Chương 573: Huynh đệ quyết đấu
Trong lòng Đơn Phi thầm khen.
Dù là Triệu Đạt hay Tôn Sách, khi đối địch họ đều có mặt riêng của mình.
Thủ đoạn của Triệu Đạt đa dạng, Tôn Sách nhìn xa trông rộng. Khi Tôn Sách nhìn thấy binh phóng hỏa và thủ hạ của Trương Cáp không hề gấp công kích thì y đã hiểu, Triệu Đạt không vội quyết trận sinh tử với Thái Mạo, y ép đối phương ra khỏi địa thế, sau đó lợi dụng lợi thế của y, cho địch một kích chí mạng.
Sao người này lại lão luyện thế?
Khói cuồn cuộn, nhiều người trong doanh trại bất ngờ, bị liệt hỏa nuốt chửng. Bọn người Thái Mạo trăm tính ngàn tính cũng không địch được một chiêu này của Triệu Đạt, trên núi đồi là tiếng hò hét liên thanh, có đàn người ôm theo vài người lao ra khỏi khói lửa, cái họ nhắm vào chính là vị trí núi trái.
Gần ngàn người ra khỏi doanh trại, dù hoảng nhưng không loạn, sánh vai xông lên, nhanh chóng đến chân núi.
Có phục kích.
Trong hoảng loạn, bọn người Thái Mạo vẫn có phòng vệ, thuẫn bài thủ của họ lên trước, phía sau là cung tiễn thủ, đao phủ ở sau áp trận, nhanh chóng hình thành cực diện giết chóc với binh lực của Triệu Đạt.
Cái lạ là đám người Thái Mạo không hề gặp chống cự quá mạnh, không tới một khắc, họ đã phá bỏ vòng vây.
Triệu Đạt thấy thế, không hề nóng lòng, lẩm bẩm: - Đơn Thống Lĩnh, ngươi biết vì sao họ lại phá vậy từ vị trí núi trái không?
Đơn Phi lắc đầu, hư tâm nói: - Phải nghe cao kiến của Triệu đại nhân rồi. Hắn không hiểu, nhưng thấy bộ dạng đã lường trước của Triệu Đạt, thầm nghĩ, Triệu Đạt vốn đã tính kế cảnh này.
Triệu Đạt vung tay lên, dẫn theo đoàn người không nhanh không chậm đi theo hướng Thái Mạo trốn chạy: - Tôn Tướng Quân thảo nghịch nhiều năm, tin chắc hiểu vì sao họ lại lựa chọn như vậy chứ?
Tôn Sách trầm ngâm một lát:
- Thái Mạo có cao thủ vận binh.
Đơn Phi thần sắc khẽ biến.
Hắn thấy thủ hạ do Thái Mạo lãnh binh không hề loạn binh trong tình huống ban nãy, thầm kinh ngạc, lại nghe Tôn Sách nhận định, lập tức nhớ ra gì đó.
Triệu Đạt vỗ tay cười nói: - Thảo Nghịch Tướng Quân quả nhiên không tầm thường. Lưu Biểu chỉ là ngồi luận binh thôi, vì cầu trường sinh, suốt ngày huyền luận, Kinh Châu đã thái binh nhiều năm, ngoại trừ tinh binh Xạ Dũng Giang Hạ của Hoàng Tổ ra, hầu hết đều là tiểu bối chưa từng trải đại chiến. Dưới tình thế ác liệt vẫn có thể giữ vững ngôi vị tướng quân, hiếm thấy a.
- Lưu Bị? Tôn Sách chỉ nhắc về hai chữ này.
- Đúng vậy, chính là Lưu Bị. Triệu Đạt cảm khái nói: - Tư Không và Lưu Bị giao thủ nhiều năm, vô cùng thưởng thức tài lĩnh binh của y. Triệu mỗ theo Tư Không nhiều năm, nhìn trang nghiêm của doanh trại liền biết xuất xứ từ danh tướng, Lưu Bị họ không phải đang ở Tương Dương sao?
Đơn Phi thầm nghĩ, Triệu Đạt quả là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Lúc trước khi hắn bị Lã Bố truy sát ở chợ, tới khi đến Vân Mộng Trạch, Lưu Bị và Quan Vũ cũng khó đuổi theo, nhưng tin chắc đã đặt chân đến Vân Mộng Trạch rồi, Lưu Biểu và Thái Mạo không trọng dụng Lưu Bị, nhưng vào thời kỳ mấu chốt này, họ ắt phải dùng đến Lưu Bị.
Lưu Bị là người có thể đánh trận ác liệt, làm việc thực lực.
- Nếu chúng ta công kích, e là khó mà bắt được khối xương cứng Lưu Bị. Vì thế ta phải ép họ lên đồi núi. Triệu Đạt giải thích: - Lưu Bị cũng không tồi, biết ta bố trận hư không bên núi trái, cũng biết xuống núi là mất đi địa lợi, nên mới lựa chọn công kích núi trái, sau đó quyết trận sinh tử bên mảnh đất trống phía xa núi trái. Có lẽ Thái Mạo không tinh thông địa lý, nhưng Lưu Bị tuyệt đối hiểu địa lý, ở đó, ông ta mới có cơ hội thắng thế.
Đơn Phi, Tôn Sách chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ, nếu họ là Lưu Bị, trong tình huống như vậy thì cũng sẽ ra quyết định tương tự thôi.
Dù Vân Mộng Trạch là địa bàn của Lưu Biểu, nhưng nếu nói về vận dụng địa hình đánh trận, đám người trong tay Triệu Đạt thắng thế như cá gặp nước.
Lưu Bị chính là biết rõ điểm ấy, nên mới lựa chọn phản kích ở gò đất rộng lớn.
- Nếu Lưu Bị lợi hại như vậy, vì sao còn đóng quân trên đồi? Trương Phi Yến vẫn âm thầm theo dõi mọi người, nghe thế liền hỏi.
Triệu Đạt lặng lẽ cười.
Đơn Phi thầm đáp, Lưu Bị lão luyện như vậy sẽ không mắc lỗi lầm ngu ngốc như vậy, nhưng Lưu Bị nghe lệnh Thái Mạo, việc lựa chọn địa điểm không do y quyết định.
- Ông ta phải nghe lệnh của Thái Mạo.
Tôn Sách giải thích một câu, đột nhiên hỏi: - Vì sao Thái Mạo lại quyết chiến với các ngươi?
Triệu Đạt khóe miệng khẽ nhếch, - Thái Mạo nhất định sẽ hoàn thành lời giao phó của Lưu Bị. Hơn nữa, họ cũng không thể không chiến… Vân Mộng khúc khuỷu, họ phục kích ta, nhưng không thể không đề phòng ta cướp sát giữa chừng, nếu vậy, chi bằng đánh tan truy binh trước, thay vì dễ dàng rơi vào mai phục của ta.
Trong lòng Tôn Sách thầm nghĩ, Thái Mạo không giống người tử trung, ông ta làm vậy, e là có dự tính riêng. Nhưng y và Triệu Đạt không phải liên minh, cực diện bây giờ không khác gì chó cắn chó, nếu hai bên đều tổn thương, nói không chừng còn có thể ngồi ăn lợi ngư ông.
Đơn Phi cuối cùng nói: - Triệu đại nhân giải thích như vậy, chắc không phải đang thảo luận đạo dùng binh với chúng ta chứ?
Triệu Đạt khẽ mỉm cười: - Mảnh đất trống mà Lưu Bị lựa chọn vốn là mảnh đất chết.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống.
Triệu Đạt cũng không giải thích, trầm giọng nói: - Thái Mạo có Lưu Bị và Quan Vũ, nhưng chúng ta cũng không thiếu nhân tài.
Đơn Phi liếc mắt nhìn Trương Cáp một cái, thầm nghĩ, Trương Cáp là lương tướng ngũ tử, quân Trương Liêu cũng đã xuống nam, e là sẽ còn những tướng lĩnh khác đến đây nữa, nhưng người này toàn là lớn đấu lớn, nhỏ chọi nhỏ, thành thạo địa lý quỷ dị của Vân Mộng Trạch. Chỉ cần nhìn trận người khổng lồ do Trương Cáp huấn luyện thôi, đã đoán được sự thất bại của Lưu Bị và Quan Vũ.
Hắn khiêm tốn dụng binh, nhưng cũng có phương pháp tính toán cục trận của mình.
Hai quân giao đấu cũng như đoàn đội đối chọi, cái quan trọng là sự đoàn kết bên trong kết hợp với kỹ xảo ngoại giao. Năng lực lĩnh binh của Lưu Bị là không cần bàn cãi, lúc cứu viện Giang Thừa trong sơn cốc Đơn Phi đã chứng kiến năng lực của ông ta rồi. Nhưng lúc đó Lưu Bị dùng tinh binh do Lục Tốn cẩn thận lựa chọn để đối phó Sơn việt, lần này thì chỉ huy binh sĩ của Thái Mạo đối phó danh tướng như Trương Cáp.
Kém vài ly, thua ngàn dặm.
Lưu Bị, Quan Vũ đấu với lương tướng ngũ tử, thắng thua năm năm, nếu quân trận không được mãi giũa, e là cực diện sẽ xấu đi.
Triệu Đạt mỉm cười nói: - Chuyện đến nước này, ta cũng không giấu nữa. Từ Hoảng, Lạc Tiến Tướng Quân đều đã đến đây.
Trong lòng Tôn Sách hơi rét, thầm nghĩ, trận diện của Tào Tháo to lớn vậy, chỉ để cướp người thôi sao?
Thấy Đơn Phi hơi nhíu mày, Triệu Đạt lại nói: - Ta biết Đơn Thống Lĩnh với Lưu Bị có giao tình.
Thần sắc cảm khái, Triệu Đạt thấy Đơn Phi bất động thanh sắc, thầm bảo, nếu người này có mặt ở miếu đường, ắt sẽ là nhân vật lợi hại.
- Tư Không và Lưu Bị cũng có giao tình.
Đơn Phi hơi giật mình: - Ý của Triệu đại nhân là?
Triệu Đạt thở dài nói: - Năm đó Lưu Bị từng là thủ hạ của Tư Không, tin chắc Đơn Thống Lĩnh cũng nghe nói về đoạn chuyện xưa này? Thấy Đơn Phi gật đầu, Triệu Đạt chậm rãi nói: - Lúc Tư Không đánh giá Lưu Bị hay nói một câu, cá mắc cạn khó địch nước Tây Giang, Giao Long đắc đạo, cuối cùng cũng không phải vật trong ao.
Đơn Phi bắt đầu đánh giá lại Triệu Đạt, thầm nghĩ, người này lấy ví dụ rất hay, nghe thế liền hỏi: - Tư Không sớm biết Lưu Bị không phải cá trong ao, chỉ là nhất thời bất lợi thôi?
- Đúng vậy. Triệu Đạt gật đầu nói: - Có nhiều người đã nhìn ra dã tâm của Lưu Bị, từng khuyên Tư Không chém Lưu Bị đi, nhưng Tư Không vẫn không hề ra tay, Đơn Thống Lĩnh biết vì sao không?
Đơn Phi thầm đáp, cách nói này có suy luận nha, ta không phải Tào Tháo, sao biết ông ta nghĩ cái gì?
- Nguyện nghe cao kiến của Triệu đại nhân.
Triệu Đạt lắc đầu nói: - Cao kiến thì quá lời, ta ở bên cạnh Tư Không, thi thoảng nghe Tư Không nói “Triệu Đạt, ngươi có phát giác, Lưu Bị và cô rất giống nhau không?”
Đơn Phi sửng sốt.
Hắn thật sự không thấy điểm nào giống nhau giữa lão Tào và Lưu Bị.
Triệu Đạt tiếp tục nói: - Lúc đó ta cũng giống Đơn Thống Lĩnh, vô cùng thấy lạ, suy ngẫm hồi lâu nhưng không đáp, mà Tư Không cũng không nói tiếp, chỉ là thở dài một tiếng thôi. Khi vô số người khuyên Tư Không giết Lưu Bị, Tư Không không hề trả lời. Nếu Tư Không có ý muốn giết Lưu Bị, thì không cần đợi đến ngày hôm nay.
Lão Tào không phải rất thích Lưu Bị sao?
Đơn Phi suy nghĩ xoay vòng, không kìm nổi cười, - Ý của Triệu đại nhân là…
- Tình thế bây giờ, chúng ta khó tránh trận ác chiến với Lưu Bị. Triệu Đạt ánh mắt chớp lên nói: - Ta nghĩ Tư Không không muốn nhìn cảnh ta giết Lưu Bị, mà Đơn Thống Lĩnh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Xem ra ngươi rất có tự tin đấy.
Đơn Phi thấy bộ dạng bày mưu nghĩ kế của Triệu Đạt, dò thám: - Nhưng nếu không quyết chiến thì sẽ không có kết quả.
Triệu Đạt gật đầu nói: - Nhưng ta vẫn muốn thử, hy vọng Tư Không và Đơn Thống Lĩnh sẽ không thất vọng. Nay có thể đi vào doanh trại Thái Mạo, Lưu Bị một cách an toàn chỉ có duy nhất một người.
- Ông muốn ta đi khuyên Lưu Bị sao? Đơn Phi lập tức nói. Lòng hắn nghĩ, dù Lưu Bị đồng ý thì Thái Mạo cũng không chịu, Lưu Bị cũng thể nào phản lại Lưu Biểu, ngươi bảo ta đi cũng phí sức thôi.
Triệu Đạt cư nhiên thận trọng nói: - Chính là ý này.
Đơn Phi rất bất ngờ, dụng ý của Triệu Đạt thật khó đoán. Tôn Sách cũng có cảm giác thật giả khó lường đối với lời nói của Triệu Đạt, cái duy nhất y xác định là Triệu Đạt sẽ không làm việc vô bổ.
Triệu Đạt thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói, mỉm cười nói: - Chẳng lẽ Đơn Thống Lĩnh không muốn sao?
Đơn Phi trả lời: - Ta lại không thấy khả năng thành công. Nhưng nếu Triệu đại nhân có ý, ta cũng có thể thử.
Triệu Đạt xúc động nói: - Đều nói tận nhân sự, nghe thiên mệnh, chúng ta tận sức, nếu Tư Không biết được cũng sẽ không trách tội đâu.
Lúc hai người nói chuyện, địa thế phía trước dần kiên, quân Tào ẩn nấp trong rừng, quan sát tiền phương. Thủ hạ của Thái Mạo đã dàn trận đợi sẵn phía trước.
Triệu Đạt vung tay lên, có người hiện mình từ sau cây, Triệu Đạt bảo: - Người này tên Tào Trung, là hạ nhân của Tào phủ. Còn mong Đơn Thống Lĩnh dẫn người này đi cùng, thuyết phục Lưu Bị.
Đơn Phi ngạc nhiên, hắn nhìn cách ăn mặc hạ nhân Tào phủ của Tào Trung, thân người còng xuống, tuổi già, không biết Triệu Đạt bảo người này đi theo làm gì. Nhưng nhìn ý thành khẩn trong mắt Triệu Đạt, Đơn Phi nói: - Được.
Lão bộc đó chắp tay nói: - Lão nô đa tạ Đan Thống Lĩnh.
Đơn Phi âm thầm kỳ quái, không biết lão nô này cảm tạ cái gì. Nhưng xưa nay hắn luôn lặng yên theo dõi, thấy đám người Sở Thiên Lý chưa hề phát ngôn, trong lòng Đơn Phi thầm sốt ruột, nhưng vẫn chậm rãi hướng về quân trận của Thái Mạo. Tào Trung theo sau, thi thoảng ho khan vài tiếng.
Hoang dã cô tịch, nhưng thiếu niên thần sắc bình tĩnh dẫn theo một lão bộc từ tốn đi đến, người trong quân trận ngạc nhiên, không hề có cử động gì.
Binh thuẫn bài tránh ra, một người từ từ đi ra, thần sắc vừa kinh ngạc vừa cô đơn: - Đơn huynh đệ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, chẳng lẽ việc giao tranh là không tránh khỏi sao?
Người nói chuyện chính là Lưu Bị.