Thâu Hương

Chương 713: Chạy thoát thân từ thần miếu

Chương 713: Chạy thoát thân từ thần miếu


Suy nghĩ của Đơn Phi cực kỳ lớn mật.
Thần thoại Hy Lạp cổ và truyền thuyết Trung Nguyên nói ra thì không hề liên quan gì nhau, bắn đại bác cũng bắn không tới, nhưng truyền thuyết về người đầu trâu mình người lại có chỗ giống như nhau.
Điểm khác biệt chính là, người Trung Nguyên khá lý trí, tuy không hiểu sự biến dị gen này, nhưng chẳng qua chỉ nói là trời có dị tượng, thừa nhận trên đời này vốn có những chuyện kỳ dị mà con người không sao hiểu được, mà người Hy Lạp cổ thoạt nhìn thì nhất định phải giải thích một cách “khách quan”, sau đó dùng đầu óc tình cảm của mình sáng tạo ra một thần thoại cảm xúc dạt dào.
Nếu bảo Đơn Phi chọn một trong hai đáp án, hắn tuyệt đối sẽ lựa chọn giả thiết của mình.
Dù sao thì biến dị gen trong khoa học, hiện tượng lai giống cũng là chuyện đã chứng minh, mà chuyện người trâu kết hợp trừ phi là ý tưởng điên cuồng trong phòng thí nghiệm, chứ trong cuộc sống hiện thực hoàn toàn không xảy ra chuyện này.
Đơn Phi nhìn Minotaur nửa người nửa thần trên bích họa hồi lâu, sau đó nghĩ đến chuyện này có liên quan rất lớn đến Tam hương, cũng biết Tôn Chung dẫn hắn đến đây không phải là chuyện không có lý do. Trên thực tế hắn ngày càng tiếp cận với chân tướng trận đại chiến thế giới thật sự năm đó, Xi Vưu thất bại chạy đến Tây Vực, Cửu Thiên Huyền Nữ ảnh hưởng đến Quý Sương, thậm chí còn có người dị hình do Dị Hình Hương sản sinh ra chạy đến Tây Vực.
Tô Lạp lại không “nhàn hạ thoải mái” như Đơn Phi, thấy Đơn Phi vẫn xuất thần nhìn chằm chằm bích họa, Tô Lạp kéo lấy hắn nói: -Được rồi, những gì ta biết đã nói với ngươi rồi, chúng ta làm chính sự quan trọng hơn.
Y nửa lôi nửa kéo Đơn Phi ra cửa, nhanh chóng đi đến nơi tế tự.
Việc tế tự của vương miếu Quý Sương đương nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Nơi tế tự nằm trong một đại sảnh rộng lớn thông gió, sức chứa mấy ngàn người cũng không thành vấn đề. Kiến trúc tế tự là kết cấu chủ thể, cột trụ kết hợp với nhau, xung quanh đều là hành lang cột trụ điêu khắc tinh tế, phóng mắt nhìn qua cực kỳ đồ sộ hoành tráng.
Đơn Phi nhìn thấy kiến trúc này lập tức liên tưởng đến thần miếu của Athens Acropolis, thầm nghĩ kiến trúc nơi này cũng rất giống với phong cách Hy lạp. Nếu để người đời sau khai quật được, tuyệt đối là một phát hiện khảo cổ gây chấn động thế giới.
Có điều có thể có người đảng khảo chứng sẽ nghi ngờ bởi vì Hy Lạp gần biển, nên phong cách xây dựng khác hẳn với đa số các nơi trên thế giới, kết cấu cột trụ hành lang có thể nói là để ứng phó với khí hậu ẩm ướt gần biển, có thể lấy ánh sáng một cách hiệu quả, trú mưa và thông gió, để kiến trúc không đến mức mục nát quá nhanh. Bạch Sa Ngõa cách biển rất xa, chất đất lại rất khác với Hy Lạp, kiến trúc này nếu không phải là cố ý thì thật sự có chút không sao giải thích được.
Giữa đại sảnh có một đài tế bạch ngọc ba tầng.
Lúc này mặt trời đã lên, có ánh sáng dịu dàng từ phía chính đông chiếu vào đài tế, đài tế nhuộm đẫm ánh nắng dịu dàng, thoạt nhìn cực kỳ trang nghiêm hoa mỹ. Mỗi miếng bạch ngọc trên đài tế đều được khắc lên những hình ảnh tinh mỹ, Đơn Phi vội vàng nhìn ngắm, lại cảm thấy phong cách đại khái liên quan rất lớn đến truyền thuyết Hy Lạp.
Tô Lạp không nghiên cứu phong cách xây dựng giống như Đơn Phi, kéo hắn trực tiếp vòng qua đài tế kia, đẩy cửa tiến vào vào một gian phòng sau sảnh, Tô Lạp xông thẳng đến trước bức tượng bằng đá đối diện, thấp giọng nói: -Ngươi nhìn cho kỹ.
Y đi đến trước một cột trụ hình thiếu nữ, thiếu nữ trên cột đầu đội vòng hoa, trên người là trường bào kiểu Hy Lạp, nếp gấp trên quần áo đều được điêu khắc giống như thật.
Đơn Phi thầm tán thưởng cột trụ này tinh tế, Tô Lạp đã ôm lấy cột trụ thiếu nữ xoay sang bên trái.
Tiếng cạch cạch cạch rất nhỏ vang lên, có một đường ngầm hiện bên dưới tường đá, tối om rất dọa người. Tô Lạp kéo Đơn Phi men theo bậc thang đi xuống, đợi khi đi đến đất bằng rồi, Tô Lạp mở một cái rương bên chân ra, có tia sáng dịu dàng phát ra từ trong đó.
-Nơi này có dạ minh châu có thể chiếu sáng, còn có thức ăn, nước uống. Tô Lạp cười khổ nói: -Trên đường ta còn làm dấu, chỉ cần ngươi dẫn A Cửu tới đây, nếu còn chưa bị choáng váng thì nhất định có thể đến cửa ra được. Cửa ra ở sau núi, cực kỳ bí mật, sau khi ngươi dẫn A Cửu ra khỏi nơi đó, với bản lĩnh của ngươi, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản ngươi và A Cửu.
Khẽ thở phải một hơi, Tô Lạp hơi yên lòng: -Đơn Phi…ngươi có nhớ kỹ chưa? Y biết với sự thông minh của Đơn Phi thì tuyệt đối sẽ không quên, nhưng vẫn hơi căng thẳng hỏi.
Đơn Phi lại đưa mắt nhìn xa, chỉ thấy tối om không có điểm cuối, hơi trầm ngâm, Đơn Phi nói: -Ta có một vấn đề.
-Nói. Tô Lạp dứt khoát nói.
-Vua Milos xây dựng mê cung dưới lòng đất này rốt cuộc là có dụng ý gì? Đơn Phi hỏi.
Tô Lạp ngẩn ra, không biết Đơn Phi sao lại đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan này, cau mày nói: -Minotaur trong truyền thuyết rất thô bạo, thường thương hại dân chúng lân cận, Milos vì đề phòng con trai ra ngoài gây họa, nên mới xây dựng một mê cung như thế để nhốt đứa con. Ngừng một lát, Tô Lạp cười lạnh nói: -Ngươi sẽ không cho rằng ta muốn dùng mê cung này để nhốt ngươi chứ?
Đơn Phi kinh ngạc bật cười, lắc đầu nói: -Ta không có sự nghi ngờ này. Nhìn Tô Lạp, Đơn Phi chân thành nói: -Lúc trước ngươi cũng muốn dùng thân thử độc để cứu A Cửu, tình cảm này không phải là giả bộ. Có lẽ ngươi sẽ gây bất lợi cho ta, nhưng nếu ta đi cùng A Cửu, sao ngươi lại muốn hại nàng chứ?
Mũi Tô Lạp chua xót, trong lòng lại dâng lên cảm giác tri kỷ, thở than nói: -Nếu không phải vì A Cửu, ta thực sự khó lòng nhẫn nại dông dài với ngươi lâu như thế.
Vỗ nhẹ đầu vai Đơn Phi, Tô Lạp cười khổ nói: -Đơn Phi, dẫn A Cửu rời khỏi nơi này, nơi này là nhà của nàng, nhưng vì ngươi, ta biết nàng không để ý thân phận Công Chúa gì đó. Nàng…trong lòng nàng chỉ có ngươi.
Xoay đầu đi, nhìn về bóng tối nơi xa, Tô Lạp bình ổn sự kích động trong lòng: -Được rồi, chúng ta ra khỏi đây trước, ngươi nhớ kỹ cách mở cửa, thời gian tế tự gần đến rồi, Quý Sương Vương và A Cửu e là đã đến chân núi rồi.
Y dẫn Đơn Phi ra khỏi mật đạo, che kín nó lại lần nữa, mới mang Đơn Phi rời đi, đoạn nghe Đơn Phi nói: -Vừa rồi ta nghe ngươi nói, khi Diêm Cao Trân dời đô đến Bạch Sa Ngõa thì xây dựng vương miếu này? Mật đào này là do Diêm Cao Trân xây dựng?
Tô Lạp cau mày nói: -Sao ngươi luôn hỏi những chuyện không liên quan vậy? Thở dài, Tô Lạp bất đắc dĩ nói: -Ta cũng không hiểu rõ lắm lai lịch nơi này, dù sao thì hiện tại cách thời đại của Diêm Cao Trân rất lâu rồi. Vương miếu này tu sửa nhiều lần, nếu vương miếu là do Diêm Cao Trân xây dựng, thì mật đạo hẳn cũng do Diêm Cao Trân tạo ra.
-Milos xây dựng mê cung là để nhốt con trai, Diêm Cao Trân tốn sức như thế là vì cái gì? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Tô Lạp thở dài: -Diêm Cao Trân nghĩ cái gì thì ta làm sao biết được? Đơn Phi, Diêm Cao Trân đã cách xa quá rồi, ngươi vẫn nên nghĩ đến chuyện của A Cửu thì hơn. Y vừa nói xong, chợt nghiêng tai lắng nghe, nhỏ giọng nói: -Đến rồi.
Đơn Phi cũng nghe thấy có tiếng kèn u u truyền đến, lẩm bẩm nói: -Đến rồi.
Tô Lạp dẫn Đơn Phi chạy đến một chỗ nhìn như là vọng đài, có binh lính tiến lên đón: -Phó Vương, Quý Sương Vương dẫn Ngũ Hấp Hầu đã đến dưới chân núi.
Đơn Phi từ trên nhìn qua, chỉ thấy dưới chân núi cờ bay phấp phới, binh mã rất nhiều, chia đều thành sáu màu vàng, xanh, đỏ, cam, xám, trắng, thứ tự dàn xếp dưới chân núi cực kỳ rõ ràng.
Binh mã dưới cờ màu trắng cường tráng hoàn mỹ nhất, thoạt nhìn số lượng tương đương với năm màu còn lại cộng lại với nhau.
Tô Lạp thấp giọng nói: -Đơn Phi, Quý Sương Vương tôn sùng mặt trăng, tỏ ý kế thừa chính thống Nguyệt Thị, năm màu còn lại chính là cờ của Ngũ Hấp Hầu. Hưu Mật là con gấu màu cam, Song Mỹ là con sói màu xanh, Hật Đốn là con hươu màu đỏ, Cao Phụ là con hổ màu vàng, Quý Sương là…
-Con voi màu xám? Đơn Phi hỏi. Lần này hắn không phải đoán, mà là thật sự nhìn thấy dưới chân núi ngoài trừ tuấn mã ra, còn có voi nữa.
Tô Lạp gật đầu nói: -Không sai. Năm đó Quý Sương đánh bại Thân Độc, lấy được không ít voi từ nơi đó. Bộ Quý Sương vì thoát ly quan hệ với Nguyệt Thị, nên mới tuyên bố sùng voi, có điều bây giờ đã bị Quý Sương Vương thay đổi lại rồi.
Khi hai người nói chuyện thì đội ngũ dưới chân núi đã lên núi theo thứ tự.
Các bộ Ngũ Hấp Hầu đều có hơn trăm tinh binh lên núi, cuối cùng mới là dòng chính Nguyệt Thị trắng tinh chậm rãi đi lên núi.
Sáu màu chuyển động, khi lên vương miếu trên núi xanh cũng cực kỳ xinh đẹp hoành tráng.
Đơn Phi nhìn dòng người sặc sỡ tươi đẹp kia, trong lòng cũng cảm khái. Hắn biết bên dưới việc hiến tế nhìn như trang nghiêm này, ngoài trừ A Cửu ra thì đại đa số những người khác đều chứa đựng rất nhiều tâm tư, từ xưa hiến tế đã là thế rồi.
Nhìn bóng dáng Tô Lạp, Vi Tô Đề Bà hẳn đã sớm đề phòng Ngũ Hấp Hầu làm loạn rồi. Bây giờ một lời không hợp thì mọi người có khả năng máu nhuộm núi xanh.
-Ngươi đợi ở bên trái đài tế, ta đi nghênh đón Quý Sương Vương. Tô Lạp đi tìm Trương Văn, bảo gã dẫn Đơn Phi đến đài tế.
Đơn Phi đi theo Trương Văn quay lại đài tế, cũng không đợi quá lâu thì nghe tiếng kèn hiệu u u ngày càng gần. Không bao lâu sau, có trăm binh lính thổi kèn hiệu làm từ ngà voi dậm bước lên quảng trường phía trước đài tế.
Tiếng kèn không ngừng, lại có các bộ Ngũ Hấp Hầu dàn hàng trước quảng trường, chừa ra một con đường ở giữa, cuối cùng mới là binh lính của bộ Nguyệt Thị xếp thành hàng đứng ở chính giữa.
Vi Tô Đề Bà và Ngũ Hấp Hầu chậm rãi bước ra khỏi đội ngũ, phía sau đều có mười mấy hộ vệ. Tô Lạp đi theo sau Vi Tô Đề Bà, thần sắc hơi lạnh lùng.
Đơn Phi thấy khoảng cách giữa mọi người rõ ràng, rất có dáng vẻ phòng bị trước khi quyết đấu của phương Tây, bất giác nhíu mày lại. Nhưng hắn nhanh chóng phóng mắt ra xa, không hiểu nói với Trương Văn: -Những người mặc áo đen kia làm gì?
Hắn phát hiện trong số những người đi đến đài tế đại sảnh, ngoài trừ Quý Sương Vương và Ngũ Hấp Hầu ra, còn có hai nhóm người nữa, một nhóm là tăng nhân mặc áo cà sa. Đơn Phi nhận ra những tăng nhân này hẳn là tăng nhân của miếu Thông Huyền. Mà nhóm khác là mười mấy người áo đen, trên mặt đeo mặt nạ quỷ bằng gỗ kỳ dị, khiến người ta căn bản không nhìn ra tướng mạo.
Trương Văn thấp giọng nói: -Là thần vu Quý Sương. Đơn đại nhân, mỗi lần Quý Sương cầu linh cúng bái, đều do thánh tăng và thần vu cùng nhau chủ trì, những người này mang theo mặt nạ thần linh là quy củ trước nay.
Khi gã nói, mọi người đã đi đến trước đài tế như trăm sông đổ về biển vậy.
Vi Tô Đề Bà là cao quý nhất, cách đài tế cũng gần. Y đi đến trước đài tế lại không lên tiếng, chỉ chắp tay trước ngực đứng trước đài tế. Ngũ Hấp Hầu cũng giống như y. Tiếng kèn ngừng lại, trước đài tế phút chốc lặng ngắt như tờ, yên lặng đến mức nghe được cả tiếng gió thổi qua.
Hồi lâu sau, mặt trời chếch về phía nam, khi ánh sáng chiếu vào vị trí của Quý Sương Vương, thì có tiếng chuông vang dội.
Trương Văn đã không dám lên tiếng, nhưng lại dùng ánh mắt ra hiệu.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, biết việc cầu linh chính thức bắt đầu. Đây vốn là một tình cảnh vô cùng quỷ dị, cầu linh còn chưa xong thì Tô Lạp đã chuẩn bị khả năng thất bại rồi. Hắn luôn muốn hỏi Tô Lạp sao lại không tin tưởng A Cửu sẽ thành công đến vậy, cũng không rõ đây có phải là bắt đầu hành trình chạy tháo thân từ thần miếu của hắn hay không.
Điều duy nhất hắn có thể xác định là hắn đã đến rất gần chân tướng rồi, cho dù tình thế hiểm ác hơn nữa, chuyện hắn phải làm tuyệt đối không phải là chạy trốn, mà là vạch trần tất cả chân tướng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất