Chương 696: Phiến Mục Thiên
Nếu cuộc đời chỉ như một giấc mơ, vậy sau khi tỉnh lại sẽ như thế nào?
Khi A Cửu mở to mắt ra, thì đang nghĩ đến một vấn đề. Khi nàng rơi vào hôn mê, thì lần đầu tiên cảm thấy cứ thế mà đến gần cái chết, điều kỳ lạ chính là khi đó trong lòng nàng không hề sợ hãi.
Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là đến chết cũng không tìm được thứ mà mình yêu thích nhất.
Khi mở mắt ra, A Cửu lại hơi bối rối, nàng cảm thấy thân hình hơi xóc nảy, nhìn theo tia sáng chiếu xuyên vào thì thấy mặt trời đang treo cao.
Cảnh xuân tươi đẹp, có hương hoa ập đến, một con bướm ngũ sắc bay tới bay lui, khi bay đến chóp mũi của nàng lại đập cánh bay về phía xa.
A Cửu nhìn cánh bướm đi xa, khi ngồi dậy thì phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe bò, nơi ánh sáng chiếu vào chính là cửa sổ xe.
Trong xe hơi cũ nát, A Cửu lại không để ý, điều nàng để ý là mình đang ở đâu, Đơn Phi ở đâu rồi. Thò đầu ra khỏi cửa trước thùng xe, A Cửu nói với người đánh xe: -Này…ngươi muốn đưa ta đi đâu, ngươi…
Nàng thấy người đánh xe không hề để ý tới, đang định truy vấn, chợt ngẩn cả người. Nàng rất quen thuộc bóng lưng này, khi đó trên chạc cây, nàng nhìn thấy bóng lưng mạnh mẽ, khiến người ta an tâm này đang đứng trước mặt người áo bào trắng xấu xa.
-Đơn Phi, sao lại là huynh? A Cửu không hề do dự nói.
Đơn Phi quay đầu lại hỏi: -Sao không thể là ta?
Dù A Cửu cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại nở nụ cười ngọt ngào nhất: -Muội không chết? Huynh đã cứu muội? Muội biết mà, huynh nhất định có thể cứu sống muội. Huynh làm sao cứu sống muội vậy? Người xấu đó không phải nói là chỉ có y mới có thuốc giải sao? Lẽ nào y gạt huynh?
Nàng liên tục bắn ra nhiều câu hỏi, Đơn Phi lại không đáp câu nào.
A Cửu cũng không để ý đáp án chính xác, chỉ cần nàng sống, chỉ cần nàng ở cùng với Đơn Phi, thì đã là chuyện khiến người ta hài lòng rồi, Đơn Phi không nói, chắc là do quá mệt rồi.
Nhưng mình có còn muốn nói với hắn chuyện nam nhân trong mộng không?
Khi nàng cảm thấy sắp chết, thì đã từ bỏ ý định nói với Đơn Phi, bởi vì khi đó nàng chỉ nghĩ nếu đã chết rồi thì để cho hắn không bị vướng bận không phải càng tốt sao? Nhưng một khi sống được, ý nghĩ muốn nói chân tướng cho Đơn Phi lại mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Ngơ ngác nhìn bóng lưng Đơn Phi, A Cửu hơi do dự, nàng hơi tùy hứng, làm việc trước nay đều tùy theo ý mình, chỉ có duy nhất lần này là nhìn trước ngó sau.
Để sau rồi nói vậy, có lẽ thời cơ chưa chín muồi. Lúc trước khi hắn nghe mình nói chuyện trong mộng, nhìn mình giống như là người bệnh vậy, nếu mạo muội nói mình và hắn có nhân duyên do Cửu Thiên Huyền Nữ se, thì hắn chưa chắc sẽ chấp nhận.
Cuối cùng A Cửu đã quyết định, thoải mái duỗi đôi chân thon ra, nhìn thấy vết thương trên chân đã băng bó ổn thỏa, A Cửu hơi đỏ mặt, chỉ cảm thấy nếu cuộc đời này tiếp tục đi giống như con đường này, thì hà tất phải để ý nhiều chuyện như thế?
Có điều nàng rất khó mà yên tĩnh được, cuối cùng vẫn nói: -Chúng ta phải đi đâu vậy? Nàng không để ý cùng Đơn Phi đi đâu, chỉ muốn nói chuyện với Đơn Phi thôi.
-Không phải chúng ta phải đi Bạch Sa Ngõa sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
-Đúng vậy, muội lại quên mất việc này rồi. A Cửu thẹn thùng nói: -Huynh biết đường sao? Có cần muội dẫn đường không?
Đơn Phi thở dài nói: -Ta ra khỏi ngọn núi kia rồi mới biết con đường mà chúng ta đi cách quan đạo rất xa. Bây giờ chúng ta chỉ cần đi xuôi theo quan đạo là có thể đến Bạch Sa Ngõa rồi. Con đường này…người mù cũng có thể tìm được.
A Cửu lén lút lè lưỡi, thầm nghĩ “huynh ấy có đoán ra mình vì muốn ở cạnh huynh ấy lâu một chút nên mới đi lệch đường không? Nhưng sao mình biết sẽ lạc đường chứ?”
Vội chuyển đề tài, A Cửu hỏi:
-Sao huynh tìm được chiếc xe bò này vậy? Cướp được sao?
Đơn Phi lại câm nín: -Mua đó.
A Cửu thấy Đơn Phi không hề quay đầu lại, trong mắt càng thêm dịu dàng: -Huynh đối với muội thật tốt. Huynh cứu muội, lại sợ muội cực khổ, đặc biệt bỏ tiền mua một chiếc xe ngựa, muội thật sự…thật sự không biết đáp tạ huynh thế nào mới tốt. Bằng không…bằng không… A Cửu cắn môi, hai má đỏ bừng.
-Cô không cần khách sáo. Đơn Phi lạnh lùng nói: -Ta vội đến Bạch Sa Ngõa, tiền mua xe là tiền đổi trâm cài trên đầu của cô đó.
A Cửu sờ sờ mái tóc, bất giác nói: -Trâm cài còn đây. Có điều nàng nhanh chóng phát hiện cảm giác sờ trâm cài không đúng, gỡ xuống xem, mới phát hiện trâm cài đã biến thành trâm làm từ nhánh bồ đề rồi.
Cẩn thận đánh giá trâm cài trong tay, A Cửu lại hỏi: -Huynh làm sao? Không ngờ huynh khéo tay thế? Là huynh chải tóc cho muội phải không?
Nàng mặc cho mái tóc đen như thác đổ xuống cần cổ trắng nõn, rơi trên bờ vai, tiếp tục nói: -Tóc muội lại loạn rồi.
Thấy Đơn Phi không định chải tóc cho nàng, A Cửu cười khanh khách nói:
-Thật ra trong lòng muội có đậu vàng, huynh không tìm thấy sao?
Trong lúc nàng nói thì gương mặt ửng đỏ, liếc trộm bộ ngực phát triển đầy đủ của mình, khóe miệng nở nụ cười giảo hoạt.
Đơn Phi lặng lẽ đánh xe.
A Cửu đưa tay sờ trong lòng, phát hiện đậu vàng còn đó, ít nhiều hơi thất vọng. Người khác vui vì không hao tài, nàng lại cảm thấy đậu vàng còn trong lòng thì rất không vui.
-Bất kể nói thế nào, muội vẫn muốn cảm ơn huynh, huynh cứu muội một mạng…không chỉ đậu vàng này là của huynh, dù là muội…
Đơn Phi ngắt lời nói: -Ta cứu cô nhưng cũng dùng trâm vàng của cô mua xe bò, để tiện cho ta làm việc, chúng ta không nợ nhau cái gì cả.
-Huynh tính toán rõ ràng như vậy làm gì? A Cửu bất mãn nói.
Đơn Phi im lặng một lúc, chợt nói: -A Cửu ta có thể hỏi cô một vấn đề không?
-Huynh nói! A Cửu vui mừng.
Đơn Phi chậm rãi nói:
-Cô là nữ tử thông minh.
Gương mặt A Cửu sáng bừng nói: -Huynh mới phát hiện sao?
-Nữ tử thông minh như cô vậy, không biết có thể nói cho ta biết… Đơn Phi hơi suy nghĩ nhìn ra xa nói: -Nếu một nam nhân kiên quyết tính toán rõ ràng với một nữ nhân, thì có nghĩa là gì hay không?
Hai má rạng rỡ như áng mây của A Cửu chợt tái nhợt, hồi lâu mới nói: -Muội không biết.
-Cô suy nghĩ cho kỹ, hẳn là có thể nghĩ ra.
Đơn Phi kiên trì nói.
A Cửu hơi xấu hổ, đá chân nói: -Muội không biết, muội cũng không muốn biết. Muội buồn ngủ rồi, muốn ngủ, huynh đừng phiền muội. Nàng nhanh chóng rụt đầu vào, trốn trong thùng xe ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên nói: -Giày của muội đâu? Là huynh cởi giày giúp muội, có phải không?
Gió xuân đầy đường, bồ đề đâm chồi.
Xe bò xóc nảy đi men theo con đường hoa nở đầy như một tấm lụa, phía trước lại thấy xe ngựa như nước, dòng người đông đúc đang tiến về thành trì đứng sừng sững như một ngọn núi kia.
Hương hoa càng đậm, ý xuân mê người.
Thành trì đúng như Đường Huyền Trang đời sau nói, được bao phủ trong một biển hoa.
Đơn Phi vội đánh xe vào trong Bạch Sa Ngõa, nhìn thấy người ở đây tuy màu da khác nhau, nhưng trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười hạnh phúc hài lòng, trong lòng nghĩ Trung Nguyên không biết khi nào mới có được ngày thái bình thế này?
Trên đường đi, thương thế A Cửu đã tốt lên, tính cách nàng không phải chịu ngồi yên lặng trong thùng xe, đa số thời gian là ngồi sánh vai đánh xe với Đơn Phi, thỉnh thoảng giải thích cảnh sắc phong tục Bạch Sa Ngõa cho Đơn Phi nghe.
Trên đường đi, nàng đã hái hoa tươi bện thành hai cái mũ rơm, đội lên đầu Đơn Phi, mình cũng đội một cái, hoa tươi tuy đẹp, nhưng lại khó bì kịp dung nhan xinh đẹp của nàng.
Sau khi vào thành, A Cửu thấy Đơn Phi nhìn sang, hơi căng thẳng nói: -Huynh nhìn muội làm gì? Muội rất ngốc, không nghĩ ra vấn đề của huynh, huynh đừng hỏi muội.
-Làm sao tìm thánh tăng? Đơn Phi hỏi.
A Cửu lúc này mới nhớ Đơn Phi đến Bạch Sa Ngõa còn có mục đích, đôi mắt đảo quanh, A Cửu nghiêm túc nói: -Sau khi thánh tăng tới Bạch Sa Ngõa, đa phần sẽ đi gặp Quý Sương Vương.
Đơn Phi còn nhớ A Cửu nói tăng nhân của miếu Thông Huyền có quan hệ rất lớn với Quý Sương Vương, chậm rãi gật đầu.
-Chúng ta đánh xe bò đến vương cung Quý Sương chắc chắn là không được rồi. A Cửu lại nói.
Cô không phải đang nói nhảm sao?
Đơn Phi vẫn nhẫn nại, trầm ngâm nói: -Ta cần xác định trước xem những tăng nhân miếu Thông Huyền đó có đến Bạch Sa Ngõa hay không, rồi mới đến vương cung Quý Sương.
A Cửu hiểu dụng ý của Đơn Phi, chủ động nói: -Huynh không rành ngôn ngữ, chắc chắn là không hỏi rõ được, ta giúp huynh hỏi xem.
Đơn Phi đang có ý đó, gật đầu nói: -Đa tạ.
A Cửu nhảy khỏi xe bò, tùy tiện kéo hai người qua đường sang hỏi mấy câu. Đơn Phi nghe không hiểu A Cửu nói gì với người đi đường, nhưng thấy người đi đường liên tục gật đầu. A Cửu quay đầu lại nói: -Không sai, những thánh tăng kia tuy hành sự kín đáo, có điều chuyện bọn họ đến Bạch Sa Ngõa vẫn tạo ra oanh động rất lớn, hiện tại người qua đường đều biết cả.
Đảo mắt, A Cửu nói: -Có điều tuy đã xác định việc này, làm sao vào cung mới phiền phức. Thân thủ huynh tốt nhưng không thể đột nhập vào cung đi?
Đơn Phi chỉ có thể gật đầu.
A Cửu cười khanh khách nói: -May mà huynh còn có muội hỗ trợ. Huynh đừng quên, nhà muội là đại hộ ở Bạch Sa Ngõa, nhà muội cũng có chút quan hệ với Quý Sương Vương.
-Có phải cô có thể dựa vào người nhà để gặp thánh tăng không? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Tim A Cửu hơi đập loạn, lấp liếm nói: -Muội giúp huynh trước, đợi sau khi huynh nhìn thấy thành tăng thì để huynh dẫn muội đi. Muội không thể dựa vào người nhà để gặp thánh tăng, nhưng không có nói là không thể giúp huynh gặp thánh tăng nha?
Đưa tay chỉ một khách điếm gần đó, A Cửu nói: -Huynh đợi ở đó trước, đợi muội tìm người nhà lấy được lệnh bài vào cung thì đi tìm huynh. Thấy Đơn Phi gật đầu, A Cửu an ủi nói: -Huynh yên tâm đợi muôi, muội nhất định sẽ đến tìm huynh, nhanh thôi!
Sau khi nàng nói xong thì lanh lợi hòa vào dòng người, sau khi quẹo ở góc rẽ thì không thấy đâu nữa. Đợi khi xác định Đơn Phi không nhìn thấy nàng, A Cửu mới vụng trộm thò đầu ta thăm dò từ chỗ góc rẽ, sau khi thấy Đơn Phi đánh xe đến trước khách điếm, rồi vào trong khách điếm, thì A Cửu mới yên lòng.
Nhìn khắp xung quanh, A Cửu quen đường thuộc lối cứ đi, nhưng rất nhanh đã ngừng bước, bởi vì phía trước không xa có một tăng nhân đang đứng ở đầu kia của dòng người.
Áo cà sa của tăng nhân kia cũ nát, chột mắt, con mắt còn lại vẫn nhìn chằm chằm A Cửu.
A Cửu biết Quý Sương Vương tôn sùng Phật giáo, Bạch Sa Ngõa có tăng nhân tới lui là chuyện thường, chuyện không bình thường chính là nàng không quen tăng nhân này, tăng nhân này lại giống như đến tìm nàng vậy.
Hơi chần chừ, A Cửu lại không trốn tránh, người lại đi về phía tăng nhân kia: -Này, ngươi nhìn ta làm gì? Muốn bố thí sao? Bình thường nàng hay bố thí, cũng không ghé bỏ tăng nhân.
Tăng nhân kia chắp tay hành lễ, hạ giọng nói: -Bần tăng Phiến Mục Thiên.
Thấy tăng nhân kia tuy trẻ tuổi gầy yếu, nhưng có vẻ như thật sự có thần thông, trong lòng A Cửu khẽ run, lập tức nói: -Ta thấy ngươi có chút bản lĩnh, chỉ cần có thể đáp được một vấn đề của ta, muốn bố thí cũng không thành vấn đề.
Tăng nhân kia khẽ mỉm cười nói: -Thí chủ xin hỏi.
Đôi môi A Cửu khẽ động, căng thẳng nhưng đầy mong chờ nói: -Ta hỏi ngươi, nếu một nam nhân kiên quyết muốn tính toán rõ ràng với một nữ nhân thì có nghĩa là gì?