Chương 714: Nói dối
Đơn Phi cũng không phải kẻ sống theo sự sắp xếp của người khác. Hắn thoạt nhìn thì thích ứng với mọi hoàn cảnh, nhưng khi thật sự đụng phải vấn đề phải giải quyết, thì vẫn lựa chọn đối diện trực tiếp.
Tiếng chuông vang lên, người múa xoay tròn.
Tăng nhân miếu Thông Huyền chắp hai tay lại sau khi tiếng chuông vang lên, lặng lẽ niệm chú, còn những thần vu đeo mặt nạ quỷ bằng gỗ lại bắt đầu nhảy múa.
Những thần vu này mặc áo đen vốn thần bí, lại đeo thêm mặt nạ quỷ, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. Hai bên mặt nạ của những người này có tua rua tung bay, bên eo trái mỗi người đều có một cái trống nhỏ màu đỏ như máu, tay phải cầm một cái trống điêu khắc hình đầu lâu, khi gõ trống thì trong miệng thần vu cũng hát những thần khúc mà không ai hiểu cả…
Các thần vu gõ trống đỏ, hát thần khúc, nhảy một vũ điệu kỳ quái quanh đài tế bạch ngọc, khiến đài tế vốn thánh khiết nhuốm thêm nhiều màu sắc thần quái.
Đơn Phi đứng im lặng nhìn những thần vu kia nhảy múa, cũng lưu ý đến động tĩnh bốn phía.
Là một chuyên gia khảo cổ, nên cũng có hiểu biết phong tục các nơi trên thế giới, dù sao thì rất nhiều đồ cổ khí cụ đều có liên quan rất lớn đến phong tục.
Đơn Phi không xác định được những người này đang làm cái gì, nhưng biết phàm là cách làm của thần vu Trung Tây, thì tạo dựng hoàn cảnh chính là việc quan trọng nhất, chuyện này cũng giống như là người thôi miên bảo ngươi chuẩn bị thả lỏng trước khi thúc giục cho ngươi ngủ vậy.
Loại vu thuật này hiển nhiên là dùng sự căng thẳng thần bí thu hút những người đứng xem tiến vào trạng thái như bị thôi miên, có điều người thôi miên khiến người bệnh bị kích hoạt linh cảm, còn vu sư phần lớn là để mình có thể thông linh.
Đương nhiên, vu sư thật sự có thể cùng thần linh ảnh hưởng lẫn nhau hay không thì là chuyện mỗi người một ý.
Tiếng trống càng mạnh, chú ngữ cũng càng nhanh, những thần vu đeo mặt nạ vây quanh đài tế nhảy múa bắt đầu đi lên đài tế, trong miệng thần vu đi đầu còn hát thần ca, từ từ nhận lấy một cái bồn vàng mà vu sư bên cạnh đưa qua, cầm lấy vật trong bồn vàng rải ra trên đài tế.
Thứ đựng trong bồn vàng tựa gạo tựa bụi, tung bay theo gió trên đài tế, khiến cả đài tế càng thêm mờ mịt.
Đơn Phi rùng mình, lập tức đóng ngoại tức lại.
Hắn cảm thấy những người này làm thế hẳn là các bước cần thiết trong quy trình cầu linh, thứ đựng trong bồn vàng có lẽ là vật thần thánh dùng thứ kỳ quái nào đó đốt thành, dính vào nói không chừng sẽ được thần linh phù hộ, nhưng hắn luôn cẩn thận hàng đầu, thực sự không muốn hít phải thứ kia.
Vi Tô Đề Bà và Ngũ Hấp Hầu đều không hề động đậy đứng dưới đài tế, mặc cho những thứ bay loạn kia dính lên đầu, lên người, cũng không có gì khác thường.
Tiếng trống chợt ngừng, các thần vu trên đài tế đột nhiên phát ra một tiếng hét long trời lở đất, sau đó một chân quỳ xuống hai bên đài tế, đồng loạt nhìn về phía ánh mặt trời chiếu đến.
Đài tế tĩnh lặng, nghe được cả tiếng tim đập của mọi người.
Mọi người giống như tượng gỗ tượng đá vậy, nhưng ánh mắt đều nhìn sang hướng mà thần vu cung nghênh, thì thấy có cánh hoa tung bay theo gió rơi xuống, phủ kín con đường cầu linh được mong đợi phía trước.
A Cửu quần áo tơ lụa trắng tinh, đầu đội vòng nguyệt quế kết bằng châu ngọc, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đi đến từ phía mặt trời chiếu rọi.
Trang phục thoát tục không nhiễm bụi trần, châu quang trong suốt lấp lánh, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng mê người, nhưng lại không cướp đi vẻ thánh khiết trang nghiêm của A Cửu.
Đơn Phi hơi giật mình.
Hắn trước nay xem A Cửu như một thiếu nữ hoạt bát, nhưng không ngờ là khi cầu linh A Cửu sẽ có thần sắc trang trọng thành khẩn như thế. Thiếu nữ có lẽ là hoạt bát xảo quyệt, nhưng trái tim nàng vốn không nhiễm bụi trần, chỉ vì phó thác thâm tình.
A Cửu chậm rãi đi đến, làm như không nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh, thậm chí không hề liếc nhìn Đơn Phi, có lẽ bởi vì nàng không cần nhìn thì đã biết người trong lòng đang đứng cách đó không xa, những vì nàng làm vốn là để chứng minh tất cả cho người mình yêu.
Mặt trời treo cao, xua đi sương mù bao quanh đài tế, chỉ còn lại màu sắc sạch sẽ nhất trên đời này.
A Cửu bước lên từng bậc, đi đến chỗ cao nhất trên đài ngọc, mặt hướng về phía tây chậm rãi chắp hai tay lại quỳ xuống, cũng không hề phát ra chút tiếng động.
Mọi người dưới đài tế cũng lặng ngắt như tờ, không hề phát ra tiếng động.
Đơn Phi đợi chừng một nén nhang, không thấy có dấu hiệu kỳ lạ xuất hiện, trong lòng bất giác thấy có chút không ổn. Vi Tô Đề Bà đứng đó cũng không có gì bất thường, có điều Đơn Phi lại nhìn thấy Tô Lạp đã có chút bất an căng thẳng.
-Quý Sương Vương, xem ra Thần Nữ cũng không linh nghiệm như trong tưởng tượng nha.
Có một tiếng nói mơ hồ truyền đến từ nơi không xa, phá vỡ sự tĩnh lặng của đài tế.
Thân hình A Cửu trên đài tế hơi run rẩy.
Mọi người đều biến sắc, đồng loạt nhìn về phía người nói chuyện. Người nói không phải Hưu Mật Hầu, mà là một người thần sắc âm trầm, mặt dài như mặt ngựa.
Đơn Phi từng nhìn thấy người này trong vương cung Quý Sương, biết người này là một trong Ngũ Hấp Hầu, lại vì chưa từng nghe ông ta nói chuyện nên cũng không biết ông ta là ai trong Ngũ Hấp Hầu.
-Quý Sương Hầu, ngươi làm gì hả? Tô Lạp thấp giọng quát:
-Lẽ nào ngươi không biết Thần Nữ cầu linh thì vốn không được có chút tiếng động nào sao.
Trong lòng Đơn Phi hơi run rẩy, hắn nhìn ra được Quý Sương Hầu đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng, tuyệt đối không phải không biết quy củ, mà là có mưu đồ khác.
-Nếu có người quấy nhiễu Thần Nữ cầu linh, có phải cũng có nghĩa là Thần Nữ không thể mời thần linh ra lần nữa không? Quý Sương Hầu thản nhiên nói.
Tô Lạp ngẩn ra, còn đang muốn nói gì đó, chỉ thấy Vi Tô Đề Bà đã phất tay ngăn y lại, nhàn nhạt nói: -Quý Sương Hầu đột nhiên phá vỡ quy củ, lẽ nào muốn thay Thần Nữ mời thần linh ra?
Y nói một cách hài hước, nhưng mọi người ở đây lại xanh mặt, ý thức được vấn đề đã nghiêm trọng.
Quý Sương Hầu lặng lẽ nói: -Bản hầu không mời ra được.
-Vậy khanh quấy nhiễu cầu linh, e là phải thay Thần Nữ chịu chết rồi. Vi Tô Đề Bà lạnh lùng nói từng chữ.
Hưu Mật Hầu bên cạnh hơi thay đổi sắc mặt, Quý Sương Hầu vẫn nhàn nhã như trước: -Bản hầu không tán thành lời của Quý Sương Vương.
Ánh mắt Vi Tô Đề Bà hơi lóe lên, nhưng vẫn kiên nhẫn nói:
-Quý Sương Hầu lẽ nào không biết, người quấy nhiễu Thần Nữ, dẫn đến cầu linh không thành, vốn phải làm vật tế để xin thần linh bớt giận sao?
-Bản hầu biết. Quý Sương Vương chậm rãi nói: -Bản hầu còn biết, Quý Sương Vương thật ra đã chuẩn bị người quấy nhiều Thần Nữ rồi, cũng chuẩn bị để người đó thay Thần Nữ đi chịu chết.
Sắc mặt Vi Tô Đề Bà khẽ biến.
Đám người Song Mỹ Hầu thoạt nhìn cũng nghi ngờ không thôi, nhưng cũng không nói gì.
-Quý Sương Hầu nói vậy là sao?
Vi Tô Đề Bà nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh nói.
Quý Sương Hầu mỉm cười nói: -Vi Tô Đề Bà, chuyện đến nước này, chúng ta hà tất phải nói nhảm nhiều thế. Ngươi và ta không phải đều sớm biết rõ lòng dạ của nhau rồi sao, đây vốn là một vở tuồng mà thôi.
-Vở tuồng gì? Mí mắt Vi Tô Đề Bà hơi nhướng lên nói.
Quý Sương Hầu chậm rãi nói: -Một vở tuồng ra vẻ có thần linh phù hộ cho nước Quý Sương. Thấy Vi Tô Đề Bà chợt trở nên lạnh lùng, Quý Sương Hầu cũng không ngừng lại, đoạn nói:
-Năm đó Nguyệt Thị rời khỏi Tây Vực thì cũng đã rời xa cái gọi là Huyền Nữ phù hộ rồi, không phải cũng vẫn tạo nên một đế quốc Quý Sương to lớn đó sao?
Mọi người xì xào bàn tán, A Cửu trên đài tế vẫn quỳ ở đó chắp tay cầu linh, nhưng tay áo không gió mà bay, không biết có phải đã bị những lời nói dưới đài quấy nhiễu hay không.
Ánh mắt Vi Tô Đề Bà rét lạnh: -Bản vương thật sự không biết ý của Quý Sương Vương. Tuy Nguyệt Thị đã rời xa Tây Vực, nhưng Quý Sương Vương lại không có ai dám bất kính với Huyền Nữ, cho dù là Diêm Cao Trân sáng lập nên thời kỳ huy hoàng nhất của Quý Sương không phải cũng dời đô đến Bạch Sa Ngõa, sau khi nghe Huyền Nữ chỉ thị mà xây dựng vương miếu này bày tỏ sự cung kính với Huyền Nữ sao?
-Vi Tô Đề Bà, đến giờ ngươi còn nói dối hết lần này tới lần khác sao? Quý Sương Hầu cao giọng nói: -Tuy Diêm Cao Trân xây dựng vương miếu này, nhưng lại chưa từng nói là muốn bái tế Huyền Nữ, tất cả chẳng qua là do ngươi miễn cưỡng nói thế thôi. Từ sau thời Diêm Cao Trân, Quý Sương Vương chưa từng gặp qua Huyền Nữ hiển linh nữa.
-Vậy sao? Vi Tô Đề Bà hỏi ngược lại: -Lệnh tôn năm đó cũng tuyên bố được Huyền Nữ bảo hộ, lẽ nào chẳng qua cũng chỉ là nói dối?
Sắc mặt Quý Sương Hầu chớp mắt xanh lè, lạnh lùng nói: -Ngươi nói cái gì?
Vi Tô Đề Bà ngược lại thản nhiên đứng lên: -Bản vương nói…Năm đó lệnh tôn thân là Quý Sương Vương tuyên bố được Huyền Nữ phù hộ, thần vu Tát Mãn của Quý Sương cũng tuyên bố như thế, có điều về sau lệnh tôn làm chuyện không đúng, Huyền Nữ mới không bảo hộ nữa, cuối cùng bảo bản vương thay thế…
-Do vậy mà Huyền Nữ bắt đầu ủng hộ Vi Tô Đề Bà ngươi? Quý Sương Hầu cười lạnh nói.
Ánh mắt Vi Tô Đề Bà chợt lóe, nhưng không đáp lời.
-Vi Tô Đề Bà, ngươi thật sự cho rằng những mánh khóe thủ đoạn mà ngươi làm không ai biết được sao? Quý Sương Hầu tiến lên một bước nói.
Tô Lạp chợt tiến lên, che trước người Vi Tô Đề Bà quát: -Lui lại nói chuyện.
Quý Sương Hầu không hề nhúc nhích, cười lạnh nói: -Vi Tô Đề Bà, năm đó ngươi thu mua thần vu Tát Mãn, hại gia phụ cầu linh không thành, sau đó lại vờ như có thần linh phù hộ nên mới lấy được sự ủng hộ của bốn Hấp Hầu khác, đăng lên ngôi vị Quý Sương Vương. Loại chuyện phản nghịch này, ngươi cho rằng có thể giấu được bao lâu?
-Thần vu có thể thu mua? Vi Tô Đề Bà hơi hít sâu, ánh mắt lại nhìn sang những thần vu mang mặt nạ quỷ đang quỳ báo trên đài tế.
-Không sai!
Quý Sương Hầu hơi ngưng trọng nói: -Ngươi chẳng những thu mua thần vu, còn câu kết với y học biết dáng vẻ giả thần giả quỷ. Lúc bình thường, các ngươi chẳng qua vận dụng một số trò xiếc phía Đại Tần truyền đến để mê hoặc tai mắt người khác, khiến người ta thật sự cho rằng có thần dị xuất hiện. Đợi khi cảm thấy cần thiết thì lệnh cho một số người cố ý quấy nhiễu Thần Nữ, khiến cầu linh không thành, sau đó dùng người tế tự để che giấu mánh khóe ác độc của các ngươi. Những môn đạo này, ngươi tưởng là ta không biết sao?
Mọi người cũng có vẻ bất an.
Đơn Phi nghe xong, lại cảm thấy lời của Quý Sương Hầu rất thực tế, bởi vì trên đời này vốn đã có quá nhiều người giả thần giả quỷ rồi. Nhưng…A Cửu sẽ không, Đơn Phi biết A Cửu sẽ không gạt hắn. Khi đó hắn không có bất cứ sự thoải mái nào, ngược lại Quý Sương Hầu nói chuyện trầm trọng dám đột nhiên làm khó dễ thì nhất định có chỗ dựa, bằng không Quý Sương Hầu dám trở mặt như thế chính là bị điên rồi.
Thần sắc Vi Tô Đề Bà lạnh lùng: -Quý Sương Hầu, ngươi nói tỉ mỉ như thế, lẽ nào trước kia lệnh tôn cũng từng làm thế? Y nói thế cực kỳ sắc bén, mọi người nghe được liền hai mặt nhìn nhau.
Quý Sương Hầu im lặng một lát, nói từng chữ một: -Không sai!
Mọi người ồ lên.
Không ngờ Quý Sương Hầu sẽ dùng chiêu cá chết lưới rách như thế, Vi Tô Đề Bà chậm rãi nói: -Bản vương không ngờ ngươi vì bôi nhọ bản vương mà thậm chí dùng cả chiêu vạch trần lệnh tôn…Có điều bản vương…
-Vi Tô Đề Bà, ngươi không cần kéo dài thời gian. Quý Sương Hầu ngắt lời.
Thần sắc Vi Tô Đề Bà khác thường, không đợi nói gì thì nghe thấy mọi người kinh hô, nhao nhao chỉ lên đài tế.
Thân hình A Cửu lắc lư, mềm oặt ngã trên đài tế, không có động tĩnh gì nữa.
-Ngươi…làm cái gì…Thần Nữ…
Tô Lạp giận tím mặt, định xông lên đài tế thì dưới chân chợt lảo đảo, người xung quanh đài tế chớp mắt ngã rạp.
Mười hộ vệ phía sau Vi Tô Đề Bà lại ngã nhào hết, ngay cả tăng nhân miếu Thông Huyền cũng lung lay sắp đổ.
Đơn Phi nghiêm nghị hẳn lên.