Thâu Hương

Chương 574: Bạo tử

Chương 574: Bạo tử


Thần sắc Lưu Bị vô cùng tĩnh lặng, ông ta và Tào Tháo giao thủ nhiều năm, lại có Lư Hồng bên cạnh, sao không biết kẻ đột kích chính là quân Tào? Quân Tào không xâm nhập Vân Mộng Trạch, lực lượng hai bên tương đương, thay vì lựa chọn đánh lén người bên cạnh, chi bằng đường đường chính chính một trận chiến.
Đối với Lưu Bị, bỏ quỷ lấy chính quá dễ, cũng là cách thức tự tin nhất, nhưng ông ta không ngờ Đơn Phi lại nằm trong quân đối phương.
Chẳng lẽ nói...
Đơn Phi trông thấy vẻ mặt mất mát của Lưu Bị, đã đoán được suy nghĩ của ông ta, trầm giọng nói: - Ta không biết cử động của Triệu Đạt.
Lưu Bị trước ngạc nhiên sau vui vẻ nói: - Thì ra là thế. Buồn bực trong lòng của ông ta đã tiêu tan, thần sắc vui mừng nói: - Vậy Đơn huynh đệ đến đây là vì?
Khi thấy Đơn Phi bước đến, trong lòng Lưu Bị bi thương, y không muốn trải nghiệm cảnh huynh đệ tương tàn. Nhưng vẫn là không kìm chế được bước lên dò hỏi, vừa nghe Đơn Phi mở miệng, dù Lưu Bị không biết đầu đuôi sự việc, y đã cảm thấy toại nguyện khi gặp lại người huynh đệ này.
- Huynh tin lời ta sao? Đơn Phi cười hỏi.
Lưu Bị cũng cười nói:
- Muốn sống trên đời thì cũng cần chút lòng tin chứ, không phải sao? Ông ta cứ ngỡ sẽ phải quyết đấu với Đơn Phi, nhưng nhìn bộ dạng Đơn Phi thì ông ta biết Đơn Phi sẽ động thủ. Hơi thả lỏng, bỗng nhìn thấy lão nô phía sau Đơn Phi, ánh mắt lão nô mơ hồ, ngơ ngác đứng phía sau, Lưu Bị không hiểu vì sao Đơn Phi dẫn theo người này đến đây.
Đơn Phi nói: - Ta đến để…
- Lưu Tướng Quân còn nhớ Thái Điệp không? Tào Trung giọng nói khàn đặc.
Đơn Phi hơi giật mình, đợi khi nhìn thấy biểu cảm của Lưu Bị hắn càng thêm kinh ngạc.
Không bàn chuyện hùng tâm tráng chí, Lưu Bị là người thong dong ẩn nhẫn, dù có đối phó với hạng người trước mặt xưng huynh đệ, sau lưng bụng dạ hẹp hòi như Lưu Biểu, ông ta vẫn biết đại cục làm trọng.
Đơn Phi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ động tình của Lưu Bị như bây giờ.
- Ngươi là ai?
Lưu Bị nắm chặt hai tay thành quyền, khóe mắt như nứt ra, dán chặt mắt lên người Tào Trung, mỗi chữ đều mang nỗi đau: - Ngươi là ai? Vì sao biết Thái Điệp?... Rốt cuộc ngươi là ai?
Ông ta gần như hét lên dò hỏi!
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, chợt nghe Tào Trung hồi đáp: - Ta chỉ là lão nô tầm thường, Lưu Tướng Quân chưa gặp Thái Điệp sao?
Lưu Bị mạnh hít một hơi thật sâu, hỏi ngược lại: - Tào Tháo phái ngươi đến sao?
Tào Trung không hề đáp lời mà lẩm bẩm: - Ta hiểu rồi. Ông ta chỉ nói một câu này liền chậm rãi xoay người đi vào rừng rậm.
Lưu Bị vốn muốn đuổi theo, nhưng thấy Đơn Phi kinh ngạc nhìn sang, không biết cố gắng bao nhiêu mới kiềm chế tình cảm bản thân, giọng khàn khàn nói: - Đơn huynh đệ…ông ta…đệ…
Dù cố khắc chế, nhưng khó kiềm sự thống khổ bên trong, nhìn sang Đơn Phi, ánh mắt Lưu Bị tràn đầy sự chờ mong.
Đơn Phi lập tức nói: - Ta không biết các ngươi đang nói cái gì.
Hắn thật sự không biết.
Tào Trung nhắc đến Thái Điệp? Là người nữ nhân hay là ám hiệu? Thái Điệp này rất quan trọng với Lưu Bị, nhưng lại liên quan đến Tào Tháo.
Lưu Bị thống khổ như vậy, có lẽ là đã mất đi Thái Điệp rồi.
Triệu Đạt bất động thanh sắc cho Tào Trung đến dò thám, chỉ với vài câu đơn giản, Tào Trung đã hiểu ý Lưu Bị sao?
Mà chắc ông ta đã có đáp án, nên mới rời đi…nhưng đó là đáp án gì?
Đơn Phi chỉ có thể suy nghĩ đến đây, đối với những chuyện khác, hắn không biết nhiều hơn Lưu Bị.
Dù Lưu Bị đang phẫn nộ, nhưng chưa đến mức mất đi lý trí, thấy vẻ mặt không hiểu của Đơn Phi, Lưu Bị biết Đơn Phi không rõ sự tình. Hít một hơi thật sâu, Lưu Bị bình tĩnh: - Đệ không quen người này sao?
- Chỉ biết ông ta tên Tào Trung…hạ nhân của Tào phủ…hôm nay ta mới gặp người này.
Đơn Phi bổ sung: - Ta thậm chí còn không xác định liệu ông ta có tên Tào Trung không nữa.
Triệu Đạt cũng không đáng tin.
Khi Đơn Phi giải thích, liền cau mày hỏi: - Thái Điệp là?
- Hóa ra Đơn huynh đệ không biết, vậy thì không cần nói nữa. Lưu Bị buông lỏng bàn tay, nói lãng đi: - Vậy đệ đến đây…
- Nghe ý của Triệu Đạt, chỉ cần các ngươi giao ra hai người kia thì ông ta sẽ không quyết trận sinh tử với các ngươi.
Đơn Phi đưa ra quyết định trong giây lát: - Các ngươi giao hai người kia cho ta là được.
Lưu Bị thần sắc khẽ biến: - Giao cho đệ? Hai người kia…
- Chúng ta không biết ngươi đang nói cái gì? Có âm thanh lạnh lùng truyền đến từ sau lưng Lưu Bị.
Thái Mạo đột ngột xuất hiện, lạnh lùng nhìn Đơn Phi bảo: - Đơn Thống Lĩnh, không ngờ Kinh Châu Mục lấy lễ đối đãi ngươi, ngươi lại đánh lén chúng ta!
Lưu Bị âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ, một câu xưng hô "Đơn Thống Lĩnh" của Thái Mạo ngươi đã vô tình đẩy Đơn Phi về phía đối thủ, đúng là hành động không sáng suốt.
Ông ta cũng hiểu quyền mưu, nhưng luôn lấy tình nghĩa để đối xử với Đơn Phi, nếu không khó mà có được lòng tin của Đơn Phi.
Bây giờ nhiều người đầu nhập vào Tào Tháo, có một số người còn từng kết giao bằng hữu với Lưu Bị nữa.
Lưu Bị không có oán hận, ông ta không thể cho huynh đệ nhiều thứ, vậy chỉ có thể để huynh đệ tự lựa chọn. Mỗi một người đều có sự lựa chọn bất đắc dĩ, dù ông ta muốn huynh đệ đồng tâm thực hiện đại chí trong lòng, nhưng ông ta không có lý gì bảo người ta cũng chịu tội với ông ta.
Đơn Phi là người có chủ kiến, Lưu Bị vẫn luôn mong đợi, thầm nghĩ, nếu Đơn Phi ở trong Tào doanh, nói không chừng sẽ có cơ hội nhìn rõ mặt tàn bạo của Tào Tháo, lúc đó chính là lúc huynh đệ liên thủ.
Nhưng Thái Mạo hiển nhiên chỉ xem Đơn Phi là một con cờ.
Đơn Phi không có vẻ xấu hổ, cũng không tức giận nói: - Thái đại nhân nói sai rồi, bây giờ ta vẫn dùng lễ đối đãi.
- Vậy sao? Vậy ngươi đến đây là để trao lợi ích cho chúng ta sao? Thái Mạo châm chọc bảo.
Đơn Phi lạnh nhạt nói: - Nếu đã biết Lã Bố sống lại, nhưng cố ý dùng Lã Bố đánh lén ta, vốn biết chim ăn thịt người, đàn sói hoành hành mà vẫn không hề lên tiếng, để mặc cho chúng ta vị ăn thịt cũng gọi là dùng lễ đối đãi, vậy ta bây giờ dĩ nhiên là vô cùng khách khí rồi.
Thái Mạo cứng họng.
Đơn Phi thầm nghĩ, Đạt Ma nói với Thần Quang không sai, chút tâm cơ của ngươi và sự cung kính ấy chẳng qua là muốn đổi lại lợi thế mà thôi, chính đạo gì chứ?
Ta trao đổi với ngươi, còn màn chút tình nghĩa.
Dù ta không đồng ý với hành động của Triệu Đạt, Sở Thiên Tứ có lẽ phạm quy của Vân Mộng, nhưng Thái Mạo ngươi nhẫn tâm trao trả Sở Thiên Tứ và Sở Chiêu để đổi lấy lợi ích, ngươi cũng không có điểm nào đáng kính cả.
- Triệu Đạt nhất định phải đoạt lại hai người đó, nếu các ngươi kiên trì, huyết chiến khó tránh. Đơn Phi trầm ngâm nói: - Trao hai người đó cho ta, ta sẽ giao phó công bằng cho các người.
Thần sắc Lưu Bị thay đổi, Thái Mạo lãnh đạm nói: - Ta không biết ngươi đang nói gì. Nào có ai lọt vào tay chúng ta? Chúng ta vốn muốn trợ giúp ngươi thành sự nên mới đến Vân Mộng Trạch, không ngờ bị đám người Triệu Đạt bao vây. Mấy năm nay Tào Tháo uy hiếp Thiên tử lệnh thiên hạ, không khác gì cường đạo, Triệu Đạt muốn lấy người, đó chẳng qua là cớ động thủ thôi. Nếu ngươi không tin, có thể lục quân doanh, dù chúng ta không tin Triệu Đạt, nhưng vẫn coi như là tin ngươi…
Sắc mặt Đơn Phi nghi ngờ.
Dù giọng điệu Thái Mạo tự tin, nhưng Đơn Phi biết ông ta hiển nhiên là có điều giấu diếm. Huống hồ, Cơ Quy nói rõ Sở Thiên Tứ đang nằm trong tay Thái Mạo, lời của ông ta rất đáng tin, dù bây giờ Thái Mạo có thề độc thì Đơn Phi cũng không tin lời ông ta. Đơn Phi cả kinh là vì Thái Mạo cư nhiên để hắn lục soát quân doanh.
Người không còn ở đây sao?
Hay Thái Mạo đang kéo dài thời gian?
Ý niệm xoay chuyển, đột nhiên Đơn Phi nhớ ra một việc, trầm giọng nói: - Lư Hồng không ở đây sao?
Sắc mặt của Thái Mạo lập tức thay đổi.
Đơn Phi âm thầm cười khổ, Trương Phi Yến đi mà như bay, tiến tới thấp giọng nói: - Đơn huynh đệ, Triệu đại nhân mời ngươi quay về. Nhìn thần sắc khẩn trương của Trương Phi Yến, Đơn Phi thấp giọng bảo: - Lưu huynh, nếu huynh nghe ta, thì khuyên Thái Tướng Quân đừng xen vào việc này.
Thấy Đơn Phi để lại một câu xong liền nhanh chân quay về cùng Trương Phi Yến, hồi lâu Lưu Bị mới nói: - Thái đại nhân, ta cảm thấy Đơn huynh đệ đang nhắc nhở ta. Không biết sao, trong lòng ta bất an, có lẽ chúng ta không nên làm vậy.
Thái Mạo cười lạnh nói: - Ngươi thật sự tin Đơn Phi sao? Hắn là người của Tào doanh, đương nhiên sẽ tính toán thay Tào Tháo, Lưu Bị ngươi ngựa chiến cả đời, chẳng lẽ lại bị dối lừa bởi vài câu của hắn ta?
Lưu Bị im lặng.
Đơn Phi đi vào rừng liền biến mất, Thái Mạo thấy thế, không nắm chắc định hướng tiếp theo của Tào doanh, chột dạ hỏi: - Lưu Tướng Quân, bây giờ phải làm gì?
Lưu Bị cau chặt mày, nói: - Theo dự tính của Thái đại nhân, chúng ta ở đây vốn là muốn kéo dài thời gian. Người đang trong tay Lư Hồng và Hoàng Đường, chỉ cần Tào quân bao vây đồi núi rút hết, họ sẽ dễ dàng dẫn người rời đi, bây giờ Đơn huynh đệ vội vàng quay về, e là Triệu Đạt đã cảnh giác hành tung của Lư Hồng rồi.
Thái Mạo cũng lo lắng điểm này, sầu lo nói: - Lư Hồng và Triệu Đạt quen biết nhiều năm, Triệu Đạt có thủ đoạn gì y hiểu rõ. Y phá địa đạo của Triệu Đạt, biết Triệu Đạt sắp tới sẽ dùng thủ đoạn lợi hại hơn nữa, y bảo ta đợi đây đánh lạc truy binh, có Hoàng Đường tọa trấn và sự giúp đỡ của Lư Hồng, dẫn người đi không khó…dù bây giờ Triệu Đạt phát hiện kế hoạch của ta, thì cũng đã muộn rồi.
Dù nói vậy nhưng khi nhớ lại lời của Đơn Phi, không biết sao, Thái Mạo vẫn thấy tim đập mạnh, như dự báo không lành.
Đơn Phi vừa bước vào rừng thì Trương Cáp đã nói: - Đơn Thống Lĩnh, Thái Mạo dùng cách minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, e là họ để người trên đồi. Triệu đại nhân đã nói vậy, mong ngươi mau chóng quay về.
Lửa cháy bừng bừng, còn để người trên đồi sao?
Nghe có vẻ không thể, nhưng đột nhiên Đơn Phi nhớ ra, Lư Hồng vốn sống trong đất, khi Triệu Đạt đào địa đạo tấn công, nói không chừng Lư Hồng đã đào không gian ẩn thân, không cần sợ lửa đốt cháy.
Lư Hồng cũng gian xảo!
Gật gật đầu, Đơn Phi và đám người Trương Phi Yến chạy như bay về đồi núi, đến chân núi thì đã thấy binh sĩ tiếp ứng, khẩn trương bảo: - Đơn Thống Lĩnh, Triệu đại nhân cho mời.
Đơn Phi đi theo binh sĩ lên đồi núi, thấy Triệu Đạt thần sắc ngưng trọng nhìn về phía trước, có mười mấy người áo đen cũng lặng yên đứng thành một vòng.
Nghe Đơn Phi đến, mọi người tản ra, giữa đồi núi hiện lên một hố ẩn thân.
Có mùi máu tanh truyền ra từ hố đó.
Vừa ngửi thấy mùi tanh của máu Đơn Phi liền giật mình, đợi khi nhìn rõ, Đơn Phi chỉ cảm thấy phía trước đen tối, máu toàn thân ngừng chảy.
Lư Hồng chưa đi, còn ở lại dưới đó!
Nhưng ông ta không thể trở mặt với Triệu Đạt được nữa, Lư Hồng mở to đôi mắt oán độc, đồng tử phóng to.
Đơn Phi nhìn cặp mắt đó, biết Lư Hồng đã chết, nhưng hắn lạnh tim không phải vì cái chết của Lư Hồng, mà là vì bên cạnh Lư Hồng còn có một người.
Đó là lão già tóc trắng xoá, liếc mắt thấy đó là Sở Thiên Tứ, khóe mặt Đơn Phi không tự chủ co giật.
Sở Thiên Tứ an tĩnh nằm đó…
-Vị trí tim trúng một mũi tên!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất