Chương 716: Tâm cơ trùng trùng
Người Quý Sương Hầu nhìn không ngờ là Tô Lạp.
Tô Lạp vốn là Phó Vương Quý Sương, cũng là người mà Vi Tô Đề Bà tin tưởng nhất. Khi Quý Sương Hầu nhìn y, sắc mặt y tái nhợt, nghe Đơn Phi đưa ra kết luận, thân hình Tô Lạp hơi chấn động.
-Vì sao? Đơn Phi nhìn Tô Lạp hỏi, nội tâm có chút rung động.
Tô Lạp ngậm miệng, không trả lời như cũ.
Quý Sương Hầu mỉm cười: -Đơn Phi, ngươi là người thông minh như thế, sao lại hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ?
Đơn Phi cũng cười nói: -Kính mong Quý Sương Hầu chỉ rõ.
Khi ở hoàng cung Quý Sương, Quý Sương Hầu hai lần nhìn thấy Đơn Phi quẳng bay Hôi Hùng, lúc này lại nhìn thấy hắn chẳng qua chỉ đối mặt một lần mà đã giết được hai kiếm khách cao minh nhất dưới tay Hưu Mật Hầu, người này công phu cao minh, thực sự khiến người ta khó lòng tưởng tượng. Điều kỳ lạ nhất là, thần vu Tát Mãn im hơi lặng tiếng hạ độc, ngoài trừ những người đã có chuẩn bị ra thì đều trúng độc hết, Vi Tô Đề Bà cũng đau khổ chống đỡ, Đơn Phi này lại không chỉ không trúng độc, mà còn có thể giết chết hai cao thủ trong nháy mắt.
Quý Sương Vương thực sự kiêng kỵ Đơn Phi, cũng không muốn khi gần đại công cáo thành thì lại thất bại trong gang tấc, trầm giọng nói: -Xem ra Phó Vương không định nói, vậy bản vương nói thay y là được rồi.
-Ngươi! Giọng Tô Lạp hơi khàn khàn.
Quý Sương Hầu lạnh nhạt nói: -Tô Lạp, chuyện tới nước này còn giấu diếm làm gì? Vi Tô Đề Bà bảo ngươi chuẩn bị cầu linh, bây giờ ngươi bị ám toán mà ngay cả tiếng báo động cũng không truyền đi, ngươi tưởng Vi Tô Đề Bà không biết là ngươi đã phản bộ sao? Nếu y không phải biết ngươi cũng có vấn đề, thì sao lại nhận thua nhanh như thế?
Thần sắc Hưu Mật Hầu kinh ngạc, hai hầu Hật Đốn, Cao Phụ nghe thấy đều thở phào, chợt cười nịnh nọt nói:
-Hóa ra tất cả đều nằm trong tay Quý Sương Hầu.
Ba người ngày hiện giờ kiêng kỵ nhất vẫn là Tô Lạp phản kích, không ngờ Quý Sương Hầu không chỉ thu mua ba người họ, còn kéo cả Tô Lạp về trướng của mình nữa.
Tô Lạp cúi đầu không nói, đã không dám nhìn vào mắt Vi Tô Đề Bà lần nữa rồi.
Quý Sương Hầu đắc ý nói: -Đơn Phi, ngươi có lẽ không hiểu chuyện trong nước Quý Sương, nhưng ngươi hẳn là biết con người sẽ thay đổi. Năm đó Vi Tô Đề Bà dùng thủ đoạn ti tiện lấy vương vị của gia phụ, Tô Lạp thực sự đã lập được không ít công lao, không chỉ là Tô Lạp mà cả Hưu Mật Hầu cũng thế.
Sắc mặt Hưu Mật Hầu sa sầm.
Quý Sương Hầu lập tức cười khan nói: -Bản vương đã nói sẽ bỏ qua chuyện cũ, Hưu Mật Hầu không cần lo lắng.
Hưu Mật Hầu cười lạnh một tiếng.
Quý Sương Hầu nói tiếp: -Có điều mấy năm nay Vi Tô Đề Bà trọng dụng Tô Lạp, coi nhẹ Hưu Mật Hầu. Hưu Mật Hầu mấy lần cầu thân không thành thì đã sinh lòng oán hận, lại thấy địa vị Tô Lạp ở trên cả ông ta thì không khỏi rất bất mãn.
-Vì thế ngươi xúi giục Hưu Mật Hầu phản bội Quý Sương Vương, khiến Hưu Mật Hầu ra mặt thu hút sự chú ý của Quý Sương Vương, bản thân mình thì âm thầm bày kế? Đơn Phi nói thẳng ra.
Quý Sương Hầu cũng không che giấu, lập tức nói: -Không sai, bản vương đã thu mua Hưu Mật Hầu. Ông ta giết ngươi không thành, e là Vi Tô Đề Bà sẽ tính sổ, nên lập tức đồng ý với chủ trương của ta.
Hưu Mật Hầu cười lạnh nói: -Vi Tô Đề Bà, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Vi Tô Đề Bà dù vẫn đứng đó không ngã, nhưng ai cũng nhìn ra được, y chẳng qua là đang đau khổ chống đỡ chút sĩ diện cuối cùng mà thôi.
Quý Sương Hầu nói tiếp:
-Hai hầu Hật Đốn, Cao Phụ năm đó vì tình thế bức bách nên đầu phục Vi Tô Đề Bà nên cũng không khó khuyên hàng. Tô Lạp vốn trung thành nhất nhất với Vi Tô Đề Bà, nhưng y trung thành với Vi Tô Đề Bà đa phần là vì y thích Đáp Na.
-Hồ Nị Già, ngươi câm miệng. Tô Lạp phẫn nộ quát.
Quý Sương Hầu cười nói: -Tô Lạp, chuyện này ai cũng có thể nhìn ra được, tin rằng Đơn Phi cũng biết. Nếu đã là thế, chúng ta hà tất che giấu chứ?
Sắc mặt Tô Lạp tái nhợt, khàn giọng nói: -Ngươi đã hứa với ta…
-Phải, ta đã hứa với ngươi, tuyệt đối sẽ không tổn hại Đáp Na, ngươi có thể yên tâm. Quý Sương Hầu an ủi nói, khẽ mỉm cười, lát sau Quý Sương Hầu lại nói: -Đơn Phi, hẳn ngươi đã biết rất nhiều rồi. Tô Lạp luôn thích Công Chúa, ngại vì Công Chúa giống như nhập ma vậy chỉ thích ngươi. Ngươi đến Quý Sương một cách thần kỳ, khiến Tô Lạp không có bất cứ hy vọng nào. Muốn lấy Công Chúa thì Tô Lạp nhất định phải trừ bỏ ngươi. Ta đã nhìn trúng điểm này nên mới chủ động liên hệ với y. Vi Tô Đề Bà biết tâm ý của Tô Lạp, nhưng lại chủ trương gả Đáp Na cho ngươi, khó tránh khiến Tô Lạp mang lòng oán hận…
Đơn Phi nhìn sang Tô Lạp, Tô Lạp lại dời mắt đi.
-Con người sẽ luôn thay đổi.
Quý Sương Hầu khẽ than: -Vi Tô Đề Bà, tuy ngươi có thể nắm đại quyền, nhưng e là nằm mơ cũng không ngờ Tô Lạp cũng phản bội ngươi.
Vi Tô Đề Bà siết chặt nắm đấm, không hề trách mắng.
Y là người thông minh, người thông minh phản kích thông thường đều dựa trên cơ sở có năng lực, bằng không chẳng qua chỉ là tự chuốc lấy nhục. Bây giờ vào lúc này, y biết cãi miệng cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Quý Sương Hầu cũng hiểu điểm đó, rất tự mãn nói: -Đơn Phi, cách mà Tô Lạp loại bỏ ngươi rất khéo léo. Y thảo luận với ta, không chỉ y muốn loại trừ ngươi, mà Vi Tô Đề Bà cũng rất có thể muốn loại trừ ngươi.
Đơn Phi chấn động, đột nhiên nhìn sang Vi Tô Đề Bà.
Vi Tô Đề Bà trầm mặc không nói, nhưng sắc mặt ít nhiều có chút khó coi.
Quý Sương Hầu cười ha ha nói: -Vi Tô Đề Bà, chuyện bản vương biết cũng không ít đi? Tô Lạp đều nói hết với ta, Đơn Phi cự tuyệt Đáp Na, Đáp Na vì hắn lại chọn đi cầu linh. Ngươi biết nếu Đáp Na cầu linh không thành thì sẽ nguy hiểm tính mạng, do vậy trút lửa giận lên người Đơn Phi.
Nhìn sang Đơn Phi, Quý Sương Hầu thở dài nói: -Ngươi có hiểu không?
Ánh mắt Đơn Phi chớp động:
-Nếu ta quấy nhiễu Thần Nữ, thì ta sẽ bị trách tội?
-Lấy cách làm người của ngươi, sẽ không trơ mắt nhìn Đáp Na huyết tế, nhất định sẽ ra tay ngăn cản, có phải không? Quý Sương Hầu hỏi ngược lại.
Đơn Phi không thể không nói Quý Sương Hầu phán đoán hợp tình hợp lý, nhìn sang Tô Lạp nói: -Do vậy ngươi nói với ta, Đáp Na cầu linh không thành sẽ lựa chọn huyết tế, ngươi hi vọng ta sẽ ra tay khi đó?
Tô Lạp siết chặt nắm đấm lại không nói gì.
Quý Sương Hầu cười nói:
-Nếu ngươi ra tay, chính là phạm vào đại kỵ cầu linh, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người định tội danh của ngươi, cũng sẽ liên lụy đến cả Đáp Na. Ngươi vì muốn bảo vệ Đáp Na nhất định sẽ dẫn nàng bỏ chạy, cho dù biết tội danh sẽ rơi vào người mình, ngươi cũng nhất định sẽ gánh lấy. Có lẽ ngươi không nhìn rõ tính toán của rất nhiều người, nhưng rất nhiều người lại nhìn rõ chuyện mà ngươi phải làm.
Đơn Phi lẩm bẩm nói: -Không ngờ các ngươi lại hiểu ta như thế.
Quý Sương Hầu lôi kéo nói: -Nhưng ngươi là người tốt, bản vương thưởng thức nhất chính là người tốt như ngươi. Nơi này là vương miếu, dưới mặt đất vương miếu có mê cung. Một mình ngươi bỏ chạy thì ai cũng không chặn được ngươi, có điều nếu ngươi dẫn theo Đáp Na, hơn phân nửa sẽ bỏ chạy từ mê cung?
Khóe mắt Đơn Phi co giật.
-Ngươi lấy làm lạ vì sao ta biết những thứ này phải không? Quý Sương Hầu lại không làm giá nói: -Bởi vì đây vốn là kế hoạch mà Tô Lạp vạch ra, có phải y cho ngươi một bản đồ mê cung hay không?
Sắc mặt Đơn Phi càng thay đổi.
Quý Sương Hầu buồn cười nói: -Ngươi xem, việc này mà ta cũng biết. Nếu ngươi chạy trốn từ mê cung theo lộ tuyến mà y chỉ, thì rất nhanh sẽ rơi vào thế không thể tự thoát được. Nếu ngươi còn dùng thức ăn và nước uống mà y chuẩn bị cho ngươi, e là sẽ nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.
Thở phào một hơi, Quý Sương Hầu nói: -Thức ăn và nước uống đều có vấn đề.
Đơn Phi trầm mặc.
Quý Sương Hầu rèn sắt khi còn nóng nói: -Vi Tô Đề Bà biết tâm ý ngươi khó mà thay đổi, chỉ có loại trừ ngươi, cứu lại tâm ý của Đáp Na thôi. Tô Lạp thường ở cạnh Vi Tô Đề Bà, tự nhiên là hiểu được dụng ý của Vi Tô Đề Bà.
-Đây là tâm ý của Quý Sương Vương, Tô Lạp sao lại đến tìm ngươi? Đơn Phi cau mày nói.
-Bởi vì Tô Lạp biết chỉ loại trừ ngươi thôi thì còn lâu mới đủ.
Quý Sương Hầu thở dài nói: -Năm đó Vi Tô Đề Bà vì tranh vương quyền của gia phụ mà không tiếc giết chết bảy huynh đệ để tỏ lòng trung thành, nên mới giành được sự tín nhiệm của gia phụ.
Khoảnh khắc này Vi Tô Đề Bà không tỏ vẻ gì cả.
Đơn Phi hơi hít một hơi, nghĩ đến A Cửu từng nói nhà nàng có chín huynh đệ tỷ muội, không khỏi sợ hãi.
-Vi Tô Đề Bà vì vương quyền mà không tiếc tính mạng của huynh đệ, vì Đáp Na lại muốn loại trừ ngươi. Quý Sương Hầu cười nhạo nói: -Dù Tô Lạp muốn loại trừ ngươi, nhưng chỉ e Vi Tô Đề Bà sẽ vì Đáp Na mà loại trừ Tô Lạp y. Nếu đã là thế, Tô Lạp cảm thấy vẫn nên lựa chọn liên thủ với bổn vương thì sẽ ổn thỏa hơn.
Đơn Phi rốt cuộc hiểu được khúc mắc trong đó, khẽ thở dài nói: -Tô Lạp nói kế hoạch cho ngươi nghe, còn hy vọng ngươi có thể giúp y bức ta ra tay.
-Không sai.
Quý Sương Hầu chậm rãi nói: -Nhưng bản vương nghe xong những gì ngươi nói ở hoàng cung, lại thấy thân thủ của ngươi thì rất tiếc cho nhân tài như ngươi, không muốn ngươi chết trong mê cung. Nói như vậy, bản vương cũng muốn cứu ngươi một mạng.
Đơn Phi lạnh nhạt nói:
-Ngươi không định để ta chết trong mê cung, có lẽ chẳng qua là muốn để ta trực tiếp chết dưới đài tế mà thôi.
Quý Sương Hầu hơi thay đổi sắc mặt, sau đó cười nói: -Ngươi là người thông minh, hẳn là biết dụng ý khi bản hầu giải thích với ngươi?
Đơn Phi chậm rãi gật đầu nói: -Ta hiểu. Tô Lạp vì Đáp Na, ngươi vì vương quyền nên mới cấu kết với nhau. Có điều ngươi tuyệt đối không phải kẻ làm theo kế hoạch của người khác, nên trước khi Công Chúa cầu linh thì ngươi đã thu mua thần vu Tát Mãn rồi. Ngươi cho rằng kế hoạch của Tô Mãn không khỏi quá lỏng lẻo, nên mới muốn giải quyết tất cả mọi việc dưới đài tế. Tô Lạp cũng trúng độc, vốn có thể phát tín hiệu cảnh báo, nhưng y vì Đáp Na nên mới không làm thế. Không hay chính là, ngươi phát hiện ta không sao cả, không hi vọng mọi chuyện chuyển biến, nên mới hi vọng lôi kéo ta?
Quý Sương Hầu mỉm cười nói: -Ngươi vốn không có ý với Đáp Na, nếu đã vậy nhường cho Tô Lạp thì có vấn đề gì?
-Vậy con trai Sa Lạp của Hưu Mật Hầu thì sao? Không phải gã cũng muốn lấy Đáp Na sao? Đơn Phi lại hỏi.
Hưu Mật Hầu lạnh mặt.
Quý Sương Hầu lạnh nhạt nói: -Hưu Mật Hầu chỉ cần quyền thế, chứ không phải nữ nhân. Không có Vi Tô Đề Bà, Hưu Mật Hầu cần nữ nhân như Đáp Na làm gì? Tô Lạp vì Đáp Na cái gì cũng không cần, nếu là thế, Hưu Mật Hầu muốn làm Phó Vương cũng không thành vấn đề.
-Không sai. Đơn Phi gật đầu nói: -Quý Sương Hầu, ngươi thật sự thông minh, đã tính toán tất cả cực kỳ chu đáo.
-Những gì Vi Tô Đề Bà có thể cho ngươi, bản vương cũng có thể cho ngươi. Những gì Vi Tô Đề Bà không thể cho ngươi, bản vương cũng có thể cho ngươi. Quý Sương Hầu tự tin nói: -Đơn Phi, ngươi có tài năng, nhưng bây giờ đại cục đã định, vì một Vi Tô Đề Bà có ý giết ngươi, một Đáp Na mà ngươi không yêu mà đối nghịch với chúng ta không phải là hành động sáng suốt. Ngươi muốn đi thì sẽ không ai cản ngươi, ngươi muốn bất cứ điều kiện gì thì cứ việc nói ra!