Chương 695: Long Cung Thiên Tháp
Người áo bào trắng là cao thủ dưới tay Ma Vương Thân Độc, tự nhiên là biết đại kỵ khi vận dụng nhiếp hồn thuật, loại khống chế tinh thần này hoàn toàn dựa vào ý chí tinh thần cá nhân, một khi đã dùng, thì nếu kẻ địch là người u u mê mê, hoặc là người không có lòng phòng bị, rất dễ bị y khống chế, nhưng y cũng trả cái giá hao tổn tinh thần, nếu đụng phải người ý chí cực kỳ kiên định, y mê hoặc không thành, rất dễ bị đối phương khống chế.
Thấy Đơn Phi ra tay bắt rắn, gặp nạn không sợ, càng dùng một chưởng phá tan thuật pháp mà y thi triển với A Cửu một cách ly kỳ, người áo bào trắng đã không dám chậm trễ với Đơn Phi nữa, nên mới ra một chiêu là toàn lực ứng phó, nhưng y không ngờ người trẻ tuổi kia thoạt nhìn võ công không yếu, lại cũng biết khống chế tinh thần, hơn nữa thoạt nhìn còn cao minh hơn cả y nữa?
Người áo bào trắng cũng không biết Đơn Phi nhờ nước mà ngộ đạo, lại dùng võ học y, thêm vào tính cách kiên nghị, không ngày nào không luyện tức, bây giờ trong cơ thể khí vượng thần tụ sớm đã đạt cảnh giới hiếm có trên đời. Khi người áo bào trắng dùng đến tinh thần, không thể nghi ngờ gì chính là kiến rung cây, làm sao lại lay động được Đơn Phi chứ?
Tuy Đơn Phi không phải đại sư khống chế tinh thần, nhưng lại hiểu rất rõ loại thuật kích động này, vừa thấy người áo bào trắng nói ra lời mê hoặc này, thì sớm đã biết người áo bào trắng muốn làm cái gì. Hắn ít nhiều cũng có lòng tò mò, nên mới dùng ngôn ngữ phản kích, không ngờ lại thành công.
Nghe tiếng tim đập như nổi trống, người áo bào trắng toát mồ hôi trán, nhưng không dời mắt được nữa, chỉ cảm thấy thần thái lộ ra trong đôi mắt Đơn Phi lại cuốn lấy tinh thần y như một sợi dây trói, khi cảm thấy kinh hãi, người áo bào trắng muốn kiệt lực giãy dụa, chỉ nghe Đơn Phi nói: -Bây giờ tim ngươi càng lúc đập càng nhanh, không được ta giải cứu e là sẽ bùng nổ đó.
Đơn Phi không hiểu khống chế tinh thần, nhưng cũng hiểu rõ phản ứng của cơ thể người. Mắt thấy người áo bào trắng đổ đầy mồ hôi trán, mặt đỏ tai hồng thì biết người này hại người không thành ngược lại đã hại mình, người này đã trúng chiêu, bây giờ máu đang chảy rất nhanh.
Người áo bào trắng chớp mắt mặt đỏ như máu, đã có thấy phản ứng sinh lý chân thật từ trong ảo giác. Y chỉ cảm thấy tim đập mạnh như muốn trồi ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát, trong lòng không hề mất đi ý thức, người áo bào trắng khàn giọng nói: -Cứu ta…cứu ta…
Đơn Phi không ngờ có thể dùng cách này khống chế đối thủ, thầm nghĩ nếu mình nói tim tên này sắp nổ tung rồi, thì y có chết ngay tại chỗ không nhỉ?
Suy nghĩ lóe lên trong đầu, Đơn Phi nhìn chằm chằm người áo bào trắng, chậm rãi nói: -Nếu ngươi trả lời ta mấy vấn đề, có lẽ sẽ không mất mạng tại chỗ.
Người áo bào trắng gật đầu liên tục.
Đơn Phi hỏi: -Ngươi thật sự là thủ hạ Ma Vương?
-Phải. Người áo bào trắng biết rõ bị Đơn Phi khống chế, nhưng đã không thể không đáp vấn đề của Đơn Phi. Thuật pháp mà y sử dụng mất linh ngược lại đánh vào thân mình, khi trả lời, nhịp tim của y còn có thể trì hoãn, nhưng nếu không trả lời chính xác, y biết trái tim mình thật sự sẽ lập tức nổ tung.
-Sao ngươi lại muốn lấy A Cửu…nên nói là muốn lấy vòng tay của Đáp Na? Đơn Phi lại hỏi.
A Cửu đã sớm trợn mắt há mồm, nằm mơ cũng không ngờ Đơn Phi lại khống chế đối thủ dễ dàng như thế. Nghe Đơn Phi hỏi thế, trong lòng nàng không khỏi vui mừng, thầm nghĩ Đơn Phi thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng vẫn rất quan tâm mình.
Người áo bào trắng run giọng nói: -Là bởi vì… Thần sắc y do dự, vốn không muốn đáp, nhưng cảm thấy huyết mạch sục sôi, không thể không nói: -Bởi vì thông qua vòng tay này mà tìm được Long Cung Thiên Tháp.
Đơn Phi hơi giật mình, hỏi ngược lại: -Long Cung Thiên Tháp gì?
Người áo bào trắng mồ hôi đầm đìa, khàn giọng nói: -Là Long Cung Thiên Tháp mà Long Thụ đang tìm, nghe nói bên trong che giấu huyền diệu thần thông của Bì Lư Già Na Phật, Ma Vương chỉ sợ Long Thụ vì vậy mà thế lực càng mạnh, nên mới bảo chúng ta ngăn cản Long Thụ.
Đơn Phi hơi kinh ngạc, người khác nghe xong có lẽ sẽ không hiểu ra sao cả, nhưng hắn lại nhớ đến hai chuyện được lịch sử ghi chép.
Chuyện thứ nhất chính là Long Thụ khi còn trẻ tự phụ thông minh, từng làm loạn hoàng cung, hủy hoại chính pháp giới. Long Thụ khi đó làm người ngông cuồng, khoe khoang Phật quả viên mãn, mà Long Cung Bồ Tát vì thương người này vô tri, nên mới đón y đến Long Cung để y thưởng lãm pháp điển cất trong đó. Long Thụ đọc sách nhiều ngày, nhưng kiến thức vẫn như muối bỏ biển, lúc này mới hối hận đã lỗ mãng, sau khi đại triệt đại ngộ thì trở thành một đại tông sư, chấn hưng đại thừa Phật giáo, mà bộ kinh điển đầu tiên mà Thích Ca tuyên truyền sau khi ngộ đạo, được người đời xưng là vua của kinh sách “Hoa Nghiêm kinh”, theo truyền thuyết chính là do Long Thụ lấy được từ trong Long Cung.
Mà chuyện cũ thứ hai chính là theo “Long Thụ truyện”, Long Thụ từng ở trong tháp sắt núi Hắc Phong phía nam Thiên Trúc, cũng tức là phía nam Thân Độc được Đại Nhật Như Lai, cũng tức là Bì Lư Già Na Phật trong miệng người áo bào trắng đích thân truyền thụ giáo lý mật tông, nên mới trở thành tổ tiên của mật bát tông.
Hai truyện này cũng là hai câu chuyện truyền kỳ nhất của Long Thụ, “Long Cung được Hoa Nghiêm” và “Mở tháp sắt truyền mật tàng”.
Bây giờ nghe người áo bào trắng nói thế, Đơn Phi lại cảm thấy hai chuyện này hình như cũng được Long Thụ xử lý rồi, chỉ là Long Cung ở đâu chứ? Tháp sắt chính là Thiên Tháp? Thiên Tháp ở đâu? Tại sao nhất định có liên quan đến vòng tay của A Cửu chứ? Đệ tử của Long Thụ nếu đã biết vòng tay có vai trò quan trọng thì sao lại bỏ qua không lấy chứ?
Trong lúc tâm tư Đơn Phi xoay chuyển, không khỏi nhìn sang A Cửu, chợt nghiêm nghị.
Có tiếng quát lớn phát ra từ miệng người áo bào trắng, sau đó có tiếng tiêu bén nhọn, gió lạnh gió tanh chớp mắt ập đến.
Đơn Phi thầm kêu không xong, tuy hắn khống chế được tâm thần người áo bào trắng, nhưng chung quy cũng không có luyện được bản lĩnh này, không biết ánh mắt mình có tác dụng trói buộc cực mạnh đối với người áo bào trắng. Khoảnh khắc nhìn sang A Cửu, tinh thần hắn chuyển dời đi, người áo bào trắng kia coi như là cao thủ hiếm có dưới trướng Ma Vương, đột nhiên thoát khỏi khống chế, sao lại không nắm lấy cơ hội ngàn năm này chứ?
Tiếng tiêu vừa vang lên, bầy rắn đã phóng tới như loạn tiễn.
Đơn Phi tóm lấy A Cửu, nhảy lên từ đất bằng, đột nhiên lên độ cao chừng nửa cây, khi hạ xuống thì đã đứng trên chạc cây.
Người áo bào trắng muốn nhân cơ hội công kích, một là vừa mới đại thương thần khí, hai là rung động bởi khinh công trác tuyệt của Đơn Phi, không dám nhào tới. Thấy Đơn Phi chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào, người áo bào trắng lặng lẽ cười lạnh nói: -Ngươi dù gian trá như quỷ, nhưng vẫn trúng ám toán của ta, tại sao ngươi không nhìn thử Đáp Na bên cạnh chứ.
Đơn Phi hơi run rẩy, quay đầu qua nhìn A Cửu.
Khuôn mặt xinh đẹp của A Cửu tái nhợt, đôi mắt buồn bã, chỉ nhìn chằm chằm Đơn Phi, nhưng không nói thêm gì nữa.
Người áo bào trắng cười lạnh nói: -Ta biết không có cách nào với ngươi, nên lúc nãy ra vẻ như xua rắn tấn công ngươi, nhưng thực ra là ra tay với Đáp Na. Rắn độc mà ta chỉ huy đều được ta dùng bí dược nuôi dưỡng, ngoài trừ ta ra thì không còn ai có thể giải độc được.
Đơn Phi sớm cúi người xuống, nhìn thấy trên bàn chân trắng nõn của A Cửu có dấu răng rắn nhàn nhạt, trong lòng hơi trầm xuống, Đơn Phi không chút do dự kề miệng sang.
-Không cần. A Cửu hơi rụt chân lại, trong lòng nàng ít nhiều cũng ngượng ngùng, lại càng lo lắng tính mạng của Đơn Phi.
Vào lúc nguy hiểm, Đơn Phi luôn ít khi lắm điều, càng không có sự cổ hủ của nho sĩ, bằng không lúc trước sẽ khôn hút nọc ong cho Tào Ninh. Bắt lấy chân A Cửu, hắn hút ra hơn phân nửa máu độc cho A Cửu, sau đó lập tức xé vạt áo xuống băng lại trên chân A Cửu, ngăn máu chảy nhanh.
Người áo bào trắng thấy thế, lặng lẽ nói:
-Cách này của ngươi cũng không tệ, có điều muốn giải được độc rắn của ta thì còn kém xa lắm. Y biết Đơn Phi ném chuột sợ vỡ đồ, tuy biết người trẻ tuổi này cao minh hiếm có, nhưng vẫn muốn lấy được vòng tay, sau đó nói: -Giao Đáp Na cho ta, ta sẽ giải độc cho nàng ta, bằng không ngươi chỉ có thể có một người chết mà thôi.
A Cửu gấp gáp nói: -Đừng…muội thà chết cũng không muốn theo y.
Đơn Phi để A Cửu tựa vào chạc cây, lại vung tay cắt một nhánh cây xuống, đã nắm một cành bồ đề trong tay, lãnh đạm nói: -Ngươi có thể giải độc thì không còn gì tốt hơn.
Người áo bào trắng ngẩn ra, khi còn không hiểu dụng ý Đơn Phi, chỉ thấy thân hình Đơn Phi tung lên, đánh về phía y.
Trong lòng lạnh giá, người áo bào trắng kia không ngờ Đơn Phi lại quả quyết như thế, nháy mắt hiểu được dụng ý của Đơn Phi, người áo bào trắng vội thổi sáo, vươn tay chỉ ra, đàn rắn đang xoay chuyển trên cỏ liền bắn về phía Đơn Phi.
Đơn Phi xoay một vòng, nhánh cây tạo thành hình cung, đánh bay rắn độc tập kích đến, khi sắp rơi xuống, mắt thấy có rắn độc ở dưới đất ngẩng đầu lên chờ, hắn lại không rơi xuống, chỉ dùng nhánh cây trong tay đâm xuống đất, nhánh cây hơi cong, Đơn Phi mượn lực tung người đến trước mặt người áo bào trắng lần nữa.
-Ngươi giết ta rồi, Đáp Na cũng sẽ phải chết!
Người áo bào trắng tuy khinh công không kém, nhưng lại không ngờ trên đời này lại có thân thủ phiêu dật như thế. Y tinh thông nhiếp hồn thuật, võ công sẽ khó tránh kém một chút, biết không đánh lại Đơn Phi liền sốt ruột gào to, đồng thời lùi về phía sau.
Trên không vang lên tiếng vụt vụt.
Cành cây trong tay Đơn Phi đột nhiên gãy thành mấy điểm, chia ra tấn công tứ chi của người áo bào đen.
Người áo bào trắng chỉ cảm thấy tay chân vừa tê vừa đau, hét to một tiếng lộn người ngã nhào, còn chưa kịp giãy dụa thì đã nhìn thấy hai chân Đơn Phi đạp xuống cách y nửa thước, gằn từng chữ: -Ngươi không muốn chết thì giao thuốc giải ra, A Cửu không sao thì ngươi sẽ không chết.
Đơn Phi hiểu rõ đạo đàm phán, mở miệng là quyết định, lời nói kiên định không cho nghi ngờ.
Tay chân người áo bào trắng bị Đơn Phi dùng nhánh cây đâm thủng, đau tận xương tủy, biết mình còn kém xa người thanh niên này, người áo bào trắng từ bỏ giãy dụa, đột nhiên cười nói: -Bản lĩnh giỏi.
Đơn Phi không nói gì, thấy trong mắt người áo bào trắng lóe lên tia sáng xanh yêu dị, hắn chuẩn bị ứng phó với phản kích của người áo bào trắng bất cứ lúc nào.
Người áo bào trắng lẩm bẩm nói:
-Ngươi muốn dùng mạng của ta đổi mạng của Đáp Na, quả nhiên giỏi tính toán. Người thanh niên có bản lĩnh, có tính toán như ngươi đã lâu rồi ta chưa gặp được.
Đơn Phi nhíu mày, hắn biết trong thời khắc sống chết này, người áo bào trắng lại nói mấy câu nhảm nhí này nhất định là có dụng ý, đợi khi nhìn thấy người áo bào trắng nở nụ cười quỷ dị, Đơn Phi đột nhiên lạnh người, kinh hô: -Ngươi…
Nhánh cây chừng một xích còn lại trong tay hắn khẽ run, nhưng không đâm tới.
Khóe miệng người áo bào trắng chảy ra dòng máu xanh biếc, nhưng vẫn có thể nói: -Nhưng cũng có chuyện ngươi không tính được…có đúng không? Y ngoẹo đầu tắt thở, chẳng qua là hai mắt y chưa nhắm, tràn đầy oán hận nhìn Đơn Phi, giống như nói bây giờ ta chết rồi, Đáp Na cũng sắp chết rồi, ngươi có thể làm gì ta chứ?
Đêm lạnh gió thổi.
Bàn tay Đơn Phi khẽ run, có tiếng hô nhỏ truyền đến từ phía sau, thân hình Đơn Phi lùi lại, không hề quay đầu đón lấy A Cửu ngã từ trên cây xuống.
Thần sắc A Cửu tái nhợt, thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, nàng vẫn miễn cưỡng mở hai mắt hỏi Đơn Phi: -Có phải muội sắp chết không?
-Sẽ không, có ta ở đây, cô sẽ không sao. Đơn Phi kiên quyết nói, giọng nói vẫn chân thật đáng tin.
-Huynh đừng gạt muội. Khóe mắt A Cửu có nước mắt rơi xuống, lẩm bẩm nói: -Người xấu này nếu đã lựa chọn tự vẫn, thì nhất định sẽ kéo muội bồi táng theo.
Đơn Phi không ngờ A Cửu có thể nghĩ đến điểm này, trong lòng không khỏi rung động.
A Cửu hạ giọng nói: -Trước khi muội chết, vẫn còn một chuyện muốn nói với huynh…Nam nhân muội nhìn thấy trong mộng chính là… Khi nàng nói thì ngây ngốc nhìn Đơn Phi chằm chằm, trong đôi mắt như bảo thạch màu lam có tình ý vô tận.
Trong lòng nàng khi đó nghĩ đã sắp chết rồi còn muốn nói cho hắn nghe sao?
Giơ tay muốn chạm vào gò má Đơn Phi như ở trong mộng, từng cơn mê muội, có bóng đen vọt đến, khóe miệng A Cửu khẽ động, cuối cùng cũng không nói ra chữ “huynh”, cánh tay đã vô lực rũ xuống.