Thâu Hương

Chương 692: Thời gian vui vẻ

Chương 692: Thời gian vui vẻ


Sau khi A Cửu nghe thấy Đơn Phi đồng ý cho nàng đi theo thì luôn vui vẻ nói hết những gì mình biết. Thấy thần sắc Đơn Phi khác thường, thì A Cửu lấy làm lạ nói: -Huynh quen biết Long Thụ gì đó?
Sau khi Đơn Phi trầm mặc một lúc lâu thì hỏi ngược lại: -Cô không biết Long Thụ? Hắn không biết Long Thụ mà A Cửu nói có phải là Long Thụ mà hắn biết hay không, nhưng Long Thụ mà hắn biết thật sự rất nổi tiếng, do vậy tuy Long Thụ là người Thân Độc nhưng hắn cũng có nghe nói đến.
Long Thụ vốn là nhân vật được lịch sử nước Thân Độc ca ngợi là Thích Ca đời thứ hai. Người này mở ra thời kỳ huy hoàng của Phật pháp đại thừa lần nữa, nổi tiếng với “Trung luận”, tư tưởng của người này sau khi truyền đến Trung Nguyên thì càng được tán dương là “Bát tông cộng tổ” của Phật giáo Hán truyền, nói cách khác, môn phái thiền tông Trung Nguyên phần lớn là bị người này ảnh hưởng một cách sâu sắc.
Dấu chân khảo cổ của Đơn Phi trải rộng toàn cầu, không lý nào không biết giai thoại của nhân vật bực này, do vậy vừa nghe thấy A Cửu nói Long Thụ của nước Thân Độc gì đó thì lập tức nghĩ ngay đến nhân vật nổi tiếng này, mà hắn tính toán thời gian, biết Long Thụ tuy không rõ ngày tháng năm sinh, nhưng đích thực là nhân vật của thời đại này.
A Cửu hứ một tiếng: -Y rất nổi tiếng sao? Tại sao muội nhất định phải nghe thấy y chứ? Chỉ e y còn không nổi tiếng bằng muội nữa? Thấy Đơn Phi hơi ngẫm nghĩ nhìn nàng, A Cửu hơi hoảng hốt, sửa miệng nói:
-Muội nói ở Bạch Sa Ngõa y nhất định không nổi tiếng bằng muội, bằng không bằng đại ca muội đâu.
Đơn Phi vừa nghe thì biết tiểu cô nương này e là không biết Long Thụ rồi, thầm nghĩ bất luận cô nổi tiếng ở Bạch Sa Ngõa thế nào, thì e là cũng kém hơn Long Thụ được lưu truyền ngàn năm nhiều lắm.
Hắn nhìn ra tiểu cô nương này khờ khạo ngây ngô, nhưng lại ăn mặc thanh nhã cao quý, biết nàng có thể là con gái nhà phú quý ở Bạch Sa Ngõa.
A Cửu thấy Đơn Phi không phản bác nàng, thầm nghĩ hắn hình như từng nghe nói đến Long Thụ, có điều không có giao tình gì, bằng không thì sao không bảo vệ Long Thụ kia? Vừa nghĩ đến đây, A Cửu khinh thường nói: -Muội mặc kệ y là long thụ hổ thụ, miêu thụ cẩu thụ, y thân là hòa thượng nhưng lại dòm ngó tài vật của nữ nhân, thì là hòa thượng cái gì chứ?
Đơn Phi khẽ mỉm cười nói: -Ta thấy bọn họ luôn nói chuyện với cô một cách khách sáo, cho dù có người gây phiền phức cho họ, bọn họ hình như cũng không dùng thủ đoạn độc ác.
Hắn thấy đệ tử của Long Thụ cũng rất được, nên bất giác cũng muốn gặp nhân vật Long Thụ này, bởi vì truyền thuyết về người tên Long Thụ này thật sự là cực kỳ ly kỳ. Trong truyền thuyết của hậu nhân, thậm chí đã từng nói người này tuổi trẻ thì đã học được phép ẩn thân mai phục trong cung, làm cho người trong cung lo sợ phập phồng, bây giờ nếu người này đã thu đồ đệ, thì tin rằng tuổi cũng đã lớn, hẳn là gừng càng già càng cay.
-Huynh đừng ngây thơ quá.
A Cửu ra vẻ thành thục nói: -Nếu huynh biết Long Thụ gì đó, thì những hòa thượng kia e là cũng biết huynh là người có lai lịch, chỉ dựa vào bản lĩnh một chiêu đánh bay hai ác đồ, thì võ sĩ Bạch Sa Ngõa mà cao minh hơn huynh muội đúng là chưa từng nhìn thấy.
Nàng không giỏi võ công, càng cố ý lấy lòng Đơn Phi, bởi vậy tuy theo bản năng có nói ngoa một chút, nhưng cũng không chú ý nhiều đến thế. Thấy Đơn Phi trầm mặc không nói, A Cửu thầm buồn bực, nghĩ bụng anh hùng cái thế mà mình mơ thấy sao lại giống như thánh tăng chuyển thế vậy?
Hơi lo lắng, nhưng A Cửu lại nhanh chóng nói: -Bọn họ không ra tay, là biết huynh nhất định giúp muội, bọn họ đánh không lại huynh, có phải không? Nếu bọn họ có thể đánh lại huynh thì sớm đã động thủ cướp đồ của muội rồi.
Đơn Phi có chút câm nín.
A Cửu rất quan tâm nói: -Huynh là người Hán, đến đây không quen đường thuộc lối, rất nhiều người bản địa thấy huynh là người ngoài sẽ gạt huynh, ức hiếp huynh. Chủ quán kia…chủ quán kia… Nàng nói đến đây thì cảm thấy đã lỡ miệng, cuối cùng cũng ngừng lại.
-Chủ quán kia thế nào? Đơn Phi giống như lơ đãng nói.
A Cửu lấp liếm nói: -Chủ quán kia hẳn là biết nói tiếng Trung Nguyên, ông ta cố ý dùng tiếng địa phương nói chuyện với huynh, chính là đang ức hiếp huynh!
Trong lòng nàng thầm nghĩ hắn sẽ không nhìn ra chủ quán kia bị mình sai khiến, cố ý kéo dài thời gian của hắn đi?
Nhanh chóng chuyển đề tài, A Cửu dịu dàng nói: -Ở nơi này chỉ có mình muội mới thật lòng đối xử tốt với huynh. Nàng nói những câu này tuyệt đối là thật lòng thật dạ, hoàn toàn mặc kệ chuyện người khác là bị nàng sai khiến mới ức hiếp Đơn Phi, có điều thấy Đơn Phi nhìn sang, nàng lại hoảng hốt nói: -Bởi vì muội có điều cầu xin huynh nha.
Đơn Phi trở lại đề tài chính: -Mấy hòa thượng đó sao lại muốn cướp đồ của cô? Bọn họ muốn cướp thứ gì của cô?
Hắn là người từng trải mưa gió, sao lại không nhìn ra trong mười câu của tiểu cô nương trước mắt thì chỉ có một câu thật sự không sai chứ, vốn tưởng tiểu cô nương này sẽ qua loa có lệ, không ngờ nàng nhíu mi nói: -Bọn họ hỏi muội vòng tay này từ đâu có? Hỏi muội có thể cho bọn họ xem thử không. Sao muội có thể cho bọn họ xem chứ? Bọn họ lấy rồi không trả muội phải làm sao đây?
Nhìn thấy Đơn Phi nhìn sang cổ tay nàng, A Cửu mỉm cười tự nhiên, lần này không giấu cổ tay trong ống tay áo nữa, ngược lại kéo ống tay áo lên, giơ cánh tay đeo vòng đưa đến trước mặt Đơn Phi: -Huynh xem, bọn họ nói đến vòng tay này của muội đó. Nàng cắn môi cười khẽ, không phải là muốn Đơn Phi nhìn vòng tay, mà là cánh tay trắng tuyết của nàng.
Đơn Phi giống như kẻ mù nhìn chằm chằm vòng tay kia một lúc, hình như căn bản không chú ý đến cảnh xuân mê người kia, hỏi: -Vòng tay này ở đâu ra vậy?
A Cửu hơi tức giận, nếu là mấy người hầu ở trong cung, nói không nàng đã nghĩ ra mấy cách trừng trị kỳ lạ rồi, nhưng không biết tại sao, nàng lại cứ không dám tùy tiện nổi bão với Đơn Phi, bĩu môi nói: -Muội nói rồi, là mẹ muội để lại cho muội.
Đơn Phi chỉ có thể thở dài, hỏi lại lần nữa: -Mẹ cô từ đâu mà có được vòng tay này? Hắn cũng có chút hiểu biết phong tục các nơi, nhìn ra phong cách chiếc vòng này cổ xưa, đã có tuổi rồi. Hắn thấy A Cửu như thế, tự nhiên là không tiện nắm lấy cánh tay nàng nhìn cho rõ ràng, nhưng nhìn thấy hoa văn của chiếc vòng, lại cảm thấy chiếc vòng mang đậm phong cách châu Phi, trong lòng hắn cũng không lấy làm lạ, bởi vì hắn biết đế quốc Đại Tần, Quý Sương luôn là then chốt giao lưu đông tây, khi đó La Mã và châu Phi đã có giao lưu sâu sắc rồi, mà Quý Sương kinh doanh thiên hạ nhiều năm, có vật phẩm châu Phi lưu truyền đến cũng không có gì lạ.
Hắn chỉ không hiểu vòng tay này sao lại được Long Thụ nước Thân Độc coi trọng?
Trong lòng A Cửu cũng thở dài, trả lời: -Vòng của mẹ muội là cha muội tặng cho.
Cha cô lấy vòng tay này ở đâu? Không phải là lấy từ trong tay gia gia cô chứ?
Đơn Phi cảm thấy nói chuyện với tiểu cô nương này hoàn toàn không cùng một tần số, may mà A Cửu nhìn ra Đơn Phi cũng có hứng thú với vòng ta này, giải thích: -Năm đó cha muội đi qua Thân Độc, thứ này hình như từ phía bắc Thân Độc truyền đến, có điều nghe ý của mấy hòa thượng kia, hình như thứ này ngược lại là đồ nhà họ, thực sự là đáng giận, thứ này đã ở nhà muội lâu thế rồi, thì chính là đồ của nhà muội.
Logic này của cô cũng không khác gì Tử hỏa Pháp vương.
Đơn Phi biết nước Thân Độc từ sau vương triều Khổng Tước thì trước sau bị không ít khách ngoại lai xâm lấn, mà Quý Sương Nguyệt Thị chính là một trong số đó. Bây giờ cương thổ nước Quý Sương thực sự cũng bao gồm cả phía bắc Thân Độc. Nghe A Cửu nói thế, Đơn Phi lập tức nghĩ đến vòng tay này là khi Quý Sương xâm lấn phía bắc Thân Độc, đã cướp từ chỗ Thân Độc.
Thấy Đơn Phi trầm mặc không nói, A Cửu biết anh hùng trong lòng không chỉ có võ công, đầu óc cũng không kém, sợ bị hắn coi thường, A Cửu biện bạch nói: -Thứ này không phải muội cướp, muội cũng không phải cố chấp giữ lại, nhưng đây là mẹ muội cho muội, sao muội lại dễ dàng đưa nó cho người khác chứ? Những hòa thượng đó muốn, muội sẽ không đưa, nếu huynh muốn, thì huynh cứ lấy đi.
Nàng lại nói được làm được, cởi vòng huyết kia đưa cho Đơn Phi nói: -Huynh thích cái vòng này thì cứ lấy đi.
Đơn Phi cũng không ngờ thiếu nữ này lại sảng khoái thế, lắc đầu nói: -Nếu là thứ mà mẹ cô để lại cho cô, ta lấy làm gì? Có điều thất phu vô tội, mang ngọc có tội, cô lẻ loi một mình thì phải cẩn thận người khác vì tài bảo mà gây bất lợi cho cô.
A Cửu nghe thấy Đơn Phi cuối cùng cũng nói lời quan tâm, thì vui mừng nói: -Muội mới không sợ, có điều nếu huynh đã nói thế, sau này muội nhất định sẽ nhớ lấy. Nàng thấy Đơn Phi không nhận vòng tay, trong lòng khó tránh thất vọng. Lúc này trước mắt nàng hiện lên lời dặn trước lúc lâm chung của mẫu thân, bảo nàng trao vòng tay này cho nam nhân mà nàng yêu nhất…
Hai người vừa đi vừa nói, thành quách đã biến mất nơi cuối chân trời. Đơn Phi thấy mặt trời đã ngả về tây, trầm ngâm nói: -Nếu chúng ta tranh thủ đi đường, thì vẫn có thể đi được một đoạn đường, có điều nhìn sắc trời không còn sớm nữa, phía trước có chỗ nghỉ chân không?
-Có nha. A Cửu khanh khách nói:
-Lộc Thành cũng coi như là một địa phương lớn ở Quý Sương, Bạch Sa Ngõa cũng thế, giữa hai địa phương này tự nhiên là có rất nhiều chỗ nghỉ ngơi. Huynh yên tâm, đi theo ta thì nhất định có thể đi con đường gần nhất tới Bạch Sa Ngõa.
Tuy nàng không biết võ công, nhưng đi đường cũng không chậm. Đi theo bên cạnh Đơn Phi, A Cửu vừa nói vừa cười chỉ này chỉ nọ, đợi khi hoàng hôn buông xuống, A Cửu có chút cười không nổi.
Đơn Phi nhìn xung quanh đếu là núi non vây quanh, thủy chung cũng không tìm được nơi dừng chân, nhịn không được hỏi: -Cô rất quen thuộc gần đây sao?
A Cửu cắn môi: -Đúng vậy, muội rất quen thuộc, muội nhớ qua khỏi ngọn núi này hẳn là có chỗ dừng chân.
Đơn Phi trầm mặc đi trước, đường núi vốn khúc khuỷu, đợi khi đến sơn mạch phía trước, xung quanh tối om khôn cùng, chỉ có vầng trăng cong cong treo trên đầu, lại khó mang lại quá nhiều ánh sách cho người lạc đường.
Quay đầu lại nhìn, thấy A Cửu cắn răng đi trước, nhưng bước chân đã khập khiễng, Đơn Phi biết nàng đang đau khổ giãy dụa, không đành lòng trách mắng, Đơn Phi hạ giọng nói: -Xem ra chúng ta lạc đường rồi, chỉ có thể nghỉ tạm một đêm trong rừng rồi nói.
A Cửu chớp mắt, suýt chút bật khóc: -Huynh không trách muội? Nàng trước nay chưa từng chịu khổ như thế, bây giờ lại còn kiên trì đi theo, thực sự là tự biết mình sai, không dám biện bạch.
Đơn Phi nhìn thần sắc đáng thương của thiếu nữ, mỉm cười nói: -Dù sao ta cũng không gấp, chỉ cần cô quen là được rồi.
-Sao muội lại không quen chứ! A Cửu hoan hô nhảy cẫng lên, sau đó ôm mắt cá chân nhíu mày lại.
Đơn Phi thấy thế thì sắp xếp cho nàng ngồi dưới gốc bồ đề, sau đó nhặt củi nhóm lửa, hắn nhanh chóng săn được một con thỏ, nghe tiếng nước tìm đến một con suối rửa sạch sẽ rồi xiên qua một cành cây nướng lên.
A Cửu vẫn ngồi dưới cây bên ánh lửa, gương mặt xinh đẹp bị hắt lửa đỏ bừng lên cực kỳ dễ thương. Đợi khi Đơn Phi chia cho một nửa con thỏ đã nướng xong, A Cửu lặng lẽ nhận lấy thỏ nướng, cúi đầu xuống, có chút nước mắt rơi xuống. Khi ngẩng đầu lên, nàng tràn ngập ấm áp nhìn Đơn Phi nói: -Huynh có biết khi muội vui sướng nhất là lúc nào không?
Đơn Phi lắc đầu, chỉ chú ý gần đây có rắn độc bò sát quấy nhiễu không, hắn biết trong khu rừng u tĩnh này nhìn thì ôn hòa, nhưng lại che giấu nhiều nguy hiểm khó nói.
A Cửu cũng không để ý, thở dài lẩm bẩm nói: -Thời gian mà muội vui vẻ nhất chính là bây giờ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất