Thâu Hương

Chương 706: Quân cơ yếu sự

Chương 706: Quân cơ yếu sự


Trong điện rộn lên tiếng kinh hô, từ lúc Đơn Phi ra tay kéo cổ tay của Hôi Hùng đến hai người gồng mình tương tranh, rồi đến Đơn Phi bay bổng ra ngoài chẳng qua chỉ trong chớp mắt.
Đơn Phi ra tay như chớp làm cho người ta hoa mắt, hai người giằng co với nhau khiến mọi người đau bụng, đến khoảnh khắc khi Đơn Phi bị Hôi Hùng ném bay ra ngoài, mọi người lại nhất thời cảm thấy như bị rút hết máu trong người.
Khuôn mặt xinh đẹp của A Cửu trắng bệch, chỉ nghĩ rằng Đơn Phi nhất thời vô ý, cho nên mới bị Hôi Hùng ném ra ngoài, hai chân nàng ta đã cử động, mặc kệ mình có thể làm được hay không, nàng ta vẫn muốn đón lấy Đơn Phi, nhưng Vi Tô Đề Bà thì lại khẽ nhướn cặp lông mày, trong mắt có tinh quang lấp lánh.
Đơn Phi không bị ném xa, hắn giống như không đỡ nổi sức mạnh của Hôi Hùng, bị Hôi Hùng kéo theo, chớp mắt đã đến trên đỉnh đầu Hôi Hùng.
Hưu Mật Hầu mừng rỡ, nắm chặt hai tay, thấp giọng quát: - Giết! Lần này lão ta không dùng tiếng Trung Nguyên cũng không dùng ngôn ngữ Quý Sương, mà là ngôn ngữ giao lưu đặc biệt giữa lão ta và Hôi Hùng.
Suy nghĩ của con người có thể nói là xoay chuyển cực nhanh.
Hưu Mật Hầu ban đầu chỉ muốn đánh bại Đơn Phi, sau đó thấy Đơn Phi đánh ngã Hôi Hùng, lập tức hạ thấp kỳ vọng, chỉ muốn để Hôi Hùng chống đỡ qua mấy chiêu, đến khi Đơn Phi bị Hôi Hùng ném đi, Hưu Mật Hầu lập tức nghĩ đến tiểu tử này cũng chỉ như vậy, lúc nãy là dựa vào vận may mà thắng thôi, lão ta vừa nghĩ đến đây, lập tức đề cao yêu cầu đối với Hôi Hùng.
Hôi Hùng cũng không nghĩ lại có thể ném Đơn Phi đi, lúc hai người đối kháng, gã ta cảm thấy lực đạo Đơn Phi hơi yếu, nhưng cũng tuyệt không dễ khinh thường, cho dù bị Đơn Phi kéo ra quật ngã, Hôi Hùng cũng đã dùng hoàn toàn lực đạo rồi.
Đơn Phi đột nhiên giảm bớt lực.
Hôi Hùng làm sao lại bỏ qua cơ hội thế này, lập tức quăng Đơn Phi đi. Đầu óc gã ta chuyển động không nhanh như động tác, nghe thấy lời chỉ bảo của Hưu Mật Hầu, lại thấy Đơn Phi đã đến đỉnh đầu gã ta, Hôi Hùng gần như không hề do dự thân hình bật căng lên, tay phải giống như đao đâm về phía ngực Đơn Phi.
Ý niệm xẹt qua.
Trong điện gió xoáy.
Trong thời gian cực nhanh, Đơn Phi thình lình duỗi cánh tay thăm dò, không ngờ lại túm được cổ tay trái của Hôi Hùng, sau đó thân hình hắn trên không trung xoay tròn giống như lốc xoáy, chỉ một khắc sau, có một bóng người bay ra ngoài.
Bóng người kia bay thẳng ra ngoài điện, lăn xuống bậc thang ngọc thạch vẫn không ngừng lại, lăn mãi ra thật xa, đập mạnh vào một cái cây lớn mới dừng lại.
Một tiếng "ầm" lớn từ ngoài điện truyền đến.
Không ai nhìn ra ngoài điện, tất cả mọi người đều quá đỗi ngạc nhiên nhìn vào chỗ hai người đánh nhau trong điện.
Trong điện có bụi vân thạch hóa thành bột mịn xông thẳng lên trời như rồng cuốn, sau đó từ từ rơi xuống. Ở nơi bụi mù tan hết, có ánh sáng mặt trời vàng óng chiếu lên thân hình cao lớn hiên ngang sừng sững kia.
Có người đã chậm rãi lui về phía sau, lộ ra ánh mắt kính sợ.
Người bay ra ngoài điện lại là Hôi Hùng
Đơn Phi đứng nguyên tại chỗ giống như thiên thần!
A Cửu vừa mừng vừa sợ, nàng ta bổ nhào đến gần trước Đơn Phi, kéo ống tay áo của hắn khẽ hô: - Huynh sao rồi? Gã có làm huynh bị thương không? Nàng ta mặc kệ Hôi Hùng bị quăng ra đầu rơi máu chảy, chỉ nhìn Đơn Phi từ trên xuống dưới, sợ Đơn Phi có tổn thương gì.
Trong khoảnh khắc này nàng ta thực sự muốn ôm lấy Đơn Phi nhưng lại không dám, nàng ta biết nếu bị Đơn Phi giãy ra, mình thực sự không chịu nổi, lẳng lặng giữ ống tay áo của Đơn Phi, A Cửu đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
Nhưng Đơn Phi lại nhìn Hưu Mật Hầu nói: - Lần này có phù hợp quy củ hay không? Không biết Hưu Mật Hầu có còn muốn đấu một trận nữa hay không?
Hưu Mật Hầu đường đường là quan lớn triều đình, nhưng bị khí thế của Đơn Phi bức bách cũng không khỏi lùi lại một bước, nghiêng đầu nhìn Hôi Hùng đang giãy giụa không thể đứng dậy bên ngoài điện, trong lòng Hưu Mật Hầu kinh hãi, tuy cổ họng rung rung, nhưng lại không nói ra được một từ nào.
Lão ta tuy da mặt dày nhưng dù sao cũng không phải kẻ ngốc, thấy Đơn Phi hai lần đều có thể dễ dàng quật ngã Hôi Hùng, đã biết thực lực của người này vượt xa Hôi Hùng.
- Xem ta cũng có tư cách được nghe quân cơ yếu sự rồi. Đơn Phi nhìn Vi Tô Đề Bà nói: - Vẫn mong Quý Sương Vương cho biết chi tiết.
Không ai nói lời phản bác nữa.
Thời khắc Đơn Phi vào điện, bất luận Quý Sương Vương coi trọng như thế nào, mọi người có mặt ở đây đều khó tránh khỏi có ý khinh miệt trong lòng, nhưng bằng một trận chiến này, đã không có ai còn dám coi thường người thanh niên nhìn có vẻ bình thường này nữa.
Người có thể hai lần chỉ dùng một chiêu là ném bay đệ nhất dũng sĩ dưới trướng Hưu Mật Hầu, nước Quý Sương có mấy ai có thể làm được?
Mọi người đều khiếp sợ cảnh vừa rồi, thầm nghĩ Vi Tô Đề Bà đề cao Đơn Phi như thế cũng không phải là không có nguyên nhân, có người đã nghĩ rằng Đơn Phi dùng vu thuật, nhưng không biết Đơn Phi nhờ nước luyện võ, đối với thu phát lực đạo tự nhiên đã đến mức lư hỏa thuần thành. Khoảnh khắc Đơn Phi và Hôi Hùng kháng lực, biết tuyệt không thể cố chấp kéo người này lên rồi quật ngã, nhưng trước khi ra tay hắn sớm đã có nhiều phương án, khi mượn lực bay lên dụ Hôi Hùng di chuyển trọng tâm, sau đó lại mượn lực đạo của Hôi Hùng, dùng lực của lốc xoáy ném ra.
Mặc dù Đơn Phi chưa học phương pháp tứ lưỡng bát thiên gì đó, nhưng đây giống như vận lực sớm có tinh túy của mượn lực đánh lực, Hôi Hùng có sức mạnh cố nhiên năng lực kinh người, nhưng làm sao là đối thủ của người trong nghề như Đơn Phi đây? Gã ta bị Đơn Phi cuốn vào lốc xoáy, cơ thể không khỏi tự bay ra ngoài, khi ngã mạnh xuống đất gân cốt cũng nhữ gãy đứt, muốn khiêu chiến nữa nhưng đã không có sức rồi.
Vi Tô Đề Bà thấy muội muội còn vui vẻ hơn cả chính nàng ta chiến thắng, trong lòng khẽ thở dài, sau đó nói: - Chúng ta nghe Cửu Thiên Huyền Nữ gợi ý, chuẩn bị xuất binh Tây Vực.
Lời vừa dứt, trong điện tĩnh lặng không tiếng động.
Đơn Phi giật mình, chậm rãi nói: - Xuất binh Tây Vực? Hắn biết địa vực của Quý Sương phía bắc đến Thông Lĩnh, nam đến sông Ấn Độ, không ngờ rằng Quý Sương lại còn có dự tính tiến công Tây Vực, trong lúc nhất thời có chút bất mãn.
Vi Tô Đề Bà nhìn ra sự khác thường của Đơn Phi, dường như cũng hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, mỉm cười nói: - Cũng không phải kiểu xâm lấn như người tưởng tượng.
- Bất luận phương thức nào, bổn hầu cũng khó mà tán đồng. Hưu Mật Hầu lớn tiếng nói, lão ta biết không thể ngăn cản sự tham dự của Đơn Phi nữa, lập tức quay lại chính sự vừa nghị luận lúc nãy, quở trách: - Quý Sương Vương, tuy ngài là chủ của Quý Sương, nhưng lúc đầu khi đăng cơ lập thệ, từng hứa với năm bộ đối xử bình đẳng, chính sự tuyệt đối phải cùng hiệp thương với năm bộ, nếu có hơn phân nửa không đồng ý thì sẽ không khư khư cố chấp, bổn hầu có từng nói sai?
Vi Tô Đề Bà cũng không tức giận, gật đầu nói: - Lời ấy không sai.
Hưu Mật Hầu lại càng khí tráng, cao giọng nói: - Nếu đã như vậy, ngài thử hỏi bốn bộ còn lại xem, có một người nào đồng ý Quý Sương xuất binh?
Bốn người trong điện kia nhất thời tĩnh lặng, rõ ràng là có ý phản đối Quý Sương Vương.
Đơn Phi cũng là lần đầu tán đồng với suy nghĩ của Hưu Mật Hầu, hắn vốn không thích bạo lực, càng không muốn dụng binh, biết rõ nếu như Quý Sương dụng binh với Tây Vực, người khổ nhất vĩnh viễn là bách tính của hai nước.
Vi Tô Đề Bà nhìn Đơn Phi nói: - Nghĩ ngươi tất cũng không đồng ý bổn vương dụng binh rồi.
Mọi người nghe nói vậy thần sắc rất khác thường, thầm nghĩ Đơn Phi và Vi Tô Đề Bà rõ ràng là cùng một phe, sao Vi Tô Đề Bà lại hỏi một câu hỏi như vậy?
Không ngờ Đơn Phi hơi trầm ngâm, vẫn nói: - Không sai.
A Cửu trong mắt khác thường, lớn tiếng nói: - Ta vốn cũng không đồng ý, nhưng nếu huynh biết nguyên nhân, e là sẽ hiểu nỗi khổ của đại ca ta.
- Vẫn mong Công Chúa nói rõ.
Đơn Phi khó hiểu nói.
A Cửu dẩu môi tỏ vẻ bất mãn với cách xưng hô của Đơn Phi, nhưng thấy đại ca cũng không ngăn cản, lập tức giải thích. - Huynh đã rõ nhân duyên của Cửu Thiên Huyền Nữ và Nguyệt Thị, nhưng e rằng huynh không biết Nguyệt Thị vẫn luôn có liên lạc với Cửu Thiên Huyền Nữ. Lúc đầu Nguyệt Thị bị Ô Tôn, Hung Nô bức bách, chính là dưới sự chỉ điểm của Cửu Thiên Huyền Nữ mà rời khỏi quê hương, ở bên ngoài mở rộng cương thổ.
Đơn Phi hơi bất ngờ, nói: - Thì ra là thế.
Hưu Mật Hầu lầm bầm nói: - Công Chúa, đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi.
- Khanh không tin Đáp Na có thể nhận được gợi ý của Cửu Thiên Huyền Nữ, hay là cho rằng bổn vương đang dùng bí sự của Nguyệt Thị lừa gạt khanh? Vi Tô Đề Bà khinh nhạt nói.
Hưu Mật Hầu ngậm miệng không nói.
A Cửu bĩu môi, tiếp tục nói: - Nguyệt Thị vẫn luôn hành sự theo gợi ý của Cửu Thiên Huyền Nữ, ngoài ta ra, việc khẩn cầu chỉ dẫn với Huyền Nữ là do thần vu quan trọng nhất của Nguyệt Thị chấp hành, mà thần vu thì trước đó không lâu Bấm đốt ngón tay, A Cửu tính toán nói: - Chắc vào mùa xuân năm nay có được gợi ý của Huyền Nữ, nói có tai họa diệt thế sẽ giáng xuống Quý Sương lần nữa.
Mọi người thần sắc khác thường, đại đa số lại không cho là đúng.
Đơn Phi cũng không phát biểu ý kiến, dò hỏi: - Sau đó thì sao?
A Cửu hiếm khi thấy Đơn Phi quan tâm như vậy, vui vẻ nói: - Huyền Nữ nói, tai họa diệt thế là khởi nguồn từ Tây Vực. Từ xưa đến nay, người nói đến diệt thế mà vui vẻ như vậy, ngoài nàng ta ra cũng ít có người nào như vậy.
Lập tức vỗ vào trán ngọc, A Cửu nhớ lại nói: - Địa điểm cụ thể là ở Lâu Lan.
Trong lòng Đơn Phi giật thót kịch liệt.
A Cửu lưu ý đến vẻ khác thương của Đơn Phi, quan tâm nói: - Huynh sao thế? Không thoải mái sao? Vậy để hôm khác muội nói với huynh, muội đưa huynh đi nghỉ ngơi trước có được không?
Mọi người vẻ mặt xám xịt, thầm nghĩ đã sắp diệt thế rồi, ngươi còn có thời gian nghỉ ngơi sao?
Vi Tô Đề Bà cũng không biết nên khóc hay cười. - A Cửu, nói xong nhân quả của sự tình đi.
A Cửu muốn nhân cơ hội sờ trán Đơn Phi, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định, tiếp tục nói: - Diệt thế ra sao thì muội không biết, thần vu Quý Sương cũng không biết, nhưng thần vu nói việc này có liên quan đến tai họa diệt thế của hai ngàn năm trước, mà Lâu Lan Vương đã bị tà linh khống chế, vọng tưởng mở quỷ môn thả ngục quỷ ra ngoài làm loạn thế gian. Cửa địa ngục vừa mở ra, thế gian không còn yên tĩnh nữa, rất nhanh chóng sẽ tận số hủy diệt.
Vi Tô Đề Bà nhìn thấy khóe mắt Đơn Phi bất giác co giật, lập tức hỏi: - Đơn Phi, hình như ngươi cũng biết chuyện gì đó?
Trong đầu Đơn Phi suy nghĩ dồn dập tới tấp, nháy mắt đã nghĩ đến cuộc nói chuyện với Tổng Quản Lâu Lan trước đây Vu Sư rất được Lâu Lan Vương coi trọng, tìm Thủy Tào và Đô Úy đồn binh ở gần Bồ Xương Hải hỏi chuyện, sau đó chém chết hai người này.
Thần miếu Lâu Lan và bí địa Bạch Lang đều ở gần Bồ Xương Hải Tôn Chung có thể vận dụng thủy lực phát động càn khôn Chỗ bí địa Bạch Lang mở ra còn gọi là Quỷ Môn, vốn là được phụ tá đắc lực của Đơn Bằng, cũng là Thần Đồ và Úc Lũy được đời sau xưng là Môn thần canh giữ Hiện giờ thần vu Quý Sương lại nói Lâu Lan Vương bị tà linh khống chế, ý đồ thả ma quỷ ra ngoài diệt thế
Tất cả của tất cả trong giây lát đã rõ ràng, Đơn Phi đã có được một đáp án rõ nét Lẽ nào Lâu Lan Vương muốn mở bí địa Bạch Lang? Y đã giết Thủy Tào và Đô Úy đồn binh có lẽ là vì hai người này không đồng ý với hành động của Lâu Lan Vương? Dù sao thì công trình kiểu đó cực kỳ lớn, năng lực của nước Lâu Lan cũng khó thực hiện.
Thấy mọi người đều đang nhìn mình, cuối cùng Đơn Phi nói: - Trước đây không lâu ta ở Lâu Lan, mà hành động của Lâu Lan Vương quả thực có chút kỳ lạ. Ông ta đã chém Thủy Tào và Đô Úy đồn binh, động thủ với các triều thần, gây chuyện đến mức cả triều trên dưới đều lòng người bàng hoàng.
Ngũ hầu trong điện đều có vẻ mặt khác thường.
Vi Tô Đề Bà vỗ nhẹ bàn nói: - Thì ra ngươi cũng biết điều này. Ngừng một chút, Vi Tô Đề Bà giải thích: - Bổn vương nghe thần vu nói như vậy, lập tức sai tín sử Tây Vực thăm dò tình hình, cũng thăm dò được hành vi ngang ngược của Lâu Lan Vương, lo lắng lời của Huyền Nữ thành thật, cho nên mới muốn xuất binh Lâu Lan.
Đơn Phi nhất thời im lặng


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất