Chương 691: A Cửu và Long Thụ
Đơn Phi nghe thiếu nữ kia lẩm bẩm nói, trong lòng cực kỳ khó hiểu, thầm nghĩ cô kỳ vọng gì? Ta có nghĩa vụ gì khiến cô kỳ vọng? Ban đầu hắn chỉ cho rằng thiếu nữ này có chút hứng thú đối với người Trung Nguyên, nhưng hiện giờ xem ra, nữ tử này có hứng thú với Đơn Phi hắn?
Tại sao?
Đơn Phi không hiểu nguyên do, thấy hai thanh niên trai tráng kia đứng lên ảo não bỏ đi, cũng không chú ý nhiều, xưa nay hắn theo đuổi có thể nói chuyện thì nói chuyện, nhưng nếu người khác động thủ, hắn cũng rất ít khi phí lời.
Thiếu nữ kia tràn đầy thần sắc hưng phấn, nhưng Đơn Phi lại không rảnh để ý đến điều này, thầm nghĩ trước mắt cũng phải tìm một người biết tiếng Trung Nguyên mới có thể tìm hiểu tăng nhân của miếu Thông Huyền đã đi đâu.
Nhìn thấy Đơn Phi đi ra phía ngoài quán trọ, thiếu nữ kia gọi: - Huynh đi đâu? Thấy Đơn Phi không để ý, thiếu nữ kia vốn định đuổi theo, sau đó đảo con ngươi, giảo hoạt lẩm bẩm: - Ta biết ngươi nhất định đi tìm Vạn Sự Thông, nếu đã như vậy, chi bằng ta ở đây đợi huynh còn tốt hơn.
Quả nhiên Đơn Phi đi tìm Vạn Sự Thông, nhưng sau khi đến chợ thì hắn phát hiện quầy hàng của Vạn Sự Thông tuy vẫn còn, nhưng người thì không thấy bóng dáng. Đợi một lúc lâu, phát hiện hình như Vạn Sự Thông bỏ hàng không bán, Đơn Phi thầm lấy làm lạ, đi một vòng trong chợ, vậy mà không tìm được một người nào biết nói tiếng Trung Nguyên nữa.
Trong lòng thầm thấy lạ, Đơn Phi nhíu mày suy ngẫm hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đi về quán trọ.
Thiếu nữ kia vẫn ở lại quán trọ, từ đầu đến cuối vẫn nhìn về phía cửa quán trọ, thời khắc Đơn Phi bước vào quán trọ, thiếu nữ lại chuyển ánh mắt đi.
Nàng ta đoán chắc trước mắt Đơn Phi tuyệt không tìm được người biết tiếng Trung Nguyên ở Lộc Thành để hỏi thăm, cũng cảm giác Đơn Phi muốn tìm hiểu sự tình, nhất định phải nói chuyện với nàng ta.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, thiếu nữ kia đợi một lúc lâu, vậy mà thấy Đơn Phi lại đi ra bên ngoài, thiếu nữ kia không nhẫn nhịn được nữa, biết sau khi hắn đi nữa thì có thể sẽ không bao giờ quay lại quán trọ, không kìm nổi bước nhanh đến chắn trước mặt Đơn Phi, nói:
- Này
Đơn Phi nhìn thiếu nữ kia, chỉ nhíu mày.
Thiếu nữ kia nhìn bộ dạng không hề có yêu cầu của Đơn Phi, biết nếu mình không mở miệng, e rằng sẽ rất khó nói gì với hắn được nữa, cuối cùng nói: - Lúc nãy ta đã hỏi ông chủ quán trọ giúp huynh rồi, ông ta nói tăng nhân của miếu Thông Huyền để lại lời nhắn cho huynh.
- Vậy sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Thiếu nữ kia nhận ra vẻ hoài nghi của Đơn Phi, vẫy tay gọi ông chủ quán trọ kia đến, lớn tiếng đối đáp vài câu, sau đó nói với Đơn Phi:
- Huynh cũng nghe thấy rồi, ông chủ quán trọ đã nói, lúc nãy đã nói với huynh rồi, các tăng nhân đó để lại lời nhắn, nhưng huynh nghe không hiểu.
Đơn Phi quan sát vẻ mặt của ông chủ quán trọ kia, cũng cảm thấy dường như không sai, gật đầu nói: - Cô vất vả rồi.
Thiếu cắn miệng môi dưới, nhẹ giọng lẩm bẩm: - Đến bây giờ huynh mới thôi, cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe.
- Lời nhắn của những tăng nhân đó là gì? Đơn Phi nói, thấy thiếu nữ kia nhìn mình chằm chằm, Đơn Phi lại bổ sung hai từ. - Xin hỏi lời nhắn của những tăng nhân đó là gì?
Thiếu nữ kia hài lòng cười, lập tức trả lời: - Bọn họ nói đến Bạch Sa Ngõa gặp Quý Sương Vương trước, mời ngươi sau đó đến nói chuyện liên quan đến Cửu Thiên Huyền Nữ. Lời nhắn chỉ có như vậy, tin hay không tùy huynh.
Đơn Phi nhìn thiếu nữ kia hồi lâu, cũng không đoán ra thật giả trong lời nàng ta nói, chậm rãi gật đầu, Đơn Phi xoay người đi ra ngoài, thiếu nữ kia lại chắn trước mặt hắn.
- Huynh cứ đi như vậy?
- Cô muốn như thế nào? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Thiếu nữ kia vừa tức vừa vội. - Huynh đi rồi, mấy tên hòa thượng xấu kia lại tìm ta thì sao? Còn cả hai tên ác hán đó, huynh đã đánh bọn họ, nếu bọn họ quay lại không tìm thấy huynh, trút giận lên người ta thì làm sao?
- Chuyện đó có liên quan gì đến ta? Đơn Phi cau mày nói: - Cô cũng không thể bảo ta giết bọn họ được?
Thiếu nữ kia ngẩn ra, nước mắt đột nhiên dâng lên hốc mắt, sau đó lại chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
- Cô khóc cái gì? Đơn Phi lại càng buồn bực.
Thiếu nữ kia không nghe Đơn Phi hỏi còn đỡ, vừa nghe Đơn Phi nói như vậy, nước mắt liền như chuỗi hạt châu bị đứt tuôn rơi không ngừng. Lau nước mắt, thiếu nữ kia nức nở nói: - Huynh hung dữ như vậy làm gì? Ta đâu có đắc tội với huynh?
Đơn Phi lại ngẩn người, mắt thấy mọi người đều nhìn qua, hắn cau mày nói: - Ta nói chuyện trước nay đều như vậy, không phải đối với cô như thế nào. Tiểu cô nương, đa tạ cô chuyển lời nhắn giúp ta, nhưng nếu cô đã biết lời nhắn, cũng biết ta sắp đi Bạch Sa Ngõa rồi, cô mau về nhà đi, có người nhà ở đó, người khác sẽ không làm gì cô đâu.
- Nhà ta là ở Bạch Sa Ngõa. Thiếu nữ kia nức nở nói: - Ta vẫn đang chờ huynh ta vẫn một mực chờ huynh, chính là chính là muốn hỏi huynh nếu đi Bạch Sa Ngõa, có thể đưa ta đi cùng hay không?
Vậy sao cô đến đây? Nếu cô đã có thể đến đây, sao lại không thể quay về?
Đơn Phi muốn chất vấn, nhưng thấy thiếu nữ kia khóc đến độ lê hoa đới vũ, lại thấy mọi người đều nhìn mình với vẻ tức giận, cuối cùng cũng ôn hòa nói: - Ta và cô đi với nhau rất bất tiện.
- Ta không thấy có gì bất tiện cả. Thiếu nữ kia khó hiểu nói.
- Nhưng ta cảm thấy rất bất tiện. Đơn Phi từ chối. - Nơi lớn như Lộc Thành này, chỉ cần cô chịu bỏ tiền ra, là có thể tìm được người hộ tống cô đi Bạch Sa Ngõa.
- Huynh nói như vậy, chính là không định đưa ta đi? Thiếu nữ kia đau lòng nói.
Đơn Phi lắc đầu, khi vừa mới xoay người, liền nghe thiếu nữ kia kêu lên: - Được thôi, huynh không đưa ta đi cùng, vậy chi bằng ta chết trước mặt huynh cho xong. Nàng ta còn chưa nói xong, đột nhiên nhấc chân lao đi, đâm về phía tường viện.
Mọi người một trận kinh hô.
Thiếu nữ kia trước giờ ở trong cung Quý Sương được mọi người vây quanh như quần tinh phủng nguyệt, lớn chừng này cũng hiếm khi thất bại, ít nhiều đã hình thành tính khí bốc đồng, khi nhìn thấy Đơn Phi nàng ta vốn ngập tràn vui vẻ, đâu ngờ rằng lại giống như đụng phải một tảng băng. Thấy Đơn Phi cố tình muốn đi, trong lòng thiếu nữ kia vừa bất mãn vừa tức giận, tính bướng bỉnh dâng lên, trong lòng phát cuồng, cũng chẳng màng đến sống chết của bản thân.
Đơn Phi thấy thiếu nữ kia sắp đâm vào tường viện vẫn chưa có ý định dừng bước, cuối cùng cũng giật mình, lập tức phi thân, hắn sớm đã đến phía sau thiếu nữ kia, một tay chụp lấy vai của nàng ta.
Thiếu nữ kia vốn cũng hoảng hốt, đến khi ổn định bước chân, nhìn thấy người cản nàng ta là Đơn Phi, rơi lệ nói: - Sao huynh không để ta chết? Huynh quan tâm đến ta, có đúng không?
Đơn Phi không biết tại sao thiếu nữ này lại nói như vậy với một nam tử mới gặp mặt lần đầu, thở dài nói: - Cô muốn tìm cái chết, cũng phải đợi sau khi ta đi rồi hãy nói.
Thiếu nữ kia vốn có ý mừng, nghe thấy vậy không khỏi sắc mặt tái nhợt.
Đơn Phi thấy thế khó nhẫn nhịn trong lòng, cuối cùng nói: - Ta có thể đưa cô đi Bạch Sa Ngõa.
- Thật chứ? Thiếu nữ kia vốn là bộ dạng thương tâm muốn chết, vừa nghe Đơn Phi nói như vậy, lập tức mặt hiện lên ý mừng.
- Nhưng ta muốn hỏi cô một chuyện, ta hy vọng cô có thể trả lời thật cho ta biết.
Đơn Phi trầm ngâm nói.
- Huynh nói, Huynh nói. Thiếu nữ kia liền nói luôn. - Đừng nói là một, cho dù là mười chuyện một trăm chuyện, chỉ cần huynh hỏi, ta nhất định sẽ nói.
Đơn Phi chăm chú nhìn đôi mắt của thiếu nữ kia, nói: - Tại sao cô nhất định phải đi theo ta? Hắn đã nhìn ra thiếu nữ này đến quán trọ không phải là vô ý, mà là có tâm. Hắn không cho rằng thiếu nữ này đối với hắn là vừa gặp đã thương, vậy thì thực sự là quá ly kỳ, nhưng hắn thấy thiếu nữ lại bởi vậy mà tìm cái chết, cho rằng trong chuyện này tất có nguyên nhân.
Thiếu nữ kia hơi ngẩn người, lời nói chuyển lòng vòng trong lòng, lắp bắp nói: - Nếu ta nói ta nằm mơ có được chỉ thị của Cửu Thiên Huyền Nữ, và có nhân duyên kiếp này với huynh, nhất định là huynh không tin?
Đơn Phi suýt nữa bật cười sặc sụa, không nhịn được liền nói: - Cô nói đi?
Thiếu nữ kia trong lòng than khổ, cười lớn nói: - Đừng nói là huynh, ta cũng có chút không tin. Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, thiếu nữ kia thay đổi lí do thoái thác nói: - Chuyện đến bây giờ, ta cũng không sợ nói cho huynh biết. Nhà ta ở Bạch Sa Ngõa vốn có chút quyền thế, nhưng có cao tăng từng xem bói cho ta, nói số mạng của ta nhất định có một kiếp nạn sinh tử, năm nay cần phải mời tăng nhân của miếu Thông Huyền giúp hóa giải, nhưng chuyện này, ta không thể dựa vào lực lượng trong nhà, nếu không thì không những ta sẽ có chuyện, cho dù là trong nhà cũng sẽ có một tai họa lớn.
Thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói, thiếu nữ kia tiếp tục nói: - Vì thế sau khi khai xuân, ta liền một mình đi đến miếu Thông Huyền cầu thánh tăng hóa giải, ngay cả người hầu cũng không mang theo một người. Kết quả sau khi đến Lộc Thành, ta đã nhìn thấy huynh và các thánh tăng đó đi cùng nhau.
Đơn Phi lặng im không nói.
Thiếu nữ kia thì càng nói càng trơn tru, nói tiếp: - Ta đến quán trọ này vốn là muốn tìm thánh tăng giúp đỡ, không biết họ đã chẳng biết đi hướng nào, chỉ có huynh ở đây. Ta đã tìm ông chủ quán trọ hỏi, biết những thánh tăng đó đã đi Bạch Sa Ngõa, tất nhiên cũng muốn đi theo. Ta đã nói với huynh, những thánh tăng đó không tiếp xúc với người ngoài, ta không có sự giúp đỡ của gia đình, cảm thấy rất khó xin thánh tăng gặp mặt, cho nên mới tìm đến huynh, cao tăng xem bói cho nói ta không thể nhờ lực lượng của gia đình, nhưng không nói là ta không thể xin người ngoài giúp đỡ, có đúng không?
Đơn Phi trầm mặc.
Thiếu nữ kia lo lắng nói: - Lúc nãy huynh nói không đưa ta đi cùng, ta nghĩ dù sao cũng phải chết cho nên Nàng ta nức nở nói xong, lén nhìn sắc mặt của Đơn Phi, dè dặt nói: - Ta đã nói thật với huynh rồi, ngươi cũng nên tin rồi chứ?
Lần này Đơn Phi cũng nửa tin nửa ngờ, sau một lúc lâu cũng nói:
- Bởi vậy cô muốn bảo ta đưa cô đi Bạch Sa Ngõa, giúp cô gặp được những thánh tăng đó?
- Đúng vậy a, chính là như vậy. Thiếu nữ kia gật đầu nói.
Đơn Phi trầm ngâm thật lâu, lúc này mới nói: - Nhưng sau khi gặp được những thánh tăng đó, cô có thể được cứu hay không, ta không thể đảm bảo.
- Chuyện đó là tất nhiên. Thiếu nữ kia nghe Đơn Phi nói như vậy, biết hắn có ý nhận lời, mắt rưng rưng cười nói : - Chỉ cần huynh chịu giúp là ta đã rất cảm tạ rồi, làm sao lại bắt huynh đảm bảo gì nữa. Huynh yên tâm, chỉ cần huynh giúp đỡ, ta nhất định sẽ báo đáp huynh.
Đơn Phi suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn sắc trời. - Ta định lập tức khởi hành, nói không chừng có thể đuổi kịp những thánh tăng đó.
- Ý kiến hay. Thiếu nữ kia đồng ý nói: - Ta rất thông thuộc đường đi khu vực này, huynh đưa ta đi cùng, chẳng những bớt được việc hỏi đường, việc nói chuyện với người Quý Sương cũng rất thuận tiện nữa.
Lau nước mắt nơi khóe mắt, thiếu nữ kia vui sướng giơ tay ra, nói : - Bây giờ gạt bỏ hiềm khích trước, chúng ta hai bên cùng có lợi. Huynh gọi muội là A Cửu là được, huynh tên là gì?
Nhìn ra vẻ nghi hoặc của Đơn Phi, thiếu nữ kia giải thích nói: - Trong nhà muội có chín huynh muội, muội là người nhỏ nhất, muội có tên Quý Sương, nhưng chắc hẳn huynh gọi không quen, cái tên A Cửu này đơn giản dễ nhớ. Thấy Đơn Phi gật gật đầu, thiếu nữ kia bổ sung một câu: - Cha mẹ muội, các ca ca muội đều gọi muội như vậy.
Đơn Phi "ừ" một tiếng rồi nói tên của mình.
Hai người ra khỏi thành, Đơn Phi trầm ngâm nói: - Nếu chúng ta đã là quan hệ hai bên cùng có lợi, ta rất muốn hỏi cô một câu?
- Huynh nói. A Cửu thoải mái nói.
Đơn Phi hỏi: - Mấy hòa thượng có vẻ muốn cướp đồ của cô có lai lịch thế nào?
A Cửu lắc đầu. - Muội không biết. Hòa thượng cầm đầu đó nói tên là Nguyệt Xưng, là đệ tử của Long Thụ gì đó ở Thân Độc
Nàng ta chưa kịp nói xong, thấy Đơn Phi đột nhiên dừng lại, kinh ngạc hỏi ngược lại: - Cô nói bọn họ là đệ tử của Long Thụ?