Thâu Hương

Chương 703: Lấy thân thử thuốc

Chương 703: Lấy thân thử thuốc


Vi Tô Đề Bà với thân phận là bậc chí tôn của một nước mà lại ăn nói nhẹ nhàng với Đơn Phi lần đầu gặp mặt, điều này có vẻ khó mà tưởng tượng, nhưng Đơn Phi biết Vi Tô Đề Bà tuyệt không phải là một người bình thường.
Ngược lại, nếu luận kiến thức, năng lực và thủ đoạn, Vi Tô Đề Bà tuyệt sẽ không kém cỏi hơn chư hầu Trung Nguyên.
Thấy bộ dạng rất ngưng trọng của Tô Lạp, Đơn Phi cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn nghe nói Quý Sương Vương mời đến nghị sự, lại nghe thấy Tô Lạp nói đến mấy chữ quốc vận Quý Sương, biết chuyện chắc không phải chính sự gì, mà cực có thể liên quan đến Cửu Thiên Huyền Nữ.
Lúc nghe Vi Tô Đề Bà kể chuyện, hắn vẫn luôn suy nghĩ đến chỗ mấu chốt của vấn đề, nhưng hắn vẫn lưu ý đến sự khác thường trong thần sắc của A Cửu, vốn muốn hỏi gì đó, Tô Lạp đã nói với hắn: - Mời.
Đơn Phi hơi chần chừ, thấy A Cửu cũng muốn nói lại thôi, chậm rãi nói: - A Cửu, ta cùng lệnh huynh thương nghị xong, vẫn muốn tìm cô nói chuyện, không biết cô
Mắt A Cửu hơi sáng lên, sau đó lại hơi chần chừ, nói: - Nói chuyện gì? Nàng ta nhận ra Đơn Phi tuyệt không phải muốn tìm nàng ta nói chuyện yêu đương.
Đơn Phi cũng không nói thêm gì nữa. Khi đi theo Tô Lạp, Đơn Phi đột nhiên hỏi:
- Quốc vận Quý Sương có liên quan đến A Cửu sao?
Tô Lạp ngẩn người, thất thanh nói: - Ngươi còn biết gì?
Đơn Phi lắc đầu nói: - Ta không rõ lắm, vẫn hy vọng các hạ có thể cho biết.
Tô Lạp chần chừ nói: - Chuyện này ta không thể làm chủ. Nhưng các hạ rất nhanh sẽ gặp được Quý Sương Vương, cũng sẽ biết nhiều chuyện hơn nữa, cũng không cần nóng lòng nhất thời.
Đơn Phi thấy Tô Lạp nói như vậy, cũng không ép hỏi, chỉ chậm rãi gật đầu.
Tô Lạp dẫn Đơn Phi đến trước mặt vệ sĩ trong cung gần nhất, dặn dò: - Đưa khách quý đến gặp Quý Sương Vương. Vệ sĩ kia nghe vậy định đưa Đơn Phi rời đi, Tô Lạp lại gọi: - Đơn Phi.
Đơn Phi quay đầu lại không nói.
Tô Lạp do dự một chút rồi mới nói: - Ngươi nói không sai, chuyện mà ngươi và Quý Sương Vương, Ngũ Bộ Hầu sắp sửa thương nghị, chính là có liên quan đến A Cửu. Ta cũng không biết chân tướng của sự tình, nhưng ta biết một điều tính mạng của A Cửu, vốn nằm ở quyết định của ngươi. Tiến lên một bước, Tô Lạp quỳ một chân trên mặt đất nói: - Đơn Phi, Tô Lạp xin ngươi suy xét thận trọng về việc này.
Vệ sĩ kia thần sắc hãi dị, gần như không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy. Vệ sĩ kia biết Tô Lạp và Quý Sương Vương vốn là huynh đệ kết nghĩa, ở nước Quý Sương, Tô Lạp thân là Quý Sương Phó Vương, tương đương với vị trí Thừa Tướng ở Trung Nguyên, có thể nói là quyền cao chức trọng, nhưng Tô Lạp lại khẩn cầu Đơn Phi như vậy?
Đơn Phi sớm đã giơ tay đỡ lên Tô Lạp, cau mày nói: - Ngươi yên tâm, nếu ta đã tham dự vào, nhất định sẽ thận trọng suy xét. Nhưng kết quả thế nào, không phải ta có thể dự liệu được.
Thần sắc Tô Lạp có chút thống khổ, nắm chặt hai tay rồi lại chậm rãi buông ra, sau khi mắt thấy Đơn Phi theo vệ sĩ kia rời đi, Tô Lạp suy tư một lúc lâu, lúc này mới quay lại ngoài cửa viện rừng hoa đào, thấy A Cửu vẫn còn đứng ở trong rừng như lúc trước, cũng không biết nàng ta đang suy nghĩ gì.
Ở trước cửa viện lưỡng lự hồi lâu, không thấy A Cửu nhìn lại, cuối cùng Tô Lạp khẽ gõ lên cánh cửa gỗ.
Lúc này A Cửu mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn thấy Tô Lạp đứng trước cửa, A Cửu bước nhanh đến nói: - Đơn Phi đã về rồi? Nàng ta đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó đầy vẻ thất vọng, lẩm bẩm nói: - Chàng sẽ không quay lại nhanh như vậy, cho dù chàng quay lại, chuyện muốn nói với ta, cũng sẽ không phải chuyện muội thích nghe.
Nàng ta là một nữ tử thông minh nhạy cảm, giả vờ như không thấy thái độ của Đơn Phi nhưng không có nghĩa là trong lòng không biết. Khi Đơn Phi chuyên chú nghe chuyện, nàng ta vẫn luôn lặng yên nhìn Đơn Phi, nàng ta tuyệt không chịu thừa nhận lời Phiến Mục Thiên nói, cho nên mới thỉnh cầu đại ca ra tay giúp đỡ, nhưng sau khi thấy phản ứng của Đơn Phi, nàng ta biết đại ca cũng không thể thay đổi được gì.
Đơn Phi không có bất kỳ biểu cảm kích động hoặc vui sướng nào.
- Chàng không yêu muội, có phải không?
A Cửu mệt mỏi dựa vào trước cửa, dường như đang hỏi Tô Lạp, cũng giống như tự lẩm bẩm một mình, có một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, A Cửu cắn môi nói: - Muội và đại ca đều không lừa chàng, nhưng chàng căn bản là không tin có nhân duyên tiền kiếp gì đó với muội, muội nhận ra được. Tô Lạp việc muội có thể làm đều đã làm, bây giờ muội nên làm thế nào?
Cảnh xuân ảm đạm.
Nước mắt nhỏ vào bụi bặm, có nỗi thương cảm vô thanh vô tức.
Sắc mặt Tô Lạp còn ảm đạm hơn cả cảnh xuân, trong lòng còn thương cảm hơn cả A Cửu, thấy A Cửu như vậy, gã có cảm giác rất bất lực, lập tức lớn tiếng nói: - Công Chúa, muội sai rồi, hắn đối với muội tuyệt không phải là không có tình ý.
A Cửu cũng không thèm nhìn tới Tô Lạp lấy một cái, lắc đầu nói: - Tô Lạp, huynh không cần gạt muội. Từ nhỏ đến lớn, mấy thủ đoạn lừa người đó của huynh sớm đã bị muội nhìn thấu rồi. Huynh căn bản là chẳng biết gì cả.
- Ta biết, cái gì ta cũng biết!
Tô Lạp gấp giọng nói.
A Cửu chậm rãi quay đầu lại, hơi có kinh ngạc nói: - Cái gì huynh cũng biết?
- Đúng vậy, cái gì ta đều biết. Tô Lạp ngó thấy A Cửu đã vơi bớt đau lòng, ưỡn ngực nói: - Công Chúa, mặc dù ta lớn hơn muội mấy tuổi, nhưng từ nhỏ đến lớn, ta vẫn chưa từng thắng muội, ta biết muội không những thông minh xinh đẹp, lại rất dũng cảm, nếu muội làm Phó Vương, còn mạnh hơn ta rất nhiều.
A Cửu không khỏi cười. - Huynh lại đang lừa muội. Muội biết huynh vẫn luôn nhường muội mà thôi, làm sao muội lại muốn làm Phó Vương gì đó?
Trong giây lát có chút thương cảm, A Cửu lẩm bẩm nói: - Nếu muội thực sự tốt như huynh nói, tại sao Đơn Phi lại không thích muội chứ?
Tô Lạp vội nói: - Không phải như thế, hắn tốt với muội, là muội không nhìn thấy.
A Cửu kinh ngạc nói: - Làm sao lại như vậy? Hắn đối tốt với muội, sao muội lại không biết? Muội biết hắn từng nướng thịt thỏ cho muội, rồi từng cứu muội khỏi thủ hạ tà ác của Ma Vương, nhưng muội cũng biết, đổi lại là huynh, huynh cũng sẽ đối với muội như vậy. Đây không phải tình yêu, Tô Lạp, chính như giữa muội và huynh, trước nay muội coi huynh là hảo bằng hữu, không có suy nghĩ khác.
Tô Lạp trong lòng chua xót, vẫn cười nói: - Nhưng hắn lại không thấy thân thử độc vì ta.
- Cái gì? A Cửu ngạc nhiên nói: - Cái gì mà lấy thân thử độc? Huynh đang nói cái gì?
Tô Lạp không nhịn được nói: - Lúc trước muội bị rắn độc của thủ hạ Ma Vương sử dụng cắn, người đó nói độc này ngoài trừ y ra, vốn không có ai có thể giải được. Người đó thà chết cũng không muốn cứu muội, chỉ muốn kéo muội chết cùng, nhưng sau đó muội tỉnh dậy, lẽ nào muội chưa từng cảm thấy kỳ lạ sao?
- Làm sao huynh biết được chuyện này?
A Cửu cũng thật sự thấy tò mò. - Đơn Phi nói với huynh?
Tô Lạp cười khổ nói: - Công Chúa, muội khăng khăng bỏ chúng ta lại, chọn cùng Đơn Phi đi đến Bạch Sa Ngõa, ta thân mang ủy thác của Quý Sương Vương, làm sao lại để mặc muội ở nơi đồng hoang mông quạnh không lo?
- Muội biết rồi. A Cửu bừng tỉnh đại ngộ nói: - Huynh dẫn người dọc đường đi theo muội và Đơn Phi, huynh xấu xa lắm, huynh đã nhìn thấy gì rồi? Sau khi muội hôn mê, Đơn Phi đã làm gì với muội?
Tô Lạp thấy A Cửu có vẻ rất mong đợi, không đành lòng khiến nàng ta thất vọng, cuối cùng nói: - Ta nhìn thấy hắn rất quan tâm đến muội, ôm lấy muội và luôn gọi tên muội.
Sắc mặt A Cửu ửng hồng, truy hỏi: - Sau đó thì sao? Chàng không có làm gì muội sao?
Muội mong hắn làm gì muội?
Tô Lạp có chút xấu hổ, nói quanh co: - Lúc đó khi ta tìm được các người, muội đã trúng độc hôn mê, tại ở cách xa, cũng không nhìn thấy nhiều lắm. Dừng một chút, Tô Lạp thở dài nói: - Với lại lúc đó muội cách cái chết không xa, hắn một lòng chỉ muốn cứu tính mạng của muội
- Là chàng cứu ta, điều này thì không nghi ngờ được. A Cửu tự tin nói: - Ta biết chàng thần thông quảng đại, chỉ cần là việc chàng muốn làm thì sẽ không thất bại.
Muội cho rằng hắn là thần tiên sao?
Tô Lạp thầm nhủ trong lòng, chậm rãi nói: - Muội nghĩ hắn cứu muội như thế nào?
A Cửu khó hiểu nói: - Đúng vậy a, chàng cứu muội như thế nào? Huynh mau nói cho muội biết.
- Người áo trắng đó có thể đuôi răn, nhưng người đuổi rắn chẳng qua là quen tập tính của rắn độc, cũng sẽ bị rắn độc gây thương tích, bởi vậy trên người gã ta nhất định sẽ có thuốc giải. Tô Lạp nhắc nhở.
A Cửu vỗ tay cười nói: - Không sai, sao muội lại không nghĩ đến điều này chứ? Nhưng ngay lập tức nàng ta nghĩ đến gì đó, giật mình nói: - Nhưng loại người đó trên người nhất định không chỉ mang theo thuốc giải, sẽ còn có thuốc độc?
Tô Lạp chậm rãi gật đầu.
A Cửu thần sắc ngưng trọng, suy đoán nói: - Người áo trắng đó cực kỳ quỷ dị, trên người nhất định đã mang theo không ít thuốc độc thuốc giải gì đó, nhưng cái đó là bản thân gã ta biết dùng, cũng sẽ không cố ý ghi chú thuốc độc hay là thuốc giải?
Tô Lạp khen: - Công Chúa, ta đã nói muội rất thông minh mà.
- Bởi vậy người áo trắng đó biết, cho dù Đơn Phi biết lục tìm thuốc giải trên người gã ta, cũng sẽ không có thu hoạch gì, cho nên mới yên tâm tự sát. Trái tim A Cửu rung động nói: - Tất cả đều nằm trong dự tính của người áo trắng, vậy rốt cuộc Đơn Phi làm thế nào phân biệt được thuốc độc và thuốc giải chứ?
Nghĩ đến lời Tô Lạp vừa mới nói, cuối cùng A Cửu cũng nghĩ đến gì đó. - Lẽ nào chàng giống như Thần Nông đó của Trung Nguyên, thử từng loại một? Tô Lạp, huynh nói mau a.
- Hắn không thử từng loại một, nhưng cũng không khác nhiều lắm.
Trong thần sắc của Tô Lạp mang theo chút khâm phục nói: - Hắn lấy ra hết thuốc giải và thuốc độc trên người áo trắng, cộng lại có đến hơn mười loại. Nếu ta là hắn, cũng không biết loại nào là thuốc độc hay là thuốc giải, nhưng mà hắn có bản lĩnh mà người khác không có, lại còn rất nhanh chóng loại bỏ đi sáu bảy loại.
- Vậy thì cũng vẫn còn nhiều loại mà. A Cửu phát sầu nói.
Tô Lạp thở dài nói:
- Không sai, lúc đó có vẻ như hắn cũng không có cách nào, sau đó hắn chọn cách lấy mỗi loại thuốc độc hoặc thuốc giải đó ra uống một chút.
A Cửu căng thẳng đến mức móng tay cũng đâm vào lòng bàn tay. - Chàng sau đó như thế nào?
- Khi uống uống loại thứ ba thì hắn nôn ra một ngụm máu đen. Tô Lạp cũng nắm chặt hai tay nói, lúc đó tình hình hiện lên trước mắt, gã không nói lúc đó gã cũng không nhẫn nhịn được mà nhảy ra ngoài, nói với người thanh niên cố chấp kia, Tô Lập gã cũng có thể thử thuốc, mặc dù gã không có bản lĩnh phân biệt thuốc, nhưng gã có quyết tâm chịu chết vì Công Chúa.
Đơn Phi đã ngăn cản gã.
- Khi hắn uống đến loại thứ sáu, cuối cùng cũng tìm được thuốc giải của muội, nhưng hắn suýt nữa đã chết tại chỗ. Tô Lạp chân thành nói: - Công Chúa, nếu hắn không yêu muội, làm sao lại chịu không cần cả tính mạng vì muội?
A Cửu đã sớm nghẹn ngào khôn kể, vui sướng nói: - Muội... Muội... đã biết, muội biết là chàng yêu muội. Tại sao chàng vẫn luôn không chịu nói với muội chứ ?
- Nam nhân khác nữ nhân. Tô Lạp trong lòng có vẻ đau buồn, giải thích: - Nam nhân chân chính sẽ không dễ dàng nói chuyện tình yêu khỏi miệng, nhưng vậy không có nghĩa là hắn không yêu sâu đậm.
- Đúng vậy nha, Đơn Phi là nam nhân chân chính mà.
Đổi khóc thành cười, A Cửu cảm kích nói: - Tô Lạp, cảm ơn huynh. Cảm ơn huynh nói cho muội biết những chuyện này. Nàng ta vốn buồn khổ trong lòng, nhưng nghe Tô Lạp nói như vậy, nàng ta quét sạch nỗi chán nản trong lòng, rất nhanh đã lấy lại tự tin, nói với vẻ càng quyết định hơn: - Muội biết làm thế nào rồi. Nàng ta ôm lấy Tô Lạp một cái, vui vẻ chạy ra khỏi rừng hoa đào.
Nhìn hình bóng vui vẻ của A Cửu, thần sắc Tô Lạp có chút chua xót.
Tô Lạp gã vẫn chưa nói cho A Cửu biết là đêm đó gã đã nói với Đơn Phi về mộng cảnh tương tư của A Cửu, sau đó thì nghe Đơn Phi hỏi ngược lại:
- Ngươi nghĩ ta nên làm như thế nào?
- Ngươi cứu sống nàng, lại sắp cưới nàng, nàng và ngươi có nhân duyên tiền kiếp, dù cho kiếp này ngươi có thân phận thế nào, Công Chúa Quý Sương cũng sẽ không làm bẽ mặt ngươi.
Tô Lạp gã khi đó tâm trạng kích động, lúc nói ra lời này tuy là đau lòng, nhưng cũng là quyết tuyệt, gã biết mong muốn trong lòng Công Chúa, cũng muốn giúp Công Chúa thực hiện mong muốn trong lòng.
-Ngươi lầm rồi. Cưới nàng tuyệt không phải cách giải quyết vấn đề.
Khi người thanh niên kia trả lời gã, cũng giống như Tô Lạp kiên quyết thử thuốc, cho ta thời gian suy nghĩ kỹ, ta sẽ tìm ra cách giải quyết thực sự!
Mặt trời ngả bóng về tây, có bóng đen rơi trên mặt Tô Lạp. Tô Lạp ngẩng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm nói: - Đơn Phi, xin lỗi, thời gian còn lại không nhiều nữa, ta chỉ có thể sử dụng cách của mình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất