Thâu Hương

Chương 697: Cứ muốn không rõ ràng

Chương 697: Cứ muốn không rõ ràng


Tăng nhân kia hình như không ngờ A Cửu sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời trầm ngâm không nói.
A Cửu chờ mong nói: -Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi có thể trả lời khiến ta hài lòng, ta sẽ không keo kiệt bố thí.
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của A Cửu, tăng nhân kia lộ vẻ thương hại, khẽ thở dài: -Thí chủ, bần tăng cũng không hiểu chuyện nam nữ lắm.
-Vậy mà là không hiểu? A Cửu hỏi ngược lại.
Tăng nhân kia chậm rãi nói: -Có điều bần tăng biết, vạn vật trên đời sinh ra từ nhân duyên hòa hợp, khởi vì nhân duyên, sống vì tùy duyên. Nếu thí chủ có thể hiểu đạo lý này, có lẽ sẽ bớt được nhiều phiền não.
-Ngươi đang nói cái gì vậy hả? A Cửu bất mãn nói: -Ngươi không thể trả lời ta một cách đơn giản sao?
Tăng nhân kia nói: -Bần tăng có thể kể cho thí chủ nghe một câu chuyện.
A Cửu vỗ tay cười nói: -Được, ta thích nhất là nghe kể chuyện, ngươi nói đi, nhưng nói ngắn gọn thôi, ta vẫn còn chuyện phải làm.
Tăng nhân kia mỉm cười nói: -Thật ra cũng không phải là chuyện gì, không bằng nói là một ví dụ đi. Ví dụ như trong chợ ở thành Bạch Sa Ngõa này, có người bán trân bảo hiếm có, nếu gặp được người biết thưởng thức, tự nhiên sẽ cầu tài được tài, nhưng nếu gặp phải đạo tặc cưỡng đoạt, khó tránh sẽ rơi vào cảnh hai bàn tay trắng. Nếu cả thành căn bản không ai nhận ra thứ mà y đang bán, thì người này dĩ nhiên khó nhận được một xu, nhưng không thể nói thứ mà người này bán không tốt.
A Cửu không kiên nhẫn nói: -Kêu ngươi nói đơn giản một chút, ngươi lại cứ nói lê thê một đống. Được rồi, ngươi có thể nói cho ta biết ví dụ này rốt cuộc là muốn nói cái gì không.
Tăng nhân kia nhìn sự bất an của A Cửu, cuối cùng nói: -Ví dụ này muốn nói – mua bán nhìn duyên, giữa nam và nữ cũng xem duyên phận. Đôi nam nữ mà vừa nãy thí chủ nói, e là không có duyên phận.
Khuôn mặt xinh đẹp của A Cửu vốn đỏ ửng chợt trắng bệch, kêu lên: -Ngươi nói bậy cái gì hả? Sao ta lại không có duyên phận với hắn chứ? Ta nhiều lần mơ thấy hắn, bây giờ gặp được hắn, hắn tốt như vậy, ta cũng không tệ, sao lại không có duyên phận chứ?
Nàng là nữ tử thông minh, từ lúc Đơn Phi hỏi thì đã sớm nghĩ ra cái gì đó, bằng không sao lại bất an như thế? Nhưng trong lòng nàng luôn không chịu nghĩ sâu, nghe tăng nhân nói thế, A Cửu giận tím mặt, trong dâng đầy lệ nói: -Ngươi là tên lừa gạt! Vừa nãy ngươi cũng nói, ngươi không hiểu chuyện nam nữ lắm, nhưng ngươi lại cứ ra vẻ như hiểu lắm, không phải lừa gạt thì là gì?
Tăng nhân kia không phản bác.
A Cửu nức nở nói: -Ngươi nói vậy…không phải là muốn gạt tiền tài sao? Cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu, gần như muốn bật khóc thành tiếng. Nàng móc trong lòng ra một nắm đậu vàng nói với tăng nhân kia: -Ngươi nói khi nãy ngươi nói dối thì ta sẽ tha thứ cho ngươi, những thứ này đều sẽ là của ngươi.
Tăng nhân kia nhìn A Cửu thương hại, một lúc lâu mới nói: -Bần tăng không nói dối.
A Cửu vừa tức vừa sốt ruột, ném một hạt vàng xuống chân tăng nhân kia, vẫn không buông tha nói:
-Được rồi, ta không phải người hẹp hòi, nhưng lời của ngươi thật khiến ta không hài lòng, do vậy chỉ có thể cho ngươi một hạt đậu vàng.
Nàng xoay người ra vẻ muốn đi, tiếp tục nói: -Nhưng nếu ngươi chịu sửa miệng, ta cũng sẽ thay đổi chủ ý. Nàng đi hai bước, không nghe thấy tăng nhân kia sửa miệng, không khỏi buồn bực xoay đầu.
Tăng nhân kia thấy thế thì nói: -Thí chủ, bần tăng không đến vì tiền tài.
-Vậy sao ngươi đến đây? Để chọc giận ta sao? A Cửu bất mãn nói.
Ánh mắt tăng nhân kia nhìn sang cổ tay A Cửu, thấp giọng nói: -A di đà phật.
A Cửu nháy mắt giật mình: -Ta biết rồi, ngươi chắc là đệ tử của Long Thụ, cũng đến vì vòng tay của ta!
Tăng nhân kia chậm rãi gật đầu nói: -Thí chủ nói không sai.
A Cửu nín khóc chuyển sang cười, tháo vòng tay xuống, giơ lên cho tăng nhân kia: -Lần trước các ngươi có một người tên Nguyệt Xưng từng hỏi chuyện này, xem ra các ngươi là cùng một bọn.
-Đó là sư đệ của bần tăng. Tăng nhân kia đáp.
Trên mặt A Cửu vẫn vương lệ, nhưng đã bắt đầu vui vẻ: -Y muốn vòng tay này của ta, ta không cho y, tại sao ta phải cho y? Y và vòng tay này không có duyên phận gì đó.
Tăng nhân kia chậm rãi gật đầu nói: -E rằng là thế.
-Nhưng ngươi và vòng tay này hình như có chút duyên phận. A Cửu cắn môi nói: -Chỉ cần ngươi suy nghĩ lại vấn đề lúc nãy của ta lần nữa, cho ta một đáp án hài lòng, nói không chừng ta sẽ bố thí vòng tay này cho ngươi.
Tăng nhân kia nhìn A Cửu hồi lâu, cuối cùng nói: -Xem ra bần tăng cũng không có duyên với vòng tay này.
A Cửu tức giận đỏ bừng cả mặt: -Ngươi nói cái gì? Thấy tăng nhân kia không nói, A Cửu tiến lên vươn tay, ngón tay như chạm đến chóp mũi tăng nhân: -Ngươi nói nhảm nhiều như thế, đơn giản chỉ muốn nói ta và hắn không có duyên phận. Hắn tính toán rõ ràng với ta chính là không muốn có chuyện không rõ ràng với ta thôi?
Tăng nhân kia lại gật đầu.
A Cửu gấp gáp nói:
-Nhưng ta lại cứ muốn không rõ ràng. Ta nói cho ngươi biết, ngươi là đệ tử của Long Thụ thì cũng chẳng tài giỏi gì, ngươi cũng không phải cái gì cũng đều biết, đợi khi ngươi nhìn thấy ta và hắn ở bên nhau, ngươi nhất định sẽ nhận sai với ta. Ngươi đợi mà xem!
Nàng hùng hổ nói xong thì khó nén hoang mang trong lòng, xoay người nhanh chóng rời đi, nhưng nước mắt lại bất giác chảy xuôi theo gò má.
Tăng nhân kia nhìn bóng dáng xinh đẹp của A Cửu, nhưng không đuổi theo, chỉ lầm bẩm nói: -A di đà phật.

Sau khi Đơn Phi đi vào khách điếm, tiểu nhị lập tức ra đón, tiểu nhị này cũng không rành tiếng Trung Nguyên, có điều lại biết Đơn Phi vào đây chắc chắn không phải là muốn nghe giảng đạo, huơ tay múa chân với Đơn Phi hồi lâu, tiểu nhị kia liền dẫn Đơn Phi vào một phòng khách đơn sơ, thuận tiện kéo xe bò của Đơn Phi ra vườn sau, thầm nghĩ tiểu tử này cho dù không trả nổi tiền thuê phòng, xe bò này cũng có thể trả được nửa tháng ăn ở của hắn.
Ăn qua loa mấy miếng, Đơn Phi ngồi xếp bằng nhắm mắt điều tức trên giường gỗ. Khi gần hoàng hôn, nghe thấy bên ngoài khách điếm vang lên tiếng ồn ào xôn xao, Đơn Phi không phải người nhiều chuyện, cũng không định ra ngoài coi náo nhiệt, không ngờ thanh âm ồn ào kia lại từ ngoài đình viện truyền thẳng đến trước cửa phòng hắn.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Đơn Phi khẽ nhướng mày, không nghĩ ra ngoài trừ A Cửu thì ở thành Bạch Sa Ngõa còn có ai quen biết hắn nữa, có điều hắn trước nay khá nhẫn nại, đứng lên mở cửa ra, chỉ thấy trước cửa là một người mặt đen râu rậm đang nhìn chằm chằm hắn.
Phía sau người đó cũng có không ít tráng hán, thoạt nhìn cao to lực lưỡng, tiểu nhị bên cạnh người đó cúi đầu khom lưng nói gì đó, sau đó chỉ về phía hắn.
Trong lòng Đơn Phi hơi bất ngờ, hắn thấy tư thế này thì biết những người này hẳn là đến vì hắn.
Người râu rậm kia phất tay, tiểu nhị cung kính lui lại, người râu rậm kia mở miệng nói: -Quyển Phúc. Trong khi nói thì gã chỉ vào mũi mình.
Đơn Phi biết người này chắc là đang tự giới thiệu, nhìn những người này đến rất náo nhiệt, nhưng không giống như muốn lập tức động thủ, Đơn Phi hỏi: -Chuyện gì?
Quyển Phúc không biết có nghe hiểu lời Đơn Phi hay không, đưa tay chỉ ra ngoài nói: -Mời. Thấy Đơn Phi không hề nhúc nhích, Quyển Phúc bổ sung một câu: -Chủ nhân nhà ta mời.
Đơn Phi thấy người kia khi nhắc đến chủ nhân của mình thì ra vẻ rất tự mãn, biết chủ nhân người này lai lịch tuyệt đối không nhỏ, hơi khó hiểu, Đơn Phi hỏi ngược lại: -Chủ nhân nhà ngươi?
-Gặp mặt, biết. Quyển Phúc hình như không biết quá nhiều câu tiếng Trung Nguyên, chỉ có thể nói bồi.
Đơn Phi hơi nhướn mày: -A Cửu bảo các ngươi đến? Hắn thật sự không nghĩ ra ngoài trừ người nhà A Cửu ra thì còn ai lại nhanh chóng tìm đến đây như thế.
Quyển Phúc nở nụ cười nói: -Phải, mời.
Đơn Phi nhìn Quyển Phúc hồi lâu, gật đầu nói: -Làm phiền dẫn đường.
Lên thiên đường cũng được, xuống địa ngục cũng được, hắn đã sớm hình thành tính cách xử sự không kinh, lặng lẽ quan sát rồi. Theo Quyển Phúc và đám hán tử đó ra khỏi khách điếm, thấy ngoài khách điếm có hai chiếc xe mui trắng nhỏ, đều có tuấn mã kéo xe, hai chiếc xe đều cắm một lá cờ gấm được thêu, hình thêu lại là một con gấu đen hung mãnh.
Hơi nhướn mày, Đơn Phi thấy Quyển Phúc chỉ vào chiếc xe phía trước thì biết gã bảo mình lên xa. Hắn chậm rãi lên xe, xe ngựa liền tiến về phía trước dưới ánh mắt kính sợ của dân chúng.
Đơn Phi ở trong xe, thấy Quyển Phúc lên một chiếc xe khác, chúng hán tử tiền hô hậu ủng đi theo phía sau.
Mọi người đi mấy dặm, phía trước liền hiện ra một khu kiến trúc hơi xa hoa.
Quyển Phúc xuống xe, dẫn Đơn Phi vào từ cửa hông. Đơn Phi thấy kiến trúc này mang phong cách cột trụ hành lang của La Mã, thì hơi hứng thú. Đợi khi vào đình viện, chỉ thấy phía trước là một hoa viên, giữa hoa viên có dòng suối phun cuồn cuộn, xung quanh con suối trồng nhiều loại hoa, quần thể điêu khắc cổ điển vây quanh, thoạt nhìn khí thế phi thường.
-Không tệ. Đơn Phi khen ngợi. Hắn biết nước Quý Sương là nơi giao thoa văn minh đông tây, thấy phong cách kiến trúc bên ngoài nơi này đậm phong cách La Mã, trong lòng hắn đã có dự liệu, nên gặp cảnh này cũng không lấy làm lạ.
Quyển Phúc vốn có vẻ ngạo mạn, nhưng thấy Đơn Phi thờ ơ với sự xa hoa này thì hơi bất ngờ.
Đơn Phi đi theo Quyển Phúc vào đại đường. Đại đường này rất lớn, mặt đất đều lót đá vân hiếm có, phóng mắt nhìn qua, bốn mặt tường vàng sáng chói khó tả. Trong đường càng nó vô số dụng cụ thủy tinh, ánh mặt trời chiếu vào, trên dụng cụ ánh lên ánh sáng mê ly, càng làm nổi bật nơi này giống như tiên cảnh vậy.
Quyển Phúc vốn đợi sau khi Đơn Phi nhìn thấy cảnh xa hoa thì sẽ hoảng loạn, nhưng lại thấy người trẻ tuổi kia nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hỏi: -Chủ nhân nhà ngươi ở đâu? Quyển Phúc không biết Đơn Phi kiến thức uyên bác, nhưng thấy hắn vẫn trấn tĩnh tự nhiên trong hoàn cảnh này, lại không dám coi thường, cuối cùng thu hồi vẻ khinh miệt, Quyển Phúc nói: -Đợi. Sau khi gã nói thì ra khỏi đại sảnh.
Đơn Phi ngồi xuống rồi, thấy mặt bàn trước mắt làm bằng thủy tinh, không khỏi giơ tay gõ xuống. Hắn xuất thân khảo cổ, biết thủy tinh xuất hiện khá muộn ở phương đông, nhưng La Mã từ sau khi phổ biết cách thổi thủy tinh, thì dụng cụ thủy tinh đã phổ biến trong dân gian. Quý Sương tuy không phải La Mã, nhưng nơi này hiển nhiên là nhà ở của quý tộc Quý Sương, đã nhiễm phong cách xa xỉ của La Mã. Cái bàn thủy tinh này thoạt nhìn tầm thường khi đặt ở đây, nhưng e là cũng giống như bàn vàng ngọc mà quý tộc Trung Nguyên dùng vậy, một cái bàn cũng tương đương gia sản cả đời của cả hộ gia đình.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có tỳ nữ lặng lẽ đi vào, bưng một cái khay sứ tinh tế, bên trên có bánh mì lạt đã nướng xong, còn có lát cá tươi, thịt nướng than hồng, tuyệt nhất là trên khay còn có một bầu rượu bồ đào ngon màu đỏ như máu đựng bằng ly thủy tinh, khiến người ta nhìn mà không khỏi nhỏ dãi.
Tỳ nữ kia có chút nhan sắc, ăn mặc rất kiệm vải, lộ ra da thịt bóng loáng như mỡ dê. Khi thấy Đơn Phi nhìn sang, tỳ nữ kia cười quyến rũ, hơi đặt khay xuống, sau đó quỳ một gối, hai tay bưng ly rượu chứa đầy rượu ngon lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất