Chương 724: Canh Mạnh Bà.
hương 724: Canh Mạnh Bà
Thanh âm truyền đến như tiếng trời dịu dàng khẽ khàng, trong đó tràn đầy vẻ hiền lành thân thiết, A Cửu nghe xong thanh âm kia thì càng vui vẻ nói: -Huyền Nữ, thật sự là người. Ta từng nghe tiếng của người, người…người…khiến ta nhìn thấy người trong mộng, người cũng từng nói, đó là nhân duyên trời định kiếp này của ta.
Bĩu môi, A Cửu rất ủy khuất nói: -Nhưng Đơn Phi không tin ta, người nói cho huynh ấy biết ta không gạt huynh ấy, ta thật sự không gạt huynh ấy.
Đơn Phi nhìn A Cửu lệ tuôn như mưa, nhất thời im lặng.
-Ngươi nhiều lần vất vả muốn gặp ta, chính là vì vấn đề này?
Trong giọng nói của Huyền Nữ mang theo ý cười.
A Cửu nghe thấy Huyền Nữ hòa ái như vậy, đã tin cậy Huyền Nữ giống như mẫu thân vậy, không ngừng gật đầu nói: -Đúng vậy, chính vì vấn đề này, ta còn có thể có vấn đề gì chứ?
Nàng thoạt nhìn hơi giảo hoạt, nhưng thật ra là một nữ tử đơn thuần, đột ngột muốn cầu linh gặp mặt Huyền Nữ, mục đích lại chỉ có một, nhưng đột nhiên như nhớ ra gì đó, A Cửu vội nói: -Không, ta còn có một mục đích, đại ca ta trúng độc rồi, người có thể giúp huynh ấy giải độc không?
Nàng tuy không biết sao mình lại tỉnh lại, nhưng trong lòng nàng, Huyền Nữ giống như thần tiên vậy, nên đề ra yêu cầu này cũng rất tự nhiên.
Vi Tô Đề Bà trầm mặc không nói, trong mắt đã hơi ướt.
Trên đài tế vàng rực có ánh sáng mê ly, đột nhiên ngưng tụ thành một luồng sáng vàng chiếu lên người Vi Tô Đề Bà, lát sau lại thu về.
A Cửu không thấy Huyền Nữ trả lời, ít nhiều cũng sốt ruột nói: -Huyền Nữ, ta biết yêu cầu của ta hơi quá đáng. Ta đến nơi này hình như cũng chưa từng trải qua vất vả gì, người vất vả là Đơn Phi và đại ca. Nhưng ta biết người vẫn sẽ giúp ta, có phải không? Ta biết người tốt nhất, cầu xin người, cầu xin người giúp ta một lần được không?
-A Cửu… Vi Tô Đề Bà thấp giọng nói: -Huyền Nữ đã giúp ta giải độc.
Chỉ một lát mà y đã không còn ho khan nữa, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.
A Cửu lại vừa mừng vừa sợ: -Nhanh như vậy, Huyền Nữ, cám ơn người.
Đơn Phi, Vi Tô Đề Bà đều kinh hãi. Bọn họ đều là kẻ kiến thức rộng rãi, cũng biết Cửu Thiên Huyền Nữ thực sự có năng lực khó lòng tưởng tượng, nhưng thấy nàng ấy chẳng qua chỉ ngưng tụ một luồng sáng trên đài tế thì đã có thể giúp A Cửu tỉnh lại, thậm chí còn giải được độc mà Thiên Ma hạ, sớm đã kính nể Huyền Nữ hơn rồi.
Thấy đại ca đích thực đã khá hơn nhiều, A Cửu thở phào nhìn Đơn Phi, cắn răng nói: -Huyền Nữ, kính xin người nói cho Đơn Phi biết…
-Ngươi không nói dối. Cửu Thiên Huyền Nữ hạ giọng nói.
A Cửu vui mừng muốn khóc, quay đầu nhìn Đơn Phi nói: -Đơn Phi huynh nghe thấy chưa?
Đơn Phi từ sau khi đến nơi này đều duy trì trầm mặc, nghe thế cuối cùng nói: -Ta nghe thấy.
Trái tim A Cửu trầm xuống, nàng nhìn ra được Đơn Phi vẫn không tin như cũ.
-Nhưng ta vẫn có chút nghi hoặc. Ánh mắt Đơn Phi lóe lên: -Cửu Thiên Huyền Nữ, người làm sao xác định A Cửu và ta là nhân duyên trời định chứ?
-Ngươi không biết? Ngữ khí của Cửu Thiên Huyền Nữ ngược lại hơi kinh ngạc.
-Ta không biết! Đơn Phi kiên trì nói.
Âm thanh như tiếng trời kia im lặng hồi lâu, lúc này mới vang lên lần nữa: -Ta cho ngươi xem vài thứ. Cửu Thiên Huyền Nữ vừa nói xong, trên đài tế đột nhiên có hình ảnh xuất hiện.
Hình ảnh xuất hiện giống như ở bí địa Vân Mộng vậy, Đơn Phi nhìn thấy cũng không lấy làm lạ.
Vi Tô Đề Bà lại chưa từng nhìn thấy hình ảnh này, dù là một bậc quân vương, nhưng y nhìn thấy hình ảnh lập thể này cũng than thở không thôi, chỉ cho là thần tích.
A Cửu cũng không để ý nhiều, hô lên: -Đây chính là giấc mộng của muội…Những chuyện này thật sự đã từng xảy ra. Đơn Phi, đây là muội và huynh. Tuy muội không giống như nữ tử kia, nhưng kiếp trước kiếp này cũng có chút khác biệt. Huynh…huynh xem…người đó rất giống huynh, huynh lại không thay đổi quá nhiều.
Hình ảnh trên đài tế trước tiên hiện ra cảnh dưới lòng đất u tĩnh, trong đó có một đôi nam nữ nhìn nhau, người nam rõ ràng là Đơn Phi, người nữ chính là Thần Vũ.
Thần Vũ cũng nhìn Đơn Phi hồi lâu, Đơn Phi cũng ngây người nhìn Thần Vũ.
-Ngươi dĩ nhiên sẽ không quên những chuyện này? Cửu Thiên Huyền Nữ nói.
Đơn Phi rưng rưng nước mắt, lại không lên tiếng. Hắn không đáp, nhưng làm sao lại không nhớ chứ? Hình ảnh không có âm thanh, nhưng hắn sớm đã khắc ghi từng trải nghiệm với Thần Vũ vào trong xương tủy rồi.
Ngươi thề đi, ngươi thề là lúc nãy chỉ là cứu ta, không có tâm tư khác.
Đơn Phi xin thề, vừa nãy ta chỉ muốn cứu Thần Vũ, tuyệt đối không có tâm tư khác.
Hắn biết gạt người. Khi đó hắn đã gạt Thần Vũ. Khi đó hắn ngoài trừ cứu Thần Vũ ra, trái tim cũng rất đau, cũng đau như khi đọc tin nhắn Thần Vũ để lại vậy.
Thần Vũ biết hắn gạt người, Thần Vũ cũng biết khi hắn đau lòng thì đã yêu nàng rồi, yêu không nói ra, tình cảm sinh tử gắn bó, không dám hứa hẹn nhưng lại chờ đợi nhau không hối hận.
Hắn nhìn thấy hình ảnh trước mắt lại chuyển, chớp mắt lại trở về khoảng thời gian gắn bó nương tựa cùng Thần Vũ, nơi này ghi chép lại tất cả những chuyện từng xảy ra giữa hắn và Thần Vũ.
Chạy thoát dưới nước, đến huyện Thiệp trải nguy hiểm, ngắm Ngân hà rực rỡ, có cánh buồm làm bạn, đến Hắc Sơn, hạ Nghiệp Thành…rất nhiều chuyện nhìn oanh oanh liệt liệt, nhưng lại là yêu một cách vô oán vô hối.
Không yêu làm sao có thể gắn bó sinh tử không rời?
Yêu nhau, hiểu nhau là đủ, vốn không cần oanh oanh liệt liệt chứng minh cho người khác cái gì cả.
Có hình ảnh dừng lại, mọi người trong hình ảnh hoan hô, hoa bay tán loạn, giống như tiết trời mùa xuân tươi đẹp nhất. Đơn Phi trong đó ôm chặt Thần Vũ, Đơn Phi không chứng minh tình yêu hắn dành cho Thần Vũ với người đời, Đơn Phi chỉ cần dùng cách này nói cho Thần Vũ biết, bất luận xảy ra chuyện gì, đối diện với cái gì, Đơn Phi đều sẽ nắm tay sóng vai với Thần Vũ, trái tim Đơn Phi đời này không đổi!
-Những việc này…ngươi đều nhớ rõ. Cửu Thiên Huyền Nữ nhẹ giọng hỏi.
Thân hình Đơn Phi run rẩy, hồi lâu sau cuối cùng nói: -Ta nhớ, sao ta quên được chứ?
-Ngươi đều nhớ? A Cửu thất thanh kêu lên, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ khó tin. Nàng giữ chặt tay Đơn Phi, khẩn trương nói: -Huynh thật sự đều nhớ sao? Vừa nãy huynh nhớ ra rồi?
Đơn Phi nhìn A Cửu đang mong đợi, hồi lâu mới nói: -Cô sai rồi, ta không phải vừa nãy nhớ đến những chuyện này, đây là những chuyện xảy ra trong kiếp này của ta, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Thần sắc A Cửu kinh ngạc, không hiểu nói: -Đây…đây…vậy…vậy… huynh nhìn thấy muội, nghe thấy tất cả những gì muội nói, tại sao…tại sao…lại…
Nàng nghĩ mãi mà không rõ.
A Cửu nhất thời hoang mang, nàng tất nhiên là khắc cốt ghi tâm những chuyện ghi chép trong hình ảnh này, nhận định những ghi chép trong hình ảnh đều là chuyện xảy ra ngay trên người mình, bằng không sao nàng lại khắc ghi rõ ràng như thế chứ? Nàng buồn rầu là tuy nàng nhớ, nhưng Đơn Phi đã quên rồi.
Nàng muốn tìm cách để Đơn Phi nhớ lại những việc này, có khi thậm chí đã nghĩ, nếu Đơn Phi thủy chung không nhớ nổi nàng thì nên làm sao? Khi đó nàng có chút tiếc nuối, nhưng nàng vẫn chọn ở cạnh Đơn Phi, bởi vì nàng yêu Đơn Phi, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này.
Nàng không ngờ là Đơn Phi lại biết hết tất cả những chuyện này! Vậy sao Đơn Phi lại không chấp nhận nàng? A Cửu nghĩ không ra mà chua xót, nước mắt đã không tự chủ được mà rơi xuống.
-Tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vi Tô Đề Bà hỏi, không nghe thấy câu trả lời, Vi Tô Đề Bà cau mày lại nói: -Ta cho rằng chuyện này giống như luân hồi mà Thích Ca nói, nhưng xem ra…hình như không phải vậy?
-Đơn Phi, ngươi dĩ nhiên là biết tại sao lại xảy ra những chuyện này? Cửu Thiên Huyền Nữ chậm rãi hỏi.
Đơn Phi nhìn hình ảnh trên đài tế, lắc đầu nói: -Ta không biết.
Cửu Thiên Huyền Nữ khẽ thở dài: -Trong lòng ngươi có chấp niệm, do vậy cự tuyệt đáp án này, ta biết là ngươi biết.
Hình như hơi cảm thán, Cửu Thiên Huyền Nữ tiếp tục nói: -Ngươi không chỉ có Huyền…tín vật của ta, còn là hậu nhân của Đơn Bằng Tướng Quân, vốn có suy nghĩ không giống bình thường.
-Huyền Nữ cũng biết Đơn Bằng Tướng Quân? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Cửu Thiên Huyền Nữ thản nhiên nói: -Ngươi cảm thấy ta không biết? Đài tế nơi này ở Vân Mộng cũng có một cái, ngươi đương nhiên đã từng thấy? Đơn Phi lặng lẽ gật đầu, Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn thấy, tiếp tục nói: -Mê cung Chris của Hy Lạp cũng có một đài tế như thế, được Quốc Chủ nơi đó cung phụng như thần tích. Trên thực tế, nơi có đài tế như vậy trên đời này không ít, có điều đều giấu ở sâu dưới đất.
-Đài tế này để làm gì? Đơn Phi hơi tò mò nói.
Cửu Thiên Huyền Nữ hồi lâu mới nói: -Là để liên lạc.
-Liên lạc? Trong đầu Đơn Phi lóe lên ánh sáng: -Giống như con thuyền mà Minh Sổ dùng?
Cửu Thiên Huyền Nữ tán thưởng nói: -Ngươi có đầu óc không giống người thường, lại lập tức nghĩ đến điểm này. Không sai, khi Hoàng Đế, Xi Vưu và ta đến thế giới này, lập chí muốn thay đổi thế giới này, chúng ta cũng đã thay đổi thế giới này rất nhiều. Đài tế chính là một trong số những thay đổi, có đài tế này thì có thể tiến hành dự đoán chính xác thế giới này, bất luận là những thứ ngoài thế giới hay là trong thế giới này.
Thần sắc A Cửu và Vi Tô Đề Bà kinh ngạc, đều không biết gì cả. Đơn Phi lại cảm thấy đài tế này e là cũng giống như vệ tinh vậy, nhưng còn mạnh hơn vệ tinh nhiều lắm. Bởi vì những đài tế này cắm trong trái đất, vệ tinh lại nằm ngoài trái đất, vệ tinh thường sẽ bị hủy, những đài tế này thì không, bởi vì có thiết bị này, mà lúc trước hắn và Ngụy Bá Dương mở tàu ngầm mới có thể thuận lợi như thế.
Nháy mắt lại nghĩ đến một vấn đề, Đơn Phi kinh ngạc nói: -Chuyện bí địa Vân Mộng tế thiên, vốn là người ở nơi đó phát tín hiệu với đài tế khác.
Cửu Thiên Huyền Nữ khen:
-Đúng là như thế.
-Nhưng đài tế khác đã không còn ai rồi. Đơn Phi chần chừ nói: -Do vậy người của bí địa Vân Mộng khi cầu linh thì lúc linh lúc không, thậm chí là phí cả cuộc đời. Người…
-Ngươi cảm thấy ta nên nói cho họ biết chân tướng? Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi ngược lại.
Đơn Phi im lặng, ít nhiều cũng có ý này. Người của bí địa Vân Mộng thủy chung coi tế thiên là chuyện thần thánh nhất, hi vọng có thể có được chỉ điểm của trời xanh. Trên thực tế, người trực ban của trời xanh sớm đã rời đi rồi, người duy nhất còn lại e chỉ có Cửu Thiên Huyền Nữ, nàng ta lại không nói cho người của bí địa Vân Mộng biết chân tướng?
-Trong này tự nhiên có rất nhiều nguyên do. Cửu Thiên Huyền Nữ thở dài nói: -Ngươi đừng cho rằng ta có thể cứu Vi Tô Đề Bà và A Cửu thì không gì không làm được. Chuyện ta không làm được còn rất nhiều, ví dụ như thay đổi suy nghĩ của một số người. Ngươi cảm thấy ta nói cho họ biết chân tướng thì họ sẽ tin ta sao? Giống như ta nói cho ngươi biết chân tướng vậy, ngươi không phải cũng rất nghi ngờ sao? Ngươi còn như thế thì ta sao có thể thay đổi suy nghĩ của những người đó đây? Chuyện này cũng giống như canh Mạnh Bà vậy…người đời thà là tin canh Mạnh Bà, nhưng cũng không chịu tin chân tướng.
Đơn Phi có chút kinh ngạc nói: -Canh Mạnh Bà? Tại sao lại giống như canh Mạnh Bà chứ?
Cửu Thiên Huyền Nữ khẽ nói: -Đến giờ lẽ nào ngươi còn không nghĩ đến, truyền thuyết như canh Mạnh Bà vốn là lời nói vô căn cứ của thôn phụ ngu xuẩn. Trên thực tế nguồn gốc của canh Mạnh Bà vốn là vì Vô Gian! Tất cả những gì xảy ra giữa ngươi và A Cửu cũng không phải là vì Vô Gian sao?