Thâu Hương

Chương 575: Hậu quả kinh khủng

Chương 575: Hậu quả kinh khủng


Sở Thiên Tứ chết rồi? Sở Thiên Tứ họ khổ sở tìm kiếm cư nhiên chết đi một cách dễ dàng như vậy rồi?
Trái tim Đơn Phi chìm xuống đáy cốc, bên tai bỗng quanh quẩn câu nói của Sở Uy, ai dám động đến người của bí địa Vân Mộng, bí địa sẽ lấy máu trả máu, không có ngoại lệ!
Sở Uy không phải đang hăm dọa.
Đơn Phi cũng không dám bỏ ngoài tai lời của Sở Uy, chính vì hắn đang nghĩ đến hậu quả Sở Thiên Tứ chết đi nên mới không rét mà run.
Sở Thiên Tứ là người của bí địa Vân Mộng. Dù nói y quay về đó, khó tránh cái chết, nhưng không có nghĩa người khác có quyền giết y.
Sau khi chế độ dòng tộc hưng thịnh, thì việc người trong tộc họ làm sai, sẽ do bên trong nội bộ dòng tộc xử lý. Nếu có người ngoài vượt quyền can thiệp, thế lực dòng tộc ngược lại sẽ hợp sức bảo vệ, vì cái họ giữ gìn là sự trang nghiêm, một người làm sai có nghĩa cả dòng tộc sai. Ta có lỗi ta tự giải quyết, không cần người ngoài khoa tay múa chân.
Đây chính là mâu thuẫn của tính người, cũng là nhược điểm của con người.
Bí địa Vân Mộng tồn tại như một tông tộc, có quy củ nghiêm khắc vô cùng. Sở Thiên Tứ chết rồi, vậy chuyện tiếp theo, không ai lường được!
Trong lòng hoảng hốt hết sức, Đơn Phi đến bên cạnh Sở Thiên Tứ, đưa tay bắt mạch, không hề có hiện tượng mạch đập, Đơn Phi quay đầu phẫn nộ hỏi: - Ai giết y?
Triệu Đạt vội nói: - Ta…
Ông ta vừa mở miệng thì thấy Đơn Phi bay vụt tới.
Triệu Đạt hoảng hốt, ra sức né tránh, nhưng vẫn trúng một chưởng của Đơn Phi, rên rỉ một tiếng, Triệu Đạt bay nghiêng ra, cảm giác hàn phong sượt qua người ông ta.
Gió lạnh như đông.
Mũi đao ngưng lạnh.
Triệu Đạt vốn tức giận khi Đơn Phi ra tay với ông ta, nhưng khi cảm giác mũi đao lóe qua, khoảnh khắc cái chết đến gần, ông ta mới biết Đơn Phi là đang cứu mạng ông ta.
Nếu không có Đơn Phi, ông ta đã bị chém thành hai rồi.
Sở Thiên Lý xuất đao!
Một đao không trúng, y tiếp tục vung thêm một đao từ bên cạnh.
- Dừng tay! Đơn Phi biết Sở Thiên Lý sẽ không khoanh tay nhìn Sở Thiên Tứ chết, mắt thấy vai Sở Thiên Lý vừa động thì Đơn Phi đã xuất chiêu.
Biết không thể cản lại nhát đao thứ hai của Sở Thiên Lý, Đơn Phi vội hô, đưa tay ngăn cản, nắm lấy cánh tay của Sở Thiên Lý. Đơn Phi không mừng mà kinh, vì hắn cảm giác như mình nắm vào bụng cá, trượt một cái, cánh tay Sở Thiên Lý chấn động, Đơn Phi chỉ cảm giác năm ngón tay run lên, không khỏi buông tay, lùi lại một bước.
Mắt thấy Sở Thiên Lý hoá thành lốc xoáy vọt tới trước Triệu Đạt, lại nghe có người quát lên: - Dừng tay!
Một người xuất thương, một người vận đao cản lại.
Là Trương Cáp và Trương Phi Yến, họ chỉ chậm hơn Đơn Phi một bước.
Thương vừa ra, hàn quang vạn điểm, đao vội vung, lóe sáng ngân hà.
Trương Cáp, Trương Phi Yến đều biết Đơn Phi không còn như xưa, không hiểu vì sao hắn lại sơ ý bị một chiêu của Sở Thiên Lý kích bại? Hai người thấy thế liền liên thủ xông lên.
Mắt thấy hàn quang, ngân hà đều rơi trên người Sở Thiên Lý.
Cuốn gió dốc cuồng.
Sao hàn tận tịch.
Trong tiếng hét phẫn nộ của Trương Cáp, thương gãy người lui, đợi khi tiếp đất, một ngụm máu tươi phun ra, hai gối quỳ xuống, nếu không nhờ đoạn thương gãy chống đỡ, y gần như gục ngã.
Trương Phi Yến cũng phi thân rút lui, khi chạm đất thì vạt áo toét ra, trước ngực đầm đìa máu chảy.
Hai người hoảng sợ nhìn nhau.
Một chiêu liên thủ của họ dùng hết mười hai phần sức, thầm nghĩ, dù là Lã Bố hay Tôn Sách trong lúc nhất thời cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong, không ngờ Sở Thiên Lý lại dễ dàng kích lui họ.
Trước khi Trương Cáp vung đao thì Sở Thiên Lý đã xuất chiêu chẻ cán thương của y thành ba, đoạn đao ở giữa bị thế đao kéo theo, trúng ngực Trương Cáp, trong khi đó, Sở Thiên Lý còn mượn sức công kích Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến bị thương lui ra.
Cây đao lớn đó đả thương cả Trương Cáp và Trương Phi Yến, song không ngừng lại, mắt thấy mũi đao mang theo máu phóng tới gần cổ của Triệu Đạt…
Đ...A...N...G!
Một thương xuất ra, trúng ngay thân đao!
Đại đao văng ra.
Người xuất thương là Tôn Sách. Một thương ấy của y đã cứu sống Triệu Đạt, nhưng vẫn không dám sơ ý, vì đại địch phía trước là nhân vật tầm cỡ hiếm gặp.
Sở Thiên Lý mạnh hít một hơi sâu, hai mắt bốc lên tử khí lạnh lẽo…
- Triệu Đạt không phải là hung thủ! Đơn Phi nói to.
Đao ngưng gió, người chợt ngừng.
Sở Thiên Lý vốn không ai cản nổi bỗng dưng ngưng người quay lại hỏi Đơn Phi: - Ngươi nói gì?
Gió bắc lạnh thấu xương.
Đồi núi kích động rốt cuộc cũng quay về vẻ yên tĩnh.
Sẹo đao trên mặt Triệu Đạt vặn vẹo. Từ khi Đơn Phi ra tay đến giờ chỉ được vài khắc, nhưng ông ta lại cảm giác vô cùng kinh khủng như đang ở địa ngục. Ông ta không ngờ Tôn Sách lại ra tay cứu mạng, nhưng nghe tiếng Đơn Phi, Triệu Đạt nghĩ đến điểm mấu chốt nhất, gào lên thảm thiết: - Ta muốn nói…lúc ta đến thì họ đã chết rồi!
Lúc này ông ta mới nghĩ lại, lúc Đơn Phi hỏi ai giết Sở Thiên Tứ, ông ta vừa nói chữ "Ta" thì Sở Thiên Lý đã xuất chiêu truy sát rồi.
Người này tưởng Triệu Đạt ông ta thừa nhận giết chết Sở Thiên Tứ?!
Thấy Sở Thiên Lý im lặng, nhất thời không có ý định ra tay, Triệu Đạt vội hỏi: - Đơn Phi, chuyện gì đây? Người này…
Đơn Phi nghiêm nghị nói: - Y là Sở Thiên Lý, còn lão giả đã chết đó là đại ca của y, Sở Thiên Tứ.
Mọi người cả kinh.
Triệu Đạt sớm nhìn thấy Sở Thiên Lý, nhưng Sở Thiên Lý cứ như người hầu theo sau Đơn Phi, ông ta chỉ tưởng người này là kỳ nhân dị sĩ mà Đơn Phi thu nạp, nghe Đơn Phi giải thích xong, ông ta mới ý thực được tính nghiêm trọng của sự việc.
Sở Thiên Tứ chết rồi, Sở Thiên Lý lại hành xử như vậy, có thể thấy huynh đệ tình thâm…
Triệu Đạt âm thầm kêu khổ, lập tức nói: - Lư Hồng gian xảo, lão biết ta sớm muộn cũng biết kế hoạch của lão, nên mới dùng kế ly sơn để mọi người dồn sự chú ý về Thái Mạo, còn lão thì dẫn Sở Thiên Tứ ẩn mình nơi này, đợi khi ta rời khỏi thì thừa cơ trốn thoát.
- Ngươi sớm đoán được chiêu này của lão sao? Mỗi một chữ của Sở Thiên Lý nói ra đều lạnh lẽo.
Triệu Đạt vốn định phủ nhận, bây giờ ông ta không ăn được thịt, ngược lại còn dính vào mớ hỗn độn này, cục diện trước mắt quá rõ ràng, Sở Thiên Tứ chết rồi, Sở Thiên Lý nhất định tìm người tính sổ, ông ta không xen vào là tốt nhất.
Nhưng nhìn sang đôi mắt sắc lạnh của Sở Thiên Lý, Triệu Đạt nuốt nước miếng, nói: - Đúng vậy, ta có nghĩ đến khả năng đó, ban nãy có phát hiện dấu vết có người giám sát nơi này. Ngươi nên biết, ta không phải tiên, khó có thể chu đáo mọi mặt…
- Ta không biết.
Sở Thiên Lý đi lên một bước, khớp tay cầm chặt đao phát ra tiếng khanh khách: - Ta chỉ biết, nếu không phải ngươi cố ý giành đại ca ta từ tay Thái Mạo thì huynh ấy không cần chết.
Triệu Đạt run lên.
Sở Thiên Lý quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Đơn Phi nói: - Nếu không phải ngươi đồng ý với người này, chúng ta sớm lên đồi núi gặp Thái Mạo, nói không chừng đại ca ta cũng không chết!
Đơn Phi ngang thanh nói: - Ngươi nói không sai. Cái chết của Sở Thiên Tứ ta cũng có trách nhiệm.
Mọi người ngẩn ra, không ngờ vào lúc này mà Đơn Phi lại gánh hết mọi chuyện.
Sở Thiên Lý bỗng đến trước mặt Đơn Phi, tay cầm đao kịch liệt run lên.
- Nhưng ngươi cũng phải biết, đại ca ngươi không phải chết trong tay ta. Lúc không thể cứu vãn Đơn Phi không hề hồ đồ, bình tĩnh nói: - Đến bây giờ vẫn chưa có tung tích của Sở Chiêu.
Sở Thiên Lý bỗng căng cứng người.
- Có người giết chết đại ca ngươi, lại mang Sở Chiêu đi. Đơn Phi thành khẩn nói: - Chúng ta không hề biết chuyện, nhưng nếu sự việc do ta mà nên, chúng ta có trách nhiệm tìm ra sự thật! Tìm ra hung thủ đã sát hại đại ca ngươi, tìm ra tung tích của đứa cháu ngươi, tìm ra người đứng phía sau màn kịch này!
Tiến lên một bước, Đơn Phi thản nhiên nói: - Sở Thiên Lý, ta không hiểu ngươi, nhưng ta biết ngươi nhìn thấu sự tranh đấu ác liệt giữa Triệu Đạt và Lư Hồng, bản thân cái chết của đại ca ngươi có quá nhiều nghi điểm. Ngươi có thể ra tay giết Triệu Đạt, thậm chí giết hết mọi người ở đây để hả giận, nhưng đó chỉ là việc khiến kẻ thù khoái lạc, còn ngươi thì đau khổ mà thôi. Nếu ngươi thật sự muốn báo thù cho đại ca ngươi, thì hãy để Triệu Đạt sống, từ miệng ông ta ngươi mới biết được manh mối, tìm ra hung thủ giết đại ca ngươi.
Đại đao trong tay Sở Thiên Lý từ từ rơi xuống.
Triệu Đạt thấy thế, vô cùng cảm kích Đơn Phi, lần này là ông ta nợ Đơn Phi một mạng. Ban nãy ông ta quá kinh ngạc với cái chết của Lư Hồng và lão già này, bây giờ đã rõ mọi việc, lần này rắc rối to rồi, ông ta lập tức bò mới lo làm chuồng nói: - Đơn Thống Lĩnh nói đúng, dù Triệu Đạt ta thủ đoạn độc ác, nhưng không phải cuồng nhân giết người, Sở Thiên Tứ sống sót hữu dụng hơn.
Dù đang tự hạ thấp mình, nhưng cái ông ta nói là sự thật. Triệu Đạt ông ta chỉ cầu công lợi, ông ta không ngại giết người, nhưng giữ lại Sở Thiên Tứ vẫn tốt hơn là giết ông ta đi.
Sở Thiên Lý hừ lạnh một tiếng.
- Triệu đại nhân, có phát hiện. Có người hô.
Triệu Đạt nghe tiếng thủ hạ của mình truyền đến từ hố, mặc kệ đại đao của Sở Thiên Lý, nhanh chân bước đến gần hố, vội hỏi: - Phát hiện gì.
- Có người để lại lời nhắn. Thủ hạ kia nói to.
Triệu Đạt nhảy vào trong hố, Đơn Phi và Sở Thiên Lý theo sau.
Đây chẳng qua là nơi ẩn thân tạm thời do Lư Hồng đào ra, không gian không lớn, mọi người vào hết đây, cộng thêm hai cái xác, chỗ này hiển nhiên có phần chật chội.
Triệu Đạt liếc mắt nhìn đại đao trong tay Sở Thiên Lý, sau đó nhìn sang thi thể của Lư Hồng.
Có người từng đụng vào xác.
Phía sau Lư Hồng có hai chữ viết bằng máu.
Lã Bố!
Mọi người nhìn thấy cái tên "Lã Bố", trong lòng khác thường.
Trong lòng Triệu Đạt khẽ động, lẩm bẩm: - Chẳng lẽ sau khi Lã Bố giết người xong để lại, thị uy? Lời ông ta đương nhiên là nói cho Sở Thiên Lý nghe.
Đơn Phi rất là hoang mang. Hắn biết Lã Bố bị Nữ Tu đánh thương, nhưng không xác định liệu Lã Bố đã chết chưa. Thầm nghĩ, với tình trạng lúc đó của Lã Bố, ra tay cũng kiến người khác hoài nghi rồi, sao y lại đột nhiên giết Lư Hồng và Sở Thiên Tứ?
Lã Bố, Lư Hồng, Hoàng Đường, Lưu Biểu và đám người Như Tiên đáng lý nên là một nhóm chứ? Vì sao Lã Bố phải phản chiến?
- Lã Bố ở đâu? Sở Thiên Lý ngồi xổm trước xác của Sở Thiên Tứ, giọng điệu lạnh như băng.
Lúc này tâm tư Triệu Đạt xoay chuyển cực nhanh: - Lã Bố xuất quỷ nhập thần, nhưng sớm điều tra rõ ràng, Lưu Biểu làm y sống lại, y nghe lệnh mình Lưu Biểu, Thái Mạo chắc cũng đã biết tung tích của y. Nghe đồn, con người Lã Bố mơ màng, khi y mơ màng, giết chết lệnh huynh cũng có thể.
Sở Thiên Lý bỗng đứng dậy, hít sâu một hơi nói: - Tốt nhất hung thủ là y!
Mọi người hãi dị nhìn nhau, ít nhiều họ cũng biết về bản lĩnh của Lã Bố, nhưng nhìn bộ dạng của Sở Thiên Lý, họ biết Sở Thiên Lý sẽ đòi mạng Lã Bố.
Hung thủ tốt nhất là Lã Bố? Vì sao Sở Thiên Lý nói vậy?
Đơn Phi đang suy nghĩ ngụ ý của Sở Thiên Lý thì lại nghe y lẩm bẩm: - Nếu không, không ai sống sót ra khỏi Vân Mộng Trạch!
Gió lạnh thấu, mọi người nghe lời nói lành lạnh của Sở Thiên Lý, linh hồn lạnh run.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất