Thâu Hương

Chương 715: Phản bội

Chương 715: Phản bội


Đơn Phi đã hiểu được đại khái ân oán giữa Quý Sương Hầu và Vi Tô Đề Bà từ cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
Hóa ra cha của Quý Sương Hầu này vốn là Quý Sương Vương đời trước Hồ Bì Sắc Già.
Lúc trước Song Mỹ Hầu từng nói, Hồ Bì Sắc Già hoang dâm vô độ, nên mới bị Vi Tô Đề Bà thay thế. Bây giờ xem ra, Hồ Bì Sắc Già không phải minh quân, nhưng thủ đoạn mà Vi Tô Đề Bà dùng cũng không quang minh chính đại như thế.
Dùng lý do quân vương cầm quyền không được thần linh phù hộ, mình thừa mệnh thay thế thực sự là quá bình thường, các đời vương triều Hoa Hạ thay đổi hiếm có vương triều nào mà không dùng lý do như thế. Đơn Phi không ngờ Quý Sương cách xa Trung Nguyên nhưng cũng dùng thủ đoạn không khác biệt lắm với Trung Nguyên.
Vi Tô Đề Bà hoặc là rộng lượng, hoặc là vì trấn an lòng dân nên vẫn để con trai của Hồ Bì Sắc Già tiếp nối ngôi vị Quý Sương Hầu. Có điều vị Quý Sương Hầu trước mắt này vốn phải là Quý Sương Vương, chắc chắn là bất mãn với vị trí hiện tại, đã sớm muốn đoạt lại vương vị của mình, nên hiện giờ mới làm khó như thế.
Nhưng người này đột nhiên làm khó dễ, còn chưa ra tay thì hộ vệ bên cạnh Vi Tô Đề Bà đều ngã rạp xuống đất, ngay cả Tô Lạp cũng bước chân lảo đảo, thủ đoạn mà Quý Sương Hầu sử dụng thực kỳ lạ, lẽ nào là…
Đơn Phi nghĩ đến đây, bất giác lại liếc nhìn sang những thần vu trên đài tế. Khi hắn đang suy nghĩ thì chuyển động nội tức, phát hiện hoàn toàn không có gì kỳ lạ, lập tức nghĩ coi nên làm sao giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt này đây.
Khi các thân tín đều ngã xuống, trong mắt Vi Tô Đề Bà cuối cùng cũng lóe lên tia giận dữ, y cũng nhìn sang chúng thần vu trên đài, gằn từng chữ một: -Hồ Nị Già, ngươi đã làm chuyện tốt gì hả?
Quý Sương Hầu thấy hộ vệ sau lưng Vi Tô Đề Bà đều xỉu cả, cười ha ha nói: -Bản hầu chẳng qua chỉ làm những gì mà ngươi đã làm năm đó thôi.
-Ngươi đã thu mua thần vu Tát Mãn? Thần sắc Vi Tô Đề Bà càng lạnh hơn.
-Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận năm đó đã thu mua thần vu Tát Mãn sao? Quý Sương Hầu cười lạnh nói:
-Không sai, nếu không phải thần vu Tát Mãn trộn mê hương trong tro nhang, thì hộ vệ của ngươi cũng không ngã xuống nhanh như thế.
Các thần vu trên đài tế vẫn quỳ một gối trên đài, nhưng trên mặt nạ quỷ càng có vẻ quỷ dị sâu sắc.
-Quý Sương Hầu, người ngươi muốn đối phó là Vi Tô Đề Bà, tại sao cũng tính kế cả bản hầu chứ? Song Mỹ Hầu vội quát. Ở gần đài tế đều là binh sĩ của Vi Tô Đề Bà và Ngũ Hấp Hầu, ngoài trừ hộ vệ của Vi Tô Đề Bà ngã xuống ra, thì một đám hộ vệ của Song Mỹ Hầu cũng đều ngã xuống cả.
Đơn Phi vừa nhìn đã hiểu, thầm nghĩ những người lúc này không bị ám toán đương nhiên là đã sớm cấu kết với Quý Sương Hầu rồi. Xung quanh đài tế, ngoài trừ bộ của Song Mỹ Hầu ra, xem ra tất cả đều đã cấu kết với Quý Sương Hầu.
Quý Sương Hầu cười ha ha nói: -Song Mỹ Hầu, bản hầu làm thế cũng là bất đắc dĩ thôi. Ngươi yên tâm… Ông ta tiến đến gần Song Mỹ Hầu nói: -Chỉ cần…
-Được, ta quy thuận ngươi. Song Mỹ Hầu nhìn thấy hàn quang trong mắt Quý Sương Hầu thì run rẩy nói. Ông ta đã già rồi nên càng sợ chết. Lúc trước khi ở trong cung điện, tuy ông ta làm trái ý Vi Tô Đề Bà, nhưng đó là bổn phận của trung thần. Để lấy lòng Vi Tô Đề Bà, ông ta không hề khách khí khi đánh giá cha của Quý Sương Hầu, làm sao ngờ được phong thủy luân chuyển, Quý Sương Hầu đột nhiên nắm giữ đại cục trong tay chứ.
Tuy Vi Tô Đề Bà mang đến nhiều binh lực, nhưng đều ở trong quảng trường của vương miếu, nước xa không cứu được lửa gần, những người đó không được truyền gọi căn bản sẽ không biết nơi này xảy ra chuyện. Song Mỹ Hầu biết lúc này mà bày tỏ lòng trung thành không nghi ngờ gì rất ngớ ngẩn, nên mới lập tức đầu hàng Quý Sương Hầu.
Quý Sương Hầu cười to ha ha: -Tốt lắm. Ta cho ngươi giải dược. Khi nói thì ông ta đưa tay sờ vào trong áo.
Song Mỹ Hầu thấy thế thì vui mừng nói: -Đa tạ.
-Không cần khách sáo.
Quý Sương Hầu vung tay lên, có hàn quang xẹt qua cổ Song Mỹ Hầu, mang theo máu tươi mỹ lệ bắn ra.
Cổ họng Song Mỹ Hầu rung động, tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm Quý Sương Hầu, nhưng cũng không thốt nổi một chữ, ánh mắt trắng dã, tay chân Song Mỹ Hầu co giật rồi không còn tiếng động nào nữa.
Quý Sương Hầu cười ha ha nói: -Vi Tô Đề Bà, bản hầu là người nói được làm được, nói cho ông ta giải dược là cho ông ta giải dược, bây giờ ông ta không còn bị mê dược quấy nhiễu nữa rồi.
Ông ta nói rất buồn cười, nhưng những người ở đây đều rét run trong lòng, biết người này không chút lưu tình giết chết Song Mỹ Hầu, thực sự là trong lòng oán hận sâu sắc. Như vậy, Quý Sương Hầu đang bày tỏ thế bất lưỡng lập với Vi Tô Đề Bà, không còn khả năng giải quyết nữa.
Thần sắc Vi Tô Đề Bà âm trầm, vẫn không mảy may nhúc nhích.
Mọi người thấy thế, không ai không biết thật ra y cũng giống như những hộ vệ kia đã bị trúng độc rồi, khác biệt duy nhất là Vi Tô Đề Bà noi gương A Dục Vương, bình thường chăm chỉ luyện võ, nhìn y có vẻ âm nhu, nhưng thể chất lại hơn xa chiến sĩ tầm thường, nên lúc này mới có thể kiên trì không ngã.
Nhưng Vi Tô Đề Bà ngã xuống chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!
Chậm rãi tiến lên một bước, Quý Sương Hầu giễu cợt nói: -Vi Tô Đề Bà, lúc trước ngươi dùng danh nghĩa thần linh mưu soán ngôi vị của gia phụ, lại phong ta là Quý Sương Hầu, ra vẻ giả nhân giả nghĩa. Hiện giờ thần linh cũng không phù hộ ngươi rồi, chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin bản vương tha thứ, tỏ lòng hối cải, bản vương cũng có thể khoan hồng độ lượng phong ngươi làm Nguyệt Thị Hầu, không biết ý ngươi thế nào?
Ông ta tự xưng bản vương, hiển nhiên là đã nhận định sẽ ngôi lên ngôi vị Quý Sương Vương không bị ngăn trở. Ông ta đồng ý cho Vi Tô Đề Bà làm Nguyệt Thị Hầu cũng không phải là mềm lòng, mà là sỉ nhục cực độ.
Thân hình Vi Tô Đề Bà khẽ run, một lúc lâu sau mới nói: -Hồ Nị Già, ta thua rồi. Nhưng một người làm một người chịu, ngươi giết ta, ta tuyệt đối sẽ không đánh trả, nhưng ngươi phải thả Đáp Na trước.
Mọi ngươi hơi xôn xao.
Tô Lạp khàn giọng nói: -Quý Sương Vương… Thần sắc y đau khổ nhưng không nói thêm gì nữa. Nhưng bất luận là ai cũng biết, Vi Tô Đề Bà nếu không phải là biết không còn cơ hội trở mình nữa thì cũng sẽ không hứa hẹn như thế.
Trong lòng Quý Sương Hầu mừng rơn, ra vẻ lạnh nhạt nói: -Đáp Na là Thần Nữ Quý Sương, bản vương tự nhiên sẽ có sắp xếp. Hưu Mật Hầu…ý khanh thế nào?
Hưu Mật Hầu vẫn đứng yên không động đậy, thủ hạ cũng đứng thẳng như trường thương, hiển nhiên là đã sớm cấu kết với Quý Sương Hầu. Nghe Quý Sương Hầu nói thế, Hưu Mật Hầu cao giọng nói: -Vi Tô Đề Bà sau khi kế thừa vương vị Quý Sương thì làm trái lẽ thường, hành vi vô đạo. Kẻ vô đạo thì ai ai cũng có thể giết!
Khi ông ta nói ra mấy chữ cuối cùng, thanh âm đột nhiên vút cao, sớm có hai hộ vệ một trái một phải tung người lên, từ trên không rút bảo kiếm nhỏ dài ra, đâm thẳng về phía Vi Tô Đề Bà.
Vi Tô Đề Bà không động đậy, nhưng trong mắt đã có vẻ tuyệt vọng anh hùng mạt lộ rồi.
-Chậm đã. Một người bất ngờ nói.
Vừa lên tiếng thì người đó đã chắn trước ngươi Vi Tô Đề Bà.
Người đó đúng là Đơn Phi.
Mọi người xôn xao. Bọn họ mắt thấy đại cục đã định, lại không ngờ Đơn Phi đột nhiên chắn trước người Vi Tô Đề Bà, nhìn thân pháp Đơn Phi linh động huyền ảo, căn bản không có vẻ gì là trúng độc cả.
-Giết hắn! Hưu Mật Hầu thấy thế thì hơi kinh sợ, khi ông ta lớn tiếng quát thì đã phất tay, mấy hộ vệ phía sau cũng muốn xông ra.
Hai hộ vệ trên không kia chính là kiếm khách Mại Địch và Mại Tạp dưới tay Hưu Mật Hầu. Bọn họ còn chưa nghe lệnh Hưu Mật Hầu thì đã chuyển kiếm đâm sang Đơn Phi. Hai người này vốn là cao thủ hiếm có của Bạch Sa Ngõa, mắt thấy Vi Tô Đề Bà không thể hoạt động thì biết cơ hội kiến công lập nghiệp đã đến, nhưng thấy Đơn Phi đột nhiên lóe đến, hai người liền biết phải trừ bỏ Đơn Phi trước.
Bằng không họ sẽ bị thương tổn trong tay Đơn Phi!
Kẻ này không trúng độc?
Mại Địch, Mại Tạp đều khó hiểu trong lòng, nhưng vẫn tự tin trong vòng mười chiêu có thể giết chết Đơn Phi. Bọn họ biết Đơn Phi từng khuất phục Hôi Hùng, nhưng nghĩ Hôi Hùng vốn là một gã hoang dã, huynh đệ họ liên kết lại cũng có thể đánh bại gã, có điều bởi vì chuyện Hôi Hùng nên hai người tuyệt đối không dám chậm trễ với Đơn Phi.
Cổ tay run lên, kiếm hẹp nhỏ dài trong tay Mại Địch biến hóa ra mười mấy điểm hàn quang, khiến người ta căn bản không nhìn rõ gã muốn đâm vào đâu, Mại Tạp cũng rung cổ tay, lại mượn nội kình khéo léo bức cong lợi kiếm hẹp dài trên tay, chuyển sang đâm vào ngực Đơn Phi.
Hai người này vốn là huynh đệ song sinh, tâm ý tương thông, khi liên kết đối địch giống như một người bốn tay vậy.
Mại Tạp sớm đã tính chắc là huynh đệ Mại Địch xuất thủ thì Đơn Phi tất lui, Đơn Phi không lùi lại thì tay trần sao có thể ngăn cản được kiếm bén chém sắc như chém bùn của huynh đệ chứ? Nếu Đơn Phi lui lại, thì y đang canh giữ đường lui duy nhất của Đơn Phi.
Độc kiếm như rắn xoay vòng, khóe miệng Mại Tạp nở nụ cười lạnh, đã cảm thấy được sự sảng khoái khi một kiếm đâm vào thân thể.
Máu tươi vẩy ra.
Nụ cười của Mại Tạp chợt ngưng đọng trên mặt, trong mắt lập tức lóe lên vẻ kinh hãi.
Trong mắt Mại Địch cũng có vẻ kinh hãi tuyệt vọng!
Kiếm hẹp của Mại Tạp như rắn, đang đâm vào ngực của Mại Địch!
Đôi huynh đệ này trong lúc nhất thời còn chưa biết xảy ra chuyện gì, Đơn Phi lại hiểu rõ ràng một kiếm của Mại Địch bắn ra mười mấy điểm hàn quang, đối với người bên cạnh mà nói cực kỳ lóa mắt, không biết điểm nào mới là sát chiêu thật sự, nhưng đối với Đơn Phi mà nói lại có thể nhìn rõ hướng đâm tới của kiếm sắc.
Võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là khó phá, chỉ mạnh khó địch. Khó địch chứ không phải vô địch, khó phá chứ không phải không thể phá. Mại Địch ra tay cực nhanh, cho dù có ở Trung Nguyên cũng là một cao thủ kiếm đạo hiếm có, nhưng y lại không biết rằng trong mắt cao thủ thực sự thì một hư chiêu như thế là đang lãng phí thời gian.
Mại Địch không cao minh như bản thân gã tự tưởng tượng, Đơn Phi chỉ là càng mạnh mẽ hơn gã tưởng tượng mà thôi.
Thấy Mại Địch vừa ra hư chiêu thật giả khó phân như thế, Đơn Phi không chút do dự tránh khỏi mũi kiếm đoạt mệnh đó, vươn tay nắm lấy cổ tay Mại Địch.
Chiêu này thoạt nhìn đơn giản, nhưng nếu không có thần kinh bằng sắt, phán đoán cao minh, thực lực thâm hậu để bảo đảm, thì không có mấy ai có thể làm được điểm ấy.
Khi Đơn Phi nắm lấy cổ tay Mại Địch thì sớm đã cảm nhận được gió lạnh sắc bén sau lưng, hắn chẳng qua chỉ hơi ngừng lại thì đã lướt qua khỏi Mại Địch.
Thay đổi trong khoảnh khắc.
Mại Tạp nằm mơ cũng không ngờ là huynh đệ và Đơn Phi nháy mắt đã đổi vị trí cho nhau, một kiếm muốn đâm vào lưng Đơn Phi lại đâm xuyên qua chỗ yếu hại ngay ngực Mại Địch, Mại Tạp không khỏi ngạc nhiên kinh hãi.
Đơn Phi không hề ngừng lại, trở tay đánh một chưởng lên ngực Mại Tạp.
Ngực Mại Tạp đột nhiên sụp xuống.
Máu tươi bắn tung tóe, Mại Tạp hộc máu mang theo huynh đệ ngã xuống ngoài mấy trượng, hai huynh đệ lăn mấy vòng, khi rơi xuống đất thì Mại Tạp co giật không ngừng, mắt thấy cũng không thể sống được nữa.
Không ai đi xem huynh đệ đã chết kia.
Những hộ vệ vọt tới trước Đơn Phi không hẹn mà cùng rút đao, nhưng cũng đồng thời lui lại phía sau mấy bước, hình thành một vòng tròn vây lấy Đơn Phi và Vi Tô Đề Bà.
Mọi người xung quanh tế đài nghe được tiếng tắt thở của Mại Tạp, sắc mặt đều xanh mét nhìn người trẻ tuổi đứng sừng sững ở đó.
Lại không ai dám lập tức ra tay nữa.
Hưu Mật Hầu, Quý Sương Hầu đều thay đổi sắc mặt. Hai người này trăm phương ngàn kế tính toán hồi lâu, sớm đã tính đến rất nhiều khả năng rồi, nhưng chỉ là không ngờ vào lúc quan trọng nhất, Đơn Phi lại chắn ở trước mặt bọn họ.
-Hảo công phu, thật sự là hảo công phu. Quý Sương Hầu vỗ tay cười nói: -Các hạ có bản lĩnh như thế, ở Trung Nguyên nhất định là một nhân vật có lai lịch lớn?
Đơn Phi mỉm cười: -Không cần nói nhảm…Quý Sương Hầu…
Quý Sương Hầu ngắt ngang lời Đơn Phi, mỉm cười nói: -Tuyệt đối không phải nói nhảm, vừa rồi bản hầu có nói…
Khi ông ta tự xưng là bản hầu thì mặt hơi ửng đỏ, lại cảm thấy mình yếu thế hơn, có điều ông ta lập tức nói: -Vi Tô Đề bà sớm biết Thần Nữ cầu linh có thể không thành, nên mới chuẩn bị trước người quấy nhiễu Thần Nữ. Các hạ là người thông minh như thế, không biết có đoán được người đó là ai không?
Trong khi ông ta nói thì nhìn một người.
Sắc mặt người nọ tái nhợt.
Đơn Phi nhìn theo ánh mắt Quý Sương Hầu, sắc mặt hơi thay đổi, hồi lâu mới nói: -Người đó…lẽ nào…là ta?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất