Chương 704: Cuộc chiến tư cách
Mặt trời chếch sang phía tây, ánh nắng vàng óng chiếu lên mái vòm tròn màu vàng của cung điện, khiến cả cung điện nhìn có vẻ cực kỳ huy hoàng trang nghiêm. Dưới sự dẫn đường của vệ sĩ, Đơn Phi đi vào đại điện nghị sự trang nghiêm tiêu sát.
Người trong điện cũng không nhiều, nhưng ai nấy cũng đều có bộ dạng quyền cao chức trọng. Thấy Đơn Phi thong dong đi vào, có hơn nửa số người lạnh lùng nhìn lại, có người trong thần sắc hiển nhiên có vẻ khó hiểu.
Một người bỗng nhiên nói một câu tiếng Quý Sương, giọng điệu rất không khách khí.
Đơn Phi nhìn thấy người nói chính là Hưu Mật Hầu, lại thấy người này hỏi Vi Tô Đề Bà ngồi trên ngai vàng, biết người này chắc đang bực dọc, hơn phân nửa là nói Quý Sương Vương, tiểu tử này đến đây làm gì?
Quả nhiên, Vi Tô Đề Bà dùng tiếng Trung Nguyên trả lời: - Hưu Mật Hầu, Đơn Phi tới đây, là bổn vương cho truyền.
Hưu Mật Hầu sắc mặt không tốt, hừ lạnh một tiếng, đổi sang dùng tiếng Trung Nguyên nói: - Quý Sương Vương, chuyện chúng ta thương nghị là chuyện quan trọng cỡ nào, sao có thể để người ngoài tham dự?
Đơn Phi cũng không biết đã đắc tội với Hưu Mật Hầu này ở đâu, thầm nghĩ lẽ nào là do ta không uống chén rượu độc đó? Nếu là như vậy, ngươi không khỏi ép người quá đáng rồi đấy. Nhưng xưa nay hắn có tính nhẫn nhịn tốt, đối với thái độ khinh miệt này cũng đã quá quen rồi, vẫn trầm mặc như cũ.
Vi Tô Đề Bà mỉm cười nói: - Đơn Phi không phải là người ngoài.
Mọi người hơi xôn xao, không khỏi chụm đầu ghé tai.
Hưu Mật Hầu sắc mặt lại càng đại biến, bỗng nhiên đứng lên nói: - Quý Sương Vương nói vậy là ý gì? Chứ không phải Chứ không phải lời đồn lại là sự thật?
- Lời đồn gì? Vi Tô Đề Bà hỏi ngược lại.
Hưu Mật Hầu sắc mặt ầm tình bất định, cũng không lập tức trả lời, mà nghi ngờ hỏi:
- Lẽ nào Quý Sương Vương đã quên lời thề với chúng ta lúc đăng cơ, Nguyệt Thị tuy nắm giữ vương quyền, nhưng không tách rời khỏi năm bộ lạc Quý Sương nữa?
Vi Tô Đề Bà hơi nhướn mày. - Bổn vương chưa bao giờ quên.
Hưu Mật Hầu lập tức nói: - Hiện giờ chuyện chúng ta thương nghị liên quan đến quốc vận của Quý Sương, là chuyện quan trọng cỡ nào? Quý Sương Vương để một người Trung Nguyên nghe chuyện bí mật này, đưa người này vào ngang hàng với Ngũ Hấp Hầu, làm sao khiến chúng ta còn tin tưởng ý trọng dụng của Quý Sương Vương đối với chúng ta nữa?
Ông ta tìm từ tuy kịch liệt, nhưng mọi người có mặt thì lại chậm rãi gật đầu.
Trong lúc này Đơn Phi đã nhìn thấy còn có bốn người đứng cùng với Hưu Mật Hầu, biết bốn người này hơn phân nửa là thủ lĩnh của bốn bộ lạc Ngũ Hấp Hầu còn lại.
Dọc đường đi đến, hắn đã nghe A Cửu giới thiệu sự tình của Quý Sương, biết Nguyệt Thị Vương năm đó đã lấy năm bộ lạc thủ hạ tại Trung Á, Nam Á sáng tạo cương thổ to lớn, ngoại trừ bộ Hưu Mật do Hưu Mật Hầu thống lĩnh ra, năm bộ lạc Nguyệt Thị còn có Quý Sương, Song Mỹ, Hật Đốn, Cao Phụ. Mà sau khi Quý Sương đến đổi khách làm chủ, thay Nguyệt Thị Vương thôn tính bốn bộ lạc còn lại, đã xây dựng đế quốc Quý Sương. Chuyện này nói ra thì phức tạp, thật ra nếu như so sánh đơn giản thì gần giống như Vương Mãng soán vị Đại Hán năm đó. Cho đến thời Vi Tô Đề Bà, huyết mạch Nguyệt Thị mới coi như lấy lại vương quyền trong tay, việc này cũng giống như Quang Vũ Đế Lưu Tú trùng hưng Hán thất.
Khi Vi Tô Đề Bà nói chuyện cùng Đơn Phi hắn, vẫn luôn nhấn mạnh mình mới là Nguyệt Thị chính thống, thật ra không có gì khác biệt với câu "vâng mệnh trời" của quân vương Trung Nguyên, đều là nhấn mạnh tính hợp pháp việc kế thừa vương vị của mình.
Đơn Phi tuy không biết Vi Tô Đề Bà làm sao có thể ngồi lên vương vị khi tuổi còn trẻ, nhưng nghe Hưu Mật Hầu nói như vậy, biết Vi Tô Đề Bà có thể lên làm Quý Sương Vương, chỉ sợ không thể thiếu sự giúp đỡ của bốn bộ lạc Nguyệt thị, hắn thì không nghĩ rằng bộ lạc Quý Sương cũng sẽ trợ giúp Vi Tô Đề Bà. Nhưng để củng cố chính quyền, tất nhiên Vi Tô Đề Bà phải cho công thần lập chiến công hiển hách trước đây thuốc an thần, cũng phải dựa vào những người này để duy trì thống trị, cho nên mới khiến cho Hưu Mật Hầu không sợ hãi như vậy.
Vi Tô Đề Bà mỉm cười nói: - Hưu Mật Hầu nói vậy sai rồi, bổn vương cực kỳ coi trọng Ngũ Hấp Hầu, cũng rất quan tâm đến con dân của năm bộ lạc Nguyệt Thị, cho nên mới mời Đơn Phi đến.
Mọi người nghe thấy câu này sắc mặt đều hơi biến đổi, suy nghĩ đến thâm ý trong lời nói của Vi Tô Đề Bà.
Hưu Mật Hầu liếc xéo Đơn Phi nói: - Bổn hầu cũng không biết tên này còn quan trọng như vậy.
- Vậy sao? Vi Tô Đề Bà thản nhiên nói: - Nếu Hưu Mật Hầu không biết, tại sao sau khi Đơn Phi vừa đến Bạch Sa Ngõa, đã mời người này đến phủ làm khách?
Ngoài mấy người ít ỏi ở đây ra, cũng không có mấy ai biết chuyện này. Ngũ Hấp Hầu ở nước Quý Sương vốn là nhân vật chỉ sau Quý Sương Vương, Phó Vương, ban đầu nhìn thấy Đơn Phi có thể nói là lôi thôi lếch thếch đi vào, mọi người khó tránh khỏi có ý khinh miệt, đến khi nghe Quý Sương Vương nói như vậy, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không kìm nổi lại nhìn Đơn Phi lần nữa.
Từ sau khi Tô Lạp đưa Đơn Phi đi, Hưu Mật Hầu đã luôn tính toán chuyện này, nghe nói vậy cũng không hoảng hốt. - Quý Sương Vương cho rằng thần sẽ gây bất lợi với Đơn Phi?
Vi Tô Đề Bà cười mà không nói.
Hưu Mật Hầu lớn tiếng nói: - Việc này nói ra rất dài dòng...
- Hưu Mật Hầu cứ việc nói ngắn gọn. Vi Tô Đề Bà thì lại khách khí nói.
Hưu Mật Hầu nói không chút do dự: - Bổn hầu từng nhiều lần thay Sa Lạp cầu hôn Đáp Na muội muội của Quý Sương Vương, vương muội tuy là cao quý, nhưng Sa Lạp xuất thân cũng không kém, cũng coi như không có bôi nhọ vương muội, sao Quý Sương Vương phải lấy lý do không thể tưởng tượng nổi để cự tuyệt, nói nhân duyên của công chúa Đáp Na lại là kiếp trước đã định.
Vi Tô Đề Bà hỏi ngược lại:
- Hưu Mật Hầu không tin kiếp trước sao?
Hưu Mật Hầu hơi ngập ngừng. - Quý Sương Vương nói vậy là có ý gì?
- Nếu khanh không tin kiếp trước, nghĩ tất cũng sẽ không tin con người có nhân quả kiếp sau. Vi Tô Đề Bà lại nói.
