Chương 693: Kỳ duyên trong mộng
Đơn Phi không ngờ Tôn Chung lại đưa hắn đến Quý Sương, càng khó đoán được sao thiếu nữ trước mắt lại có tinh thần lấy khổ mua vui như thế, ngồi đối diện với thiếu nữ, Đơn Phi cũng không đáp lời.
-Này, huynh thật sự rất vô lễ và không có đạo lý đó, huynh có biết không? A Cửu cho rằng Đơn Phi sẽ hỏi tại sao, nào ngờ hắn căn bản không hiểu tâm ý nàng, thậm chí ngay cả liếc nhìn nàng thêm một chút cũng không muốn, thì không khỏi tức giận.
Đơn Phi cuối cùng cũng nhìn sang A Cửu, lạnh nhạt nói: -Vậy cô nể mặt ta đã chuẩn bị thức ăn cho cô mà tha thứ cho ta đi.
A Cửu cười thẹn thùng, lại hơi xấu hổ, có điều nàng lập tức tạ lỗi nói:
-Được rồi, huynh rất vất vả. Vô lễ, không có đạo lý đều là muội. Nếu không phải muội dẫn sai đường, chúng ta cũng sẽ không ngủ lại một đêm ở nơi hoang sơn dã lĩnh thế này. Giơ con thỏ đã nướng chín trong tay lên, A Cửu bổ sung nói: -Đa tạ huynh.
Đơn Phi thấy thiếu nữ tuy có chút như được nuông chiều từ bé, có điều tính tình cũng không tệ, đáp lại một câu: -Không cần khách sáo.
Hai người nhìn nhau cười, lại quên hết ân oán trước kia.
A Cửu ngồi dưới cây bồ đề duỗi hai chân thon ra, thích ý thở phào một hơi: -Huynh biết không? Muội rất thích ngồi như vậy.
Đơn Phi chỉ mỉm cười, cũng không muốn tìm hiểu tâm tình của cô gái nhỏ này.
A Cửu cũng tìm chuyện để nói: -Nhưng bọn họ luôn không cho phép, nói thế này không hợp quy củ, thế kia không hợp quy củ, cả ngày sống vì quy củ, nhìn mà phát mệt.
Đơn Phi nghe thế lại thầm gật đầu, thầm nghĩ mình xưa nay tự do tự tại không bị trói buộc, thực ra cũng là vì chán ghét quá nhiều quy củ của thế gian này.
Mỉm cười hì hì, A Cửu đắc ý nói: -Cứ thế trải qua một đêm nơi hoang dã là chuyện mà muội mong muốn rất lâu rồi. Đáng tiếc là không có ai tốt như huynh vậy, luôn chiều theo ý muội.
Nếu ta sớm biết cô là kẻ mù đường, nói không chừng sẽ đá cô một phát bay tới Bạch Ngõa Sa rồi, trong lòng Đơn Phi thầm lẩm bẩm, nhưng hắn cuối cùng cũng không chấp nhặt với tiểu cô nương, ngáp một cái nói: -Cô không buồn ngủ à?
Ngáp vốn là bệnh lây nhiễm, hắn thấy dáng vẻ A Cửu khi nãy mệt không chịu nổi, cho rằng nàng sẽ nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, không ngờ tiểu cô nương này lại tinh thần tràn trề như thế: -Muội cũng không buồn ngủ nha, huynh là một đại nam nhân, sao lại dễ ngủ như thế?
Đơn Phi nhắm nghiền hai mắt.
A Cửu tán thưởng nói: -Muội thích tính cách không giống bình thường này của huynh, loại nam nhân không có chủ kiến muội mới không thích.
Đơn Phi suýt chút là phun cơm.
A Cửu biết Đơn Phi sẽ không nhanh chóng vào giấc như thế, tiếp tục nói: -Huynh biết không? Mẫu thân muội qua đời từ sớm. Từ sau khi mẫu thân qua đời, người nhà muội tuy đông nhưng muội luôn cảm thấy không vui, không ai kể chuyện cho muội nghe nữa. Rất nhiều người đều nói với muội “Đáp Na à, con lớn rồi thì đừng có suy nghĩ kỳ lạ giống như trẻ con nữa”. Tên Quý Sương của muội là Đáp Na, huynh đừng có nói với người khác nha. Đúng rồi, huynh nói cho muội biết, tại sao lớn rồi thì không thể có suy nghĩ kỳ lạ chứ?
Thấy Đơn Phi không nói, A Cửu đột nhiên đứng lên vọt tới bên Đơn Phi, lớn tiếng nói:
-Muội biết huynh không có ngủ, huynh nói chuyện với muội một lát được không?
Đơn Phi bất đắc dĩ mở mắt ra: -Trong nhà cô nhiều người nghe cô nói thế, lẽ nào cô nói còn chưa đủ sao?
-Làm sao mà giống chứ? A Cửu phản bác: -Bọn họ đều là kẻ không có đầu óc, nói chuyện với bọn họ thật sự không thú vị gì, huynh hẳn là có đầu óc, có phải không?
Đơn Phi sờ đầu nói: -Hình như là có.
A Cửu bật cười, dứt khoát ngồi xếp bằng trước mặt Đơn Phi, lẩm bẩm nói: -Huynh cách xa muội như thế làm gì? Lẽ nào sợ muội ăn thịt huynh?
Đơn Phi thở dài: -Được, ta nói mấy câu với cô, sau đó cô lập tức đi ngủ.
-Được nha, chúng ta nói chuyện một lát rồi ngủ. A Cửu vui mừng vỗ tay nói. Tuy rằng cảm thấy nói chuyện hơi có lỗi, nhưng mặt cũng không hề đỏ lên: -Huynh nói coi tại sao trưởng thành rồi…
Đơn Phi ngắt ngang nói: -Là bọn họ có vấn đề, lớn rồi thì càng phải có suy nghĩ kỳ lạ mới đúng. Ta biết rất nhiều người càng lớn tuổi thì ngược lại càng không có dũng khí đánh vỡ lệ thường, suy xét quá nhiều vấn đề. Cô sao…cô là một đứa trẻ có dũng khí.
-Tuổi huynh rất lớn sao? A Cửu nghe Đơn Phi khen ngợi thì vui sướng, nhưng không thích hắn coi mình như một đứa trẻ, mếu máo nói: -Huynh cùng lắm là lớn hơn muội …
Nàng thấy Đơn Phi tóc tai rối bời, râu ria lởm chởm lôi thôi, nghiêm túc nói: -Thật ra huynh còn rất trẻ, chỉ cần chỉnh trang lại đầu tóc và râu ria, tuyệt đối sẽ không lớn hơn muội mấy tuổi đâu. Sau khi đến Bạch Sa Ngõa, muội bảo nô bộc trong nhà chỉnh trang giúp huynh.
Thấy Đơn phi không có ý cảm tạ, A Cửu cũng không thèm để ý, lại nói: -Huynh quả nhiên có đầu óc, muội chỉ không phục, thầm nghĩ tại sao trưởng thành rồi thì không thể nghĩ nhiều? Sống một cách nghiêm túc như bọn họ, cho dù là cuộc sống xa hoa, phú quý cả đời thì có khác gì cái xác không hồn chứ?
Đơn Phi khẽ gật đầu.
A Cửu gặp Đơn Phi đồng ý, lại vui vẻ nói: -Huynh biết không, tổ tiên mẫu thân muội vốn là người Trung Nguyên. Ngừng một lát, A Cửu bổ sung: -Tiền thân của nước Quý Sương là Nguyệt Thị, khi đó Nguyệt Thị rất gần Trung Nguyên phải không?
Đơn Phi biết không thể giải thích khái niệm không gian với kẻ mù đường thế này, nên nói một cách hàm hồ: -Có thể nói thế.
-Có điều muội lại nói tiếng Trung Nguyên lưu loát như thế, cũng không chỉ vì tổ tiên là người Trung Nguyên, A Cửu nhìn Đơn Phi chằm chằm nói: -Muội cố gắng học tiếng Trung Nguyên, là vì muội từng nằm mơ, muội nói với người thân về giấc mơ này, ngoài trừ mẹ và đại ca ra thì người khác đều cười nhạo muội, nhưng muội không để ý bọn họ cười nhạo, ngược lại càng kiên định suy nghĩ học tiếng Trung Nguyên của muội.
Đơn Phi hơi lấy làm lạ: -Giấc mơ gì khiến cô đi học tiếng Trung Nguyên?
A Cửu cúi đầu xuống, cắn môi nói: -Huynh không thể chê cười muội.
-Vậy thì cô đừng nói. Đơn Phi nói.
-Không được, muội nhất định phải nói: A Cửu vội nói: -Thật ra cũng không phải giấc mơ lớn gì, chỉ là muội vô cùng thích văn hóa Trung Nguyên, biết rất nhiều anh hùng Trung Nguyên, muội thậm chí đều biết những người như Hoắc Khứ Bệnh, Ban Siêu.
Đơn Phi hơi bất ngờ.
A Cửu khẽ cắn môi đỏ nói: -Muội cảm thấy Trung Nguyên rất thần bí, chẳng biết tại sao, muội dần cảm thấy mình chính là người Trung Nguyên, sau đó ở trong mộng…trong rất nhiều giấc mộng, muội mơ thấy mình gả cho anh hùng cái thế của Trung Nguyên.
-Cô gả cho Ban Siêu hay là Hoắc Khứ Bệnh? Đơn Phi hỏi.
-Không phải bọn họ, là một người khác. A Cửu nhìn Đơn Phi một cách kỳ lạ, như do dự, như chờ mong, nhưng cuối cùng cũng chuyển đề tài: -Muội nói giấc mơ của mình cho người thân, bọn họ lại nói trong cái đầu nhỏ của muội không nên có suy nghĩ kỳ quái như thế, bọn họ nói muội tuyệt đối không phải người Trung Nguyên, cũng tuyệt đối sẽ không gả cho người Trung Nguyên, muội là Quý Sương… Nàng ngập ngừng, chậm rãi nói: -Bọn họ nói muội là người Quý Sương thì phải thành thân với quý tộc Quý Sương mới đúng, nhưng đây là đạo lý gì chứ? Bọn họ quên mất tổ tiên mình rất thân với người Trung Nguyên sao? Muội nghe nói năm đó Nguyệt Thị ở gần vương tộc Ô Tôn gì đó, đều thông hôn với người Trung Nguyên, tại sao ta không thể gả cho người Trung Nguyên?
Đơn Phi nghe xong thì hơi buồn cười, trong lòng nghĩ nếu ta là người nhà của cô, nghe cô nói thế, nói không chừng cũng sẽ khuyên cô không nên suy nghĩ bậy bạ. Có điều thấy A Cửu mang thần sắc khát khao như thế, hắn cuối cùng cũng không phá tan giấc mơ ngây thơ của tiểu cô nương, an ủi nói: -Rất nhiều chuyện đều phải coi cơ duyên.
-Huynh cũng tin cơ duyên? A Cửu hưng phấn nói: -Huynh biết không, đại ca của muội cũng tin Phật, nói cái gì mà tất cả vốn tùy duyên, chỉ có huynh ấy…mẹ, còn có huynh mới không cười nhạo muội.
-Được rồi. Đơn Phi quyết định chấm dứt đề tài này, lại ngáp một cái nói: -Muộn rồi, nói chuyện xong rồi, cô phải nghỉ ngơi thôi.
Trong mắt A Cửu lấp lóe ánh sáng, chấp nhất nhìn Đơn Phi nói: -Huynh biết không, muội từng nằm mơ nhiều lần giấc mơ giống thế, trong mộng nhìn thấy cùng một người, lẽ nào huynh không cảm thấy kỳ lạ sao?
Đơn Phi lại cảm thấy hơi lấy làm lạ chuyện này. Thầm nghĩ nằm mơ cũng chẳng có gì lạ, viết thành kịch truyền hình nhiều tập cũng rất có thể, nhưng nếu một người liên tục nằm mơ thấy cùng một người thì có chút bất thường.
-Rất nhiều lần, muội chỉ nhìn thấy bóng lưng, mặt bên của hắn, nhưng gần đây, bởi vì…bởi vì có thần gợi ý, muội cuối cùng đã nhìn thấy chính diện của hắn. A Cửu nhìn Đơn Phi chằm chằm: -Khi muội nhìn thấy chính diện hắn, thì biết nam nhân mà đời này muội phải gả chính là hắn.
Đơn Phi lại dở khóc dở cười.
-Huynh nhất định cảm thấy muội sẽ không tìm thấy hắn? A Cửu cực kỳ chân thành nói.
Đơn Phi nghe A Cửu hỏi thế, thì lập tức hiểu ẩn ý của nàng, kinh ngạc nói: -Chẳng lẽ cô tìm thấy hắn rồi?
-Phải.
Trong lòng A Cửu kích động, hơi dựa sát thân hình yêu kiều về phía Đơn Phi nói: -Muội tìm được hắn rồi, muội nằm mơ thấy hắn cũng giống như huynh đứng trước mặt muội, hắn sẽ ôm lấy muội …
Sắc mặt Đơn Phi chợt biến, đột nhiên bắt lấy cánh tay A Cửu.
Khuôn mặt A Cửu ửng đỏ, lúc này trái tim đập loạn nhịp, không ngờ Đơn Phi lại hành động như thế, nhưng nàng thực sự có cảm giác rất quen thuộc với Đơn Phi, bằng không sao lại chủ động đến gần hắn, thậm chí còn bôn ba vất cả cùng hắn như thế chứ? Khi Đơn Phi nắm lấy cánh tay nàng, nàng chỉ cảm thấy trong đầu oành một tiếng, có một cảnh trong mơ chợt biến thành hiện thực, tuy là tim đập càng mạnh, nhưng nàng vẫn bất giác hơi ngẩng mặt lên, môi đỏ hơi hé, chỉ đợi Đơn Phi hôn…
Đơn Phi đã ôm A Cửu vào lòng, nhưng đồng thời cũng đứng bật dậy khi ôm A Cửu, khi đó hắn căn bản không lưu ý sự động lòng của A Cửu, lại vươn tay trái ra…
Có một con rắn độc bắn nhanh đến như một mũi tên!
Rắn độc vô thanh vô tức luồn đến trước, Đơn Phi bị câu chuyện của A Cửu thu hút, nhưng chung quy cũng không thả lỏng cảnh giác. Khi hắn cảm thấy khác thường thì đã phát hiện có rắn độc tập kích A Cửu, nên mới kéo lấy A Cửu, nhanh chóng túm lấy chỗ bảy tấc của rắn độc.
Rắn độc chừng ba thước, vặn vẹo không ngừng trên tay Đơn Phi, nhưng sao có thể trốn khỏi tay Đơn Phi?
A Cửu lúc này mới cảm thấy khác thường, khi nhìn thấy rắn độc trong tay Đơn Phi, thì không khỏi kinh hô, ôm chặt lấy Đơn Phi kêu lên: -Rắn! Nàng cũng giống như nữ nhân bình thường, sợ nhất mấy loài bò sát như rắn độc, vừa thấy tình hình này cuối cùng cũng ý thức được khi nãy hung hiểm thế nào, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi trắng bệch.
Đơn Phi cũng đứng yên không động, chỉ nhìn bóng đêm nơi xa.
Có tiếng tiêu thổi lên, lại không có u oán như Ngọc Môn dương liễu, nhưng lại giống như tiếng gọi của Vô Thường. Theo tiếng tiêu quỷ dị vang lên, chỗ tối xa xa trong rừng có tiếng sàn sạt vang lên.
Có rất nhiều rắn độc khiến người ta sởn tóc gáy đang trườn tới phía này, một người đặt sáo bên môi đi giữa đàn rắn, như quỷ mị trong đêm bay về phía Đơn Phi.