Chương 580: Lựa chọn trí mạng
Đơn Phi không thể không than thế sự khó lường nhưng vẫn còn định số, hắn không ngờ là mình còn tìm được Như Tiên trước cả Sở Thiên Lý. Hắn cũng không ngờ là mình cho dù tìm được Như Tiên trước thì vẫn không thay đổi được kết quả Sở Thiên Lý đối chiến với Lã Bố?
Có lẽ đây là số mệnh, nhưng suy cho cùng vẫn là vì tính cách thói quen của con người khó lòng mà thay đổi.
Sở Thiên Lý đến đột ngột, Như Tiên, Điêu Thiền đều sợ run lên. Giờ phút này trong lòng các nàng đều có chút hối hận, ý thức được Đơn Phi có thể nói không sai.
Rất nhiều người cũng đều như thế, nhất định phải đến khi nước đến chân thì mới giật mình tỉnh lại.
Có điều dù sao thì Như Tiên cũng từng trải mưa gió, đối diện với địch ý tuôn trào của Sở Thiên Lý mà rất nhanh đã có thể thả lỏng, cười quyến rũ nói: -Còn chưa biết cao danh quý tính của các hạ?
-Giao Lã Bố ra! Sở Thiên Lý lạnh lùng nói.
Như Tiên từ nhỏ đã trải qua nhiều huấn luyện, nhất cử nhất động có thể nói đều nhắm vào điểm yếu của nam nhân, kỹ thuật quyến rũ vốn là vũ khí của nàng. Theo nàng thấy, một nữ tử nếu luân lạc đến mức phải liều mạng phân định thắng thua với nam nhân thì nhất định là hạ sách.
Nam nữ khác biệt. Nữ nhân mà, trời sinh yếu thế, có thể biến thế yếu thành vũ khí mới là nữ tử thông minh. Khi ở Hứa Đô, một nụ cười một cái nhíu mày của nàng không biết đã mê hoặc bao nhiêu hoàn khố tử đệ.
Từ sau khi nàng xuất đạo thì chỉ thất thủ ba lần, lần thứ nhất là khi đối diện Quách Gia, lần thứ hai là câu dẫn Đơn Phi.
Quách Gia giống như mây, Đơn Phi tựa nước. Mây khó giữ, nước khó thu. Nam tử nhìn thấu thế gian biến ảo, ý chí cao xa tuy sẽ thưởng thức hồng trần tụ vũ, nhưng sẽ không câu nệ nơi sênh ca tú lâu.
Khi đối mặt với Sở Thiên Lý, Như Tiên ý thức được đây là lần thất thủ thứ ba của thuật quyến rũ của nàng ta.
Sở Thiên Lý không phải mây chẳng phải nước, lại cứng rắn giống như một tấm sắt vậy.
-Nơi này không có Lã Bố! Như Tiên khẽ chau mày, khổ sở đáng thương nói: -Như Tiên không biết chàng… Nàng còn chưa nói xong, hoa dung đã thay đổi.
Sở Thiên Lý ra tay!
Y vốn cách Như Tiên hơn trượng, nhưng chỉ một bước thì đã cách Như Tiên không đầy một bước, tay phải bắt lấy.
Như Tiên thống lĩnh tổ chức thích khách Kinh Sở, ngoài trừ thuật quyến rũ, công phu của bản thân cũng thực không kém. Lúc trước Quách Gia trói Lã Bố, nếu không có yến tiễn của nàng, nói không chừng Lã Bố đã bị tổn hại dưới kiếm của Quách Gia rồi.
Biết nam nhân trước mặt này tâm lạnh như sắt, khi Như Tiên tỏ ra yếu đuối thì đã sớm đề phòng trong lòng, nhưng nàng cũng không ngờ nam nhân này nói đánh là đánh.
Gió lạnh thổi qua cổ.
Khi Sở Thiên Lý ra chiêu, Như Tiên gần như đồng thời bay ngược ra ngoài, ngón tay khẽ cong, yến tiễn từ trong ống tay áo xuất hiện ở ngón tay, trong tiếng quát dịu dàng, Như Tiên mới định phản kích thì thân hình mềm mại đã ngưng lại, ngọc dung tái nhợt như tuyết.
Lưỡi đao kề cổ, có hàn quang như băng!
Một khắc này có hơn mười nữ tử áo đen che mặt đã xông ra từ chỗ tối, đang muốn viện trợ cho Như Tiên, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lại không hề động đậy nữa.
