Thâu Hương

Chương 720: Lục Nhâm Bàn giết người

Chương 720: Lục Nhâm Bàn giết người


Đơn Phi không biết tác dụng của Ma Hoàn, Thiên Ma lại rất hiểu năng lực của pháp khí Ma Hoàn. Ma Hoàn này vốn có thần thông không sao hiểu được, nghe nói là pháp bảo của Thần Ma viễn cổ để lại nhân gian.
Võ công Thiên Ma cao cường, càng am hiểu Tu La chiến hống, có điều vừa rồi y quát cho Hưu Mật Hầu hộc máu chủ yếu dựa vào sóng âm và độc dược, độc dược là chính, sóng âm hỗ trợ. Khi đó Thiên Ma chỉ muốn Đơn Phi hoảng sợ rút lui, không ngờ tiểu tử này bị hù mà căn bản vẫn thờ ơ, Thiên Ma bất đắc dĩ mới lấy Ma Hoàn ra.
Ma Hoàn có thể tăng cường Tu La chiến hống của y lên gấp trăm lần!
Thiên Ma biết Đơn Phi khó chơi, nên mới vừa ra tay là lấy bản lĩnh giữ nhà ra, nhưng y không ngờ Ma Hoàn vừa xuất thì hoàn toàn không vận hành theo lối mòn bình thường.
Đối phương không hổ là hậu nhân của Thần Ma năm đó, pháp lực thực sự cao cường. Đơn Phi lại nhìn thấu dụng ý của Thiên Ma, thi triển pháp thuật, triệu tập thần linh hiển nhiên là muốn đoạt chí bảo Ma giáo của y.
Khi nhìn thấy Đơn Phi quăng ma nữ đi, Thiên Ma đã biết không thể chần chừ nữa, quát lớn lệnh cho tám thủ hạ cất bước tiến lên.
Tám người kia vốn liều mạng kháng cự lực hút phía trước, nghe thấy Thiên Ma hạ lệnh lại không dám chậm trễ, ra sức tiến lên một bước.
Lực hút tăng lên!
Hổ khẩu* của hai người cầm vòng phía trước như muốn nứt toác, sớm đã không tự chủ được mà trượt về phía trước mặt đất rồi. (*chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ) Mọi người trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ quỷ dị. Giữa tám thủ hạ của Thiên Ma và Đơn Phi vốn không có bất cứ thứ gì, nhưng chân của tám thủ hạ Thiên Ma chưa động lại giống như bị bàn tay vô hình lôi kéo, men theo vân thạch trơn bóng không ngừng tiến về phía trước.
Chuyện này thật sự đã vượt qua nhận thức của mọi người.
Có binh sĩ không biết chuyện đã bị hù đến toàn thân run rẩy, chỉ cho rằng Huyền Nữ hiển linh, bất giác quỳ sụp xuống.
Đơn Phi cầm Lục Nhâm Bàn trong tay, toàn thân lại căng cứng như dây cung. Hắn vừa ném ma nữ đi, miễn cưỡng khống chế được Lục Nhâm Bàn, không ngờ đối phương đổi khách thành chủ tiến lên.
Lực dẫn tăng lên, hắn cũng không nắm giữ được, suy nghĩ rồi không kháng cự nữa. Đơn Phi lại tung người nhảy lên trước, tám thủ hạ của Thiên Ma đồng thanh kêu to, hoàn toàn không kháng cự được lực lớn phía trước, không ngờ cũng theo đó nhảy lên không trung.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Thiên Ma lại như có dự liệu với tình huống này, trong tiếng gầm liền giành trước bay qua đỉnh đầu thuộc hạ.
Khoảng cách hai bên rút ngắn nhanh chóng!
Giờ phút này Thiên Ma không kinh sợ mà còn vui mừng, biết Đơn Phi và thủ hạ giằng co, mình lại có thể thừa cơ đoạt mạng Đơn Phi, y không phải giống như ma nữ.
Làm cùng nhau, trong miệng Thiên Ma vội truyền lệnh.
Tám thủ hạ của y đều hơi giật mình, bốn người sau lại bất giác buông ta, Thiên Ma đang bảo bốn người họ buông đồng bọn phía trước ra.
Đơn Phi và tám người này đến gần nhau, bốn người kia đột nhiên buông tay, bốn người còn lại và Đơn Phi quả thực giống như lực hút giữa nam châm sáp lại gần nhau.
Mắt thấy Đơn Phi và bốn người kia đụng vào nhau, ánh mắt Đơn Phi chợt lóe, đột nhiên lấy Lục Nhâm Bàn trong tay ra xoay chuyển. Thoạt nhìn hắn chỉ xoay một cái đơn giản thôi, nhưng lại phối hợp với xảo kình vô thượng, tính toán chính xác.
Hai người cầm Ma Hoàn trong tay bỗng nhiên gào to lên.
Bọn họ đang sống chết nắm lấy Ma Hoàn kia, lại không ngờ Đơn Phi đột nhiên đảo cổ tay, lực của Ma Hoàn đột nhiên chuyển hướng. Cảm giác đó giống như bọn họ đang kéo lấy một con trâu điên lại, nhưng con trâu điên đó căn bản không có dấu hiệu, cũng không hề chần chừ mà tông ngược lại.
Hai người kia sao lại đoán được sự thay đổi như thế, trong lúc vội vã chỉ có thể bị đẩy ngược ra.
Rắc rắc!
Cánh tay hai người đều gãy, nhưng vẫn không chịu được lực phản kích, lại ngã bay ra ngoài, “phịch” một tiếng đụng vào hai người phía sau ngã nhào xuống.
Ma Hoàn bay lên trời.
Lục Nhâm Bàn lại xoay tròn.
Đơn Phi thầm nghĩ có lực hút thì nói không chừ có lực đẩy, mạo hiểm đánh cược mà lại thu được hiệu quả. Hắn không như đối phương hoàn toàn không có kiến thức khoa học, sớm đã đoán được tình huống tiếp theo. Lực phản kích của Lục Nhâm Bàn tuy rất lớn, nhưng hắn cố gắng chống lại, khi thân hình ngưng trệ, mắt thấy Ma Hoàn bay lên, Đơn Phi lập tức đảo Lục Nhâm Bàn lại.
Quả nhiên, Ma Hoàn giống như tên rời cung bắn về phía Đơn Phi.
Bay đến cùng Ma Hoàn còn có Thiên Ma!
Trúng kế rồi!
Tiểu tử Đơn Phi này trúng kế rồi!
Thiên Ma không bị Ma Hoàn hạn chế, tung người trên không không gặp trở ngại, mắt thấy Đơn Phi cầm pháp khí cỡ bàn tay trong tay bắt quyết, y không biết Đơn Phi đang thay đổi lực hút lực đẩy của Lục Nhâm Bàn, lại nghĩ một cách đương nhiên là đang bắt quyết thi triển pháp thuật.
Pháp thuật tiểu tử này tinh diệu, quả nhiên đoạt được Ma Hoàn rồi.
Thiên Ma không kinh sợ mà còn vui mừng, khi Ma Hoàn đến đỉnh đầu Đơn Phi, mắt thấy Ma Hoàn sắp rơi vào tay Đơn Phi, Thiên Ma thét to một tiếng.
Phá!
Tế điện giống như bị sấm sét trên không đánh xuống, chấn động đến mức đại điện cũng lắc lư.
Đây mới thật sự là Tu La chiến hống!
Sau khi Thiên Ma biết Ma Hoàn kia có thể khuếch đại tiếng hống của y gấp trăm lần, liền thường xuyên lấy Ma Hoàn ra luyện Tu La chiến hống. Tiếng hô vừa ra, ngưng tụ một chỗ, sau khi xuyên qua Ma Hoàn được mở rộng, phía trước cho dù là con voi cũng bị sóng âm của y đánh tan.
Đơn Phi không phải voi.
Ma Hoàn đang tới trước ngực Đơn Phi.
Thiên Ma tính kế một phen, làm sao chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này? Y tập trung tiếng hét, nhắm trúng vị trí trái tim Đơn Phi.
Y thậm chí nghĩ đến cảnh tượng hoành tráng tiếng hét xuyên qua Ma Hoàn, đánh nát trái tim Đơn Phi nữa.
Cách!
Có một vật đột nhiên thêm vào vị trí còn thiếu của Ma Hoàn, kín không kẽ hở, giống như mọc lên ở đó vậy.
Là Lục Nhâm Bàn.
Đơn Phi sớm đã nhìn ra Lục Nhâm Bàn và Ma Hoàn vốn là một thể, vị trí còn trống của Ma Hoàn có thể chứa được Lục Nhâm Bàn. Hắn đem Lục Nhâm Bàn hợp thể với Ma Hoàn vốn là phản ứng bản năng.
Sắc mặt Thiên Ma lập tức thay đổi.
Giờ phút này y cảm thấy trái tim như đông lại, liền biết không hay rồi, theo bản năng lóe người lên.
Phá, phá phá…!
Tiếng hét của Thiên Ma không xuyên qua Ma Hoàn mà lại đánh trúng lên Lục Nhâm Bàn. Lục Nhâm Bàn chợt sáng lên, có một luồng sáng cực kỳ chói mắt tỏa ra từ trong Lục Nhâm Bàn, chớp mắt có tiếng vang long trời lở đất không ngừng vang vọng trong điện tế.
Thanh âm kia đã không phải tiếng trần thế nữa, mà giống như tiếng trống trận của thần tiên chấn động thế gian!
Mọi người chưa từng nghe thấy tiếng vang long trời lở đất thế này, sau tiếng đinh tai nhức óc thì lại không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì trong điện tế nữa, có điều bọn họ vẫn nhìn thấy, là vì nhìn thấy, nên bọn họ mới kinh hãi muốn chết.
Thiên Ma tránh vội, có huyết quang bay vụt.
Trong tiếng xi cực lớn, mọi người chỉ nhìn thấy Ma Hoàn trong tay Đơn Phi đang tỏa ra một luồng sáng cực chói chang, quét qua bên cạnh Thiên Ma, mà tay trái Thiên Ma trong chớp mắt lại mất đi ba ngón, sau đó mọi người nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Thiên Ma. Thiên Ma giống như không ý thức được mình đã mất ba ngón tay, thậm chí còn không có vẻ đau đớn gì, y quay đầu lại nhìn, đang muốn hô gì đó, chợt giống như bị đông cứng lại vậy.
Bốn thủ hạ Thiên Ma vốn xông đến bị lực đẩy của Ma Hoàn phản kích, từ trên không trung ngã xuống, chùm sáng kia đã bao trùm lên người bốn người họ, giữa bốn người có huyết quang nở rộ.
Cảnh tượng cực kỳ quỷ dị khủng bố đang hiện ra trước mắt mọi người.
Mọi người chỉ thấy khi bốn người kia rơi xuống đất, đột nhiên thiếu đi một nửa, hoàn toàn không báo trước mà thiếu đi một nửa, nửa dưới của bốn người họ còn đang rơi xuống đất, mà đồng thời, nửa trên của bốn người không biết đã đi đâu rồi.
Mọi người đều cho rằng mình đang trong cơn ác mộng, sau đó thì thấy chùm sáng sau khi xuyên qua thân thể bốn người, chiếu lên đài tế, đài tế liền nổ ra.
Đài tế nổ?
Bọn họ chỉ có thể phán đoán như thế, bởi vì bọn họ chưa từng trải qua cảnh tượng kỳ lạ như thế. Bên tai bọn họ rõ ràng không nghe thấy gì, nhưng lại cứ nhìn thấy đài tế giống như bị sét bổ trúng mà nứt ra vậy.
Có khói bụi tràn ngập.
Ngọc thạch bắn ra bốn phía.
Trong điện tế phút chốc tựa như tận thế vậy.
Ngũ Hấp Hầu đều nghĩ tận thế chẳng qua chỉ là lời vô căn cứ, nhưng giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều có sự sợ hãi khôn cùng.
Con người vốn chính là thế, liều mạng tìm kiếm cục diện ổn định, nhưng khi đứng trước tai nạn thật sự thì lại rất ít người nghĩ xem còn có thể làm gì.
Mọi người chạy tán loạn ra khỏi điện tế, chỉ nghĩ rời xa điện tế này một phân, thì họ càng an toàn một phân.
Điện tế thoạt nhìn sẽ sụp xuống!
Quý Sương Hầu vốn luôn nắm đại cục trong tay, thậm chí cảm thấy vương vị Quý Sương đã không còn xa nữa, nhưng giờ phút này cũng không khác gì kiến cỏ cả, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi điện tế. Quý Sương Hầu hô to một tiếng, nhưng căn bản không nghe thấy mình đang nói cái gì. Hồi lâu sau, ông ta mới khôi phục khỏi trạng thái lùng bùng lỗ tai, gắng sức quát lên: -Vi Tô Đề Bà đâu?
Người bên ngoài vẫn chưa hoàn hồn, Quý Sương Hầu lại biết nếu Vi Tô Đề Bà chạy thoát, cuộc sống sau này của ông ta sẽ trôi qua trong sợ hãi.
Ông ta mới không quan tâm nhiều thế, nhưng vừa tỉnh táo lại liền ý thức được vấn đề nghiêm trọng.
Binh Quý Sương trên quảng trường xa xa có xôn xao.
Khi vương thất cầu linh, những binh Quý Sương này không được dặn dò thì tuyệt đối không được đến gần điện tế, bằng không Quý Sương Hầu cũng sẽ không không chút sợ hãi sau khi thu mua Tô Lạp.
Hiện giờ vương thất không giống như cầu linh, mà là mời được ác quỷ Địa ngục vậy, những binh Quý Sương này khó tránh bất an.
-Tô Lạp, đi nói cho bọn chúng biết không có chuyện gì, đừng lộn xộn, kẻ trái lệnh trảm! Quý Sương Hầu gầm lên nói. Ông ta phát hiện ngoài trừ người chết, Vi Tô Đề Bà, Đơn Phi ra, thì mọi người đều trốn cả ra ngoài.
Thấy thần sắc Tô Lạp do dự, Quý Sương Hầu cười lạnh nói: -Ngươi đừng quên, bất luận Đáp Na sống chết, ngươi và Vi Tô Đề Bà đã ở thế bất lưỡng lập, hơn nữa…ngươi còn trúng độc chưa giải. Quý Sương Vương mất tích, trước mắt tự nhiên là Tô Lạp quan trọng nhất, Hồ Nị Già biết rõ điều đó, nên uy bức lợi dụ.
Tô Lạp siết chặt nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn đi truyền lệnh trấn an binh sĩ Quý Sương.
Hồ Nị Già thấy thế loạn hơi ổn định, lập tức nhìn về phía điện tế nói: -Vi Tô Đề Bà và Đơn Phi đã chết chưa? Trong điện tế bụi mịt mù, bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống. Hồ Nị Già tuy trong lòng khát khao, nhưng lại không dám mạo hiểm tính mạng lập tức xông vào tế điện xác định tình huống của hai người.
-Bọn họ chỉ e đã chạy thoát.
Hưu Mật Hầu gấp giọng nói: -Vừa rồi ta nhìn thấy đài tế có kim quang bắn ra, Đơn Phi và Vi Tô Đề Bà đều xông vào trong đạo kim quang đó, sau đó thì biến mất không thấy đâu.
Trong lòng Hồ Nị Già nghiêm nghị, nhìn Thiên Ma trầm mặc, không kìm nổi quát: -Sao ngươi không ngăn họ lại?
Ông ta còn chưa dứt lời thì âm thanh chợt im bặt.
Tay phải Thiên Ma đặt lên ót Hồ Nị Già, cười lạnh nói: -Khi nào thì đến lượt ngươi ra lệnh cho ta?
Trong lòng Hồ Nị Già lạnh toát, ý thức được mình đang đồng mưu với hổ, không cẩn thận sẽ bị con hổ này nuốt chửng.
Trong lúc mọi người run như cầy sấy thì cũng hối hận không thôi. Đơn Phi đánh bại Hôi Hùng, giết chết hai đại kiếm thủ còn là cao thủ dưới tay Hưu Mật Hầu, nhưng trận chiến vừa rồi, sớm đã thoát khỏi nhận thức thế gian, cũng khiến mọi người nhìn người thanh niên bằng cặp mắt khác. Mọi người thầm nghĩ khó trách Vi Tô Đề Bà coi trọng Đơn Phi như thế, hóa ra người này thật sự có thần thông không sao hiểu nổi.
Hiện giờ Thần Ma giao thủ, mình lại chọn đứng bên cạnh Ma Vương. Vi Tô Đề Bà, Đơn Phi rời đi, nếu chết thì không nói, bọn họ mà giết ngược lại, thì cục diện sẽ như thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất