Thâu Hương

Chương 6: Con nhà quan.

Chương 6: Con nhà quan.


Mọi người thấy Đơn Phi cũng giống như Tào Tân đang bắt mạch, đều âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ ở hiệu thuốc Tào Thị nhị chưởng quầy cũng không phải là một tên bất tài, đến Tào Tân cũng không thể chẩn đoán chính xác bệnh tình, ai còn tin một hạ nhân lại có cách giải thích còn cao minh hơn cả Tào Tân chứ?
Hơn nữa cho dù có chẩn đoán ra được bệnh tình thì cũng có tác dụng gì chứ? Việc quan trọng ngay lúc này vẫn là chữa bệnh cứu người
Suy nghĩ hiện tại của Tào Ninh Nhi và mọi người là dựa vào tình trạng của bệnh nhân mà tự mình đưa ra cách chữa trị, họ ra ám hiệu cho Tào Tân và nha hoàn Thúy Nhi cứ làm theo cách của mình
Đơn Phi không biết bắt mạch.
Đây là một kỹ năng sống tương đối cao minh, trên thực tế ở vào niên đại của hắn những thầy thuốc đông y thực sự biết bắt mạch đã ít còn ít hơn, ngươi cứ để ý các thầy thuốc đông y bắt mạch mà xem, phần lớn chỉ là động viên an ủi tâm lý cho người bệnh mà thôi, thậm chí còn có người không biết rõ chính bản thân mình đang làm cái gì nữa.
Tuy nhiên Đơn Phi lại biết mình đang làm cái gì.
Hắn không cần phải bắt mạch!
Tay bắt mạch cho Phúc bá, Đơn Phi vừa ấn bốn ngón tay xuống đã lập tức tìm thấy huyệt Hi Môn trên tay Phúc bá rồi.
Huyệt Hi Môn, là huyệt đạo số một của thủ quyết âm tâm bao kinh trong mười hai kinh lạc của cơ thể, nó nằm phía trước mặt sườn của cánh tay, vượt qua đường vân ngang của cổ tay năm tấc, thông qua khoa học hiện đại kiểm chứng, xoa bóp tâm bao kinh trong một thời gian dài có tác dụng giảm bớt áp lực và bổ sung máu cho tim.
Những năm trước đây, Tây y thường phủ nhận sự tồn tại cũng như giá trị của Đông y, thường cười nhạo các tri thức về kinh lạc thậm trí còn phủ nhận sự tồn tại của kinh lạc, huyệt đạo trên cơ thể. Sau này thực tế đã phản bác luận điệu sai trái của Tây y và chứng minh mười hai kinh lạc trong cơ thể đích thực là có tồn tại, từ đó kinh lạc học mới thực sự phát triển.Ở niên đại của Đơn Phi, hiểu được một chút kiến thức về kinh lạc là điều rất bình thường, một vài phương pháp trị liệu đơn giản ở trong bệnh viện lại được giữ kín như bưng, chỉ sợ sau khi dạy cho bệnh nhân hiểu thì bác sỹ đều chết đói hết, nhưng điều đó lại được lưu truyền tương đối phổ biến ở trong nhân gian.
Đơn Phi dùng là cách chữa trị thường gặp khi bệnh tim đột phát, hắn không phải là bác sỹ đông y, nhưng thường xuyên ở bên ngoài nên không cần biết là đông y hay tây y, chỉ cần biết có thể chữa bệnh thì đều là bác sỹ, chỉ quan tâm đến tiền đều là bọn lừa gạt. Hắn đối với các loại bệnh thường gặp và cách chữa khỏi chúng đã không còngì xa lạ nữa, đối với tình hình bệnh của Phúc bá việc chữa trị tất nhiên nắm chắc được vài phần.
Ngón cái tay trái ấn chặt huyệt Hi Môn trên tay Phúc bá, tay phải giữ chặt bàn tay trái của Phúc bá, ngón cái tay trái nghịch chuyển, tay phải ngoại lắc, Đơn Phi nín thở, ngưng thần lắc khoảng mười cái, thì thấy con ngươi bên trong con mắt đã nhắm chặt của Phúc bá động đậy một chút, Đơn Phi đổi sang huyệt Nội Quan trên tay ông ta lắc thêm vài cái thì Phúc bá tỉnh lại và mở mắt sau một trận ho dữ dội.
- Phúc bá tỉnh rồi.
Tào Ninh Nhi thở phào một tiếng
Tào Tân và Thúy Nhi vốn đã đi đến trước cửa, nghe thấy vậy liền quay đầu lại, lập tức chạy quay lại, nhìn lại thần sắc và phong thái của Đơn Phi đã có sự khác nhau rất lớn.
Một tên gia nô tuổi tác còn rất trẻ, chỉ cần lắc cánh tay vài cái là có thể trị bệnh cuối cùng là một thầy thuốc giỏi như thế nào chứ?
Tào Ninh Nhi nhìn Đơn Phi một cái, khó nén được vẻ mặt kinh ngạc, nhưng mà lập tức hướng ánh mắt về phía Phúc bá nhẹ nhàng nói: - Phúc bá, người thế nào rồi?
Phúc bá vừa nhìn thấy đại tiểu thư, nước mắt liền trào ra và nói:
- Đại tiểu thư, lão nô vô dụng, khế đất của hiệu thuốc mà cô bảo ta bảo quản bị đại công tử lấy đi mất rồi.
Ông ta là người làm lâu năm của Tào phủ, trông thấy Tào Phức và Tào Ninh Nhi trưởng thành, luôn trung thành hết mực đối với Tào gia, sau khi xây dựng lại Hứa Đô, dòng họ Tào thị phần lớn là định cư tại Hứa Đô, ông ta cũng theo đến đây, phụ trách việc làm ăn buôn bán của dược đường, thậm chí tự mình bảo quản khế đất của dược đường.
Phúc bá luôn coi dược đường như là nhà của mình, vừa rồi thấy đại công tử muốn bán dược đường, ông ta cật lực giữ chân Tào Phức và ám hiệu cho nhị trưởng quỹ đi tìm đại tiểu thư, nhưng ông ta lại không ngờ được rằng đại công tử lại tìm được khế đất và mang nó đi, nhất thời nộ khí công tâm nên mới ngất đi.
Tào Ninh Nhi thấy Phúc bá không lo lắng gì cho bản thân mà chỉ nghĩ đếnviệc của dược đường, lòng thấy chua xót, liền giơ cái hộp ra và nói: - Phúc bá, ông không cần phải lo lắng, khế đất của dược đường vẫn còn ở đây này.
Phúc bá mừng đến phát khóc, một tay quơ lấy cái hộp mở ra xem, thở phào nhẹ nhõm.
Tào Ninh Nhi thấy Phúc bá không có nguy hiểm gì đến tính mạng, cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích quay qua nhìn Đơn Phi một cái, sau đó quay ra thấy Tào Phức đang đi ra ngoài liền nói: - Tào Phức, ngươi đứng lại cho ta.
Tào Phức vốn dĩ lo lắng cho tính mạng của Phúc bá, biết Phúc bá ở Tào phủ nhiều năm, nếu mà ra đi như vậy, phụ thân mà biết cho được dù không lột da gã thì cũng đánh gãy chân gã, thấy Phúc bá không sao, gã cũng ý thức được vấn đề của chính mình, đang muốn lặng lẽ rời đi, không muốn lại bị muội muội mình giữ lại.
Tuy nhiên lúc này không có Đơn Phi giữ lại, Tào Phức làm sao dừng lại, vài bước là đến trước cửa muốn bỏ đi đột nhiên lại bước nhanh trở lại.
Tào Ninh Nhi ngược lại lại ngẩn người ra, không hiểu sao lần này tên đại ca không nên thân này lại nghe lời đến thế, nhưng trong giây lát nàng cũng đã hiểu được, bên ngoài dược đường có tiếng vó ngựa truyền đến, chớp mắt đã có vài người đi nhanh tới, cầm đầu là người ăn mặc sang trọng, eo đeo trường kiếm, bao kiếm có dây vàng quấn quanh, chuôi kiếm có treo miếng ngọc bội rất đẹp đúng là dáng vẻ một công tử con nhà quyền quý.
Người đó mới bước vào dược đường, việc đầu tiên là chỉnh lại mũ áo, thoạt nhìn phong phạm giống với người sắp chết, khi nhìn thấy Tào Ninh Nhi thì mắt sáng lên, lập tức cười nói: - Thì ra đại tiểu thư cũng ở đây, như thế cũng tốt, CậpViễn, khế đất chuẩn bị xong chưa?
Tào Phức sắc mặt tái xanh, nhẹ nhàng nói: - Muội, lần này muội nhất định phải cứu huynh.
Tào Ninh Nhi phẫn nộ trong lòng, lãnh đạm nói: - Hạ Hầu Hành ngươi đến đây làm gì?
Hạ Hầu Hành, cái tên nghe hơi quen?
Đơn Phi nghe đến cái tên này nhăn mặt một cái, dần dần dung nhập vào cái niên đại này rồi, nhưng vẫn căn cứ nguyên tắc của một nhân sĩ thành công, việc thì phải làm đại sự nhưng người thì nhất định phải khiêm tốn một chút
Vừa rồi hắn ra tay chữa trị cho Phúc bá là vì cần thiết phải cứu mạng, hắn cũng không thể giương mắt nhìn người ta chết mà không cứu, nay gặp được khí thế của vị công tử này, hắn tự động lui lại hàng phía sau, không cần hỏi người này chắc chắn là con cháu nhà quan rồi
Triều đại nào cũng không thiếu loại tầng lớp này.
Thành Hứa Đô, dưới chân thiên tử, thiên tử không tính là cái gì thế nhưng con cháu nhà quan tất nhiên đều có gia thế, có liên hệ dòng họ, có thể không xung đột vẫn là tránh né thì tốt hơn.
Thực ra không cần ai đến giải thích, Đơn Phi chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đại khái biết được căn nguyên và kết quả, phía sau một người đàn ông thành đạt thông thường đều có sự hy sinh thầm lặng của một hoặc vài người phụ nữ, nhưng xung quanh một người phụ nữ thành đạt chắc chắn cũng có rất nhiều người đàn ông vô dụng.
Tào Ninh Nhi thân là con gái mà có thể nắm đại quyền kinh tế trong nhà Tào Hồng, không cần hỏi cũng biết Tào Phức là kẻ bất tài vô dụng.
Bọn con cái nhà quan vô dụng, ở thời của hắn đều bị coi như là tên ngốc giàu có để đào mỏ, hôm nay thấy được, tên ngốc này khẳng định cũng bị Hạ Hầu công tử lừa cho một vố rồi, đãthua mất khế đất của dược đườngTào thị.
Nhưng Tào Phức dám chơi dám chịu, Tào Hồng lão tử gã không phải người lương thiện, người dám thắng khế đất của Dược đườngTào thị tất nhiên cũng phải có chút gia thế.
Hạ Hầu Hành? Đơn Phi triệt để lục lại trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra người ngày hình như là con trai của Hạ Hầu Uyên, hắn rất hứng thú với nghề khảo cổ, nhưng đối với bọn con cái nhà quan không có liên quan gì đến cổ vật này thì ấn tượng không được sâu sắc lắm, và cũng chưa từng đào qua quan tài của người này, vì vậy biết về người này cũng rất ít.
Nhưng hắn đại khái biết được Hạ Hầu Uyên cha của Hạ Hầu Hành, theo truyền thuyết người này là một nhân vật khá lợi hại, trong quân có nói.. Điển quân Giáo úy Hạ Hầu Uyên, ba ngày năm trăm, sáu ngày một nghìn
Đây là nói Hạ Hầu Uyên hành quân cực nhanh, có đặc điểm giống đội đột kích ngày nay.
Không chỉ như vậy, lịch sử còn ghi chép lại, Hạ Hầu Uyên hồi trước còn ngồi tù thay cho Tào Tháo.
Đều nghe nói đàn ông có bốn đại thiết, một là cùng nhau vác súng, cùng nhau ngồi xổm, cùng nhau xóa chứng cớ, cùng nhau chơi gái, Đơn Phi không biết Hạ Hầu Uyên và Tào Tháo háo sắc được lịch sử ghi chép lại có cùng nhau chơi gái qua không, nhưng biết rõ hai người ba đại thiết trước chắc chắn đã thiết đến không thể thiết hơn được nữa. Trên thực tế cũng là như vậy, hai người Hạ Hầu Uyên và Hạ Hầu Đôn của Hạ Hầu gia là hai người được Tào Tháo tin tưởng nhất sau hai người trong tộc là Tào Hồng và Tào Nhân, có thể nói không phải là huynh đệ mà còn thân thiết hơn cả huynh đệ.
Đơn Phi dùng chút thời gian đem sự việc bên trong liên tưởng với nhau một cách rõ ràng, quyết định vẫn là xem kịch là tốt nhất.
Tào Ninh Nhi lại không thể không xem kịch, lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Hành để chờ đợi câu trả lời từ gã.
Hạ Hầu Hành cười ha ha một tiếng và nói: - Thì ra huynh vội quá vẫn chưa nói với đại tiểu thư, nhưng kẻ bất tài này cũng không ngại nói thêm một lần nữa Nngồi xuống một lát, Hạ Hầu Hành thản nhiên nói: - Thực ra đều là vài việc vặt vãnh, ta và vị nhân huynh đây đã đánh cược ở Như Tiên Lâu, kết quả là nhân huynh đây đã thua cược mà thôi.
Tào Ninh Nhi sắc mặt xanh mét, quay qua nói với Tào Phức:
- Gã nói đều là thật sao?
Nàng đương nhiên là biết Như Tiên Lâu là một nơi như thế nào, nghe thôi đã thấy bẩn lỗ tai rồi, Tào Phức bất tài nàng cũng biết, nhưng nàng không nghĩ đến người đại ca bất tài này lại dám bán sản nghiệp của Tào gia chỉ vì một cô gái thanh lâu.
Tào Phức chỉ gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: - Muội muội, muội giao khế đất cho gã đi. Đại ca hứa với muội sau này sẽ không cờ bạc nữa.
- Huynh hứa với ta? Tào Ninh Nhi giận quá cười chua xót, đưa ngón tay lên chỉ gần như chọc vào đầu mũi của Tào Phức:
- Huynh còn mặt mũi nói ra câu này sao?
Mũi hơi cay cay, đôi mứt đẹp ứa trào nước mắt, Tào Ninh Nhi muốn nói gì, cuối cùng cũng ghìm nén lại,quay qua Hạ Hầu Hành nói: - Hạ Hầu công tử, ta không biết các người đánh cược cái gì, nhưng đó là việc của các người, hôm nay ta nói rõ cho công tử biết, khế đất của dược đườngTào Thị, công tử không lấy được đâu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất