Thâu Hương

Chương 719: Thượng Hương

Chương 719: Thượng Hương


Cảm giác của Đơn Phi cũng giống như tám thủ hạ của Thiên Ma. Khi vòng tròn chưa hợp lại, hắn đã cảm thấy Lục Nhâm Bàn run lên kịch liệt, đợi khi vòng tròn hợp lại, trong Lục Nhâm Bàn như có sức mạnh muốn rời bỏ hắn.
Cũng may hắn phản ứng cực nhanh, khi Ma Hoàn hợp lại thì ấn chặt lấy Lục Nhâm Bàn, cho dù là thế thì Lục Nhâm Bàn cũng giống như là sống lại vậy, cực lực muốn rời khỏi tay hắn.
Đơn Phi chẳng biết sao lại có điều kỳ quái như thế, nhưng trong lòng cảm thấy Lục Nhâm Bàn và Ma Hoàn của đối phương giống như hai khối nam châm cực mạnh vậy, đang tự sinh ra lực hút lẫn nhau.
Chính giữa Ma Hoàn không phải có một khoảng trống bằng bàn tay sao? Nơi đó chẳng lẽ là chỗ khảm Lục Nhâm Bàn? Lục Nhâm Bàn vốn lấy ra từ trong mộ Bặc thị Trung Nguyên, Ma Hoàn lại là vật của Ma Vương Thân Độc, hai thứ này lẽ nào là cùng một nguồn gốc, nên mới hút nhau như thế?
Trong đầu Đơn Phi lóe lên mấy suy nghĩ, tự nhiên sẽ không để cho Lục Nhâm Bàn rời khỏi tay mình. Hắn hiện tại không có cảm giác gì đặc biệt với Lục Nhâm Bàn, nhưng thấy những thủ hạ của Ma Vương chia nhau giữ Ma Hoàn, coi như bảo vật, thì tuyệt đối sẽ không để hai món đồ này hợp lại trong tay đối phương.
Đối phương không phải đang ra vẻ huyền bí, sau khi xuất ra Ma Hoàn e là sẽ xuất ra sát chiêu lợi hại thật sự!
Đơn Phi vừa nghĩ đến đây thì thử tiến lên một bước. Lúc trước khi hắn ở Vân Mộng Trạch đã đụng phải tình huống này rồi, biết khoảng cách hai bên rất xa, lực hút lại mạnh như thế, hai bên tiến gần một bước, chỉ e lực hút sẽ càng mạnh hơn.
Quả nhiên, lực hút đột nhiên tăng lên gấp bội, Đơn Phi vì có đoán trước, khi tiến lên một chân nặng nề đạp vỡ vân thạch, chân cắm xuống đất chống lại lực hút kỳ lạ kia.
Hắn vốn định thử, không ngờ khi một chân đạp vỡ vân thạch, trong đầu đột nhiên chấn động, sau đó cảm thấy không gian phía trước như vặn vẹo, hai mắt lại xuyên qua không khí nhìn thấy Tôn Thượng Hương đang nhìn sang hắn!
Là Tôn Thượng Hương!
Đơn Phi từ Tây Vực vào Quý Sương vốn là nghe lời Tôn Chung muốn cứu Tôn Thượng Hương, bỗng nhiên lại gặp người kia ở đầu bên kia không gian, trong lòng hắn không khỏi chấn động, lúc này mới bật thốt lên tên của Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương dù nhìn sang đây, nhưng hình ảnh trước mắt có thể nói là hơi mơ hồ, Đơn Phi chỉ cảm thấy nơi Tôn Thượng Hương ở cực kỳ tối, khiến hắn nhìn không rõ tột cùng, lúc này mới hỏi Tôn Thượng Hương đang ở đâu.
Tôn Thượng Hương không nói, trong mắt lại có vẻ kinh ngạc, môi đỏ khẽ nhếch.
Đơn Phi không nghe được âm thanh Tôn Thượng Hương, nhưng nhìn khẩu hình, biết nàng đang gọi tên mình.
Sao lại thế này?
Đơn Phi thầm nghĩ tình huống này giống như khi đánh bại Hoàng Đường lúc trước, đều đột nhiên xuất hiện sự khác thường khi có nguy cơ cực lớn.
Khác thường có liên quan đến lực hút giữa Lục Nhâm Bàn và Ma Hoàn?
Đơn Phi nghĩ lại tiến lên trước một bước nữa, một chân nặng nề đạp lên trên vân thạch.
Vân thạch vỡ vụn.
Tất cả mọi người lộ ra thần sắc kinh hãi muốn chết. Đơn Phi nóng lòng hỏi Tôn Thượng Hương ở đâu, nhưng lại không lưu ý là sức mạnh hai cước của hắn lại khiến người nghe kinh sợ.
Vương miếu Quý Sương vốn là nơi thần thánh, đài tế xây bằng ngọc thạch, mặt đất cạnh đài tế rải vân thạch cực kỳ xa hoa quý giá. Chất địa vân thạch này thượng thừa, cứng rắn như sắt, mỗi phiến vân thạch đều do thợ mài giũa thật lâu mới thành. Đơn Phi đánh bại Hôi Hùng, đánh chết Mại Địch, Mại Tạp chỉ khiến mọi người cảm thấy thân thủ hắn linh động, nhưng hai bước chân đạp nát vân thạch, đến ngay cả voi cũng không thể tạo ra hiệu quả này, điều này khiến sắc mặt mọi người như màu đất, thầm nghĩ bị một cước này giẫm lên thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Thủ hạ của Thiên Ma lại quát chói tai, tám người đồng loạt bay xuống đài tế.
Đơn Phi bước ra một bước, ma hoàn trong tay bọn họ giống như nỏ cứng phá không bắn nhanh đi. Cho dù tám người đã có chuẩn bị, nhưng vẫn khó lòng kháng cự, không tự chủ được mà bay xuống đài tế.
Cũng may tám người này phối hợp nhiều năm đã giống như một người rồi vậy. Sau khi biết không hay thì có hai người bốn tay kéo vòng, sáu người kia vươn cánh tay ra chớp mắt ôm lấy eo của người phía trước.
Tám người hợp lực ngã ra sau, lúc này mới kháng cự được lực hút.
Đơn Phi không rảnh để ý đến hành động của tám người, khi nhìn thấy ngọc dung người kia ngày càng rõ rệt, phát hiện nàng đang bị vây trong mật thất, mà xung quanh mật thất lại có phù điêu họa tượng, nhưng vẫn khiến người ta không nhìn rõ đến tận cùng.
-Thượng Hương…muội đang ở đâu? Đơn Phi lại gào lên. Tuy cảm thấy nắm lấy Lục Nhâm Bàn như nắm lấy viên đạn muốn bay đi, nhưng vẫn quyết định tiến lên một bước.
Hắn có thể nhìn thấy rõ nơi ở của Tôn Thượng Hương hay không có liên quan đến khoảng cách giữa Ma Hoàn và Lục Nhâm Bàn!
Đơn Phi không hiểu khái niệm thời không nhưng lại hiểu rõ ràng hiện thực này, trong tiếng rên rỉ, Đơn Phi nhấc chân tiến lên.
Mọi người hoảng hốt.
Có người không hiểu rõ ràng, thầm nghĩ “Các ngươi thật biết chơi đùa, nếu các ngươi không muốn đánh thì nói một tiếng là được, hà tất bày ra bộ dáng khó xử như thế? Các ngươi có thể sỉ nhục thực lực của ta, nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục trí tuệ của ta, giữa các ngươi rõ ràng không có gì cả, sao lại bày ra cái vẻ như ở giữa có quái vật tám đầu vậy?”
Nhưng rất nhiều người đã nhìn ra, Đơn Phi đang tiến hành đấu pháp kịch liệt với thủ hạ của Thiên Ma. Thần Ma tranh đấu quả nhiên không giống với người thường quyền đấm cước đá, sau đó chắc chắn có chuyện kỳ lạ sẽ xảy ra. Người nhìn ra điểm này liền không kiềm nổi mà liên tục lùi ra sau, gần như muốn thoái lui ra ngoài tế miếu.
Tám thủ hạ của Thiên Ma cũng thần sắc đại biến, gấp gáp thét lên: -Thiên Ma, giúp chúng ta! Bọn họ cũng nhìn ra lực hút có liên quan đến khoảng cách, mắt thấy Đơn Phi lại tiến lên một bước, mình phe mình tuyệt đối khó mà chống lại lực hút phía trước nữa.
Đơn Phi muốn tiến lên, bọn họ tự nhiên cho rằng Đơn Phi có chỗ dựa nên không sợ hãi, bất luận thế nào cũng không muốn tới gần Đơn Phi.
Thiên Ma đột nhiên giơ tay đặt lên vai hai người cuối cùng của phe mình.
Mọi người đứng vững.
Thiên Ma lập tức gấp giọng ra lệnh, đài tế vốn có mười người, tám thủ hạ của y chia ra cầm lấy vòng tròn, chỉ có một người thủy chung khoanh tay thờ ơ trên đài tế, nghe thấy Thiên Ma gấp giọng hô, người nọ tung người lên, đột nhiên bay về phía Đơn Phi.
Áo đen cởi ra giữa không trung, có dải lụa tung bay.
Mọi người ngẩn ra, lúc này mới phát hiện trong mười người của đài tế, người cuối cùng là một nữ tử.
Nàng kia chưa tấn công địch thì đã cởi áo trước, dưới ánh mặt trời đã lộ ra thân hình xinh đẹp mỹ miều.
Khi mọi người đang kinh tâm động phách, bụng đau quặn lên, thì chợt thấy nữ tử kia tung người đến không trung, ánh mắt đều không tự chủ được bị thu hút vào đó, cơn đau nơi bụng rõ ràng cũng giảm bớt không ít.
Nữ tử trên không trung vẫn đeo mặt nạ quỷ, da thịt như son nửa lộ ra kia khiến mọi người nhìn thấy mà huyết mạch sục sôi còn mang theo sự rung động khác nữa.
Trong áo bào đen của nữ tử kia dùng một dải lụa màu quấn lấy thân hình xinh đẹp, khi đến gần đỉnh đầu Đơn Phi, nữ tử kia vung tay lên, dải lụa trên người đều vung sang người Đơn Phi.
Mọi người không thấy dải lụa, nhưng thấy cảnh tượng dải lụa phóng ra, bất giác trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, thân hình nóng lên.
Trong lòng Đơn Phi lạnh đi.
Hắn cuối cùng đã nhìn thấy rõ mật thất mà Tôn Thượng Hương ở đó, phù điêu họa tượng kia có phong cách của Hy Lạp cổ đại, lại giống như phong cách bích họa trong vương miếu này.
Tôn Thượng Hương cũng ở trong vương miếu? Nàng ở trong vương miếu Quý Sương làm gì?
Đơn Phi không kịp nghĩ nhiều, rất nhanh phát hiện có tuyết trắng xuất hiện trên đỉnh đầu, dải lụa sặc sỡ đã thắt lên người của hắn…
Đây thực sự là một tình cảnh kỳ ảo nhưng nguy hiểm.
Năm đó khi Ma Vương khiêu chiến Thích Ca từng bỏ vốn để ba đứa con gái cởi sạch đi câu dẫn Thích Ca, Đơn Phi không biết chuyện này, nhưng đột nhiên nhìn thấy thân hình quyến rũ ở trước mặt, lại càng cảnh giác hơn.
Dải lụa mê người, sắc như lợi đao.
Nữ nhân này khó chơi, dây lụa khó chơi, nhưng càng khó chơi hơn là Đơn Phi hắn bị Lục Nhâm Bàn trói buộc, nếu còn bị dây lụa của nữ nhân này trói lấy, đợi khi Thiên Ma và tám thủ hạ thật sự ra tay, thì hắn có thể nói là chết không chỗ chôn.
Trước mắt Đơn Phi có thể lùi ra sau, nhưng cầm Lục Nhâm Bàn trong tay, biết tuyệt đối sẽ không nhanh hơn thân pháp phiêu dật của ma nữ trên không trung, nếu tiến lên thì lại có Thiên Ma và tám thủ hạ đang như hổ rình mồi…
Trong lúc suy nghĩ, dây lụa sắp quấn lên người Đơn Phi.
Đơn Phi ra tay.
Hắn vừa ra tay, đã bắt lại một đầu của dây lụa đang quấn tới.
Ma nữ trên không không kinh sợ mà còn vui mừng, ả tinh thông nhất vốn là thuật quyến rũ, nhu thuật còn có dải lụa trên tay, Nhiều khi, ả chỉ cần thoát y thì nam tử đối phương đã như mất hồn rồi, không đợi ả ra tay thì đã quỳ xuống chân ả.
Người thanh niên này lại khác.
Bên mình tám người hợp lực nhưng hình như vẫn không kháng cự lại được pháp thuật của đối phương. Thiên Ma giống như lâm đại địch bảo ả ra tay. Ả biết sự lợi hại của người thanh niên này, khi thoát y không hy vọng Đơn Phi có thể bị mê hoặc như nam nhân bình thường, nhưng vẫn hy vọng hắn có hơi phân tâm.
Sát chiêu của ả vốn nằm ở dây lụa.
Mắt thấy Đơn Phi nắm được dây lụa, ma nữ kia sớm đã đoán được phản ứng như thế của đối phương, lập tức run cổ tay, dải lụa hóa thành vô số vòng tròn, muốn quấn chặt cánh tay Đơn Phi.
Trong dây lụa có thêm sợi tơ kim loại sắc bén, chỉ cần quấn lấy cánh tay Đơn Phi, thậm chí không cần Thiên Ma ra tay, ả cũng có thể xoắn đứt cánh tay Đơn Phi thành mười đoạn.
Đơn Phi cũng đồng thời run cổ tay, dây lụa xoắn vòng ngược lại, đều quấn lên thân thể khỏa thân của nữ nhân kia.
-Cút!
Đơn Phi đột nhiên phát lực, dây lụa vội vung, ném ma nữ kia lên trời.
Ma nữ kia hoảng sợ kêu một tiếng, làm sao ngờ được tuy ả quen thuộc dây lụa, nhưng nếu luận về kỹ xảo vận dụng lực đạo, ả làm sao do được với Đơn Phi gần với đạo tự nhiên chứ? Ả nằm mơ cũng không ngờ bị dây lụa cắn ngược lại. Trong lúc kinh sợ, thân hình ma nữ co rút, đồng thời vội vàng xoay chuyển theo hướng dây lụa xoắn vòng. Cho dù là thế, thân hình trắng tuyết của ả vẫn bị rạch mấy vết máu, để lại một chuỗi huyết quang trên không trung.
Đơn Phi cũng không thèm nhìn tới ma nữ kia, khi phân lực thì cảm thấy sức mạnh trên Lục Nhâm Bàn càng tăng lên.
Tám thủ hạ của Thiên Ma lại chủ động tiến lên một bước.
Hóa ra Thiên Ma nhìn ra tình thế không ổn, bảo ma nữ đi cuốn lấy Đơn Phi, đã quyết định chủ động xuất kích.
Người trẻ tuổi kia quả nhiên pháp lực cao cường, điều tà ác nhất là mỗi lần người này kêu dâng hương thì dường như pháp lực lại tăng lên mấy phần…
Thiên Ma cũng giống như tăng nhân Thân Độc, vì truyền thuật cũng làm quen với Trung Tây, do vậy cũng rất quen thuộc với tiếng Trung Nguyên, có điều ông ta nghe khi Đơn Phi kêu hai tiếng “Thượng Hương”, thì lại cho rằng Đơn Phi đang nói “dâng hương”…
Pháp thuật Thân Độc lại khác với Trung Nguyên, Thiên Ma biết cách làm của Thân Độc là dựa vào màu sắc, âm thanh, hương thơm, mùi vị để điều khiển ngũ uẩn của con người, khiến người ta si mê, có điều cách làm của Trung Nguyên hình như là dâng hương.
Y nghe nói Hán Trung ở Trung Nguyên có một giáo phái Ngũ Đấu, dùng chú ngữ, phù lục, dâng hương để mời thần thi pháp.
Thiên Ma tuy có nghe qua việc này, nhưng chưa từng nhìn thấy, trong lòng y vốn hơi khinh thường việc này, thầm nghĩ những thứ bàng môn tả đạo này sao có thể đánh đồng với ma pháp của Ma Vương chứ?
Nhưng thấy Đơn Phi tuy không thắp hương, nhưng kêu mấy tiếng dâng hương lại khiến thủ hạ của y không chống cự lại được. Đơn Phi lại hỏi vội muội ở nơi nào, hơn phân nửa là đang thông linh hỏi vị trí của thần, hẳn là giống như những chú ngữ lẩm ba lẩm bẩm mời thần đến của Trung Nguyên…
Trước mắt pháp khí bên ta đã bị pháp thuật đối phương vây khốn, nếu để người thanh niên kia mời thần thành công thì còn chịu nổi sao?
Thiên Ma vừa nghĩ đến đây, đột nhiên lệnh cho thủ hạ tiến lên, đồng thời chuẩn bị xuất chiêu Tu La chiến hống!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất