Chương 722: Atlantis
Lối đi hun hút, lời của Vi Tô Đề Bà xa xăm, trong đó lại có vẻ chân thật đáng tin.
Đơn Phi im lặng thật lâu, rồi mới khẽ đáp: -Đi thôi.
Vi Tô Đề Bà ngây ra, vốn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cùng Đơn Phi, cũng cho rằng Đơn Phi sẽ có nhiều lời muốn nói rõ với y, nhưng không ngờ người thanh niên này lại đáp lại y đơn giản như thế.
-Đi đâu? Vi Tô Đề Bà hỏi.
Đơn Phi nhìn bóng đêm nghiêng dốc, kiên quyết nói:
-Đi đến cuối con đường này, đến lúc đó nói không chừng sẽ có chân tướng mà chúng ta muốn tìm.
Vi Tô Đề Bà trong bóng đêm gật đầu, xoay người đi xuống tiếp. Hai người lại đi khoảng nửa canh giờ, Vi Tô Đề Bà ôm quyết tâm thà chết cũng phải hoàn thành tâm nguyện cho muội muội, nhưng bây giờ cũng cảm thấy hoảng sợ, thực sự không biết con đường này sẽ đi thông đến đâu.
Nghe thấy Đơn Phi phía sau lưng không ngừng truyền đến tiếng gõ, Vi Tô Đề Bà không kiềm nổi nói: -Ngươi đang làm gì?
Đơn Phi không giải thích, trầm ngâm nói: -Quý Sương Hầu từng nói…Tô Lạp nghe theo ý ngươi muốn ta quấy rối việc cầu linh, sau đó đổ tội danh cầu linh không thành lên đầu ta, Quý Sương Hầu nói ngươi có lòng muốn giết ta?
-Ngươi nói đi? Vi Tô Đề Bà hỏi ngược lại.
Đơn Phi hồi lâu mới nói: -Ta không biết. Thấy Vi Tô Đề Bà không đáp lại gì cả, Đơn Phi quay lại vấn đề chính: -Có lẽ Tô Lạp lừa ta, nhưng dưới đất có mê cung thì không phải giả?
Vi Tô Đề Bà trả lời: -Mê cung là do Diêm Cao Trân xây dựng. Ông ta mô phỏng theo mê cung Milos của Hy Lạp, cấu tạo bên dưới nơi này có thể nói là giống hệt như mê cung Hy Lạp kia.
Đơn Phi như hơi trầm ngâm nói: -Lúc trước ta từng hỏi Tô Lạp, Milos xây dựng mê cung là dùng để nhốt con trai Minotaur, nhưng Diêm Cao Trân xây dựng mê cung là để làm gì? Tô Lạp không trả lời ta.
-Ngươi sai rồi.
Vi Tô Đề Bà chậm rãi nói: -Theo ta biết, Milos xây dựng mê cung tuyệt đối không phải muốn nhốt con trai của mình. Tô Lạp không trả lời ngươi là vì y cũng không biết.
Đơn Phi thầm nghĩ thần thoại Hy Lạp quả thật không đáng tin:
-Milos xây mê cung để làm gì?
Vi Tô Đề Bà không trả lời trực tiếp, ngược lại ho nhẹ nói: -Trung Nguyên các ngươi có một người nổi tiếng tên Lão Tử từng nói “Thường sử dân vô tri vô dục, sử phu trí giả bất cảm vi. Vi vô vi, tắc vô bất trị.”
Tạm ngừng, Vi Tô Đề Bà hỏi: -Hẳn ngươi biết ý nghĩa câu này?
Đơn Phi không ngờ lại bị Vi Tô Đề Bà khảo nghiệm vấn đề này, liền đáp: -Người tinh thông quyền thuật đều biết thường dân bá tính dễ bị kích động mê hoặc, nên mới cố gắng phong tỏa tin tức lan truyền, coi tình hình như chưa xảy ra, khiến những người muốn mượn chuyện này cũng không có cơ hội, vậy mới có lợi cho việc duy trì thống trị.
-Nếu ngươi là người cầm quyền, cũng sẽ là một đế vương tuyệt hảo. Vi Tô Đề Bà khen ngợi: -Có điều ngươi vẫn quá khách sáo rồi. Người thống trị tinh thông quyền thuật thật sự nhất định sẽ lừa gạt dân chúng, bởi vì họ căn bản không cần đầu óc những người này, chỉ cần khiến những người này nghe theo ý chí của y mà làm việc là được.
Khẽ thở dài một hơi, Vi Tô Đề Bà nói tiếp: -Theo ta nghĩ, dụng ý mà Milos xây mê cung cũng giống như suy nghĩ của Diêm Cao Trân vậy.
-Dụng ý của họ là cái gì? Đơn Phi lập tức hỏi.
Vi Tô Đề Bà giải thích:
-Đại chiến Hoàng Đế, Xi Vưu năm đó dính líu đến mỗi một góc trong thế giới của chúng ta. Hoàng Đế khống chế Trung Nguyên, Xi Vưu bại trận chạy đến Tây Vực, Huyền Nữ trở thành tổ tiên Nguyệt Thị, nhưng ngươi đừng quên còn có Thần Nông và đủ mọi nhân vật tham gia cuộc chiến Thần Ma năm đó…
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động: -Lẽ nào Thần Nông đi Hy Lạp?
Suy nghĩ này của hắn kỳ lạ vô cùng, nhưng hắn nghĩ Minotaur nửa người nửa thần của Hy Lạp, Hy Lạp cổ đại tôn sùng trâu gần như rất bình thường, nên cũng không chút bất ngờ với kết luận của mình.
Vi Tô Đề Bà hạ giọng nói: -Ta vì Đáp Na nên mới tìm hiểu văn hóa, có điều vì chuyện Huyền Nữ mới càng thích đào xới chuyện viễn cổ Trung Nguyên. Đại chiến Hoàng Đế, Xi Vưu năm đó còn có nhiều bản nữa. Hoàng Đế thắng, Xi Vưu thua là chắc chắn, nhưng ta thủy chung không tìm được Viêm Đế đã đi đâu trong sử sách. Viêm Đế chính là Thần Nông, cũng là phe Hoàng Đế, tại sao sau khi Hoàng Đế thắng thì lại mất tích, ngươi có biết đáp án không?
Đơn Phi im lặng.
Vi Tô Đề Bà lạnh nhạt nói: -Trong sử sách không có đáp án, nhưng trong lòng chúng ta đều có đáp án. Người Trung Nguyên các ngươi không phải có một câu “một núi không thể chứa hai hổ” sao. Hoàng Đế là hoàng đế, Viêm Đế không thể là hoàng đế, bất luận trong sử sách nói Hoàng Đế anh minh thế nào, nhưng ta chỉ biết thân làm hoàng đế thì tuyệt đối khó cho phép có kẻ thứ hai khiêu chiến uy quyền của y. Nếu Thần Nông không tham quyền vị, cách làm thông minh nhất tuyệt đối không phải là ở lại bên cạnh Hoàng Đế, rời đi mới là cách chính xác nhất.
Đơn Phi biết Vi Tô Đề Bà có thể dùng thủ đoạn cay độc lên làm Quý Sương Vương thì nhất định sẽ có suy nghĩ của đế vương. Cách mà đế vương suy xét vấn đề nhiều khi đều tương tự như nhau.
-Khi đó ta đã nghĩ Thần Nông không thể ở lại Trung Nguyên, vậy sẽ đi đâu? Cho đến khi ta xem được một chuyện mà Diêm Cao Trân ghi chép, mới cảm thấy Thần Nông hơn phân nửa là dẫn người đến Hy Lạp, ít nhất là cũng từng đến Hy Lạp.
-Diêm Cao Trân ghi lại chuyện gì? Đơn Phi hỏi.
Hắn và Vi Tô Đề Bà đàm luận rất tùy ý, từ đầu đến cuối Vi Tô Đề Bà cũng không cho hắn một đáp án khẳng định, Đơn Phi lại hiểu ý của Vi Tô Đề Bà. Trên thực tế đối với án treo của hai ngàn năm trước, Vi Tô Đề Bà cũng chỉ suy đoán. Vi Tô Đề Bà là người thông minh, cho Đơn Phi manh mối để tự Đơn Phi kết luận.
-Ngươi có biết Plato không? Vi Tô Đề Bà đột nhiên nói.
Đơn Phi cau mày nói: -Plato? Giọng của Vi Tô Đề Bà kỳ lạ, Đơn Phi lẩm bẩm mấy lần, bất giác hỏi: -Ngươi nói là một nhân vật Hy Lạp cổ sao?
-Ngươi quả nhiên biết.
Vi Tô Đề Bà thở dài: -Ta tự nhận vạn sự trên đời ít chuyện nào không biết, không ngờ ngươi cũng hiểu rõ như thế. Nếu ngươi đã biết Plato, thì hẳn là biết ông ta từng ghi chép lại một nơi, nơi đó chính là Atlantis.
Đơn Phi nghe thấy thì hơi hít vào, Vi Tô Đề Bà thì thào nói: -Xem ra ngươi cũng biết?
Đơn Phi cười khổ.
Hắn thân là nhân sĩ khảo cổ, không lý nào không biết Plato và Atlantis mà Vi Tô Đề Bà nói. Plato mà Vi Tô Đề Bà nói hẳn là một nhà triết học của Hy Lạp cổ, mà Atlantis đúng là nơi mà Plato đề cập đến trong “Đối thoại lục”.
Theo Plato thuật lại, Atlantis vốn là một đại lục tồn tại gần vạn năm trước, nơi đó có nền văn minh cao độ, lại vì tai nạn mà chìm xuống đáy biển. Rất nhiều nhà khảo cổ cho rằng Atlantis chẳng qua chỉ là bằng chứng tồn tại của quốc gia lý tưởng (xã hội không tưởng) do Plato tạo ra thôi, có điều cũng có người tin tưởng vững chắc Plato nói không sai, cố gắng tìm kiếm nơi mà Plato đã nói.
Nghe Vi Tô Đề Bà đề cập đến Plato và Atlantis, lại liên tưởng đến vừa rồi Vi Tô Đề Bà có nhắc đến Thần Nông, Đơn Phi tỉnh ngộ nói: -Lẽ nào…Plato từng nghe chuyện của Thần Nông, sau đó mới ghi chép lại địa phương Atlantis này?
-Ta thấy ngươi giống như không biết gì cả, nhưng sau khi ta nói, hình như ngươi lại còn biết nhiều hơn bất cứ ai. Vi Tô Đề Bà nói.
Đơn Phi dở khóc dở cười: -Ta chẳng qua chỉ đoán thôi.
-Ngươi còn đoán được gì nữa? Vi Tô Đề Bà cố chấp hỏi.
Đơn Phi suy nghĩ một lát: -Theo ta biết, Hoàng Đế, Thần Nông vốn không phải người của thế giới chúng ta. Lời của hắn vốn khiến cổ nhân khó hiểu, nhưng hắn biết Vi Tô Đề Bà nhất định sẽ hiểu.
Vi Tô Đề Bà quả nhiên nói: -Thích Ca từng nói vốn có ba ngàn thế giới, nhưng con số ba ngàn này chẳng qua chỉ là hư ảo thôi. Hoàng Đế bọn họ đến từ thế giới khác cũng bình thường thôi. Ngừng một lát, Vi Tô Đề Bà thở dài nói: -Bọn họ thần thông như thế, nếu là nhân vật của thế giới này thì ngược lại rất bất thường.
Đơn Phi rất khâm phục suy nghĩ của Vi Tô Đề Bà, cũng cảm thán nhân vật như Thích Ca nhìn rất thấu triệt. Trên thực tế, Thích Ca sớm cảnh giác được sự bé nhỏ vô tri của loài người, thế giới uyên bác bao la, thế nhưng loài người mấy ngàn năm sau Thích Ca lại cứ u u mê mê. Rất nhiều người tuy không kiên trì với thuyết duy tâm, nhưng trong đầu bọn họ lại thủy chung cho rằng người trái đất là vạn vật chi linh, thậm chí cho rằng ngoài trừ trái đất ra thì sinh linh của tất cả tinh cầu đều là lời vô căn cứ. Đây vốn là sự buồn cười và tự đại giống như kiên trì thuyết duy tâm vậy.
Đã liên hệ tất cả lại với nhau, Đơn Phi tiếp tục nói:
-Chẳng lẽ…Atlantis mà Plato ghi lại chính là thế giới của bọn Hoàng Đế?
Hắn cứ tự nhiên mà phỏng đoán như thế, bởi vì hắn đã tra những ghi chép mà đám người Hoàng Đế để lại, biết đám người Hoàng Đế rất có thể là sau khi diệt thế trùng sinh thì quay về trái đất.
Atlantis cũng là một nơi trên trái đất, có điều là một nơi trước khi văn minh bị diệt trên trái đất.
Plato tuy là nhà triết học, nhưng với đầu óc của ông ta vẫn khó mà hiểu được khái niệm diệt thế trùng sinh, nên mới đẩy sự hủy diệt của Atlantis lên đến vạn năm trước.
Vạn năm đối với Plato mà nói đã đủ xa xôi, thực tế thời gian của chuyện tái sinh này có thể còn dài lâu hơn nữa.
Vi Tô Đề Bà gật đầu nói: -Đúng vậy, Plato từng tiến vào mê cung Chris, nói được thần linh gợi ý, biết được rất lâu trước kia có một địa phương cực kỳ phồn hoa, nơi đó gọi là Atlantis, người sống ở đó đều giống như thần vậy, bọn họ có tất cả những gì họ muốn. Plato lại nói thần nhân đều mang dáng vẻ nửa thần nửa trâu. Plato không hề biết gì chuyện của Trung Nguyên, Diêm Cao Trân lại từ trong ghi chép của Plato mà cảm thấy thần linh mà ông ta nói e là Thần Nông của Trung Nguyên, hoặc là những nhân vật giống như Thần Nông vậy. Diêm Cao Trân nghĩ thế, nên mới bảo người tìm mê cung Chris của Hy Lạp. Mê cung nơi đó sớm đã hoang tàn, thủ hạ của Diêm Cao Trân trải trăm cay ngàn đắng mới tìm được tàn tích của mê cung. Sau khi vào mê cung quả nhiên được thần linh chỉ điểm, sau đó Diêm Cao Trân mới xây dựng thần miếu và mê cung ở gần Bạch Sa Ngõa.
Dừng lại hồi lâu, Vi Tô Đề Bà thở dài nói: -Tới giờ ta mới hiểu, mê cung Chris và mê cung nơi này đều có chung tác dụng, chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn mà đế vương mê hoặc người đời giống như Lão Tử nói “sử dân vô tri” vậy. Kẻ ngu chẳng qua chỉ nhìn thấy mê cung, người không nhìn thấy lại là khảo nghiệm.
Ngừng bước, Vi Tô Đề Bà nhìn sang Đơn Phi nói: -Nếu ngươi là con kiến thì sẽ lẩn quẩn trong mê cung. Chỉ có qua khỏi khảo nghiệm mê cung, ngươi mới thật sự có tư cách đối thoại với Thần Ma!
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, lập tức nghĩ đến mê cung núi Cầm Cổ ở Vân Mộng Trạch không phải cũng cùng đạo lý sao?
-Thứ quá dễ dàng có được thì sẽ không trân trọng, cho dù đó là thu hoạch quan trọng nhất trong cuộc đời của ngươi. Vi Tô Đề Bà khẽ thở dài: -Đơn Phi, đã đi đến cuối đường rồi, vậy cuối con đường là cái gì đây?