Chương 579: Trên trời giáng xuống.
Lưu Bị lang thang vất vưởng cả đời ít khi yên bình, đều rất coi trọng địa lợi, nhân hòa, lại không có nghiên cứu gì đối với những vật trân quý như châu ngọc này, thấy Đơn Phi ngưng thần nhìn viên trân châu kia, Lưu Bị hoang mang nói: -Thứ này…
-Hẳn là…đồ của một người bạn của ta. Đơn Phi trầm ngâm nói.
Khi nhặt viên trân châu kia lên, Đơn Phi thấy hạt châu kia mềm ấm sáng bóng, lập tức nghĩ đến chiếc vòng trân châu mà Bạch Liên Hoa đưa cho Huyền Khúc.
Hắn am hiểu khảo cổ, đối với các phương diện như hộp đỉnh châu ngọc đều có quan sát nhạy bén. Lúc trước Bạch Liên Hoa vì muốn kéo gần quan hệ với Huyền Khúc, Huyền Ca, nên đưa tặng vòng tay, vòng cổ giá trị xa xỉ. Những nhân vật như Biên Phong, Á Khắc Tây thấy thế thì mắt đỏ tim đập, Đơn Phi tuy chưa chính tay sờ, nhưng khi nhìn thấy trang sức tinh khiết trong suốt kia thì cũng có ấn tượng sâu sắc.
Viên trân châu này rất giống một viên trên chiếc vòng cổ trân châu kia.
Khi Tôn Thượng Hương rời đi, Hoàng Đường bảo thích khách Kinh Sở một lưới bắt gọn đám người Trương Liêu, Biên Phong, Tuân Du, trong đó còn có Cát phu nhân và một đôi nữ nhi của bà ấy…
Có hạt châu rơi ở nơi này, chẳng lẽ là đám người Như Tiên giấu tất cả mọi người ở đây?
Trong lòng Đơn Phi khẽ run, có điều biết giải thích cho Lưu Bị quá phiền phức, nên thấp giọng nói: -Xem ra đám người Như Tiên đích thực là ở cách đây không xa.
Lưu Bị cũng phục Đơn Phi sát đất, thầm nghĩ từ một viên trân châu mà có thể đoán chắc hành tung của Như Tiên, cũng chỉ có một mình Đơn huynh đệ.
Ông ta cho rằng hạt châu này là vật định tình giữa Đơn Phi và Như Tiên, cũng không tiện hỏi nhiều, thấp giọng nói: -Trước mắt làm sao đây? Các nàng thân là thích khách, chắc chắn là phòng bị rất nhiều ở nơi trú ẩn của mình.
-Nói không chừng các nàng đã phát hiện ra chúng ta rồi.
Đơn Phi quyết đoán nói:
-Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cứ thế đi gặp Như Tiên. Hắn biết ý của Lưu Bị, thầm nghĩ nếu muốn lén lút tiến vào e là cực kỳ khó khăn, lúc này rất cấp bách, nếu đã không thẹn với lương tâm, thì không bằng đường đường chính chính đi tìm Như Tiên là được rồi.
Hắn sải bước tiến về phía trước, còn chưa đến chừng hơn mười trượng, đột nhiên ngừng lại.
Một tiêu ở ngay trước chân hắn.
Nếu Đơn Phi tiếp tục tiến lên, một tiêu này nói không chừng đã bắn trúng bụng hắn. Khi Lưu Bị thầm kinh hãi trong lòng, lại thấy Đơn Phi ngược lại trầm ổn như núi, nhìn sang hướng tiêu bay đến, cất cao giọng nói: -Tại hạ Đơn Phi, ta biết các ngươi hơn phân nửa là biết ta. Bây giờ ta có chuyện gấp muốn gặp Như Tiên và Điêu Thiền, là chuyện liên quan đến sống chết của Lã Bố, làm phiền chuyển lời.
Hắn lúc này tỏ ra tâm lý vững chắc, không tức giận về phi tiêu bắn đến, thậm chí tạm gác lại ân oán dĩ vãng, hắn nhất định phải phá hoại kế hoạch của bàn tay trong bóng tối kia.
Bàn tay trong bóng tối kia đang hãm hại Lã Bố!? Dụng ý thật sự của y là gì?
Cánh rừng phía trước lặng im một lát, có người lạnh lùng nói: -Đứng yên đừng động đậy.
Đơn Phi nghe ra đó là âm thanh của nữ tử, sau đó thấy có bóng đen lóe lên, hướng về chỗ sâu trong rừng, quay đầu nhìn lên không trung, thấy chim bất tử nơi xa hình như lưỡng lự, trong lòng Đơn Phi khẽ động.
Lưu Bị thấp giọng nói: -Sở Thiên Lý nếu dựa vào Thái Mạo đến đến đây, e là còn phải một lúc nữa.
-Vì sao? Đơn Phi cũng có chút khó hiểu nói.
Lưu Bị khẽ thở dài: -Thái Mạo khác với vi huynh. Vi huynh rất lưu ý đến những địa thế này, Thái Mạo chuyện gì cũng nhờ vào thủ hạ ra tay. Tuy ông ta đã đến đây, nhưng để ông ta đích thân đi tìm thì cũng có chút khó khăn.
Đơn Phi hơi thấy may mắn.
Lưu Bị có thể đến nơi này trước Thái Mạo, là bởi vì ông ta chuyện gì cũng đích thân làm, dụng tâm ghi nhớ địa lý, còn Thái Mạo lại ngồi mát ăn bát vàng. Sở Thiên Lý bảo Thái Mạo dẫn đường, trong lúc bị uy hiếp Thái Mạo tự nhiên không dám nói nhiều, nhưng không ta không có thân binh giúp đỡ, có thể tìm được nơi này hay không thì còn chưa biết.
Uy hiếp Thái Mạo tìm nơi này, Sở Thiên Lý ngược lại là bỏ gần lấy xa.
Khi Đơn Phi thầm buồn cười, chợt nghe phía trước có tiếng bước chân truyền đến, sau đó nhìn thấy một nữ tử duyên dáng đến đến trước mắt hắn, lãnh đạm nói: -Đi theo ta.
Sau khi nữ tử kia nói xong thì xoay người đi, Đơn Phi không để ý đến vẻ lạnh lùng của nàng, sau khi đi về phía trước mất chục trượng với nàng kia, nhìn thấy phía trước có loạn thạch nhô ra lởm chởm.
Nữ tử che mặt kia đi thẳng vào trong đống loạn thạch, dẫn theo Đơn Phi, Lưu Bị vòng trái quẹo phải trong đống loạn thạch tiến về phía trước.
Lưu Bị tuy biết địa thế nơi này không tệ, nhưng dù sao lúc trước cũng chưa tới nơi này, thấy nơi này còn có động trời, thường xuất hiện nơi núi non nước chảy, lại thấy cảnh sắc biến hóa, ông ta không hề thấy rộng mở sáng sủa, mà ngược lại cảm thấy rất quỷ dị.
Đơn Phi cũng âm thầm đề phòng, nháy mắt với Lưu Bị. Hắn không hiểu địa thế dụng binh, nhưng nhìn ra được rất nhiều loạn thạch không phải là thiên nhiên tạo ra, mà giống như con người chất lên vậy.
Ai lại hao tốn sức lực làm những việc này chứ? Có cơ quan?
Khi Đơn Phi cân nhắc, nữ tử che mặt kia rốt cuộc đã ngừng lại, có thanh âm uyển chuyển truyền đến từ một tảng đá phía trước: -Đơn Phi, không ngờ ta và ngươi lại gặp lại ở đây.
Như Tiên đang ngồi trên một tảng đá lớn cách đó không xa.
Sắc trời đã tối, bóng dáng tinh tế của nàng hòa vào trong bóng đêm nhàn nhạt, thanh âm cũng nhẹ nhàng, nhưng trong ngữ khí uyển chuyển cũng mê hoặc tâm hồn con người, khiến người ta cũng cảm nhận được sức hấp dẫn của nàng trong sự lạnh lùng.
Đơn Phi không rảnh thưởng thức phong tư của giai nhân, cũng không muốn khách sáo làm lỡ thời gian, lập tức nói: -Lã Bố ở đâu?
Như Tiên lạnh nhạt nói: -Ngươi tìm y làm gì? Ngữ khí của nàng tuy nhạt, nhưng thấp thoáng có địch ý.
Đơn Phi lại không hề bất ngờ, thầm nhớ lại lúc trước dưới mê cung, mọi người chém giết một trận suýt chút đều táng thân dưới đất, bây giờ hắn đột nhiên đến đây, bất luận là ai cũng sẽ khó mà tin rằng Đơn Phi hắn có thiện ý.
-Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi y. Đơn Phi thấy Như Tiên hỏi cũng như không, cuối cùng nói: -Có người nói Lã Bố giết Sở Thiên Tứ…Sở Thiên Tứ là người của bí địa Vân Mộng, bây giờ người của bí địa đang tìm Lã Bố báo thù.
Thân thể mềm mại của Như Tiên khẽ run.
Một nữ tử đột nhiên quát lên: -Nói hươu nói vượn.
Đơn Phi quay đầu lại nhìn, thì thấy có một nữ tử yểu điệu che mặt vòng ra từ sau tảng đá mà Như Tiên ngồi, nữ tử kia lãnh đạm nói: -Lã Bố không giết Sở Thiên Tứ, huynh ấy…
-Điêu Thiền. Như Tiên đột nhiên quát chặn lại.
Điêu Thiền im bặt.
Như Tiên nhẹ nhàng nói: -Cho dù là có người tìm Lã Bố báo thù, ngươi còn gấp gáp không đợi được muốn dẫn kẻ thù của Lã Bố đến nơi này nữa, không biết là vì cái gì?
Có tiếng chim réo rắt.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, quay đầu lại nhìn xuyên qua bóng cây, nhìn thấy nơi xa chim bất tử trên không không còn lẩn quẩn nữa, bay thẳng về phía này.
Sự tình rắc rối phức tạp, sao hắn có thể một câu đôi lời là có thể giải thích rõ ràng? Thấy Như Tiên, Điêu Thiền đều có địch ý sâu sắc với hắn, Đơn Phi còn có thể bình tĩnh nói:
-Ta đến nơi này vốn muốn xem tình huống của Lã Bố, nếu y không phải là hung thủ, ta cũng không muốn y vì thế mà chết.
Lưu Bị chậm rãi siết nắm tay.
Khoảnh khắc bốn phía yên tĩnh.
Một lát sau, Như Tiên nhịn không được bật cười nói: -Đơn Phi, lần đầu ta gặp ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là gia nô của Tào phủ, tuy ta biết ngươi tuyệt không đơn giản, nhưng thật sự không ngờ ngươi lại là Bồ Tát chuyển thế.
Đơn Phi nghe ra ý đùa cợt của Như Tiên, trong lòng hơi không vui, nhưng còn có thể đè nén bất mãn nói:
-Các ngươi có thể nói cho ta biết bây giờ Lã Bố đang ở đâu được không?
-Nói cho ngươi biết làm cái gì? Điêu Thiền cười lạnh nói: -Đơn Phi, Lã Bố bị Tôn Thượng Hương đánh trọng thương, ngươi đến nơi này cố ý lấy lòng, đừng tưởng rằng ta không biết tính toán của ngươi.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống.
Hắn đột nhiên nhớ đến Nữ Tu đánh Lã Bố trọng thương, Điêu Thiền lại tính món nợ này lên đầu Tôn Thượng Hương và Đơn Phi hắn, Điêu Thiền thích Lã Bố bao nhiêu, thì cũng có địch ý sâu bấy nhiêu với Đơn Phi hắn và Tôn Thượng Hương.
-Ta có tính toán gì?
Đơn Phi cũng không biết, sau đó trong lòng rung động, vội hỏi: -Lã Bố có phải còn có thể ra tay không? Y vẫn chưa rời khỏi nơi này?
Điêu Thiền không nhịn được quát lên: -Ngươi cuối cùng cũng lộ cái đuôi hồ ly ra rồi, ngươi đến đây không phải là để coi thương thế của Lã Bố thế nào, sau đó mới quyết định nhổ cỏ tận gốc sao?
Đơn Phi thầm nghĩ nữ nhân mà bướng bỉnh thì chín con trâu cũng không kéo lại được, sắc mặt trầm xuống, Đơn Phi quát: -Điêu Thiền, ta biết cô quan tâm Lã Bố, nhưng nếu cô thật sự quan tâm y, thì hẳn cũng biết, chim bất tử sẽ không vô cớ bay về phía này.
Như Tiên nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, khuôn mặt hơi thay đổi.
Điêu Thiền vẫn không tin nói: -Hôm nay cho dù ngươi… Nàng còn chưa dứt lời, đột nhiên thân hình chấn động.
Cùng lúc đó, có tiếng chim hót cực kỳ trong trẻo đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu mọi người.
Chim bất tử đã đến trên bầu trời chỗ rừng rậm mà mọi người đang đứng, không bay đi nữa!
Như Tiên, Điêu Thiền đồng thời kinh sợ, các nàng đều coi như là nữ tử có đầu óc, nhưng không lâu trước, các nàng gần như là liều mạng ngươi chết ta sống với Đơn Phi, Tôn Thượng Hương đánh Lã Bố trọng thương, Lưu Bị đối thủ một mất một còn với Lã Bố lại đến nơi này, liên kết những chuyện này lại với nhau, khiến các nàng thực sự khó mà tin Đơn Phi có ý tốt gì.
Đơn Phi đến dò xét động tĩnh của Lã Bố, thừa dịp liều mạng muốn gây bất lợi cho Lã Bố!
Ý nghĩ này có thể nói là thâm căn cố đế trong đầu hai nữ tử này, cho dù Đơn Phi nói như thế nào, hai nữ tử này thủy chung đều không chịu để lộ tung tích của Lã Bố.
Như Tiên dĩ nhiên từng gặp chim bất tử, nhưng nàng nhiều lần nhìn thấy gần núi Cầm Cổ, biết loại chim này giống như là hộ vệ của mê cung, trước nay ít khi đến những nơi gần đây. Khi nhìn thấy chim bất tử xuất hiện trên bầu trời, nàng cho rằng chim bất tử là ngẫu nhiên đi qua, các nàng ở trong loạn thạch trong rừng, chỉ dựa vào địa thế phòng ngự, lại không để chim bất tử ở trong lòng.
Nhưng nhìn thấy chim bất tử ở trên không trung không rời đi nữa, Như Tiên, Điêu Thiền bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đơn Phi thật sự đến mật báo, đến vì tính mạng của Lã Bố sao?
Như Tiên ngẫm nghĩ liền muốn truy vấn, thì nghe thấy trong rừng có tiếng tiêu cảnh báo thê lương liên tiếp thổi lên, nhưng tiếng tiêu chỉ vang một lát thì ngừng, đột nhiên đứng bật dậy, Như Tiên vội quát lên: -Không đúng, Điêu Thiền cô…
Nàng biết quy luật truyền tín hiệu bên mình, nghe tiếng tiêu chưa hoàn chỉnh thì đã ngắt, biết có người dùng tốc độ cực kỳ linh hoạt sắc bén vọt đến, người cảnh giới bên mình muốn truyền tín hiệu thì đã bị người đến chặt đứt.
Người tới võ công cực cao, cao đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng!
Nhưng nơi này là căn cứ địa trong Vân Mộng Trạch của các nàng, trận loạn thạch lại được người ta bố trí, biến hóa khôn lường, nếu người thường tiến vào, tuy chưa chắc khó thoát như mê cung núi Cầm Cổ, nhưng cũng không thể dễ dàng đến được nơi này.
Các nàng còn có thời gian.
Đơn Phi nói không sai, là người của bí địa tìm đến tận cửa, cũng chỉ có người của bí địa mới có võ công cao cường như thế, chỉ một lát mà không chỉ phá tan phòng tuyến của các nàng, thậm chí còn giết cả người canh gác của các nàng?
Như Tiên vừa muốn mượn trận loạn thạch để ngăn cản thêm, để Điêu Thiền chuẩn bị thì đột nhiên gương mặt thất sắc.
Bầu trời trên cánh rừng có diều hâu xẹt qua, trong tiếng kêu mãnh liệt vỗ cánh bay ra xa, nhưng khi những con chim bay xa, có người đột nhiên từ trên lưng chim tung người bay lên, xé tan tán cây trong rừng rơi xuống.
Trong tiếng cành cây gãy chói tai, một người đột nhiên rơi xuống trước người Như Tiên, Điêu Thiền.
Chuôi đao qua đầu, trên có lụa đỏ.
Sở Thiên Lý từ trên trời rơi xuống, thanh âm lại giống như truyền đến từ chốn U Minh: -Lã Bố ở đâu? Giao ra đây!