm này, thầm nghĩ những ống phun lửa này vốn dĩ là Phát Khâu Trung Lang Tướng thủ hạ của Lư Hồng sử dụng, Lư Hồng nhìn thấy làm sao lại không hiểu?
Lấy đất chế lửa, vốn là kiến thức thông thường, lại là cách cực hữu hiệu.
Phía sau hắc y nhân tay cầm ống phun lửa lại có cả trăm người cầm câu khảm, trường mâu áp trận, đó chính là nhân mã do Trương Cáp huấn luyện.
Quân Tào càng áp càng sát, khoảng cách với hàng rào lộc giác phía trước đã chưa đến một mũi tên, trong doanh trại của Thái Mạo hạ lệnh một tiếng, mũi tên bay tán loạn về phía quân Tào, nhưng thời khắc đó quân Tào thể hiện năng lực phi phàm được huấn luyện, trừ mấy người bị tên bắn trầy da, những người còn lại vẫn duy trì trận hình không loạn, dựa theo địa thế nhấp nhô, loạn thạch cộng thêm khiên chắn trên tay cố gắng chống cự tiến lên.
Hai bên vây giết dần chặt hơn.
Đơn Phi thấy thế, thầm nghĩ Triệu Đạt bày trận như vậy tuy vững trãi nhưng hơn mười người tay cầm ống phun lửa kia đối phó với cao thủ thượng khả, nếu muốn phóng hỏa đốt cả doanh trại vẫn là không đủ sức, càng huống hồ đám người Thái Mạo vẫn duy trì trạng thái sẵn sàng, chỉ sợ Triệu Đạt không chiếm được ưu thế gì.
Cục diện mà Đơn Phi hắn có thể nhìn ra, sao Triệu Đạt lại không biết?
Triệu Đạt có quân bài gì chưa lật?
Đơn Phi không buông bỏ cơ hội thực chiến để nghiền ngẫm, trong lúc tâm tư xoay chuyển đã thấy hơn mười hắc y nhân cầm ống phun lửa đã đến phía trước doanh trại khoảng nửa mũi tên, nhất tề hết sức đẩy ống phun lửa!
Có chất lỏng màu đen từ trong ống bắn ra ngoài, rơi ở phía trước doanh trại Thái Mạo.
- Đất! Lư Hồng vội vàng gầm lên, không đợi khi lửa cháy, sớm đã có binh sĩ ra sức rải đất đã đào được lấp lên chất lỏng màu đen.
Dầu mỏ?
Triệu Đạt bọn họ lấy ở đâu ra thứ này?
Khi trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, chất lỏng màu đen đã bị bùn đất che lấp hơn phân nửa, Lư Hồng cười ha ha nói: - Triệu Đạt, ngươi chỉ có chút năng lực này? Dùng chiêu này để đối phó với lão tử.
Giọng nói đột nhiên im bặt, giống như bị một đao chém đứt.
Trong lúc mọi người giật mình, đã thấy vô số tinh hỏa từ phía sau đồi, bên trái đồi và bên phải đồi bắn vụt lên trời, lần lượt rơi vào doanh trại của Thái Mạo!
Doanh trại của Thái Mạo đột ngột sáng bừng lên, có khói đen bốc lên, sau đó có lửa lớn như kim xà luồn lách khắp bốn phía bùng cháy lên.
Trong nháy mắt doanh trại đã chìm trong biển lửa!
Mọi người kinh ngạc.
Tôn Sách bên dưới áo choàng lẩm bẩm: - Hay cho một chiêu dụ rắn ra khỏi hang. Thì ra Triệu đại nhân cũng là đại tài dụng binh!
Sắc mặt Đơn Phi cũng hơi biến đổi, lúc này hắn mới biết Triệu Đạt có thể lên làm đầu lĩnh Giáo Sự tuyệt không phải là không có nguyên nhân. Người này tàn nhẫn xảo trá, thủ đoạn dụng binh công trại cũng đa biến giống như làm người.
Thời khắc doanh trại Thái Mạo bùng lửa lớn, trong lòng Đơn Phi thông suốt, đã biết cách của Triệu Đạt.
Triệu Đạt sớm biết Lư Hồng ở trong doanh của Thái Mạo, ông ta tính được Lư Hồng sẽ phản ứng ra sao, cho nên mới đào địa đạo đánh nghi binh, mà dụng ý thực sự của Triệu Đạt lại là mượn sự yểm hộ của địa đạo, làm ra đường đi dẫn dầu mỏ trên mặt đất hướng về phía doanh trại.
Khi Lư Hồng phá giải địa đạo của Triệu Đạt, Mạc Kim Giáo Úy sớm đã dẫn dầu mỏ vào trong doanh trại của Thái Mạo. Khi Lư Hồng đắc ý, Triệu Đạt lập tức lại dùng hơn mười ống phun lửa thu hút toàn bộ sự chú ý của Lư Hồng, đợi khi dầu thấm vào bề mặt đất trong doanh trại, lúc này Triệu Đạt mới đột ngột phát lệnh.
Bất luận Lư Hồng có bản lĩnh đến đâu, nhưng đối mặt với lửa lớn thình lình xảy ra, không ai vẫn có thể tiếp tục bình tĩnh, Thái Mạo chỉ có thể rút lui.
Triệu Đạt ra chiêu giương đông kích tây, dụng ý thực sự lại là bức bách Thái Mạo rời khỏi ngọn đồi, sau đó mới mong một trận thành công!