Thâu Hương

Chương 710: Ba khả năng

Chương 710: Ba khả năng


Bóng đêm tiêu điều, gió xuân dịu dàng.
Đơn Phi nhìn sang hướng A Cửu biến mất, thần sắc phức tạp, hồi lâu, hắn mới quay đầu nhìn sang phía sau cành cây, hỏi: - Quý Sương Vương sao?
Tâm tình kích động nhưng cảnh giác vẫn còn, Đơn Phi nhanh chóng phát hiện có người đứng sau cành cây bồ đề.
Thần sắc của Vi Tô Đề Bà từ sau cây bồ đề bước ra có phần ngạc nhiên: - Ta biết tính cảnh giác của ngươi rất cao, nhưng vì sao ngươi có thể khẳng định người đứng sau cây là ta?
- Ta đoán đấy. Đơn Phi cười cười.
Vi Tô Đề Bà kinh ngạc: - Đoán sao? Vì muội muội nên y có cách nhìn nhận khác thường với người thanh niên này. Hơn nữa lại trao đổi nhiều lần với hắn, càng phát hiện bản thân đã khinh thường người thanh niên này quá rồi.
Đơn Phi thấy Vi Tô Đề Bà vẫn chấp nhất hỏi, liền nói: - Dù thần bí nhưng không có sát khí, ta không quen biết nhiều người ở Bạch Sa Ngõa, người chú ý đến ta mà lại không hề có địch ý với ta, trừ Quý Sương Vương và Tô Lạp ra, ta nghĩ không còn ai khác.
- Vì sao không phải Tô Lạp? Vi Tô Đề Bà tiếp tục dò hỏi.
- Tính cách của y và Quý Sương Vương trái ngược nhau, nên hơi thở cũng khác nhau, không khó phân biệt. Đơn Phi nói ngắn gọn.
Trong lòng Vi Tô Đề Bà kinh hãi, thân là chủ của Quý Sương, tự nhận học thức và võ công hơn người, nhưng nghe lời phân tích của Đơn Phi, quả nhiên người thanh niên này có học thức không giống người thường và bản lĩnh quan sát nhạy bén cực kỳ.
Nhẹ nhàng thở phào, Vi Tô Đề Bà lẩm bẩm: - May là ngươi không phải địch.
- Ta không muốn đối địch với bất cứ ai. Đơn Phi khẽ thở dài.
Nhìn chằm chằm Đơn Phi hồi lâu, Vi Tô Đề Bà nói: - Ta tin lời ngươi. Cũng ngẩng đầu nhìn quần sao rực rỡ trên trời cao, Vi Tô Đề Bà cảm thán: - Khi ta còn niên thiếu, nghe người khác nói gì thì tin đấy, nhưng khi lớn lên, hầu như không còn tin vào lời người khác nữa, một chuyện bi ai a.
Đơn Phi không ngờ Vi Tô Đề Bà đột nhiên cảm thán một câu thế này, nhưng không làm mất hứng, nói: - Đó là quá trình trưởng thành.
Vi Tô Đề Bà chậm rãi gật đầu:
- Đợi đến trước khi ta được lập làm vương, cuối cùng ta biết lời nói của con người dễ gạt gười khác, muốn nhìn thấu ai đó, không thể chỉ nghe miệng người ấy nói ra những gì, mà phải quan sát cử chỉ hành động. Trung Nguyên có một nhân vật rất nổi tiếng tên Khổng Khâu, từng nói một câu, xảo ngôn lệnh sắc, tiên hĩ nhân. Lời nói này có nghĩa là kẻ có thể dùng lời hay tiếng ngọt, vẻ mặt ôn hòa để lừa gạt người khác, hiếm khi có lòng trắc ẩn.
Đơn Phi khá ngạc nhiên, không ngờ học thức của Quý Sương Vương này lại uyên bác như thế, cư nhiên còn biết về ngôn luận của Khổng Tử.
Vi Tô Đề Bà khẽ mỉm cười: - A Cửu rất thích văn hóa Trung Nguyên, nhân tiện tìm hiểu sơ lược, những lời có lý, không tiếc thời gian để tìm hiểu. Khổng Khâu còn nói, cương nghị, chất phác, gần nhân.
Nhìn Đơn Phi bất động thanh sắc, Vi Tô Đề Bà thấp giọng nói: - Khổng Khâu là người nhìn thấu thế gian, vì thế mới có những châm ngôn trí tuệ sáng suốt như thế. Quân chủ thật sự sáng suốt, nhưng lại khó gần nhân, vì họ luôn chìm đắm trong sự gạt người dối mình, dù vậy, một vị vua vẫn biết chỉ nên tin tưởng người thật sự có lòng nhân từ.
Dừng một lát, giọng nói của Vi Tô Đề Bà khẳng định: - Ngươi là một người đáng tin.
Đơn Phi cười cười: - Đa tạ lời khen của ngài.
- Không phải lời khen. Vi Tô Đề Bà lắc đầu nói:
- Tô Lạp đã nói với ta chuyện ngươi xả thân cứu A Cửu. Trên đời này, không có nhiều nam tử như ngươi, ngươi rất tốt với A Cửu đấy. Ánh mắt tiếc thương, Vi Tô Đề Bà lại nói: - Đây là bác ái, nhưng lại không phải tình yêu mà A Cửu mong đợi.
Đơn Phi trầm mặc.
- Ta đến đây không phải để nghe lén các ngươi, ta chỉ muốn tìm người trò chuyện mà thôi. Vi Tô Đề Bà bảo.
- Trò chuyện gì? Nhìn nam tử có khuôn mặt âm nhu trước mặt mình, Đơn Phi phát hiện tầm hiểu biết của y e là vượt xa những gì mình tưởng tượng.
- Vốn dĩ ta có nhiều lời muốn nói đấy, nhưng bây giờ… Nhìn hướng A Cửu quay đi, hồi lâu Vi Tô Đề Bà mới tiếp lời: - Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chuyện mà ngươi chưa từng nghĩ đến.
Thấy Đơn Phi vẫn giữ im lặng, Vi Tô Đề Bà không hề buồn bực, chỉ tiếp tục: - Ba ngày nay A Cửu không thể gặp ngươi, mà lý do cũng vì ngươi đấy. Vì muội ấy phải đi phát tâm thỉnh nguyện.
Đơn Phi hơi khó hiểu.
Vi Tô Đề Bà giải thích: - Nếu muốn thành Phật thì phải phát A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề Tâm. A Cửu cho rằng muốn thành sự thì phải có lòng khẩn cầu Huyền Nữ. Chẳng phải quân chủ Trung Nguyên đều trai giới tắm rửa trước khi tế bái đất trời sao? Còn bên trong những quân chủ đó nghĩ gì thì không ai biết được.
Thần sắc ôn nhu, Vi Tô Đề Bà chạm rãi nói: - Nhưng ta biết ba ngày nay A Cửu sẽ chỉ nghĩ đến một việc.
Đơn Phi không hề hỏi xem A Cửu sẽ nghĩ gì, nhưng thần sắc của hắn có phần xúc động. Hắn không phải kẻ lòng dạ sắt đá, ngược lại, hắn đa tình, đa tình mới phải vô tình, vô tình vốn vì đa tình.
Vi Tô Đề Bà như lẩm bẩm, nói: - Ta nói với ngươi rồi, cả đời muội ấy hiếm khi kiên trì, việc đầu tiên muội ấy kiên trì là trồng được hạc vọng lai, nay tốn ba ngày thành tâm cầu nguyện, là sự kiên trì lần thứ hai trong đời muội ấy, muội ấy cố gắng kiên trì như vậy cũng chỉ vì một người mà thôi.
Đơn Phi im lặng.
Vi Tô Đề Bà chỉ than nhẹ rồi nói: - Thích Ca từng nói, kiếp trước kiếp sau đều không phải vô căn cứ, sáu vòng luân hồi cũng không phải lời nói sáo rỗng. Phật nói thế gian có ba ngàn thế giới, con người coi kiến chỉ là sinh vật nhỏ bé, cả đời con kiến dù chết hay sống cũng không gây sự chú ý, mà con người khác gì con kiến, liệu có sự huyền bí nào khác đang nhìn vào ta không?
Đơn Phi chậm rãi gật đầu, đồng ý với lời nói của Vi Tô Đề Bà.
Thấy thế Vi Tô Đề Bà nói tiếp: - Ta biết, ngươi không phải người bài trừ những việc kỳ dị. Khi ta kể về mộng cảnh của A Cửu, thấy người nhìn về phía rừng hoa đào, tin chắc ngươi biết chuyện gì đó, nhưng vì sao đến bây giờ, ngươi vẫn không tin vào mối nhân duyên kiếp trước của ngươi với A Cửu?
Đơn Phi cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: - Quý Sương Vương, ta có thể hỏi ngài một câu hỏi không?
- Mời. Vi Tô Đề Bà khách khí bảo.
Ánh mắt Đơn Phi lại nhìn lên ngàn sao, bảo: - Khi ta đứng giữa điện, nghe Quý Sương Vương và Ngũ Hấp Hầu tranh luận, Ngũ Hấp Hầu hiển nhiên không tin vào Huyền Nữ, còn Hưu Mật Hầu thì càng là không tin, nếu không ông ta cũng không nói những lời đâm chọt.
Vi Tô Đề Bà khẽ mỉm cười, đáp: - Chuyện của ta hãy để ta giải quyết. Ngươi chỉ cần nghĩ ngợi chuyện của A Cửu là được.
Đơn Phi im lặng một lát mới lắc đầu nói: - Đây không chỉ là việc của riêng ngài.
- Sao cơ? Vi Tô Đề Bà nhướng mày hỏi.
Quay đầu lại, Đơn Phi đáp: - Ta thấy Quý Sương Vương có ý ngăn cản khi A Cửu nói muốn cầu nguyện.
- Ngươi quan sát rất tỉ mỉ.
Vi Tô Đề Bà mỉm cười nói.
- Theo lý mà nói, Quý Sương Vương do dự như thế, chỉ có thể có ba khả năng. Đơn Phi ánh mắt trong suốt nói.
- Nói tiếp đi. Vẫn đang mỉm cười, nhưng nụ cười lúc này của Quý Sương Vương như ẩn chứa điều gì đó.
- Khả năng đầu tiên là Quý Sương Vương tự biết lời nói của mình là vô căn cứ, sợ khi đối diện với thần linh sẽ không linh nghiệm. Không hề quan tâm sự dị dạng của Quý Sương Vương, Đơn Phi nói: - Ta biết ngài có tầm nhìn xa trông rộng, lại am hiểu lịch sử, tin chắc trong lòng tự có định đoạt. Đến bây giờ ngài vẫn không hề nóng vội, tin chắc đã có kết quả cho chuyện của ba ngày sau rồi. Người thường lo gần, trí giả lo xa, hẳn ngài không thuộc phạm vi người thường.
Nụ cười của Vi Tô Đề Bà hoàn toàn biến mất.
- Nếu không phải đang lo chuyện của Ngũ Hấp Hầu, vậy sự do dự lúc đó là không tin A Cửu có thể khiến Huyền Nữ hiển linh. Đơn Phi nói tiếp.
Vi Tô Đề Bà trầm mặc.
- Nhưng nếu A Cửu thật sự có đến Nghiệp Thành, được Nữ Tư truyền thừa, bản lĩnh của nàng không thể lường được.
Đơn Phi trầm giọng nói: - Lúc nãy khi rời đi, thái độ của nàng tràn đầy tự tin, tin chắc khả năng thứ hai đã được loại bỏ.
Hồi lâu Vi Tô Đề Bà mới hỏi tiếp: - Vậy khả năng thứ ba là gì?
Hai người chạm mắt, trong đó có ánh lửa bùng lên.
- Quý Sương Vương không biết sao? Đơn Phi hỏi ngược lại
Vi Tô Đề Bà lắc đầu bảo: - Bản vương không biết.
Nãy giờ y không hề dùng danh xưng quan phủ, bây giờ đột ngột thay đổi giọng điệu, thể hiện sự tôn nghiêm của một bá vương.
Đơn Phi không hề sợ hãi.
Trước giờ hắn vẫn vậy, nếu đã đối diện rồi, dù phía trước là máu tươi đầm đìa cũng không sẽ chùn bước: - Khả năng thứ ba là ngài biết mộng cảnh của A Cửu có vấn đề.
Tiếng nói của Đơn Phi nghe sắc như lưỡi đao.
Vi Tô Đề Bà hỏi ngược lại: - Mộng cảnh của A Cửu có vấn đề gì?
- Có lẽ rất thật nên A Cửu hoàn toàn tin tưởng mộng cảnh của mình, nhưng ngài, vốn dĩ ngài không hoàn toàn chấp nhận cách nói này, hẳn trong lòng ngài vẫn giữ nghi ngờ. Đơn Phi nhìn thẳng vào Vi Tô Đề Bà, nói: - Nhưng từ khi ta gặp ngài, ngài không những không hề hoài nghi ta, ngược lại ra sức tác hợp ta và A Cửu, hoàn toàn tin tưởng người đàn ông xuất hiện trong mộng cảnh của nàng. Nếu Quý Sương Vương nhận định mối nhân duyên này, vậy vì sao lại do dự khi nàng đề nghị thỉnh cầu Huyền Nữ hiển linh?
Ánh mắt của Vi Tô Đề Bà lộ rõ sự sắc bén.
- Giải thích duy nhất cho khả năng này là… Đơn Phi ngưng thanh: - Quý Sương Vương cũng hoài nghi, chỉ khi A Cửu mời Huyền Nữ hiển linh chính là thời khắc chân tướng nổi lên mặt nước. Nhưng chân tướng không hẳn sẽ đúng với kỳ vọng của nàng, mà cực kỳ có khả năng sẽ là những gì chúng ta hoài nghi.
Vi Tô Đề Bà thở nặng nề: - Những gì chúng ta hoài nghi sao?
Đơn Phi nói: - Đúng vậy, sự do dự của ngài trong điện đã cho ta biết, chân tướng không hề đơn giản như A Cửu nghĩ vậy! Thấy Vi Tô Đề Bà không có bất cứ cảm xúc gì, Đơn Phi không hề bỏ cuộc, nói tiếp: - Nếu không, sao ngài lại đến tìm ta thuật lại sự thành tâm của A Cửu vào lúc đêm khuya. Nếu đây là nhân duyên trời định, ngài lại cho rằng ta thông minh, vốn dĩ không cần đến xác định cho bất cứ điều gì.
Dừng một lúc, Đơn Phi chậm rãi hỏi: - Ngài biết những gì mà ta và A Cửu không biết, đúng không? Đó là việc gì?
Mí mắt co giật, Vi Tô Đề Bà ngưng thanh nói: - Bản vương chỉ biết…A Cửu là cô gái tốt, nàng có thể hy sinh tất cả vì người.
Quý Sương Vương vốn là nam tử âm nhu, nhưng khi nói ra những lời này, giọng điệu lại tràn đầy sát khí.
Đơn Phi hơi có thất vọng, nhẹ nhàng thở dài.
- Ban nãy ngươi nói ngươi không muốn đối địch với bất cứ ai. Vi Tô Đề Bà hồi phục vẻ mặt ôn hòa như thường ngày: - Kẻ không muốn đối địch với bất cứ ai, chắc chắn cũng chẳng muốn hại ai. Tô Lạp mong ngươi tự suy xét…bản vương cũng thế.
Nhìn vào mắt Đơn Phi, y lặp lại: - Bản vương mong ngươi hãy suy xét! Ba ngày sau, ta hy vọng ngươi đã suy nghĩ kỹ càng. Dứt lời y liền chậm rãi rời đi, để lại tấm lưng tiêu sát, hòa vào màn đêm đầy u tịch.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất