Chương 707: Đánh đến sưng mặt
Đơn Phi biết con người có ngàn vạn lý do dụng binh, nhưng lý do chính nghĩa thực sự hiếm thấy, đại đa số chiến tranh đều là dùng chính nghĩa để ngụy trang mà làm chuyện hết sức không chính nghĩa.
Từ xưa đã là như thế, lòng tham của con người là vô cùng, đế quốc Quý Sương lúc này là một trong bốn nước có nền quân sự mạnh trên thế giới, Vi Tô Đề Bà nói dụng binh với Lâu Lan là vì tâm ý của Cửu Thiên Huyền Nữ, ai có thể đảm bảo đây không phải là một ý định thừa cơ khuếch trương lãnh thổ?
Không có bất kỳ người nào có thể cam đoan.
Đơn Phi quá rõ về điều này, cho nên trong lòng mới có sầu lo, trầm ngâm nói: - Nếu quả thật như lời Quý Sương Vương nói, đây là chuyện tốt tạo phúc cho thế nhân, tại sao Ngũ Hấp Hầu đều phản đối chứ?
Ngũ Hấp Hầu ai nấy cũng tối sầm mặt lại.
A Cửu vỗ tay cười nói: - Huynh không nói, muội cũng thật sự không nghĩ đến những điều này. Đúng đấy, đại ca, nếu như đây là chuyện tốt, tại sao họ lại phản đối?
Vi Tô Đề Bà cũng cười nói: - Bổn vương cũng thật không nghĩ đến điều này, Hưu Mật Hầu, không biết khanh có thể trả lời câu hỏi của Đơn Phi cho bổn vương?
Hưu Mật Hầu cả đời chinh chiến, giống như Uncle Sam ở đời sau, chỉ nghĩ đánh trận chính là muốn khống chế địa bàn, cướp tiền bạc nữ nhân gì đó, chưa từng nghĩ rằng xuất binh còn là vì phúc lợi gì đó của nhân loại, ngạc nhiên một hồi mới nói: - Tây Vực ở phía bắc Thông Lĩnh xưa nay nằm dưới sự khống chế của Hán thất, chúng ta mạo muội xuất binh, chỉ sợ sẽ khiến cho Hán thất bất mãn, hai bên giao binh, khó tránh khỏi sẽ sinh linh lầm than.
Đơn Phi hơi bất ngờ, cũng không ngờ rằng Hưu Mật Hầu cứng rắn lại có cớ như vậy, nghe Hưu Mật Hầu nói như vậy, lại còn có chút hàm ý kính sợ Hán thất.
Một trưởng giả râu dài trắng ở bên cạnh phụ họa theo: - Hưu Mật Hầu nói không sai, nhớ năm đó Phó Vương Tạ Đồ viễn chinh Tây Vực nhưng lại thất bại quay về, làm cho nước Quý Sương hao tổn rất lớn, rất nhiều năm chưa thể bù đắp lại, sau này ngược lại còn dẫn đến các nước Khang Cư, Đại Uyển thoát khỏi sự khống chế của Quý Sương, còn Hô La San, Hoa Lạt Tử Mô cũng lần lượt tự lập, hiện giờ Quý Sương Vương tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.
Vi Tô Đề Bà cười nói: - Song Mỹ Hầu nói vậy sai rồi, Quý Sương Vương Diêm Cao Trân năm đó quốc lực chưa từng thấy, hưng binh vốn là vì mưu đồ lãnh địa Tây Vực, sao có thể so với việc xuất binh chính nghĩa của chúng ta bây giờ? Càng huống hồ hiện nay Hán thất suy tàn, sớm đã không thể khống chế Tây Vực, cho dù người Hán ở Tây Vực bất mãn, nhưng người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần tìm nhân vật đầu lĩnh của Tây Vực nói chuyện, chúng ta cũng không chiếm đoạt thổ địa, vơ vét tài sản các nước, lo gì không có người hiểu đạo lý?
Trong lòng Đơn Phi khẽ động.
Vi Tô Đề Bà thấy vậy nói: - Đơn Phi, ngươi cho rằng lời của bổn vương có lý không? Thấy Đơn Phi không nói, Vi Tô Đề Bà kinh ngạc cười nói:
- Có lẽ lời chúng ta nói đối với có chút mơ hồ, chuyện năm đó Phó Vương Tạ Đồ viễn chinh Tây Vực, bổn vương cũng cần giải thích thêm với ngươi.
- Không cần đâu. Đơn Phi lắc đầu nói: - Ta cũng biết đại khái, không cần làm phiền Quý Sương Vương.
Ngũ Hấp Hầu ngơ ngác nhìn nhau, Song Mỹ Hầu râu trắng kia không nhịn được nói: - Chuyện đã trôi qua cả trăm năm, làm sao các hạ biết được chuyện này?
Lão là người kiến thức uyên bác nhất trong Ngũ Hấp Hầu, mặc dù thấy võ công kinh người của Đơn Phi, nhưng không tin người thanh niên này còn biết những chuyện năm xưa này.
Hưu Mật Hầu thấy Đơn Phi không nói, châm chọc: - Có lẽ không biết mà giả vờ biết thôi.
A Cửu phản bác: - Đơn Phi còn lâu mới là loại người đó, chuyện huynh ấy biết còn nhiều hơn Hưu Mật Hầu ông cả trăm lần. Đơn Phi chẳng buồn trả lời kiểu nghi ngờ vô vị này, nhưng nàng ta thì không thích ý trung nhân bị người khác khinh miệt, không nhịn nổi muốn biện giải giúp Đơn Phi.
Hưu Mật Hầu trong lòng nổi giận, nếu đối phương là nữ tử Quý Sương khác, nói không chừng lão ta sớm đã cho một cái tát rồi, nhưng lão ta đối với A Cửu trước sau vẫn chẳng thể làm gì được, chỉ có thể châm biếm nói với Đơn Phi: - Vậy cũng muốn nghe thử chuyện mà các hạ biết.
Đơn Phi hơi nhíu mày. - Chuyện các người nói, lẽ nào không phải chuyện năm đó Định Viễn Hầu Ban Siêu đánh bại Quý Sương Phó Vương Tạ Đồ?
Ngũ Hấp Hầu đều xanh cả mặt, nhưng lại đã biết Đơn Phi không phải giả vờ, mà là thật sự có biết.
Thì ra ở thời Hán, không những tàn quân binh đoàn La Mã từng giao thủ với quân Hán, đế quốc Quý Sương lại càng là từng có một trận chiến dịch quy mô lớn với Hán thất, nhưng bị lịch sử che lấp, cũng ít người biết được chuyện này.
Nước Quý Sương vào thời Diêm Cao Trân thống trị, bởi vì quốc lực hùng mạnh, khó tránh khỏi có dã tâm bành trướng. Quý Sương Vương Diêm Cao Trân sau khi thu phục bắc Ấn Độ về dưới trướng vẫn chưa thỏa mãn, biết lúc đó Hán thất lục đục, lại hy vọng có thể nhúng tay vào Tây Vực đang bị Trung Nguyên khống chế, người này giỏi tâm cơ, trước tiên khách khí cầu thân với Hán thất, nói ta đường đường là Quý Sương Vương kế thừa huyết mạch Nguyệt Thị, Hán thất các người không phải có truyền thống gả Công Chúa ra nước ngoài sao, gả cho ta một Công Chúa thì thế nào?
Diêm Cao Trân khi đó phần lớn không phải nhắm vào Công Chúa, mà là có chút ý muốn thăm dò phản ứng của Hán thất, nếu như Hán thất gả công chúa, Diêm Cao Trân không những có thể diện, còn có thể nhìn ra sự mềm yếu của Hán thất, thời cơ khởi binh không thể né tránh, nếu Hán thất không gả, Diêm Cao Trân lại càng có cớ dụng binh, ta đường đường là vua của đế quốc Quý Sương, cầu thân với Hán tThất các ngươi là nể mặt các ngươi, một Công Chúa mà các ngươi cũng không gả cho ta, chuyện gì có thể nhẫn nhịn được chứ chuyện này thì không thể!
Quý Sương Vương Diêm Cao Trân lòng dạ thâm độc, hai tay chuẩn bị, tự cho là mình mưu kế vô song, nhưng vận khí không tốt, không đụng được vào Hán thiên tử thích đưa con gái ra nước ngoài, ngược lại còn gặp phải Định Viễn Hầu Ban Siêu phong mang vô song thời đó.
Ban Siêu là nhân vật cỡ nào, sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của Diêm Cao Trân, căn bản là không truyền đạt ý chỉ của Diêm Cao Trân đến Hán thất, có thể Ban Siêu biết là sau khi Hán thất biết tin tức, phần lớn sẽ dùng cái cớ đường hoàng để đưa thêm mấy nữ nhân vô tội ra, Ban Siêu trực tiếp thay Hán thất trả lời mọi người mở cửa buôn bán thì ta hoan nghênh, nếu ngươi muốn chủ động khiêu khích, ngươi có tin ta đánh ngươi không? Ngươi ngoan ngoãn là Nguyệt Thị Vương của ngươi đi, nếu chỉ muốn làm việc sai trái, ta thật không ngại Diêm Cao Trân ngươi làm đại cữu tử của Ban Siêu ta.
Diêm Cao Trân lúc đó cũng không biết đến điển cố tiền mất tật mang, bị tức đến suýt nữa hộc máu, sau khi nhận được thư trả lời của Ban Siêu, y lập tức sai Phó Vương Tạ Đồ lãnh bảy vạn tinh binh vượt qua Thông Lĩnh đến Tây Vực, muốn thu phục ba mươi sáu nước Tây Vực về dưới trướng, thuận tiện phân chia cao thấp với Ban Siêu.
Quý Sương Phó Vương lúc đó gần như đã lĩnh một nửa nhân mã tinh nhuệ của nước Quý Sương, Quý Sương chính là dựa vào những tinh binh này để mở mang bờ cõi, có thể nói là hoành hành Trung Á, mà nhân mã thủ hạ của Ban Siêu chẳng qua chỉ hơn vạn, trong đó còn có quân tạp bài của các nước Tây Vực.
Nhưng kết quả lại là Quý Sương Phó Vương dẫn binh hùng hổ tiến đến, gần như toàn quân bị diệt, nếu không phải Phó Vương Tạ Đồ khổ sở lên tiếng cầu hòa, bảy vạn nhân mã đó gần như đã chôn hết ở Tây Vực đất khách quê người rồi.
Từ sau trận chiến này, cho dù Diêm Cao Trân xưng hùng Trung Á, Tây Á và Nam Á, duy chỉ không dám có ý định nhúng tay vào Trung Nguyên phía đông nữa, mà sau đó Diêm Cao Trân gần như đã nghĩ thông, không dám nhắc đến chuyện cưới Công Chúa nữa, ngược lại còn thương lượng với Ban Siêu nói lão huynh ngươi đã rất nhân nghĩa thả mấy vạn nhân mã của ta về, sau này mọi người sẽ không đánh nhau nữa, ta nghe lời ngươi buôn bán tử tế, nhưng quả thực ta có mấy muội tử, nếu ngươi không chê tư sắc bình thường, thật sự có thể gả cho ngươi mấy người.
Sau đó Quý Sương mở đường thông thương đến Hán triều, nếu vào thời điểm liên quân tám nước, Quý Sương cũng sẽ giống như chính phủ Thanh mất chủ quyền mở bến cảng đối ngoại.
Ban Siêu là người Trung Nguyên, nhân vật anh hùng xuất hiện từ đại quốc khí phách to lớn phải văn minh hơn so với người man rợ. Ban Siêu tuyệt không có lòng tham không đáy giống như liên quân tám nước tự khoe khoang là quốc độ văn minh, xưa nay kiên trì với nguyên tắc bình đẳng kinh thương, đôi bên cùng có lợi, mà Ban Siêu phái trợ thủ Cam Anh dẫn sứ đoàn đến đế quốc Đại Tần chính là đi theo tuyến đường mở ra từ Quý Sương.
Từ sau trận chiến dịch đó, Ban Siêu hùng phong ngàn dặm, chẳng những uy hiếp Tây Vực, uy danh lại lan xa đến tận Quý Sương, thậm chí Đại Tần và An Tức cũng nghe đến.
Đơn Phi không thích nội chiến, nhưng xưa nay vẫn khâm phục nhân vật anh hùng có thể bảo vệ quốc gia như thế, hắn cũng biết nhiều về chuyện của Ban Siêu, cho nên vừa nghe Quý Sương Vương Diêm Cao Trân gì đó, lập tức nghĩ đến câu chuyện này.
Ngũ Hấp Hầu vừa nghe Đơn Phi nhắc đến tên của Ban Siêu liền biết tiểu tử này cũng nắm rõ chuyện xưa như lòng bàn tay, mặt không khỏi nóng lên, giống như cái tát cách đây cả trăm năm của Ban Siêu lại quất vào mặt bọn họ thật mạnh.
Bọn họ tuy là cuồng vọng, nhưng biết trước chuyện Ban Siêu, lại thấy Đơn Phi không kiêu ngạo không siểm nịnh như thế, thầm nghĩ Trung Nguyên phong lưu đến cỡ nào, một nhân vật nào đó đi ra cũng đều khí phách cao vút như vậy?
A Cửu chẳng những khí phách cao vút, còn rất có dáng vẻ "dương dương đắc ý", thầm nghĩ lang quân như ý của ta không giống người bình thường.
Vi Tô Đề Bà mắt lộ ra tán thưởng, gật đầu nói: - Không sai, chúng ta đang nói chính là chuyện của Định Viễn Hầu và Diêm Cao Trân. Nhưng Diêm Cao Trân vô cớ xuất binh, khó tránh khỏi bị nhục, chúng ta thì thật muốn giải trừ tai họa diệt thế này, chỉ cần thương lượng được với đầu lĩnh người Hán ở Tây Vực hiện giờ là Phạm thị, Ban thị, đoán rằng bọn họ có thể tin chúng ta.
Đơn Phi thầm nghĩ như thế cũng là khéo léo không thể khéo léo hơn, Vi Tô Đề Bà ngươi cho dù tin tức linh thông, chỉ sợ cũng sẽ không nhanh chóng biết được đầu lĩnh mà Phạm thị, Ban thị đưa lên lại là ta.
- Đúng a, đây là chuyện tốt. Người sống trên đời, cũng phải làm chút chuyện có ý nghĩa. A Cửu nói lanh lảnh: - Đại ca, không phải phái Đơn Phi và muội lãnh binh xuất mã đấy chứ? Nàng ta nghĩ ý trung nhân chẳng kém chuyện gì, lãnh binh tất nhiên không thành vấn đề, nhưng dụng ý sâu xa hơn của nàng ta lại là muốn luôn ở bên cạnh Đơn Phi.
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc khôn kể, ngay cả Vi Tô Đề Bà cũng hơi nhíu mày.
Ngũ Hấp Hầu đều không cho là đúng, nhưng trong lúc nhất thời không tìm được lý do phản bác. Dù sao thì cũng có nhiều người không biết xấu hổ, nhưng người ta đều là lén lút làm chút chuyện vô liêm sỉ là được, công nhiên tuyên bố ra cũng thật là không giữ thể diện.
Hưu Mật Hầu lạnh lùng nói: - Như vậy còn ra thể thống gì, lẽ nào nước Quý Sương ta thật sự không chọn được ai hay sao?
A Cửu chu mỏ nói: - Ta và Đơn Phi đi ông lại không vui, bản thân ông xem ra cũng không muốn đi, rốt cuộc ông muốn thế nào?
Hưu Mật Hầu lạnh giọng nói: - Bổn hầu vẫn nói câu đó, tuyệt không kiến nghị động binh, bốn bộ lạc còn lại cũng nghĩ như vậy.
- Tại sao? Vi Tô Đề Bà vẫn không nhanh không chậm nói: - Bổn vương và các khanh hòa khí thương lượng, vẫn hy vọng các khanh cũng có kiến nghị "sáng suốt".
Khi nói đến hai từ "sáng suốt" y nhấn mạnh, hiển nhiên là ám chỉ Ngũ Hấp Hầu không hiểu lí lẽ hành động theo cảm tính.
Hưu Mật Hầu lặng lẽ cười lạnh nói: - Ta nghĩ người không sáng suốt chỉ sợ là Quý Sương Vương thôi.
Lời vừa dứt, trong nội đường tĩnh lặng.
Vi Tô Đề Bà thản nhiên nói: - Sao Hưu Mật Hầu nói câu này?
Hưu Mật Hầu mắt lộ ác ý, vạch mặt nói: - Bí sự của Nguyệt Thị và Cửu Thiên Huyền Nữ gì đó, đều là chúng ta nghe Quý Sương Vương nói, còn về tai họa diệt thế lại càng vô lý
- Hưu Mật Hầu! Song Mỹ Hầu gấp giọng quát ngừng, mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hưu Mật Hầu im tiếng, vẫn không ngừng cười lạnh.
Vi Tô Đề Bà thì đã thu lại nụ cười, trong mắt hàn quang chớp động, ngưng thanh nói: - Ý của Hưu Mật Hầu không phải là bổn vương chẳng qua là mượn danh của Cửu Thiên Huyền Nữ, làm chuyện tổn hại đến Quý Sương và Ngũ Hấp Hầu?