Chương 705: Giải quyết của nam nhân.
hương 705: Giải quyết của nam nhân
Hưu Mật Hầu kinh ngạc khôn kể, mọi người có mặt nghe thấy câu nói của Đơn Phi cũng không dám tin vào tai mình.
Mọi người đều biết Hưu Mật Hầu vì chinh chiến dũng mãnh mà cực kỳ có uy vọng ở Quý Sương, Hôi Hùng lại càng là đệ nhất dũng sĩ dưới tay Hưu Mật Hầu, trong binh sĩ Quý Sương có thể nói là ngàn người khó cản.
Trong truyền thuyết, Hôi Hùng người này là một đứa bé được Hưu Mật Hầu tìm thấy trong ổ gấu khi săn bắt gấu hoang. Hưu Mật Hầu mang gã ta bên cạnh nuôi lớn, người này từ đây một lòng trung thành với Hưu Mật Hầu, vì Hưu Mật Hầu nam chinh bắc chiến lập được công lao hiển hách.
Một nhân vật như vậy khiêu chiến với bất cứ một người nào ở Quý Sương, đối thủ đều phải suy nghĩ cân nhắc kỹ lưỡng. Hưu Mật Hầu nói để Hôi Hùng và Đơn Phi chơi trên trăm chiêu, mọi người đã cảm thấy Hưu Mật Hầu đang đánh giá cao Đơn Phi rồi, khi Quý Sươg Vương lấy mười chiêu làm giới hạn, mọi người đều cho rằng điều này cũng là hợp tình hợp lý, đến khi nghe Đơn Phi nói một chiêu là quật ngã Hôi Hùng, hơn phân nửa người có mặt tại đây đều cho rằng Đơn Phi thực sự không biết trời cao đất dày.
Hôi Hùng cực kỳ hùng tráng, đứng trước người này Đơn Phi thấp hơn cả một cái đầu, hai người chênh lệch xa, ai cũng cho rằng Đơn Phi có thể kiên trì mấy chiêu đã là không dễ, làm sao có thể đánh ngã Hôi Hùng?
Hưu Mật Hầu trước kinh sợ sau vui mừng, lão ta tuyệt không cho rằng Đơn Phi có thể một chiêu đánh bại Hôi Hùng. Tuy nhiên nghe Đơn Phi nói như vậy, lão ta lập tức ý thức được cơ hội đã đến.
- Được! Nghe nói Trung Nguyên các ngươi có câu nói cực hay, cái gì mà quân tử nhất ngôn, tứ mã mạc truy, các hạ là quân tử, nhất định sẽ không nói mà không giữ lời.
Lão ta vốn định loại trừ Đơn Phi, khổ nỗi Tô Đề Bà luôn bảo vệ Đơn Phi, khó có được khi Đơn Phi cuồng ngạo như vậy, nếu Đơn Phi thua rồi nuốt lời, lão ta cũng có cớ để bài xích Đơn Phi.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Ta chỉ muốn nghe thử quân quốc yếu sự mà Hưu Mật Hầu nói, vẫn mong Hưu Mật Hầu chớ lắm điều nữa.
Hưu Mật Hầu trong lòng giận dữ, nhưng vẫn cười ha hả như cũ, nói: - Các hạ yên tâm, nếu ngươi thật sự có thể một chiêu đã quật ngã Hôi Hùng, bổn hầu cũng không ngăn cản được ngươi.
Lão ta quay người về phía Hôi Hùng nói hai câu, Hôi Hùng đột nhiên nhìn về phía Đơn Phi, nhưng trong mắt lại lộ ra hung quang của dã thú trước khi cắn nuốt con mồi. Thình lình tiến lên một bước, trong tiếng thét trầm đục, bàn tay to của Hôi Hùng đột nhiên túm về phía bả vai của Đơn Phi.
- Chớ có lỗ mãng. Hưu Mật Hầu làm ra vẻ kinh sợ kêu lên.
Hưu Mật Hầu vô cùng hiểu Hôi Hùng, chỉ nói với Hôi Hùng câu "người này nói ngươi bất tài, hắn nói chỉ cần một chiêu là có thể quật ngã ngươi" là đã chọc giận Hôi Hùng rồi.
Hôi Hùng vốn cực kỳ dã tính, cả đời ngoại trừ phục tùng Hưu Mật Hầu ra, đối với Quý Sương Vương cũng không cung kính, vừa nghe Hưu Mật Hầu nói như vậy, làm sao mà nén nhịn được lửa giận?
Hưu Mật Hầu dùng tiếng Trung Nguyên khuyên can, Hôi Hùng lại không hiểu, điều duy nhất Hôi Hùng hiểu được là Hưu Mật Hầu rất căm hận tiểu tử Đơn Phi này, gã ta phải thay Hưu Mật Hầu giáo huấn tiểu tử vô lễ này.
Hai tay thô ráp của Hôi Hùng giống như tay gấu, móng tay lại càng sắc nhọn vô cùng giống như móng gấu, vừa vươn tay ra đã giữ chặt vai Đơn Phi, mọi người nhìn thấy không khỏi nín thở, nhưng đều trừng mắt lên đợi Hôi Hùng xé Đơn Phi thành hai nửa
Bọn họ không hoài nghi Hôi Hùng có thể làm được điều này, Hôi Hùng cũng không sẽ hoài nghi sức mạnh của mình, nhưng gã ta bất ngờ đắc thủ, sự cảnh giác trong lòng lại tăng lên, bởi vì trong thời gian một khắc đó, năm ngón tay của gã ta không những không có khoái cảm bám vào da thịt, ngược lại còn cảm thấy trơn tuột như túm phải con trăn tròn vo.
Trong lòng biết không hay, Hôi Hùng lại gầm lên, bất chấp giữ lấy bả vai Đơn Phi lần nữa, nhưng lại thuận thế móc về phía ngực Đơn Phi, gã ta lại muốn moi tim của Đơn Phi ra
Gã ta biến hóa như vậy đã là cực nhanh, không ngờ trước mắt hoa lên, dĩ nhiên đã mất hình ảnh của Đơn Phi, trong thời gian một khắc sau, Hôi Hùng chỉ cảm thấy hai chân đau đớn, như có thiết côn đập mạnh lên mắt cá chân cả gã ta.
Tiếng quát đột nhiên dừng lại, không đợi Hôi Hùng kịp có phản ứng gì, cả người đã ngã ngửa ra, gáy đạp mạnh lên nền vân thạch cứng rắn trong điện.
Ầm!
Một tiếng vang như trống, mặt đất rung lên.
Mọi người mở mắt trừng trừng nhìn cảnh tượng này, ngay lập tức đều là tiếng lòng bật lên, nhiệt huyết dâng trào, khó tin một chiêu của Đơn Phi đã quật ngã Hôi Hùng.
Hưu Mật Hầu cũng trợn mắt há hốc mồm, lão ta chỉ thấy Hôi Hùng đi túm bả vai Đơn Phi, lập tức liền thấy Đơn Phi chuyển ra phía sau Hôi Hùng như quỷ mị, còn về Đơn Phi đánh ngã Hôi Hùng như thế nào, lão ta cũng không biết.
Đại điện yên tĩnh.
Hồi lâu sau mới có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, Vi Tô Đề Bà mắt lộ tia sáng kỳ dị, vỗ tay gật đầu khen: - Hảo công phu. Y coi chiến sĩ mạnh nhất Thân Độc A Dục Vương là thần tượng, võ công của y cũng cao minh, nhìn thấy Đơn Phi dùng thân pháp linh động thoát khỏi nguy hiểm, lập tức một chân quét lên mắt cá chân của Hôi Hùng, dứt khoát đánh ngã Hôi Hùng.
Gáy của Hôi Hùng đập mạnh lên nền vân thạch, vân thạch đã nứt ra, Hôi Hùng dù là mình đồng da sắt cũng lập tức choáng váng, nhưng gã ta vốn hung hãn như mãnh thú, chỉ một khắc sau đã nhảy lên, gầm lên trong cổ họng, Hôi Hùng lại muốn bổ về phía Đơn Phi.
- Dừng tay! Có hai người đồng thời quát.
Một người tất nhiên là Hưu Mật Hầu, lão ta cũng không phải lo lắng cho sự an nguy của Đơn Phi, mà là biết Hôi Hùng sau khi bị nhục rồi ra tay thiếu tàn nhẫn, chỉ sợ Hôi Hùng tự chuốc lấy nhục.
Tiếng quát khác là từ ngoài điện truyền vào, rất mềm mại.
Người từ ngoài điện vào chính là A Cửu.
Nàng ta từ nhỏ đã mơ thấy Đơn Phi, mơ tưởng mong nhớ chờ đợi nhiều năm cuối cùng đã gặp được Đơn Phi, không kìm nổi mà bộc bạch hết tương tư, nào ngờ Đơn Phi lạnh băng băng nhất định phải phân định rõ ràng với nàng ta. Nàng ta bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, mắt thấy đại ca ra mặt dường như cũng không thể thuyết phục Đơn Phi, không khỏi có chút nản lòng thoái chí, đến khi nghe Tô Lạp nói Đơn Phi lấy thân thử độc để cứu nàng ta, A Cửu lập tức nhiệt huyết, sớm đã kích động đến không thể kiềm chế, cho nên mới chạy đến đây muốn gặp Đơn Phi.
Lúc A Cửu chạy đến, vừa hay nhìn thấy Đơn Phi đối đầu với Hôi Hùng, tuy biết ý trung nhân công phu tuyệt cao, nhưng thấy Đơn Phi đánh ngã đệ nhất cao thủ dưới tay Hưu Mật Hầu, A Cửu cũng hơi bất ngờ, đến khi nhìn thấy Hôi Hùng giống như mãnh thú bị thương định xông về phía Đơn Phi, A Cửu càng lo cho sự an nguy của Đơn Phi hơn, làm sao lại không ngăn lại?
Bước nhanh đi vào trong điện, A Cửu không kìm nổi quát lên: - Đại ca, Đơn Phi là lang quân như ý của muội, sao huynh để người khác đối phó với chàng?
Lời vừa thốt ra, trong điện lặng ngắt như tờ.
Ngũ Hấp Hầu ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ A Cửu lại đường hoàng nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy. Nhưng bọn họ không biết A Cửu nhìn có vẻ mảnh mai yếu đuối, thực ra cực kỳ to gan, càng huống hồ trong lòng A Cửu, yêu một người nói ra thì có gì đáng sợ? Nếu ngay cả dũng khí nói ra mà ngươi cũng không có, làm sao có thể chứng minh ngươi đang yêu người ta?
Điều này không liên quan đến biểu diễn, tình yêu biểu diễn ra là vì sợ, thật lòng nói ra mới là vì yêu.
Hưu Mật Hầu trong lòng càng phiền não, cũng không để ý tới A Cửu, nhưng lại trừng mắt Đơn Phi nói: - Chiêu đó vừa rồi không nên tính, có phải không?
- Bọn họ đang nói gì? A Cửu không biết nội tình, gấp giọng hỏi đại ca.
Vi Tô Đề Bà thản nhiên nói: - Hưu Mật Hầu nói Đơn Phi không đủ tư cách, Đơn Phi phải cho chứng minh toàn bộ nước Quý Sương hắn là người có đủ tư cách.
Khuôn mặt xinh đẹp của A Cửu ửng đỏ, thấp giọng nói: - Tư cách? Nàng ta không biết thứ Hưu Mật Hầu và Đơn Phi đánh cuộc là tư cách nghe quân cơ yếu sự, nhưng biết Hưu Mật Hầu từng nhiều lần cầu thân mình cho con trai, trái tim nàng ta từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên người Đơn Phi, đối đãi với Sa Lạp giống như một tên ngốc, làm sao lại nể nang gì Hưu Mật Hầu? Nghe đại ca nói như vậy, A Cửu lập tức liên tưởng đến tư cách cầu thân.
Khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, A Cửu ít nhiều ngại ngùng cười nói: - Vậy cũng nên là Sa Lạp và Đơn Phi so tài mới đúng, tại sao để Đơn Phi đối chiến với Hôi Hùng này? Bỗng dưng tỉnh ngộ, A Cửu vỗ tay cười nói: - Ta biết rồi.
Nàng ta cho rằng Hưu Mật Hầu tự biết con trai Sa Lạp của mình không được, cho nên mới để Hôi Hùng chiến thay.
Vi Tô Đề Bà khẽ mỉm cười, nhưng không hỏi muội muội đã biết gì.
Hưu Mật Hầu lại không có tâm trạng để hỏi, nhìn chằm chằm vào Đơn Phi nói nhấn mạnh: - Chiêu đó vừa rồi không nên tính, Hôi Hùng chẳng qua nhất thời kích động, tỷ thí còn chưa chính thức bắt đầu, Hôi Hùng không hiểu quy củ, nhưng chắc hẳn các hạ hiểu?
Lão ta thầm mắng Hôi Hùng lỗ mãng, cũng không ngờ rằng Đơn Phi lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, nhưng lão ta cho rằng Hôi Hùng tuyệt không phải là thực lực không đủ, mà là nhất thời lỡ tay thôi, cho nên mới nghĩ cách xoay chuyển bại cục.
A Cửu đã hiểu sai ý, nhưng từ đầu đến cuối vẫn bên phía Đơn Phi, lập tức nói: - Sao lại không tính? Hôi Hùng không hiểu quy củ, Hưu Mật Hầu già rồi chắc cũng hiểu? Hôi Hùng không hiểu quy củ là lỗi của Hưu Mật Hầu ông, làm sao có thể đổ lên đầu Đơn Phi? Đơn Phi thắng, chàng có đủ tư cách.
Hưu Mật Hầu thầm mắng trong lòng. Mặc dù nữ tử nước Quý Sương không thể tham chính, nhưng A Cửu thân là thần nữ Quý Sương, đảm đương chức trách kết nối với Cửu Thiên Huyền Nữ, khiến lão ta cũng chẳng có cách nào khác.
- Đáp Na, đây là chuyện của nam nhân, thì nên dùng biện pháp của nam nhân để giải quyết. Vi Tô Đề Bà đột nhiên nói.
Hưu Mật Hầu nghe vậy tinh thần đại chấn, lập tức nói: - Đúng vậy, đây là chuyện của nam nhân. Đơn Phi, nếu như ngươi là một nam nhân, thì không nên nghe sự sắp đặt của nữ nhân.
- Ông sai rồi, Thích Ca từng nói, trên đời này chúng sinh bình đẳng, nam nữ đồng đẳng. A Cửu chống chế nói.
Đơn Phi khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: - A Cửu, cô để ta giải quyết chuyện này.
Nhìn thấy vẻ mặt cương nghị hiếm thấy của Đơn Phi, A Cửu nhất thời mê muội, thầm nghĩ tuy chàng chưa từng nói thích ta, nhưng việc chàng đã làm vì ta là việc mà nam nhân khác không thể làm được, nếu chàng một lòng muốn chứng minh có tư cách cưới ta, ta cũng không tiện ngăn cản chàng thể hiện uy phong của nam nhân.
Nàng ta chỉ đang nghĩ những gì mình tưởng, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào, bên kia Đơn Phi đã nói: - Hưu Mật Hầu vẫn muốn để Hôi Hùng cùng ta tái đấu một trận?
- Không sai!
Hưu Mật Hầu nói chắc chắn: - Đợi khi ta nói chính thức đấu võ thì các ngươi mới có thể động thủ. Lão ta chỉ sợ Đơn Phi đổi ý, quay sang Hôi Hùng vội quát tháo mấy câu.
Hôi Hùng nghe vậy xấu hổ gật đầu, giây lát đấm ngực rống lên, tiến lên một bước đứng trên chỗ vân thạch gã ta vừa mới ngã xuống.
Vân thạch vốn có vết rạn, sau khi Hôi Hùng giẫm lên thì vỡ nát, hai chân lún dưới đất. Mọi người thấy thế càng run sợ, sợ hãi khi Hôi Hùng dũng mãnh, càng biết lần này Hôi Hùng đã tiếp thu bài học, động tác như thế này không phải là muốn phân định cao thấp với Đơn Phi, mà là quyết ý chống đỡ một chiêu trước.
- Ra tay! Hưu Mật Hầu lập tức quát.
Hôi Hùng sớm có chuẩn bị, nghe vậy lại hét lớn một tiếng, hai nắm đấm đan chéo phòng bị trước ngực, cả người lại thấp đi vài tấc, gã ta đã biết Đơn Phi không dễ đối phó, sau khi bị Hưu Mật Hầu mắng cho tỉnh ngộ, lần này hạ thấp trọng tâm quỳ gối dậm chân gần như muốn chôn mình dưới đất, thầm nghĩ bất kể như thế nào cũng sẽ không bị Đơn Phi đánh ngã nữa.
Trong điện lại yên tĩnh.
Đơn Phi ra tay!
Sau khi nghe một tiếng bắt đầu của Hưu Mật Hầu hắn lập tức ra tay, vừa ra tay đã xẹt qua móng tay sắc nhọn như dao của Hôi Hùng chộp lấy cổ tay của Hôi Hùng.
Có một luồng lực lớn cực kỳ mạnh mẽ truyền đến từ tay Đơn Phi.
Hôi Hùng thiên phú dị bẩm lực lớn vô cùng, không ngờ lực đạo của Đơn Phi dường như không kém gì gã ta, cảm giác Đơn Phi đã sắp kéo gã ta ra khỏi chỗ đứng, có tiếng gấu gầm truyền ra từ đáy lòng Hôi Hùng, Hôi Hùng lập tức vận sức kéo vội, thân hình hai người chớp mắt đã căng ra như dây cung.
Mọi người sợ hãi, lập tức một trận kinh hô.
Một khắc sau, Đơn Phi đã bị Hôi Hùng ném văng ra ngoài!