Chương 717: Thần Ma
Ánh nắng chói chang.
Đài tế thiêng liêng.
Khi Quý Sương Hầu hứa hẹn, thì có vẻ vô cùng cao quý tự tin. Ông ta không ngờ Đơn Phi không bị trúng độc, có điều ông ta cũng không hoảng hốt. Ông ta biết nhược điểm của con người, cũng hiểu người Trung Nguyên, người Quý Sương không có gì khác biệt, là người thì không có lợi thì không dậy sớm thôi. Đơn Phi thoạt nhìn không yêu Đáp Na, Vi Tô Đề Bà lại muốn giết hắn, Đơn Phi lý nào lại bán mạng cho Vi Tô Đề Bà chứ?
Ánh mắt mọi người rơi trên người Đơn Phi, chỉ chờ quyết định của hắn.
Hưu Mật Hầu vốn không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy hai huynh đệ Mại Địch, Mại Tạp đã chết, cũng không dám cứng rắn tiến lên giải quyết. Trên đời này vốn là kẻ cứng sợ kẻ ngang, kẻ ngang sợ kẻ liều mạng. Đơn Phi không ngang nhưng liều mạng, bốn Hấp Hầu xung quanh thấy thân thủ Đơn Phi như thế thì ai ai cũng cảm thấy bất an.
Tâm tư Đơn Phi xoay chuyển, chậm rãi nói: -Bất luận là điều kiện gì cũng được.
Quý Sương Hầu cười ha ha nói: -Bản vương hiện là chủ Quý Sương, có điều kiện nào mà không thể thỏa mãn ngươi chứ? Ông ta đánh mắt ra hiệu, bảo một nửa thủ hạ chặn ngang cửa ra vào đài tế. Ông ta biết Đáp Na bị choáng trên đài, Tô Lạp trúng độc rồi sẽ không còn dám động đậy gì nữa, hiện giờ phải đề phòng Vi Tô Đề Bà xuất ra chiêu khác nữa.
Thấy Đơn Phi đang định mở miệng, Quý Sương Hầu lập tức nói: -Nếu bản vương đoán không sai, các hạ chỉ e là nhân vật có lai lịch lớn ở Trung Nguyên, nếu các hạ thích, thì điều khiển Tây Vực độc bá làm vua, làm một nhân vật giống như Định Viễn Hầu vậy, bản vương cũng toàn lực ủng hộ. Cho dù các hạ muốn lấy Trung Nguyên, bản vương cũng sẽ ra binh trợ giúp. Điều kiện như thế, không biết các hạ có vừa lòng không?
Đơn Phi khẽ thở dài nói: -Nếu ta muốn ngươi thả Vi Tô Đề Bà và Đáp Na thì sao?
-Việc này tuyệt đối không được. Quý Sương Hầu quả quyết từ chối, sau đó lại lộ ra thần sắc bất đắc dĩ:
-Đơn Phi, lúc trước gia phụ không giết sạch cả nhà Vi Tô Đề Bà, nên mới hối hận không kịp…
-Vi Tô Đề Bà cũng không giết ngươi, nói ra cũng là nhân quả do lệnh tôn để lại thôi. Đơn Phi trả lời.
Sắc mặt Quý Sương Hầu trầm xuống.
Hưu Mật Hầu bên cạnh cuối cùng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: -Đơn Phi, chúng ta nhỏ nhẹ thương lượng với ngươi, ngươi đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt giống như người Trung Nguyên hay nói vậy. Ngươi chẳng qua chỉ có một người thôi, lẽ nào thật sự có thể chống lại tất cả mọi người ở nơi này?
Khi ông ta đang nói thì Vi Tô Đề Bà đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, trán rịn mồ hôi chi chít, thần sắc đau đớn.
Hưu Mật Hầu hơi kinh ngạc, thầm nghĩ chuyện Quý Sương Hầu thu mua thần vu Tát Mãn hạ độc thực sự là quỷ thần khó lường, cho dù là ông ta chẳng qua cũng chỉ biết đại khái, sao người khác đều đã ngã cả rồi mà Vi Tô Đề Bà lại có dáng vẻ như thế chứ?
Sắc mặt Tô Lạp cũng thay đổi, đột nhiên nói: -Hồ Nị Già, rốt cuộc ngươi đã bỏ độc dược gì? Trong khi y nói thì trán cũng đổ mồ hôi, đột nhiên quỳ một chân ôm bụng.
Tuy y phản bội Vi Tô Đề Bà, có điều xem ra cũng trúng độc giống như Vi Tô Đề Bà vậy.
Đám người Hưu Mật Hầu cũng hơi giật mình, đột nhiên thấy binh sĩ cũng đang ôm bụng, lúc này mới phát hiện bụng mình cũng hơi đau đớn, đều quát lên: -Quý Sương Hầu, chuyện gì vậy hả?
Chỉ một lát, giữa sân chỉ còn Quý Sương Hầu và Đơn Phi đứng vững dưới đài tế, những người khác đều có vẻ đau khổ.
Đơn Phi khẽ nhướng mày nói: -Không ngờ Quý Sương Hầu lại là cao thủ dùng độc.
Thần sắc Quý Sương Hầu kinh ngạc, ông ta cũng không kinh ngạc dị trạng của mọi người, mà là kinh ngạc Đơn Phi lại đứng vững như cũ, không hề có dấu hiệu trúng độc.
-Các hạ nói đùa rồi, bản vương sao lại hạ độc chứ?
Đơn Phi thấy Quý Sương Hầu nhanh chóng lùi lại mấy bước, đã đến cạnh đài tế, gật đầu nói: -Xem ra kẻ dùng độc không phải Quý Sương Hầu, mà hẳn là những thần vu Tát Mãn gì đó mà Quý Sương Hầu mua chuộc. Quý Sương Hầu tính toán hay, cũng rất thận trọng. Ngươi thu mua Tô Lạp, cổ động đám người Hưu Mật Hầu làm loạn mà cũng thấy không ổn thỏa, lại bảo thần vu Tát Mãn hạ độc hai lần. Lần đầu là làm mê mang Vi Tô Đề Bà và thủ hạ của y, còn hạ độc lần hai…
-Quý Sương Hầu. Hưu Mật Hầu vừa nghe thấy vừa giận vừa sợ: -Chúng ta vốn cùng đường, vì sao ngươi cũng hạ độc cả chúng ta? Giải dược đâu?
-E là ông ta không có giải dược đâu. Ánh mắt Đơn Phi nhìn lên mười mấy thần vu Tát Mãn đang quỳ trên đài tế: -Những thần vu này chưa chắc là thủ hạ của Quý Sương Hầu. Hưu Mật Hầu, bọn họ hạ độc lần hai không phải vì các ngươi…có lẽ là vì ta mà thôi. Vừa nãy Quý Sương Hầu bàn điều kiện chẳng qua là cho bọn họ thời gian im hơi lặng tiếng mà hạ độc thôi.
Có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, hơn mười thần vu Tát Mãn trên đài chậm rãi đứng lên, người cầm đầu nhẹ vỗ tay nói: -Các hạ quả nhiên có bản lĩnh giỏi. Cho dù là Vi Tô Đề Bà cũng không ngăn được túy nhân thảo, ác ma diệp, ngươi lại không bị ảnh hưởng gì thật khiến người ta bội phục mà.
Đơn Phi đã sớm đóng ngoại tức, trong lúc nói phát hiện nội thể không sao cả, khẽ cười nói: -Không dám nhận.
-Có điều các hạ là người thông minh như thế, thật sự không nên nhảy vào vũng nước đục nơi này. Người đứng đầu đánh một chưởng, bốn thần vu mang mặt nạ phi thân xuống đài bao vây lấy Đơn Phi.
Người cầm đầu nọ vẫn ở trên đài tế: -Đơn Phi, ta cho ngươi mộ cơ hội cuối cùng, rời khỏi nơi này đi. Quý Sương Hầu không làm gì được ngươi, chúng ta cũng không hạ độc được ngươi, nhưng ngươi đừng cho rằng mình đã thiên hạ vô địch rồi.
Đơn Phi lắc đầu nói:
-Các hạ nói vậy sai rồi. Ta chưa bao giờ cho rằng mình vô địch. Một người nếu thật sự vô địch rồi mới dám đối mặt với một số chuyện thì chẳng qua cũng chỉ là kẻ nhu nhược mà thôi.
Kẻ mặt quỷ cầm đầu kia khiến người ta không nhìn rõ sắc mặt, nhưng trong đôi mắt lộ ra ngoài lại tràn đầy hàn quang: -Ngươi nhất định phải tham gia chuyện này?
-Không sai. Đơn Phi kiên trì nói.
-Ngươi căn bản không biết chút gì về chuyện này. Kẻ cầm đầu kia lạnh lùng nói: -Ngươi cứ lỗ mãng tham dự như thế, không phải là hành động thông minh.
-Các hạ nói sai rồi. Đơn Phi nhướng mày nói: -Ta vẫn biết một số chuyện đó.
-Ngươi biết? Kẻ mặt quỷ cầm đầu kia giễu cợt nói: -Ngươi biết cái gì?
-Ta biết ngươi không phải thần vu Tát Mãn gì cả, mà là thủ lĩnh đã âm thầm khống chế thần vu, trộm long tráo phụng đến đây, bởi vì ngươi không phải thần vu Tát Mãn, ngươi âm thầm hạ độc khiến Vi Tô Đề Bà cũng không ngăn cản được. Đơn Phi chậm rãi nói.
Người mặt nạ quỷ cầm đầu hơi ngẩn ra, hỏi ngược lại:
-Ta không phải thần vu Tát Mãn? Ta là ai?
-Ta biết. Đơn Phi khẳng định nói: -Ngươi là một môn đồ Thiên Ma dưới tay Ma Vương!
Đài tế chợt lặng ngắt.
Trên mặt Quý Sương Hầu biến sắc, thất thanh nói: -Làm sao ngươi biết? Trong lòng ông ta thực sự kinh hãi, bởi vì đây vốn là bí mật chỉ ông ta và người mặt nạ quỷ mới biết, không ngờ là bị Đơn Phi nói toạc ra.
Kẻ mặt nạ quỷ cầm đầu kia trầm mặc thật lâu, lúc này mới chậm rãi gật đầu nói:
-Làm sao ngươi biết ta là Thiên Ma? Trong giọng nói của y cũng khó nén kinh ngạc, thật sự không biết người trẻ tuổi trước mắt làm sao biết được nhiều chuyện như thế.
-Việc này nói ra rất dài dòng.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Thời viễn cổ, có một đám người đã đến thế giới này, phát động một chiến dịch long trời lở đất.
-Ngươi nói Xi Vưu và Hoàng Đế giao thủ ở Trung Nguyên, ta cũng có nghe nói. Thiên Ma lạnh lùng nói.
-Ngươi biết ta nói cái gì thì quá tốt rồi.
Đơn Phi chậm rãi nói: -Khi Xi Vưu, Hoàng Đế đại chiến, Xi Vưu dùng thủ đoạn mạnh mẽ tiêu diệt mấy vạn người ở Thân Độc. Cửu Thiên Huyền Nữ buồn vì Xi Vưu liên lụy đến người vô tội, nên mới thoái ẩn Côn Luân, làm ra Long Cung Thiên Tháp truyền lại đời sau.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, giống như cảm thấy Đơn Phi nói chuyện rất hoang đường vô lý, Quý Sương Hầu thần sắc cũng thay đổi.
Thiên Ma ngưng thanh nói: -Ngươi biết cũng không ít nha. Trong giọng nói của y cũng không còn vẻ khinh thường gì nữa.
Đơn Phi lại nói tiếp: -Trong truyền thuyết, Long Cung Thiên Tháp vốn là một bí tàng cực kỳ thần bí trên đời, người có được thì sẽ đạt được thần thông của Cửu Thiên Huyền Nữ, thậm chí là Hoàng Đế, Xi Vưu truyền lại. Cửu Thiên Huyền Nữ vì niệm tình Thân Độc vô tội bị liên lụy, nên mới để lại cách thức mở Long Cung Thiên Tháp ở Thân Độc, hi vọng có thể dùng thứ này bù đắp lại sai lầm của Xi Vưu.
Ánh mắt Thiên Ma càng ngạc nhiên hơn.
Đơn Phi cũng không ngừng lại nói: -A Dục Vương dùng đại tài thống nhất Thân Độc, sau khi nghe nói chuyện này thì tìm đến pháp môn, sau khi mở Long Cung Thiên Tháp thì hoàn toàn tỉnh ngộ, nên mới quy y cửa Phật. Mà Long Thụ có liên hệ chặt chẽ với vương thất Thân Độc, cũng biết được bí mật này thông qua vương thất, mắt thấy Thân Độc lại gặp hỗn loạn, nên hy vọng mở lại được Long Cung Thiên Tháp cứu tế cho chúng sinh.
Sau khi Vi Tô Đề Bà bị đánh lén, thủy chung cũng không nói lời nào. Một nhân vật như y, tự biết thua là thua, thắng là thắng, bị người ta khống chế nói đạo lý thế nào cũng là vô lý. Ai cũng không biết rốt cuộc Vi Tô Đề Bà đang nghĩ cái gì, nhưng nghe Đơn Phi nói vậy, ngay cả Vi Tô Đề Bà cũng mang thần sắc kinh ngạc, không biết Đơn Phi sao đột nhiên lại biết những bí mật này.
-Phật chủ tế thế, Long Thụ thừa hành, nhưng trước Phật chủ, Thân Độc còn có một Ma Vương một lòng muốn quấy rối thế gian, nghe nói Long Thụ muốn mở Long Cung Thiên Tháp lần nữa, Ma Vương lập tức phái các ngươi đến ngăn cản.
Đơn Phi nhìn chằm chằm Thiên Ma nói: -Ngươi biết mấu chốt mở Long Cung Thiên Tháp vốn nằm ở Quý Sương. Năm đó Quý Sương Vương xâm lược Thân Độc, không chỉ chiếm cứ hơn phân nửa lãnh thổ Thân Độc, còn để lại pháp môn ở Thân Độc. Ngươi biết nếu muốn ngăn cản Long Thụ, thì phải được thế lực của Quý Sương ủng hộ, nhưng Vi Tô Đề Bà tin Phật nên chắc chắn sẽ cự tuyệt yêu cầu của các ngươi.
Trong mắt Vi Tô Đề Bà chợt sáng bừng.
Y vốn là một nam nhân âm nhu, từ sau khi bị đánh lén, mặc cho Hồ Nị Già làm nhục thế nào, cho dù Tô Lạp cũng phản bội, y đều im lặng không nói gì, cho đến khi nghe Đơn Phi nói thế, y mới có vẻ cảm động.
Có những chuyện càng biện giải càng loạn, có những người vốn không cần giải thích.
-Ngươi chỉ sợ Long Thụ được Vi Tô Đề Bà ủng hộ, nên mới cổ động Quý Sương Hầu làm loạn.
Cuối cùng Đơn Phi nói: -Ta sẽ không tham gia vào loạn cung đấu, nhưng nếu các ngươi muốn làm loạn thế gian, sao ta có thể ngồi xem mặc kệ chứ?
Nếu ngay từ đầu hắn nói thế, Thiên Ma nhất định không nhịn nổi bật cười, người trẻ tuổi này có tư cách gì chứ? Nhưng thấy ánh mắt bức người của người thanh niên này, Thiên Ma không kiềm nổi ngạc nhiên hỏi: -Ngươi là ai?
Đơn Phi lạnh nhạt nói: -Ta là Đơn Phi.
-Không thể nào. Thiên Ma lắc đầu nói:
-Ta chưa từng nghe nói Trung Nguyên có một nhân vật như thế.
-Ngươi không nghe được là vì ngươi kiến thức hạn hẹp.
Người nói chính là Vi Tô Đề Bà, tuy trán y đầy mồ hôi, nhưng nghe Đơn Phi quyết định nhúng tay, cuối cùng đã phấn chấn tinh thần, cất giọng nói: -Thiên Ma, truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ ngươi đã từng nghe qua chưa?
Đồng tử Thiên Ma co rút lại, nhìn chằm chằm Đơn Phi gằn từng chữ: -Ngươi là truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ? Hậu nhân của kẻ tham dự cuộc chiến Thần Ma năm đó?