Đao là đao của Sở Thiên Lý!
Ngay khi Như Tiên nắm lấy yến tiễn trong ống tay áo, thì đao phong đã dừng ở trên cổ của nàng.
Trong mắt Đơn Phi hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hắn cũng coi như cao thủ tuyệt đỉnh ở trần thế, nhưng khi Sở Thiên Lý ra tay, mới phát hiện võ công của người này thực sự giống như linh dương treo sừng, không thể với tới.* *Linh dương tối ngủ treo sừng trên cây, chân không chạm đất để tránh bị hại. Ngụ ý là ý cảnh siêu thoát. Sở Thiên Lý vươn tay ra bắt, khi Như Tiên lùi ra sau, đại đao sau lưng Sở Thiên Lý giống như có linh tính mà lóe lên rơi vào trong tay Sở Thiên Lý. Y trở cổ tay, đại đao thuận thế áp chế Như Tiên.
Khí lực vừa đủ, khoảng cách vừa đúng.
Trước khi y ra tay, cho dù đến được chỗ mà Như Tiên lùi bước, đại đao phối hợp bay ra, chiếm lấy tiên cơ trước trong lúc điện quang thạch hỏa, khiến Như Tiên căn bản không thể nào phản kích.
Bất luận là võ học, vận binh thì đều như nhau, chỉ cần ngươi đoán được tiên cơ của địch, đánh bại đối thủ trước một bước, thì ngươi chính là người thắng. Đạo lý này nói thì dễ, nhưng để làm được điểm này, ngẫu nhiên trộm được tiên cơ thì có thể được, nhưng có thể bách chiến không có sai sót, thì thực sự không phải trình độ tông sư thì khó lòng đạt được.
-Ta biết Lã Bố ở đây. Trong mắt Sở Thiên Lý chỉ có sát ý lạnh lẽo: -Chuyện mà Đơn Phi nhận định thì sẽ không có sai sót.
Đơn Phi chỉ có thể thở dài, không biết được người ta coi trọng là chuyện tốt hay là bi ai nữa.
Như Tiên muốn cười, nhưng lại cảm thấy vẻ mặt đã bị đông cứng rồi.
-Ta không muốn giết người, giao Lã Bố ra, ngươi sẽ không sao cả. Sở Thiên Lý cứng rắn nói.
Như Tiên biết hậu quả không giao ra. Khi chạm đến yến tiễn lạnh như băng, nàng cảm thấy đầu ngón tay còn lạnh hơn cả binh khí nữa. Nàng khó lòng tin có người chỉ một chiêu đã khiến nàng bị bắt. Nàng có lòng phản kích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt phun trào của Sở Thiên Lý, lần đầu tiên cảm thấy khó lòng địch nổi.
-Được, Lã Bố ở đây, chúng ta có thể giao Lã Bố ra. Một người đột nhiên nói.
Đôi mắt đen của Như Tiên hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn sang Điêu Thiền đang nói chuyện. Chỉ có nàng mới biết tình cảm của Điêu Thiền dành cho Lã Bố, đó vốn là tình cảm gắn bó sinh tử không rời, sông cạn đá mòn.
Điêu Thiền lại giao Lã Bố ra?
Khi Như Tiên suy nghĩ, Điêu Thiền đã nói: -Nhưng ta muốn hỏi một câu, tại sao ngươi muốn tìm Lã Bố?
Thanh âm của Sở Thiên Lý càng lạnh: -Y giết đại ca ta, lý do này đã đủ hay chưa?
Điêu Thiền và Như Tiên đều sững sờ, Đơn Phi ở bên cạnh nhắc nhở: -Lã Bố hai ngày nay đều ở đây, có phải không?
Như Tiên nhớ lại lời Đơn Phi nói khi nãy, không còn hoài nghi hắn gì nữa, nhíu mi nói: -Không sai, ngươi cũng biết y thân mang trọng thương, thương thế đó có thể sống sót đã là kỳ tích rồi…Về sau thì y vẫn luôn ở lại đây, vậy thì thế nào?
Đơn Phi không muốn buông tha nói: -Sở Thiên Lý, lệnh huynh hẳn là mấy canh giờ trước bị người ta sát hại. Nếu Lã Bố vẫn luôn ở lại nơi này, y làm sao là hung thủ giết lệnh huynh chứ?
Như Tiên hơi thay đổi sắc mặt.
Nàng vừa nãy nghe Sở Thiên Lý nói, cho rằng là Lã Bố lúc trước đã giết đại ca của Sở Thiên Lý, nào ngờ sự việc lại xảy ra cách đây không lâu.
Hiểu được mấu chốt vấn đề, Như Tiên lập tức nói: -Đơn Phi, Lã Bố hai ngày nay đích thực là ở đây! Ta không nói dối.
Đơn Phi hơi thở phào nhẹ nhõm: -Sở Thiên Lý, ta tận mắt nhìn thấy Lã Bố bị thương phế tạng, chỉ cần sau khi nhìn thấy Lã Bố, ngươi cũng có thể hiểu tại sao ta cho rằng Lã Bố không phải là hung thủ.
Sở Thiên Lý tay như tảng đá. Y không thu đao lại, nhưng mũi đao cũng không tiến thêm một bước.
-Vừa rồi các nàng nói dối là Lã Bố không có ở đây, ngươi bảo ai có thể tin được là bây giờ các nàng không phải là nói dối chứ? Một người cách đó không xa nói.
Đơn Phi quay đầu nhìn lại, hơi nhíu mày.
Người nói chuyện lại là Triệu Tư Ích.
Triệu Tư Ích đứng bên đống đá, thoạt nhìn giống như là một phần của đống đá vậy, trong màu xám còn mang theo vẻ nguội lạnh khôn kể.
Đơn Phi nhớ lại tình hình khi nãy, thầm nghĩ Sở Thiên Lý từ trên trời rơi xuống, cảnh báo lại xuất hiện từ sau lưng hắn, nói như vậy Sở Thiên Lý, Triệu Tư ích chia binh hai đường, Sở Thiên Lý ngồi ưng, Triệu Tư Ích lại cứng rắn xông vào.
Triệu Tư Ích nháy mắt thì có thể phá tan sự ngăn chặn của thích khách Kinh Sở, võ công của bản thân tuyệt đối không thể coi thường.
-Giao Lã Bố ra đây, ta tự có kết luận. Cuối cùng Sở Thiên Lý nói.
Như Tiên còn định nói thêm gì nữa, lại cảm thấy đại đao sắc bén đã làm đau cổ của nàng. Điêu Thiền thấy thế thì hít sâu vào nói: -Được, ta dẫn ngươi đi gặp Lã Bố. Có điều, ngươi thả Như Tiên ra, ngươi bắt ta cũng giống vậy thôi.
Khi nói chuyện Điêu Thiền tiến lên một bước, dụng ý rất rõ ràng. Nàng muốn thay Như Tiên trở thành con tin trong tay Sở Thiên Lý.
-Thế nào, ngươi không dám? Điêu Thiền thấy Sở Thiên Lý im lặng, cười lạnh nói.
Một lát sau, đại đao đã gác lên cổ Điêu Thiền, Sở Thiên Lý chậm rãi nói: -Dưới đao của ta, ngươi đừng có giở trò, bằng không ngươi sẽ hối hận.
Điêu Thiền im lặng một lát, đột nhiên nói:
-Như Tiên, mấy năm nay đã được lệnh đường và tỷ chiếu cố nhiều rồi. Hoa dung của Như Tiên khẽ thay đổi, lại nghe Điêu Thiền nói: -Bên dưới đống loạn thạch phía trước chính là nơi của Lã Bố, nơi đó có cơ quan, ta đi mở cơ quan.
Trong khi nàng nói thì chậm rãi đi về phía đống loạn thạch vừa chỉ.
Thần sắc mọi người khác nhau.
Trong lòng Đơn Phi biết rất có vấn đề, bất giác kêu lên: -Đợi một chút. Thấy Điêu Thiền, Sở Thiên Lý dừng bước, Đơn Phi còn có thể lý trí nói: -Sở Thiên Lý, đối với cái chết của lệnh huynh, ta cũng cảm thấy khó chịu, nhưng ngươi biết có điều kỳ lạ phải không? Sở Thiên Lý, ta và ngươi dẫn Lã Bố đi gặp Tông Chủ Cơ Quy. Với sự cơ trí của Cơ Quy, nhất định có thể biết chân tướng sự việc.
Sở Thiên Lý không nói gì.
Đơn Phi thật sự không biết rốt cuộc nam tử này đang nghĩ gì, gấp gáp nói: -Điêu Thiền, chỉ cần ngươi giao Lã Bố ra, ta sẽ phân bua cho y. Y không làm thì không nên sợ, bí địa Vân Mộng là một nơi công bằng.
Điêu Thiền đứng im một lát, chậm rãi gật đầu nói: -Được, ta tin ngươi một lần.
Trong lòng Đơn Phi không vui mà còn trầm xuống.
Hắn nghe đối thoại giữa Điêu Thiền và Như Tiên, trong lòng có dự cảm không hay, Điêu Thiền giống như muốn vĩnh biệt Như Tiên vậy!
Điêu Thiền quan tâm Lã Bố, nàng sao lại giao Lã Bố ra? Nữ nhân này không tin Sở Thiên Lý, cũng không tin Đơn Phi hắn, ít nhất là khi nãy lúc trả lời, nữ nhân này căn bản không nhìn Đơn Phi hắn.
Đơn Phi khó đoán tâm tư của nữ nhân, nhưng biết khi nữ nhân có dáng vẻ như thế, thì có nghĩa là nàng căn bản không để lời nói của ngươi ở trong lòng.
Phản ứng khi coi trọng và lúc hờ hững của nữ nhân, Đơn Phi vẫn rất rõ ràng.
Điêu Thiền như thế, chắc chắn là còn có chiêu!
Trong lòng Đơn Phi mặc dù có cảm giác không hay, nhưng cũng không còn làm được gì nữa. Hắn không ngăn được đao của Sở Thiên Lý, cũng không thể lay chuyển quyết định của Điêu Thiền. Những gì có thể nói hắn đã nói, trước mắt rốt cuộc biến thành cục diện thế nào, hắn cũng không thể tưởng tượng.
Hắn chỉ mong khi nãy Điêu Thiền nói tin tưởng là thật lòng thật dạ, nhưng cho dù Điêu Thiền giao Lã Bố ra, Sở Thiên Lý sẽ tin lời của Đơn Phi hắn, tha cho Lã Bố một con đường, cùng Đơn Phi hắn đi gặp Cơ Quy sao?
Sở Thiên Lý có đau lòng vì cái chết của huynh trưởng mà lập tức giết Lã Bố không?
Rất nhiều người đều như thế, không cần chân tướng, mà là muốn phát tiết tình cảm. Trong lúc phẫn nộ, nhất định phải có con đường để phát tiết, không có liên quan gì đến đúng sai.
Đơn Phi không thể khẳng định.
Điêu Thiền đã đến gần đống loạn thạch…
Tay nắm đại đao của Sở Thiên Lý vững như bàn thạch, thân hình dưới áo choàng lại ngưng trọng tựa núi cao.
Điêu Thiền vươn tay đặt lên một phiến đá hơi nhô ra trên đống loạn thạch, dùng sức đẩy.
Vang lên tiếng cạch nhỏ, đống loạn thạch tách thành hai bên, lộ ra một không gian lớn ở dưới đất. Cơ quan rất tinh xảo, nhưng trong lòng Sở Thiên Lý, Đơn Phi, điều quan tâm nhất không phải cơ quan, mà là bên dưới rốt cuộc có Lã Bố ẩn nấp hay không.
Khi Đơn Phi lặng lẽ tiến lên nhìn, thần sắc hơi kinh sợ.
Phía dưới là một đám người đông nghịt, khi nghe động tĩnh thì bất giác đều nhìn lên trên.
Khi ánh mắt Đơn Phi thay đổi thì đã nhận ra đám người Trương Liêu, Tuân Du, Biên Phong, Cát phu nhân cùng một đôi nữ nhi của bà quả nhiên cũng ở trong động.
Sở Thiên Lý hơi kinh ngạc, y nhìn thì chất phác, nhưng thực ra tỉnh táo vô cùng. Khi nhìn thấy nữ nhân dưới đao này quả đoán thay thế Như Tiên, thì đã cảm thấy nữ nhân này sẽ không khuất phục như thế.
Y đang chờ phản kích, lại không ngờ dưới đống loạn thạch thật sự có người.
Trong đó có Lã Bố?
Nữ nhân này thật sự sẽ giao Lã Bố ra?
Trong lúc tâm tư Sở Thiên Lý xoay chuyển, cổ tay đột nhiên căng lên. Y sinh ra lớn lên trong bí địa Vân Mộng, sáu giác quan nhạy cảm, càng gần với bản năng giống như dã thú, khi nhìn thấy những người dưới mặt đất, đột nhiên cảm thấy nguy cơ đã đến.
Cạm bẫy của thợ săn đã mở.
Điêu Thiền phản kích.