Chương 711: Dùng mạng để tế
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua.
Đơn Phi ở lại hoàng cung, trừ lần cuối cùng gặp A Cửu và Vi Tô Đề Bà, không ai đến làm phiền hắn cả. Sáng ngày thứ ba, vừa điều khí xong đã có cung nữ mang áo quần sạch sẽ đến, chuẩn bị bồn nước nóng rải đầy hoa tươi cho hắn.
Dù nói cầu thần phải thành tâm thì mới linh nghiệm, không thể tránh khỏi việc tổ chức những lễ nghi rườm rà. Nhập gia tùy tục, dù người cầu nguyện là A Cửu, nhưng hắn đâu được đứng ngoài không lo, cung nữ chuẩn bị như thế, hẳn là muốn hắn sửa soạn tươm tất.
Sau khi gội rửa xong, lại có người hầu đến chỉnh trang cho hắn. Đợi sau khi xong hết thảy, dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt của đám cung nữ và người hầu đều lộ rõ ý kinh ngạc.
Trước giờ Đơn Phi không quan tâm nhan sắc của mình, vì thế chỉnh trang một phen, ngoại hình của hắn thật sự khí độ bất phàm, thần thái sáng lạng.
Dùng xong điểm tâm lại có một binh sĩ đến chào hỏi hắn. Tên binh sĩ ấy ăn mặc gọn nhẹ, dung mạo như lai hai dòng máu Trung Tây, mở miệng nói tiếng Trung Nguyên lưu loát: - Đơn đại nhân, Phó Vương mời người đến vương miếu.
Đơn Phi biết Tô Lạp thân là Phó Vương của Vi Tô Đề Bà, mấy ngày nay ắt hẳn đang tận tâm lo liệu mọi việc. Nghe bảo Tô Lạp đến mời, Đơn Phi nhân tiện đến xem vương miếu. Nghe cách xưng hô khách khí của tên binh sĩ, thầm nghĩ, ta đâu phải quan viên của Quý Sương, xưng hô như thế không phù hợp.
Đi theo binh sĩ ra ngoài cung, thấy y dắt theo con ngựa đã chuẩn bị sẵn, cười cười nói: - Đây là hãn huyết bảo mã do Đại Uyển tiến cống, là vật cưỡi của Phó Vương. Phó Vương bảo người là khách quý, phải dùng ngựa hảo hạng để nghênh đón, đây là đãi ngộ cao nhất của Phó Vương dành cho người.
Đơn Phi nhìn tên binh sĩ vẻ mặt “thân thiết” này, hỏi: - Không biết các hạ xưng hô thế nào?
- Đơn đại nhân khách khí rồi, cứ gọi ta là Trương Văn. Tên binh sĩ vội đáp.
Đơn Phi hơi ngạc nhiên: - Trương Văn, đây là họ của Trung Nguyên?
Tô Lạp và Vi Tô Đề Bà đều là tên dịch âm sắc mà thôi, nhưng họ Trương là đặc trưng của họ Trung Nguyên.
Trương Văn vui mừng nói: - Đơn đại nhân vừa đoán đã trúng. Tổ tiên của ti chức đích thật là người Trung Nguyên. Nhà ngoại của ti chức gả đến Nguyệt Thị của Quý Sương, không theo tổ tiên về Trung Nguyên. Bao nhiêu năm nay, ti chức luôn nhớ về Trung Nguyên, nhưng nơi đó người lạ không quen, vì thế ở lại nơi này.
Đơn Phi gật gật đầu, cũng không hỏi thêm. Thầm nghĩ, dù nhà ngoại của Trương Văn theo Nguyệt Thị đến Quý Sương, trải qua mấy trăm năm, dù tổ tiên của Trương Văn là ai thì hậu nhân ở Trung Nguyên cũng khó mà nhận ra Trương Văn.
Lúc nói chuyện, Trương Văn đã trở mình ngồi lên ngựa, dẫn đường đi về phía thành nam.
Hai ngươi ra khỏi thành nam, phía trước núi non trùng điệp, dù không cao và dốc, nhưng thế núi hiển thị khí thế phi phàm.
- Đơn đại nhân, vương miếu nằm trên núi Mễ Nặc Tư, rất hùng vĩ tráng lệ. Như sợ Đơn Phi buồn chán, Trương Văn giới thiệu.
Đơn Phi khẽ nhếch mày, lẩm bẩm: - Mễ Nặc Tư… Nhất thời thấy quen tai, Đơn Phi xuất thần suy tư.
Trương Văn thấy thế nói: - Lịch sử của ngọn núi này rất lâu đời rồi, tồn tại trước khi có Bạch Sa Ngõa nữa đấy. Ti chức nghe người già bảo, ý của Mễ Nặc Tư nghĩa là lời thề và hứa hẹn. Quý Sương Vương dựng miếu ở đây, dù sau này có qua bao nhiêu đời vương thì cũng xem lời hứa như ngàn vàng.
Đơn Phi nghe vậy nhìn sang Trương Văn, thần sắc Trương Văn hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: - Mấy ngày nay Phó Vương hiếm khi được chợp mắt, tâm trạng cũng không tốt, nếu lát nữa người gặp Phó Vương nổi nóng, mong người thông cảm.
Tiểu tử này đang nhắc nhở ta cái gì?
Trong lòng có cân nhắc, Đơn Phi không hỏi thêm nữa. Ngọn núi cách Bạch Sa Ngõa không xa lắm, hai người đều cưỡi ngựa nhanh, trước khi mặt trời lặn, hai người đã đến chân núi.
Ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Trương Văn lanh lợi, lập tức hỏi: - Đơn đại nhân, có việc gì vậy?
Kiềm chế sự chấn động trong lòng, Đơn Phi lắc đầu nói: - Không có gì, chỉ là cảm giác vương miếu rất quen thuộc.
Vương miếu được xây dựng dựa trên thế núi, kiến trúc ngôi miếu do nhiều tổ hợp cao thấp hình thành. Thoạt nhìn cảm giác ngọn núi chính là ngôi miếu, mà ngôi miếu cũng chính là ngọn núi. Lối thiết kế của ngôi miếu cực kì vô hạn, dựa trên thế núi xây dựng, không hề cảm giác không hài hòa, giữa các kiến trúc lại dùng hàng cột nối tiếp nhau.
Cột trụ của hành lang cột mang phong cách cổ xưa thanh lịch thêm vào đó là sự đoan trang, không có hoa văn, đều là thân màu đỏ, đỉnh trụ dùng màu đen tô vẽ, đưa mắt nhìn qua, như thấy hàng ngàn võ sĩ thân mặc giáp đỏ đội mũ sắt đen, đứng sừng sững ở đó, canh gác mảnh đất yên lành này.
Phong cách xây dựng của vương miếu hoàn toàn khác với lối kiến trúc Trung Nguyên, thoạt nhìn trong lòng Đơn Phi không kiềm được xúc động. Hắn khá am hiểu về phong cách kiến trúc của Trung Tây, vừa nhìn đã cảm giác phong cách dựng miếu có phần giống với một nơi nào đó.
Vương miếu này không ngờ lại rất giống với hoàng cung Minoan của Hy Lạp!
Hoàng cung Minoan xuất xứ từ nền văn minh Minoan, bắt nguồn từ quần đảo Crete trên biển Aegean của Hy Lạp, trên eo núi Crete chính là di tích của hoàng cung. Tên Minoan bắt nguồn từ vương quốc Crete trong thần thoại cổ đại Hy Lạp, đương nhiên hoàng cung này được xây dựng thành cung điện cho quốc vương này.
Dù chịu sự “giao thoa” của hai nền văn minh Đông Tây, cũng biết đất Quý Sương là di chỉ khảo cổ của thần miếu thời cổ Hy Lạp, nhưng bỗng chốc trông thấy phiên bản khác của hoàng cung Minoan xuất hiện ở đây, hắn cũng không kiềm được sự xúc động tràn ngập trong lòng.
- Đơn đại nhân từng tới đây sao? Trương Văn nháy nháy mắt hỏi.
Đơn Phi lắc đầu, cả hai trở mình xuống ngựa, bước theo đường sỏi đá đi lên.
Dưới sự chỉ dẫn của Trương Văn, Đơn Phi đi theo con đường rộng bên trong các trụ khổng lồ, quẹo trái xoay phải, không kiềm được nói: - Đơn đại nhân, kiến trúc ngôi miếu rất phức tạp, nơi này hiếm khi có người đi lại, đi lung tung dễ lạc đường đấy.
Đơn Phi ừ một tiếng.
Đi thêm một lát nữa, Trương Văn dẫn Đơn Phi đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái thì nghe tiếng Tô Lạp truyền ra: - Vào đi.
Đơn Phi bước vào phòng, chỉ thấy Tô Lạp đứng quay lưng về phía hắn, mặt y hướng về điêu khắc trên bức tường. Thấy Tô Lạp ngẩn người, Đơn Phi cũng nhìn qua đó, sắc mặt Đơn Phi khẽ thay đổi.
Bức điêu khắc phía trước màu sắc sặc sỡ, vừa nhìn là biết đó là phong cách của văn minh Minoan Hy Lạp, cả bức tranh điêu khắc như đang kể một câu chuyện nào đó.
Nhất thời không hiểu câu chuyện đó là gì, nhưng Đơn Phi nhìn thấy một quái vật đầu trâu thân người đứng ở giữa, có vẻ quỷ dị.
- Đơn Phi, ta chưa từng nghĩ ngươi là người lòng dạ sắt đá. Đến nay ngươi vẫn lặng yên như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Tô Lạp bỗng dưng quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Đơn Phi, cổ họng của y cũng khàn cả đi.
Trong lòng Đơn Phi hơi rét.
Ba ngày không gặp, Tô Lạp như biến thành một người khác. Tô Lạp hơn hắn cũng chỉ vài tuổi, một người đàn ông vốn phong độ cực kỳ, nhưng bây giờ, Tô Lạp trước mắt lại mắt đầy tơ máu, hai bên thái dương cũng xuất hiện tóc bạc.
Dù biết có nhiều người dày công lao lực cho việc lần này, nhưng hiện tượng đầu bạc trong một đêm vẫn khiến Đơn Phi sốc nặng: - Ngươi sao vậy?
Tô Lạp tiến lên một bước, hai tay thành quyền, tay áo không gió mà bay, có thể thấy được trong lòng y cực kỳ kích động: - Ta thế nào không cần ngươi lo, lúc đó ta cầu ngươi thế nào?
- Ngươi bảo ta suy xét kỹ lưỡng việc của A Cửu. Đơn Phi cau mày nói.
- Suy xét kỹ lưỡng của ngươi chính là đưa nàng vào chỗ chết sao? Tô Lạp giận quát, dứt tiếng thì y đã đứng trước Đơn Phi, một cái tát mạnh đánh tới.
Sao Đơn Phi để người khác tát mình được, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Tô Lạp: - Ngươi nói gì? Sao ta để A Cửu vào chỗ chết?
Đích thật hắn kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Lạp, sự tình không đơn giản rồi!
Dù Tô Lạp là dũng sĩ bậc thầy ở Quý Sương, nhưng y vẫn bị bàn tay như vòng sắt của Đơn Phi siết chặt cổ tay, giãy dụa không thoát được, Tô Lạp quát tháo: - Ngươi không biết thật sao?
Dứt lời liền nâng gối đá thẳng vào bụng Đơn Phi.
Đơn Phi vung tay, ném Tô Lạp ra xa một trượng, cú nâng gối không đụng trúng hắn, mắt thấy Tô Lạp lần nữa xông đến, Đơn Phi lạnh lùng nói: - Nếu giết ta có thể giải quyết vấn đề thì ngươi cứ động tay.
Tô Lạp ngẩn ra, cuối cùng vẫn là dừng bước, quát hỏi lần nữa: - Ngươi thật sự không biết sao?
- Ngươi nghĩ ta nên biết điều gì? Đơn Phi cau mày nói: - Các ngươi nói gì với ta sao? Đây là lần đầu ta đến Bạch Sa Ngõa, ta nên biết những gì?
Thấy Tô Lạp hơi có chần chừ, Đơn Phi lập tức hỏi: - Việc A Cửu cầu linh có vấn đề gì?
Tô Lạp căm tức Đơn Phi, như muốn phán xét thái độ thật hay giả, hồi lâu mới nói: - Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói việc A Cửu cầu linh nếu không linh nghiệm, sẽ lấy máu tế trời, nếu còn không được nữa, A Cửu sẽ dùng chính mạng mình để tế trời?
Đơn Phi giật mình, hắn từng nghe nói về sự máu me ghê rợn của việc tế trời thời xưa, nhưng là dùng máu động vật để làm vật tế, nhìn vẻ tự tin tràn đầy của A Cửu, Đơn Phi không ngờ việc cầu linh ở Quý Sương lại nguy hiểm như thế, vội hỏi: - Vì sao nàng lại dùng mạng của mình?
Vừa hỏi xong thì hắn đã tự hiểu.
Đúng như hắn đoán, Tô Lạp khàn giọng nói: - A Cửu là Thần Nữ Quý Sương, có thể nói là tín ngưỡng của Nguyệt Thị, nếu nàng không linh nghiệm, vậy thần dân ở Quý Sương ắt bất mãn, Ngũ Hấp Hầu và Quý Sương Vương bằng mặt không bằng lòng, đến lúc đó tất nhiên là lấy chuyện của A Cửu ép ngài ấy thoái vị. Chẳng lẽ ngươi không biết lúc trước khi ngài đăng cơ, vốn xưng danh mình có thần linh tương trợ sao. Nếu thần linh không trợ ngài, vậy ngôi vương của Quý Sương nguy cơ trùng trùng, cả đời A Cửu yêu nhất hai người, một là ngươi, hai chính là Quý Sương Vương đại ca nàng.
Trong lòng Đơn Phi khẽ run: - Nếu Ngũ Hấp Hầu bức bách, A Cửu vì đại ca nàng, chắc chắn sẽ dùng cách này cầu thần linh hiển linh? Dùng máu tế trời là cách duy nhất sao?
Người xưa có cách nói huyết tế, nghe như vô căn cứ, nhưng Đơn Phi biết, nếu là huyết tế, cơn đau sẽ khiến con người đau từ thể xác đến tinh thần.
Muốn thông linh, máu tươi không hẳn là đường dẫn duy nhất, nhưng lại là thủ đoạn kích thích tinh thần quan trọng nhất.
- Đúng vậy.
Tô Lạp cắn răng nói: - Đến lúc đó, vì đại ca mình nàng chắc chắn sẽ làm vậy, nhưng nàng đột nhiên muốn thông linh vẫn là vì ngươi. Nàng một lòng chờ đợi ngươi, để có được niềm tin của ngươi, nàng không tiếc bất kỳ phương pháp nào. Ngươi nên tin nàng từ đầu, nhưng ta không ngờ ngươi lại ngu xuẩnnhư vậy…
Sống mũi chua xót, Tô Lạp phẫn nộ nói:
- Ngươi không yêu nàng, nhưng chẳng lẽ không biết nàng rất yêu ngươi sao? Đối xử với một người yêu thương mình, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, ép nàng đến con đường cùng?
Sắc mặt Đơn Phi thoáng vẻ khổ sở, nhưng hắn không hề phản bác lời của Tô Lạp. Hơi hít thở sâu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Đơn Phi trầm giọng nói: - A Cửu sẽ không sao, ta sẽ không để nàng có bất trắc. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để nàng có chuyện.
Tính cách của hắn vốn là càng bị áp chế thì càng mạnh mẽ, một câu nói đã bình phục cảm xúc của Tô Lạp. Tô Lạp có phần chờ mong và vui mừng nói: - Ngươi đảm bảo bình an của nàng bằng cách nào?
Đơn Phi im lặng hồi lâu, nhìn về phía bức tranh điêu khắc nói:
- Nếu đoán không sai, đây đều là chuyện của ta, tất cả sự sắp xếp đều nhắm vào ta. Ưỡn ngực đứng thẳng, Đơn Phi hồi phục sự bình tĩnh quen thuộc: - Chuyện của ta, ta sẽ tự tay giải quyết triệt để, không để liên lụy người vô tội!