Quý Sương Vương tuy là cười nói trao đổi, Hưu Mật Hầu cân nhắc hàm ý trong câu nói này, nhưng chỉ thấy trong này rất có ý đuổi tận giết tuyệt, trong lòng thấy run, nhưng dù sao thì Hưu Mật Hầu cũng là nhân vật phái thực quyền, tuyệt sẽ không vì mấy câu nói của Vi Tô Đề Bà mà kinh sợ, lần này đến là ông ta đã mang quyết tâm "há gì một thân lóc thịt, dám kéo Hoàng đế xuống ngựa", lớn tiếng nói:
- Bổn hầu ít để ý đến cái gì mà kiếp trước kiếp sau, nhưng muốn nghĩ cho con dân Nguyệt Thị ngay lúc này.
Mọi người nghe nói vậy lại gật đầu.
Hưu Mật Hầu liếc nhìn, lại càng có dũng khí nói: - Bổn hầu nghe Quý Sương Vương từ chối như vậy, trong lòng thực sự không vui, cho nên sau khi nghe nói Công Chúa và một nam tử đến Bạch Sa Ngõa, lập tức mời nam tử này đến hàn xá, rất muốn xem thử nam tử có nhân duyên tiền kiếp với Công Chúa này rốt cuộc là có bản lĩnh gì?
Đơn Phi lúc này mới tỉnh ngộ, cũng hiểu tại sao con trai của Hưu Mật Hầu lại thù hận hắn như vậy.
Vi Tô Đề Bà lẩm bẩm nói: - Thì ra là thế.
Hưu Mật Hầu cao giọng nói: - Đúng là như thế, không thì Quý Sương Vương cho rằng thế nào? Không thấy Vi Tô Đề Bà đáp lời, Hưu Mật Hầu càng là có lý chẳng sợ, nói: - Không ngờ Quý Sương Vương lập tức sai Tô Lạp dẫn Đơn Phi đi, cũng khiến bổn hầu rất thất vọng.
- Hưu Mật Hầu thất vọng vì điều gì? Thất vọng với bổn vương sao? Vi Tô Đề Bà dịu giọng nói.
Hưu Mật Hầu trong lòng hơi sợ, mặc dù không nể nang Đơn Phi, nhưng trước mắt cũng không dám thật sự trở mặt với Vi Tô Đề Bà, cười ha ha, Hưu Mật Hầu nói:
- Bổn hầu sao dám bất mãn với Quý Sương Vương? Điều bổn hầu thất vọng là vẫn chưa nhìn thấy Đơn Phi có chỗ nào xuất chúng, Sa Lạp thấy người này cũng không phục, nếu gả Công Chúa cho nam nhân như thế này, bổn hầu sợ là con dân Nguyệt Thị rất thất vọng.
Dừng chốc lát, Hưu Mật Hầu nói từng chữ một: - Công Chúa Đáp Na vốn là thần nữ Nguyệt Thị, sao có thể gả cho một nam tử không có bản lĩnh?
Vi Tô Đề Bà nhẹ nhàng gật đầu nói: - Đến giờ bổn vương nghe mới hiểu, hóa ra Hưu Mật Hầu là vì nghĩ cho Nguyệt Thị, chỉ sợ bổn vương đã tin nhầm người, cho nên mới muốn kiểm tra Đơn Phi?
Hưu Mật Hầu hơi ngập ngừng, sau đó nói: - Ta nghĩ không những bổn hầu nghĩ như vậy, e rằng chư vị ở đây cũng muốn xem thử hắn có tư cách gì ở lại trong điện nghe quân quốc yếu sự!
Mọi người lại gật đầu.
Nguyệt Thị là từ Tây Vực di chuyển đến, dân phong thực sự dũng mãnh. Vi Tô Đề Bà tin Phật, nhưng mọi người Quý Sương lại thờ phụng vũ lực, Vi Tô Đề Bà tuy là Nguyệt Thị chính thống, trước đây nếu không có tài cán kiệt xuất, chỉ bằng lý luận của Thích Ca cũng không thể hàng phục một đám thủ hạ, những người này nghe Hưu Mật Hầu nói như vậy cũng đều cho rằng lần này Vi Tô Đề Bà làm việc không khỏi quá mức qua loa.
- Vậy Hưu Mật Hầu định kiểm tra Đơn Phi thế nào? Để cho Sa Lạp và hắn đánh đấm sống chết? Người thắng không những có thể nghe quân tình, nhân tiện cũng có tư cách cưới Công Chúa? Vi Tô Đề Bà đề nghị.
Hưu Mật Hầu trong lòng thoáng sợ hãi.
Lão ta có vẻ lỗ mãng nhưng trong lòng không ngốc chút nào. Trước đây lão ta tìm Đơn Phi vào phủ, vốn muốn dùng một chén rượu độc lẳng lặng diệt trừ Đơn Phi, nào ngờ bị Đơn Phi nhìn thấu dẫn đến thất bại trong gang tấc. Mại Địch, Mại Tạp đều là kiếm thủ hiếm có của Bạch Sa Ngõa, nhưng đều không hoàn toàn chắc chắn đánh hạ Đơn Phi, lão ta biết năng lực của con trai Sa Lạp, tuy biết đây là cơ hội cực tốt, nhưng cũng biết đây là cái bẫy Vi Tô Đề Bà sắp đặt, nếu lão ta thật sự nghe theo đề nghị của Vi Tô Đề Bà, chỉ sợ tính mạng của Sa Lạp sẽ có chín phần là chết!
Chậm rãi lắc đầu, Hưu Mật Hầu nói: - Sa Lạp sức khỏe không tốt, hiện giờ tạm thời không thể vào cung bái kiến Quý Sương Vương. Lão ta nói dối giải vây giúp con trai, sau đó di chuyển ánh mắt nói: - Nếu Quý Sương Vương thật sự muốn cho chúng ta một lời giải thích, bổn hầu dẫn Hôi Hùng theo bên cạnh, chi bằng hãy để Đơn Phi và Hôi Hùng chơi thử thì thế nào?
Lời vừa dứt, mọi người ồ lên.
Đơn Phi vừa thấy vẻ mặt của những người này, biết ngay Hôi Hùng này chỉ sợ là không dễ đối phó.
Vi Tô Đề Bà hạ giọng nói:
- Triệu Hôi Hùng lên điện.
Hưu Mật Hầu thần sắc mừng rỡ, vỗ tay một cái. Không bao lâu sau, một bóng đen từ ngoài điện đi đến, lúc bước đi từng bước từng bước dường như khiến cung điện cũng rung lên.
Đến khi bóng đen kia đi đến bên cạnh Hưu Mật Hầu, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Đó tuy là một người, nhưng nhìn có vẻ còn hùng tráng hơn cả gấu rừng. Trên thân người đó, từ đầu đến chân đều phủ kín lông đen, cơ thịt cuồn cuộn trên thân người này, từng tảng đều giống như đá, y đứng trước mặt Hưu Mật Hầu, cao hơn Hưu Mật Hầu cả một cái đầu, nhưng y đối với Hưu Mật Hầu lại cung kính hơn cả nô bộc.
- Chỉ cần Đơn Phi có thể tiếp Hôi Hùng trăm chiêu... Hưu Mật Hầu tính toán trong lòng, đưa ra đề nghị: - Bổn hầu mới cho rằng hắn có tư cách đứng trong điện nghe chuyện chúng ta thương nghị, không biết Quý Sương Vương thấy thế nào?
Ánh mắt Vi Tô Đề Bà lóe lên, nhẹ giọng nói: - Trăm chiêu quá nhiều rồi, mười chiêu thì thế nào?
Hưu Mật Hầu biết bản lĩnh của Hôi Hùng, thầm nghĩ cho dù Mại Địch, Mại Tạp liên thủ cũng khó làm gì được Hôi Hùng mình đồng da sắt, lão ta cho Hôi Hùng xuất mã, chính là muốn giết chết Đơn Phi ngay trong điện, sau đó thoái thác Hôi Hùng ngây thơ không hiểu biết. Nghe Vi Tô Đề Bà suy nghĩ cho Đơn Phi như vậy, Hưu Mật Hầu cất giọng cười nói: - Mười chiêu? Quý Sương Vương không có tự tin với người mời đến như vậy, làm sao khiến chúng ta giữ lời?
- Vậy thì một chiêu đi. Một người bất ngờ nói.
Hưu Mật Hầu nhìn Đơn Phi với vẻ khó tin được, không kìm nổi cười nói: - Lúc nãy là ngươi nói? Lão ta thật sự khó tin trên đời lại có người mặt dày vô liêm sỉ như vậy.
Mọi người cũng lộ ra ý khinh miệt, không nghĩ Đơn Phi lại nhát gan như vậy. Trong mắt mọi người, bất kể gặp phải khiêu chiến cỡ nào, nam nhân tuyệt không thể dễ dàng lùi bước.
Đơn Phi đứng trong điện, hời hợt nói:
- Thật ra ta thật sự rất muốn nghe thử chuyện các người nghị luận Thấy Hưu Mật Hầu nổi gân xanh muốn phản bác, Đơn Phi nói: - Chỉ một chiêu. Một chiêu nếu như ta không thể quật ngã Hôi Hùng, lập tức rời khỏi Bạch Sa Ngõa, không biết Hưu Mật Hầu thấy thế nào?
Lời vừa dứt miệng, cho dù là Vi Tô Đề Bà cũng có thần sắc khác thường, mọi người có mặt kinh hoảng, Hưu Mật Hầu lại càng thất thanh nói: - Ngươi... Ngươi nói cái gì?