Chương 721: Đế vương huyết lệ
Mọi người chỉ sợ Vi Tô Đề Bà vồ ngược lại, trong lòng hoảng sợ, trong lúc nhất thời không có chủ ý gì. Có người thầm hối hận, thầm nghĩ “Nếu không nghe Quý Sương Hầu mê hoặc, bây giờ mọi người vẫn bình an vô sự, có lẽ không chiếm được nhiều, nhưng ít nhất không mất gì cả. Bây giờ thì mọi người đều có khả năng bị diệt môn.”
Thiên Ma hình như nhìn ra sự lo sợ của mọi người, lạnh lùng nói: -Vi Tô Đề Bà cho dù chạy thoát, cũng không sống được bao lâu.
Quý Sương Hầu phấn chấn tinh thần, vui vẻ nói: -Ngươi nói cái gì? Vi Tô Đề Bà… Chợt như ngộ ra gì đó, Quý Sương Hầu phấn chấn nói: -Ngươi hạ dược hai lần, Vi Tô Đề Bà trúng độc rồi sẽ chết không nghi ngờ?
Thiên Ma chậm rãi gật đầu: -Nếu không phải vậy, sao ta lại mặc y rời đi như thế?
Mọi người trong sự vui sướng còn có kinh hãi, thầm nghĩ bên ta cũng trúng độc, lẽ nào Thiên Ma dùng chiêu này để khống chế quyền quý Quý Sương sao? Hưu Mật Hầu lại khàn giọng nói: -Vậy chúng ta thì sao? Ông ta bị một tiếng quát của Thiên Ma bức cho hộc máu, đối với Thiên Ma thực sự là vừa căm hận vừa sợ hãi.
Thiên Ma hờ hững nói: -Các ngươi ngoan ngoãn mà nghe lời, tự nhiên không có vấn đề gì rồi.
Mọi người nghe ra ý uy hiếp của Thiên Ma, không khỏi kinh hãi.
Quý Sương Hầu cũng thầm nhíu mày, giờ phút này đâm lao phải theo lao, cười lớn nói: -Các hạ và chúng ta vốn là cùng có lợi, chỉ cần Vi Tô Đề Bà chết rồi, bản vương nhất định sẽ đồng ý mọi điều kiện của các hạ.
Thiên Ma hừ lạnh một tiếng, đột nhiên sải bước đi về phía điện tế. Trong lòng Quý Sương Hầu không hiểu, nhưng vẫn theo sát bên cạnh Thiên Ma. Lúc này bụi mù trong điện tế đã tan, cột trụ xung quanh cũng bị tổn hại, Quý Sương Hầu thấy thế, nhớ lại tình hình kinh thiên động địa khi nãy, bất giác tim đập mạnh từng cơn.
Thấy Thiên Ma đi đến trước điện tế đã sụp không nói gì, Quý Sương Hầu bất giác hỏi: -Các hạ đang nhìn gì vậy?
Thiên Ma không nói, ra sức đẩy ngọc vỡ đá nứt trước mắt ra.
Quý Sương Hầu đưa mắt nhìn sang, thất thanh nói: -A, dưới đài tế sao lại có một cái động? Chỗ Thiên Ma đẩy ra, rõ ràng có một cửa động, có điều phân nửa ngọc thạch vỡ vụn đã lấp mấy, khiến người ta không biết cửa động đó thông đến đâu.
Thiên Ma liếc mắt khinh bỉ: -Ngươi đang nói nhảm à?
Quý Sương Hầu hơi đỏ mặt, biết đây là vương miếu Quý Sương, nếu mình không biết rõ thì Thiên Ma không lý nào lại biết. Phất tay lên, Quý Sương Hầu dặn một thủ hạ: -Đi tìm Tô Lạp đến đây.
Đợi khi Tô Lạp đến, Quý Sương Hầu lãnh đạm nói: -Tô Lạp, nơi này có một động ngầm, lúc trước sao ngươi không nói rõ với chúng ta?
Thần sắc Tô Lạp kinh ngạc: -Ta không biết nơi này có cửa ra vào gì, nơi này căn bản cũng không có cơ quan mở ra, nếu đài tế không sụp xuống thì ai mà biết bên dưới có cửa vào chứ?
Quý Sương Hầu cảm thấy Tô Lạp nói có lý, cau mày nói: -Tất cả cửa ra vào mê cung ngươi đều phái người đi canh gác chứ? Thấy Tô Lạp gật đầu, Quý Sương Hầu hơi thở phào, nhấn mạnh nói: -Bất luận thế nào, tuyệt đối không thể để Vi Tô Đề Bà sống sót ra khỏi mê cung. Y vừa ra thì lập tức giết!
Tô Lạp chậm rãi gật đầu.
Thiên Ma đột nhiên nói: -Ngươi bảo người dọn dẹp cửa vào địa đạo đi.
Quý Sương Hầu hơi không hiểu: -Chúng ta chỉ cần canh giữ cửa vào là được, các hạ hà tất xâm nhập vào trong đó? Vi Tô Đề Bà không phải nhất định chết chắc à?
-Vi Tô Đề Bà sẽ chết, Đơn Phi lại chưa chắc. Thiên Ma hít sâu một hơi nói: -Hắn có cơ hội rời đi từ nơi khác, thế nhưng hắn lại cùng Vi Tô Đề Bà chui vào đó, nếu đã như vậy, chúng ta nhất định phải tra rõ ràng! Càng huống chi…
Y không nói thêm gì nữa, nắm chặt tay trái còn đang chảy máu, cánh tay không tự chủ được khẽ run.
Đơn Phi đích thực có cơ hội từ nơi khác rời đi.
Lục Nhâm Bàn không ngờ lại phản kích Tu La chiến hống ngược về, tạo thành hiệu quả nghịch thiên khiến y không ngờ được. Nếu để Đơn Phi giải thích, chỉ có thể nói Ma Hoàn trong tay y thêm vào Lục Nhâm Bàn đã biến thành thứ giống như công cụ phóng to, nên mới khiến Tu La chiến hống tạo nên hiệu quả kinh người như thế.
Đương nhiên, đây chỉ là so sánh tương đương, phương thức thực hiện thật sự tuyệt đối còn cao minh hơn hắn nghĩ nhiều lắm.
Đài tế sụp rồi, mọi người tự mình chạy thoát thân giống như tới ngày tận thế vậy, Đơn Phi vẫn nhớ tới A Cửu. Hắn không yêu A Cửu, nhưng bất luận thế nào, hắn không thể trơ mắt nhìn A Cửu táng thân trong loạn thạch nơi đài tế.
Khi hắn phi thân lên đài tế, A Cửu đang bị chấn động bay lên, lại theo đá vụn rơi xuống, Đơn Phi đón được A Cửu rồi thì cảm thấy có người xông đến phía sau hắn.
Đơn Phi không cần quay đầu cũng biết người nọ nhất định là Vi Tô Đề Bà.
-Đi! Đơn Phi tay phải tiếp được A Cửu, tay trái vòng sang, dùng ống tay áo đẩy đá vụn xung quanh ra, dẫn đường chạy ra. Lúc này hắn tuyệt đối không đi mật đạo mà Tô Lạp chỉ cho hắn, nhưng nghĩ là phá vây từ vương miếu này sẽ không ai có thể ngăn cản.
-Phía dưới. Vi Tô Đề Bà vội quát.
Đơn Phi không đợi Vi Tô Đề Bà nói xong thì cũng nhìn thấy dưới chân có kim quang lấp lóe đài tế sụp xuống, lộ ra một cửa động bên dưới!
Đây là chỗ nào?
Trong lúc Đơn Phi suy nghĩ, chỉ thấy Vi Tô Đề Bà vội ngoắc tay. Trong lòng Đơn Phi vốn do dự, nhưng khi thấy Vi Tô Đề Bà đi vào trong đó, Đơn Phi lập tức phi thân đi vào.
Tiếng vang ầm ầm không ngừng, bên trên có vô số ngọc thạch vỡ vụn rơi xuống, nhanh chóng phủ kín cửa vào bên trên.
Trước mắt tối đen.
Cảm giác được Vi Tô Đề Bà tiếp tục đi vội xuống, Đơn Phi khép hờ mắt dựa vào cảm giác đi theo phía sau y. Địa đạo này xoắn ốc đi xuống, lát sau đã không còn nghe thấy tiếng ầm vang bên trên nữa, nhưng phía dưới vẫn tối thui không biết thông tới đâu.
-Đường này đi tới đâu? Đơn Phi không ngừng bước nhưng cuối cùng vẫn hỏi.
Vi Tô Đề Bà hơi hoãn bước chân, thấp giọng nói: -Ta không biết. Có thể biết đáp án có vấn đề, Vi Tô Đề Bà nghiêm nghị nói: -Theo sử ký Diêm Cao Trân để lại năm đó, sau khi y kiến tạo vương miếu, vốn có một con đường đi thẳng đến gặp mặt Cửu Thiên Huyền Nữ. Sau khi ta biết chuyện này thì từng lệnh Tô Lạp đi tìm con đường này, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy.
Đơn Phi hỏi ngược lại: -Ngươi hoài nghi nơi này là con đường mà Diêm Cao Trân ghi lại? Do vậy dẫn ta đến xem thử?
Thân hình Vi Tô Đề Bà hơi ngừng lại, ho khan mấy tiếng.
Đơn Phi âm thầm nhíu mày: -Ngươi…ngươi, chúng ta vốn nên ở lại bên trên mới đúng. Nơi này cực kỳ tối, cũng cực kỳ tĩnh mịch, cũng chính vì như vậy, Đơn Phi mới lập tức ngửi thấy mùi máu tanh.
Hắn không nhìn thấy dáng vẻ Vi Tô Đề Bà cũng biết là Vi Tô Đề Bà đang ho ra máu. Vi Tô Đề Bà trúng độc, cơ hội cho y sống sót vốn ở trên đài tế, tình huống bây giờ không giống như khi A Cửu trúng độc. Khi đó Đơn Phi có giải dược, nhưng bây giờ đang ở dưới đất u ám, Đơn Phi dù là diệu thủ hồi xuân cũng không cứu được mạng Vi Tô Đề Bà.
-Không có gì.
Vi Tô Đề Bà lạnh nhạt nói: -Đơn Phi, lúc ta gặp ngươi, có một số chuyện chưa nói với ngươi. Y tiếp tục dời bước, lần mò đi xuống dưới: -Năm đó Ban Siêu dự đoán thành Pompei bị diệt, nhưng lại không nói thêm gì với Diêm Cao Trân. Có điều dù sao thì Diêm Cao Trân cũng là một vị vua kiệt xuất, biết được trong này tất có điều kỳ lạ và huyền ảo, bắt đầu điều tra chuyện này. Diêm Cao Trân dốc hết lực lượng cả nước, lại hao phí biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng biết chuyện diệt thế tuyệt đối không phải vô căn cứ. Mà theo ghi chép của ông ta, sau khi ông ta bị Ban Siêu đánh bại, lại thấy Pompei bị diệt, lại biết A Dục Vương quy y Phật chủ, thì đã biết trên đời này có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, cho dù là một vị vua kiệt xuất thì chẳng qua cũng nhỏ bé buồn cười giống như con kiến thôi.
Y nói tới đây, lại khẽ ho khan, một lúc sau mới thở ra một hơi nói: -Cũng chính vì thế, Diêm Cao Trân cũng tỉnh ngộ, không tiếp tục mở mang bờ cõi nữa, ngược lại một lòng muốn cầu thần linh của Nguyệt Thị. Có lẽ là cảm thấy ông ta thành tâm, Huyền Nữ cuối cùng cũng gặp mặt ông ta, mà con đường mà ông ta và Huyền Nữ gặp mặt chính là ở trong vương miếu. Sau khi ta biết chuyện này, tuy muốn tìm lại dấu vết xưa, nhưng thủy chung cũng không tìm được con đường này. Ta không ngờ bên dưới đài tế lại là mật đạo, khó trách, khó trách…
Đơn Phi hỏi: -Khó trách cái gì?
Vi Tô Đề Bà giải thích: -Khó trách các đời Quý Sương đều cầu linh trên đài tế này, có người có thể gặp được Huyền Nữ, có người lại không thể. Nguyên nhân thật sự là bên dưới đài tế có đường thông tới chỗ Huyền Nữ, người thật lòng cầu linh Huyền Nữ sẽ cảm ứng được.
Đơn Phi không thể không nói Vi Tô Đề Bà nói có lý: -Đây là suy đoán của ngươi, ngươi không thể xác định bên dưới này rốt cuộc có cái gì? Ngụ ý của hắn chính là ngươi mạo hiểm đi xuống như thế, lẽ nào không cần mạng sao? Theo lý mà nói, Vi Tô Đề Bà đã trúng độc rồi, nếu muốn sống thì phải đòi giải dược của Thiên Ma, Vi Tô Đề Bà làm thế khiến người ta rất khó hiểu.
Vi Tô Đề Bà ngừng bước, ho nhẹ nói: -Gia phụ từng là Giám Quân của bắc Thân Độc.
Đơn Phi ồ một tiếng, trong lòng không hiểu nguyên nhân tại sao Vi Tô Đề Bà đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Vi Tô Đề Bà lại nói: -Gia phụ và gia mẫu rất ân ái, khi gia phụ gia mẫu còn sống chính là lúc ta vui vẻ nhất. Bây giờ tuy ta là đế vương, nhưng ta lại không vui. Nếu có thể, ta thà là lựa chọn không làm Quý Sương Vương, mà quay lại khoảng thời gian vui vẻ trước đây.
Đơn Phi im lặng.
Vi Tô Đề Bà đứng trong chỗ tối, trong mắt lóe lên ánh sao: -Năm đó Hồ Bì Sắc Già kiêng kỵ uy vọng của gia phụ, đổ tội danh không có lên đầu phụ thân. Phụ thân mẫu thân chết rồi, Hồ Bì Sắc Già hiển nhiên là khoan hồng đại lượng giữ lại mấy kẻ thù như huynh muội chúng ta, lại dùng quyền thuật chia rẽ tình cảm của huynh đệ chúng ta, hi vọng khiến chúng ta tự giết lẫn nhau.
Đơn Phi khẽ thở dài.
-Chúng ta vốn muốn làm người tốt… Vi Tô Đề Bà nói rất lạnh nhạt, giống như đang thuật lại chuyện của người khác vậy: -Nhưng rất nhiều khi, những chuyện ghê tởm trên đời này lại hủy đi cơ hội làm người tốt của chúng ta. Ta bị huynh đệ ám toán, cũng chính tay giết huynh đệ của mình. Ngoài trừ Đáp Na thật lòng đối đãi với người đại ca như ta ra, thất đệ là người duy nhất không ám toán ta, nhưng đệ ấy lại rơi lệ bảo ta giết đệ ấy đi. Khi đó đệ ấy nói “Đại ca, đệ chết rồi, huynh phải sống, cho dù là khuất nhục cũng phải sống tiếp, báo thù cho chúng ta. Huynh không thể chết. Nếu huynh chết rồi, nỗi oan khuất của chúng ta ai sẽ thuật lại đây?”
Chuyện y kể vốn kinh tâm động phách, nhưng giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh: -Cuối cùng ta đã báo được thù, chết đối với ta mà nói chính là giải thoát. Nhưng ta còn một việc không bỏ xuống được.
Thanh âm cuối cùng cũng hơi khàn, Vi Tô Đề Bà lẩm bẩm: -Ngươi nói không sai, A Cửu là một nữ tử khéo hiểu lòng người. Muội ấy biết người làm đại ca như ta không muốn thua, cũng không thể thua, nên mới luôn thua để ta vui vẻ. Muội ấy là người thân duy nhất trên đời của ta, cũng là người thân cuối cùng của ta…
Ám đạo tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng tí tách truyền đến, không chỉ là máu Vi Tô Đề Bà ho ra rơi xuống, có thể còn có nước mắt mà người khác không thể nhìn thấy được.
Nhìn Đơn Phi trong bóng tối không nói gì, Vi Tô Đề Bà ho khan một tiếng, thản nhiên nói: -Bởi vậy giải dược không quan trọng, sống chết không quan trọng, quan trọng là ta bất luận thế nào cũng phải làm chuyện khiến A Cửu vui vẻ. Đây là lý do ta xuống đây, bây giờ ngươi hiểu chưa?