Chương 708: Lời tiên đoán
Vi Tô Đề Bà vừa dứt lời, cả điện liền chìm trong sự tĩnh lặng. Mặt trời cuối cùng đã lặng xuống, ánh nắng chiều chói chang vẫn không thể xua tan sát cơ di động trong cung điện. Khi tia sáng cuối cùng cũng dập tắt, màn đêm buông xuống, bóng hình của mọi người trở nên mông lung không thật.
Hưu Mật Hầu trầm tĩnh không lên tiếng.
Trong lòng Đơn Phi thấp thỏm, dù không biết giữa Quý Sương Vương và Ngũ Hấp Hầu có mối quan hệ gì, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ, xem ra Vi Tô Đề Bà rất kiêng kỵ Ngũ Hấp Hầu.
Ánh mắt của Vi Tô Đề Bà lặng lẽ di chuyển trên người Ngũ Hấp Hầu, lạnh lùng hỏi:
- Thì ra các ngươi đều có suy nghĩ như thế sao?
Song Mỹ Hầu ho nhẹ đáp: - Quý Sương Vương quá lời rồi, chúng tôi chỉ cho rằng động binh viễn chinh, vừa khổ dân vừa tốn của. Năm xưa dù Quý Sương Vương Diêm Cao Trân phạm lỗi lầm lớn, nhưng biết lỗi chịu sửa, ngược lại giao hảo với Trung Nguyên, song phương cùng có lợi, bá tánh Quý Sương cũng được lợi vô số. Nhưng khi còn Hồ Bì Sắc Gia...
Khi nói đến đây, ông ta bỗng cảm giác cả điện lạnh lẽo, nhưng cố giữ vững thái độ nói: - Hồ Bì Sắc Gia hoang dâm vô độ, không màng chính sự, khiến những quốc gia như Khang Cư, Đại Uyển của Tây Vực dần xa rời. May có ngài thay ngôi, tu binh dưỡng khí, cần chính yêu dân, Quý Sương lần nữa huy hoàng. Nhưng hưng binh đến Tây Vực là đại sự, mất nhiều hơn được. Nếu Quý Sương Vương có ý chiếm Tây Vực, chỉ cần cần cù đức chính, mài giũa binh mã, đợi khi uy danh lan xa thì các nước Tây Vực tất khắc đầu cơ.
Vi Tô Đề Bà khẽ thở dài bảo: - Nói đi nói lại thì Song Mỹ Hầu vẫn cho rằng bổn vương mưu đồ chiếm Tây Vực.
Suy nghĩ một lát Song Mỹ Hầu mới nói: - Con đường Tây Vực mênh mông, tai họa diệt thế là những gì nằm ngoài hiểu biết của bọn phàm phu tục tử như ta. Đời người ngắn ngủi, chúng ta hà tất đi suy diễn những gì xa vời? Mong Quý Sương Vương suy xét lại.
A Cửu nghe ra ý vị châm chọc của Song Mỹ Hầu, phản bác: - Những gì ông nói chính là hư cấu. Trên đời này vốn tồn tại nhiều việc không thể tượng tưởng được, năm đó có hơn vạn người trúng độc, tử vong một cách ly kỳ, chẳng lẽ ông không biết sao?
Song Mỹ Hầu ngưng họng, sau đó lại bảo: - Dù sao đó là chuyện của hai ngàn năm trước, lúc đó thành trì nằm ở đâu, chúng ta cũng không rõ, tin rằng Công Chúa Đáp Na cũng không biết nhỉ?
A Cửu tức giận cắn môi, trong lúc nhất thời không thể phản bác thêm nữa, dù sao những gì nàng nghe đều là truyền thuyết, dù bản thân nàng tin tưởng tuyệt đối, nhưng nàng không có chứng cớ xác thật.
Đơn Phi thầm nghĩ, hắn cũng không biết chuyện xưa cũ của Ấn Độ, vì thế thật sự không thể phân biệt đúng sai.
Vi Tô Đề Bà chớp chớp mắt nói: - Song Mỹ Hầu, bổn vương biết ông lão luyện, có kinh nghiệm…
Song Mỹ Hầu khẽ mỉm cười: - Quý Sương Vương quá khen.
- Nhưng cảnh báo diệt thế không phải chỉ xuất hiện vào hai ngàn năm trước, mấy trăm năm gần đây cũng từng có lời tiên tri. Giọng nói của Vi Tô Đề Bà trầm thấp.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Song Mỹ Hầu lắc đầu không tin nói: - Bổn vương chưa từng nghe bất kỳ tiên tri nào mà Quý Sương Vương nhắc đến.
- Đó là vì không mấy ai xem đó là lời cảnh báo của sự diệt vong mà thôi. Vi Tô Đề Bà nhắc nhở: - Năm đó, Định Viễn Hầu của Trung Nguyên - Ban Siêu từng đề cập về lời tiên tri với Quý Sương Vương Diêm Cao Trân.
Mọi người ngơ ngẩn.
Song Mỹ Hầu bất giác hỏi: - Vì sao chúng ta không biết chuyện?
Vi Tô Đề Bà lạnh nhạt nói: - Dù tuổi đời của Song Mỹ Hầu không nhỏ, nhưng chuyện ông không biết cũng không ít đâu.
Song Mị Hầu hơi xấu hổ, ngược lại là Hưu Mật Hầu bảo: - Mong Quý Sương Vương nói rõ.
Vi Tô Đề Bà vỗ tay nhẹ, đèn dầu được thắp sáng, soi rọi cả cung điện, nhưng lại không thể chiếu sáng màn đêm phương xa. Vi Tô Đề Bà ngưng trọng nhìn về sắc đêm xa vời, bỗng nhiên nói: - Các ngươi có từng nghe về thành Pompeii của đế quốc Đại Tần không?
Mọi người mờ mịt, ngay cả A Cửu cũng vắt óc khóa mày suy tư, rốt cuộc Pompeii là nơi nào?
Đơn Phi bỗng biến sắc.
Thấy thế, Vi Tô Đề Bà liền hỏi:
- Đơn Phi, ngươi biết nơi này sao?
Đơn Phi thấy mọi người nhìn về phía mình, chỉ bảo: - Biết được đôi điều.
- Ngươi lại biết à? Song Mị Hầu và Hưu Mật Hầu đồng thanh, đương nhiên họ đều giữ khẩu khí không mấy tin tưởng, thầm nghĩ, đế quốc Đại Tần nằm cách xa Trung Nguyên, ở gần Quý Sương, không lý nào chuyện ta không biết mà tiểu tử ngươi lại biết.
Nhưng Đơn Phi vẫn cứ biết đấy.
Thực tế là vì người của mấy trăm năm sau ai mà không biết về địa danh này, đây vốn là thành trì được xếp ngang với Lâu Lan, là điểm giao thoa rực rỡ của hai nền văn minh đông tây, nhưng đều bị tàn phá một cách ly kỳ.
Theo như đồn đãi, sự hủy diệt của Lâu Lan là do sự di dời của mạch nước ngầm, còn tàn tích Pompeii đều bị cho là hậu quả của bùng nổ núi lửa Vesuvius.
Nghe Vi Tô Đề Bà thận trọng nhắc đến chuyện này, Đơn Phi hít ngụm khí lạnh, không đợi hai người Song Mỹ và Hưu Mật Hầu dò hỏi, nhìn về phía Vi Tô Đề Bà, hỏi: - Sự biến mất của thành Pompeii là dự báo diệt thế sao?
Hai mắt Vi Tô Đề Bà lộ ý tán dương, khẽ gật đầu.
Hưu Mật Hầu lặng lẽ cười nói: - Hoá ra Pompeii này, chỉ mỗi Quý Sương Vương và Đơn Phi biết.
Mọi người nghe ra ngụ ý chế giễu của ông ta, ý ông ta là thành Pompeii chỉ là ngụy tạo của Quý Sương Vương và Đơn Phi mà thôi.
Vi Tô Đề Bà thấy bốn người của Ngũ Hấp Hầu đều đồng ý với lời nhận định của Hưu Mật Hầu, không hề tức giận, ngược lại cảm thấy thương hại cho bọn người này.
- Lời của Hưu Mật Hầu không đúng rồi, trên đời này không phải chỉ duy có bổn vương và Đơn Phi biết về thành trì này. Thành cổ Pompeii vốn được xây dựng vào hàng ngàn năm trước, đế quốc Đại Tần đã chiếm thành vào hơn ba trăm năm trước, từ đó về sau, nơi này được xem là thiên cung. Quyền quý của đế quốc Đại Tần thường đến đó tầm hoan hưởng lạc. Khi đó, đối với Đại Tần, những ai không biết về thành trì đều được xem là tiện dân.
Hưu Mật Hầu hừ lạnh một tiếng.
Vi Tô Đề Bà cố ý chọc tức ông ta đấy, nhưng không hề bức bách, tiếp tục nói: - Nhưng vào hơn một trăm năm trước, lúc Định Viễn Hầu Ban Siêu của Trung Nguyên thịnh thời đắc thế, thành Pompeii đột nhiên bị hủy diệt trong một trận thiên tai, không ai sống sót.
Nhẹ nhàng vỗ tay một cái, Vi Tô Đề Bà nói: - Tô Lạp, đưa ghi chép cho họ xem.
Không biết từ lúc nào Tô Lạp đã đợi sẵn ngoài điện, nghe lời mang hai tấm ghi chép da cừu vào.
Mọi người nhìn thấy hai tấm da cừu cũ kỹ, trên đó là vương ấn của Diêm Cao Trân, biết hẳn đây là bảo vật của cung, chuyên ghi chép những sự kiện huyền bí và quan trọng.
Ngũ Hấp Hầu nhận lấy hai tấm da cừu, vừa mở ra thì mọi người đã tụ lại đọc hiểu.
A Cửu vội nói: - Đại ca, trên đó viết gì vậy? Kỳ thật nàng không quan tâm trên đó ghi những gì, nhưng nhìn vẻ mặt cân nhắc của Đơn Phi, A Cửu nhịn không được hỏi.
Vi Tô Đề Bà khẽ mỉm cười nói: - Đây chỉ là một cuốn ghi chép, ghi lại những lời nói của Diêm Cao Trân và Ban Siêu. Đơn Phi không hiểu ngôn ngữ ở đây, tin chắc cũng xem không hiểu ghi chép của Quý Sương Vương, vì thế huynh không để Tô Lạp đưa ghi chép cho hắn xem.
- Vậy huynh nói cho chàng hiểu là được a.
A Cửu vô cùng thấu đáo.
Vi Tô Đề Bà toát mồ hôi nói: - Huynh cũng đang định làm vậy. Khi Ngũ Hấp Hầu đã đọc cuốn da cừu một thời gian rồi, Vi Tô Đề Bà mới chậm rãi nói: - Đơn Phi, Diêm Cao Trân và Định Viễn Hầu Ban Siêu có thể nói là không đánh không quen biết, sau khi bại chiến, Diêm Cao Trân vẫn rất khách khí với y, nhân cách của Ban Siêu thanh cao, Diêm Cao Trân cũng rất khâm phục điều đó.
Hồi tưởng lại hùng phong năm xưa của Ban Siêu, Đơn Phi thầm mếm mộ.
- Họ có trao đổi thư từ với nhau, nhưng không thường xuyên. Có biết vì sao không?
Vi Tô Đề Bà nhẹ giọng hỏi.
Đơn Phi lắc đầu.
Vi Tô Đề Bà khẽ thở dài: - Chắc ngươi biết mà. Dù Định Viễn Hầu ngạo mạn ở Tây Vực, nhưng vẫn trung thành với Hán thất, năm đó ông ta một lòng vì Hán thất, thế nhưng lại bị tiểu nhân nghi kỵ vô cớ. Y sợ liên lạc với Quý Sương Vương sẽ khiến người khác gièm pha.
Đơn Phi âm thầm thở dài, thầm nghĩ, dù Hoa Hạ có vô số anh hùng, đuổi giặc ngoài, đánh cường địch, nhưng lại hủy diệt trong tay những kẻ tiểu nhân hoàng thất. May là Ban Siêu được phong hầu, sau khi về nước an lành đến già. Lý do đương nhiên là vì uy danh của ông ta, sau khi về nước tuổi đã cao rồi, nhưng cũng có quan hệ đến việc ông ta suy tính chu toàn.
- Nhưng vì một việc mà Ban Siêu thường xuyên trao đổi thư từ với Quý Sương Vương. Vi Tô Đề Bà không hề chần chừ, nói: - Việc đó có liên quan đến thành Pompeii, trong da cừu có ghi lại.
Đơn Phi kinh ngạc, không khỏi hỏi: - Vì sao Ban Siêu lại quan tâm chuyện của thành trì Pompeii?
- Nguyên nhân cụ thể ta không rõ. Vi Tô Đề Bà lắc đầu nói: - Nhưng đó là lần đầu tiên ông ta nhắc về khu thành này, còn là lúc trước khi ông ta giao đấu với Diêm Cao Trân, lúc đó ông ta đưa thư đến hỏi, có phải thành Pompeii được xây dựng vì sự xa hoa của Đại Tần không? Những người sống ở đó chỉ màng hưởng lạc, hoang dâm vô độ? Bọn họ có lòng hối cải không? Nếu có thể, ông ta mong Diêm Cao Trân đến khuyên bảo người thành Pompeii hãy khiêm tốn, vì lời dự báo nói rằng, nếu người thành Pompeii còn không biết hối cải thì mấy mươi năm sau, tai họa sẽ giáng xuống.
Đơn Phi biến sắc.
Vi Tô Đề Bà nói tiếp: - Tấm da cừu đã có lịch sử hơn trăm năm, ghi chép bên trong vô cùng tóm tắt, hơn nữa chỉ ghi lại Diêm Cao Trân không vui thôi. Theo suy đoán của ta, hẳn Diêm Cao Trân cho rằng Định Viễn Hầu đang châm chọc ông ta.
Đơn Phi cũng đồng ý với lời suy đoán này, thầm nghĩ, những kẻ lắm tiền như Phạm Lãi không mấy biết tạo phúc thiên hạ, lúc đó Diêm Cao Trân phú giáp thế gian, chỉ sợ tác phong không khác gì người của thành trì Pompeii. Đọc được thư của Ban Siêu, đương nhiên Diêm Cao Trân cho rằng Ban Siêu là muốn thông qua người Pompeii nói y nên khiêm nhường một tý, vì thế sao Diêm Cao Trân mừng lòng được chứ?
Vi Tô Đề Bà tiếp tục: - Sau đó Diêm Cao Trân sinh sự, bị Định Viễn Hầu đánh bại, nghĩ đến chuyện xưa, không thể không thu liễm lại, nhưng y hiếu kỳ vì sao Ban Siêu lại đặc biệt nhắc đến thành Pompeii, vì thế liền viết thư dò hỏi. Ban Siêu nhanh chóng hồi đáp, nhưng trong thư chỉ nói thành trì sắp đổ, nói nhiều vô dụng, vì thế bảo Diêm Cao Trân tự lo liệu.
Đơn Phi không hề nghe ra ý vị châm chọc trong thư cảnh cáo, ngược lại hắn nghĩ Ban Siêu lúc đó rất lười nhác.
Vi Tô Đề Bà bảo: - Dù Đinh Viễn Hầu không nhắc đến việc này, nhưng lúc đó tin chắc Diêm Cao Trân cũng như ta và ngươi lúc này đã bị khơi gợi hứng thú. Cười chua chát một tiếng, Vi Tô Đề Bà nói: - Người đời thường chỉ hối hận với những chuyện đã xảy ra, vì sao nhỉ?
Bỗng dưng cảm xúc dâng trào, hồi lâu Vi Tô Đề Bà mới nói tiếp: - Vốn dĩ Diêm Cao Trân không quan tâm chuyện của đế quốc Đại Tần, nhưng sau đó y bắt đầu điều tra thành Pompeii, mà kết quả lại vô cùng đáng kinh ngạc, vì y phát hiện khi Định Viễn Hầu viết bức thư đầu tiên cho y thì chính là lúc thành Pompeii xảy ra nạn động đất, nhiều nơi bị phá hủy.
Trong lòng Đơn Phi hơi rét, hắn nhớ rõ thứ tự thiên tai của thành Pompeii, từ động đất, rồi đến núi lửa phun trào…
- Sau hơn mấy mươi năm, người Pompeii vẫn như cũ, dâm lạc vô độ. Vi Tô Đề Bà từ tốn nói: - Kết quả đúng với lời dự đoán của Định Viễn Hầu, thành Pompeii sau đó trùng tu lại, dù vô cùng kiên cố, nhưng một trận tai họa của mấy mươi năm sau đó liền chôn cất thành trì này dưới lòng đất.
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị.
Ánh mắt của Vi Tô Đề Bà liếc qua Ngũ Hấp Hầu đang đọc cuốn ghi chép, nhẹ nhàng nói: - Sau khi biết chuyện, Diêm Cao Trân mới tin đây là lời tiên tri kinh thiên, vô cùng khâm phục bản lĩnh quỷ thần khó lường của Định Viễn Hầu, không còn tâm lý ngỗ nghịch với y nữa. Nhìn sang Đơn Phi, Vi Tô Đề Bà hỏi, - Những gì ngươi nghĩ nhiều hơn những gì ngươi nghe, đúng không?
- Tai họa ở Pompeii không phải thiên tai, mà là người làm? Đơn Phi kinh ngạc hỏi.
Vốn nghĩ Vi Tô Đề Bà sẽ phủ nhận, mà hắn cũng mong y làm thế, nhưng không ngờ ánh mắt y hướng ra xa, nhìn lên bầu trời đêm khó lường, hồi lâu mới trả lời.
- Đúng vậy!