Thâu Hương

Chương 723: Đáp án cuối cùng.

Chương 723: Đáp án cuối cùng.


hương 723: Đáp án cuối cùng
Đã đi đến cuối đường, cuối đường là cái gì?
Đơn Phi nghe Vi Tô Đề Bà nói như vậy, nhất thời xúc động thật lâu, nước mắt lại dâng lên nơi hốc mắt. Khi hắn mới đến thế giới này, chẳng qua chỉ muốn tiếp tục thói quen làm một nhân sĩ thành công.
Hắn quen kéo dài thời gian, quen với sự kiên trì của mình – phẫn nộ trước việc bất bình, nhưng lại không có lòng tin thay đổi thật sự, bởi vì hắn sớm đã biết thay đổi có lẽ là không đổi, kéo dài sự xoay vòng của luân hồi.
Chăm chỉ cần mẫn tiến về phía trước là vì hắn còn mộng tưởng, hắn còn có lời hứa hẹn. Hắn cũng sẽ hoài nghi, không biết mình có thể đánh bại luân hồi không, do vậy hắn vẫn thường cảm thấy lẩn quẩn và thương cảm.
Thần Vũ lại kiên cường hơn hắn nhiều.
Hắn biết nếu không phải Thần Vũ để lại thư cho hắn, cười nói sẽ đợi hắn ở cuối con đường, hắn có thể kiên trì không nổi. Con đường gập ghềnh xa xôi sẽ khiến rất nhiều người quên đi hy vọng trước kia.
Có bao nhiêu người vẫn đang kiên trì với hi vọng tốt đẹp trước đây của mình?
-Cuối đường không phải hủy diệt, mà hẳn là chờ mong. Đơn Phi cuối cùng nói. Hắn không chỉ trả lời Vi Tô Đề Bà, mà còn đang trả lời bản thân mình từ sâu trong lòng.
-Chờ mong? Thanh âm Vi Tô Đề Bà hơi khác thường.
-Không sao, chính là chờ mong – chờ mong tốt đẹp. Đơn Phi ngưng thanh nói: -Ủng hộ ngươi đi tiếp có lẽ là vì thù hận, thù hận cũng giống như chờ mong, nhưng điểm cuối thù hận là hủy diệt. Chỉ có chờ mong yêu thương mới khiến người ta có dũng khí tiếp tục đi. Ngươi có thể đi đến đây, không phải cũng vì yêu thương sao?
Trong bóng đêm Vi Tô Đề Bà hồi lâu không nói gì.
Tiếng thở dài xa xăm truyền đến, cuối cùng Vi Tô Đề Bà nói: -Ngươi nói rất đúng. A Cửu không chọn lầm ngươi, đáng tiếc…đáng tiếc…ta cuối cùng cũng không đi tiếp được nữa.
-Vì sao?
Đơn Phi hỏi ngược lại.
Vi Tô Đề Bà từ tốn nói: -Trước mặt ta là đường chết.
Đơn Phi nhìn bóng người khó đo trong bóng đêm kia, nói: -Không có đường chết, chỉ nhìn coi ngươi làm sao đi tiếp. Hắn cất bước tiến lên, sóng vai cùng Vi Tô Đề Bà đối diện với vách tường dày nặng phía trước, trầm ngâm nói: -Trên đường ta đến đây, biết con đường này xoắn ốc đi xuống, độ sâu cũng ngoài mấy dặm.
Mấy dặm thoạt nghe không xa, nhưng Đơn Phi biết mỏ muối vào thời kỳ đỉnh cao của kỹ thuật đào đất cổ đại chẳng qua cũng chỉ ngoài mười trượng, có người có thể từ trên núi mở ra một ám đạo sâu hút mấy ngàn mét thì đã là kỳ tích rồi.
Vương miếu, mê cung là do Diêm Cao Trân xây, nhưng bí đạo này cho dù với năng lực của Diêm Cao Trân cũng khó mà làm ra được.
Nhiều khi không phải người nhiều thì có thể tạo ra kỳ tích.
-Ngươi rất cẩn thận. Vi Tô Đề Bà thở dài: -Khi nào ngươi sẽ giữ sự tỉnh táo này? Lẽ nào ngươi không có lúc hồ đồ sao?
Đơn Phi im lặng một lát mới nói: -Ta có khi cũng sẽ gạt người.
-Hả? Vi Tô Đề Bà ho khan.
-Nhưng ta rất khó gạt được mình. Đơn Phi nhìn vách đá phía trước, trịnh trọng nói: -Một người sống trên đời này, nếu ngay cả mình cũng gạt, thì tại sao y còn phải sống tiếp chứ?
Không nghe thấy Vi Tô Đề Bà đáp, Đơn Phi lại nói: -Vừa nãy ta gõ gõ đập đập, vốn là nghe thử xem xung quanh có đường ra khác hay không.
-Thật không ngờ ngươi còn có bản lĩnh như vậy. Trong giọng nói của Vi Tô Đề Bà đầy vẻ kinh ngạc.
Đơn Phi thận trọng nói: -Ta chỉ nghe ra, bí đạo này thông thẳng đến nơi này. Xung quanh bí đạo mấy trượng không có không gian khác.
Vi Tô Đề Bà ngạc nhiên nói: -Con đường này rất khó do người mở ra, càng giống như là kỳ tích do thần tạo ra. Hắn ít nhiều cũng biết sự khó khăn khi đào xới: -Nghe nói Tần Thủy Hoàng Trung Nguyên từng cực lực đào mộ phần cho mình dưới đất, nhưng hình như y cũng không phải dùng lực lượng của người đời?
Đơn Phi không thể không nói Vi Tô Đề Bà rất hiểu văn hóa Trung Nguyên, còn hơn nhiều người Trung Nguyên nữa.
-Y đào sâu như vậy chỉ vì an táng bản thân? Vi Tô Đề Bà chậm rãi hỏi.
Đơn Phi lắc đầu nói: -Không ai biết, người Trung Nguyên làm giống như y không nhiều, thậm chí có thể nói chỉ có một. Hắn nghe Vi Tô Đề Bà nói thế, cũng có chút lấy làm lạ.
Bởi vì trong lịch sử Hoa Hạ mấy ngàn năm, có rất nhiều đế vương vì mộ địa sau này của mình mà làm rất nhiều kiểu. Giống như hùng chủ như Thành Cát Tư Hãn, phương thức mộ táng chôn mình là đào đất trên đại thảo nguyên để chôn mình, sau đó bảo thiên quân vạn mã san bằng thảo nguyên, giết chết tất cả những người biết chuyện, nên mới khiến địa điểm mai táng mình không được hậu nhân biết đến. Người như Thành Cát Tư Hãn đã không nhiều, đa số đế vương chẳng qua là lựa chọn long hậu, thêm vào cơ quan, chướng ngại tạo thêm độ khó cho hậu nhân khi khai quật. Chỉ có mỗi Tần Thủy Hoàng lộ liễu bày mộ táng của mình ở đó, nhưng lại khiến người đời hai ngàn năm sau cũng không thể nào khai quật được, đây không thể không nói là một dị số.
Tần Thủy Hoàng đào sâu như vậy, chỉ là vì không cho hậu nhân tìm được quan tài của y?
-Có lẽ vì sâu dưới mặt đất có bí mật mà người đời không biết, Tần Thủy Hoàng đào sâu như vậy cũng là vì một bí mật? Vi Tô Đề Bà chậm rãi nói: -Cũng giống như mặt đất này vậy?
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, lại cảm thấy suy nghĩ của Vi Tô Đề Bà rất mới mẻ, bởi vì ở thời đại kia vẫn luôn giữ kín chuyện khai quật lăng Tần Thủy Hoàng. Đương nhiên, giải thích bên ngoài chính là bảo vệ văn vật trong đó, chỉ sợ sau khi ra khỏi mặt đất sẽ càng khó bảo vệ, có điều Đơn Phi rất khó tin tưởng sự tuyên bố này.
-Chúng ta tuy biết bí mật dưới đất này, có điều…chúng ta lại không thể tiến thêm bước nữa. Vi Tô Đề Bà khẽ thở dài.
-Nếu ngươi mang người khác xuống, có lẽ là không thể. Đơn Phi nói.
Vi Tô Đề Bà thất thanh nói: -Ngươi có thể mở con đường phía trước ra.
Đơn Phi ừ một tiếng, đặt A Cửu còn đang hôn mê xuống. Hắn tiến lên một bước, lần mò bức tường phía trước, không lâu sau chợt nghe tiếng cạch vang lên trong bóng tối.
Phía trước có tia sang lóe lên, trên tường đá đột nhiên xuất hiện một vòng sáng như vòng tròn vậy.
Vòng sáng kia sáng rực rỡ, giống như trăng sáng treo trên bầu trời đêm vậy. Tia sáng rạng rỡ, dịu dàng, tuy đột nhiên hiện ra trong đêm, nhưng cũng không khiến người ta chói mắt.
-Là Ma Hoàn. Vi Tô Đề Bà có thể làm Quý Sương Vương thì tuyệt đối không ngốc, vừa nhìn thấy hình tròn kia thì lập tức ngộ ra:
-Là Ma Hoàn thêm vào thứ ngươi cầm trong tay lúc đối kháng với bọn Thiên Ma. Đây là…chìa khóa mở ra nơi này?
-Chắc vậy. Đơn Phi trả lời. Khi hắn đáp, ánh sáng từ vòng tròn phía trước càng sáng hơn, Đơn Phi ôm lấy A Cửu lùi ra sau, Vi Tô Đề Bà thấy thế cũng không khỏi lùi ra sau.
-Đơn Phi, ngươi làm sao biết Ma Hoàn và thứ ngươi mang theo là cách mở?
-Ta đoán.
Ánh mắt Đơn Phi lóe lên ánh sao: -Ta vốn không biết làm sao mở nơi này ra, nhưng vừa hay nhìn thấy phía trước có đồ án lõm vào, mà đồ án này vừa hay khít với hình dạng của Ma Hoàn và Lục Nhâm Bàn hợp lại.
Vi Tô Đề Bà thở dài nói: -Tạo hóa kỳ lạ chẳng qua cũng chỉ như thế, ai mà ngờ được Thiên Ma và ngươi đều mang theo vật quan trọng để mở ra nơi này, thế nhưng Ma Hoàn lại bị ngươi đoạt lấy. Có lẽ đây là thiên ý, thiên ý đã định sẵn ngươi mới có thể mở được nơi này.
Đơn Phi lẩm bẩm: -Có lẽ vậy.
Trong lúc hai người nói chuyện, ánh sáng phía trước đang cực thịnh chớp mắt sáng sủa, vách đá biến mất không thấy đâu nữa.
Đây là một hiện tượng cực kỳ đặc biệt huyền bí, giống như tiên pháp của thần tiên vậy rực rỡ đầy màu sắc. Đơn Phi cũng từng nghe nhiều truyền thuyết về động phủ thần tiên, thầm nghĩ lúc này mình lại giống như vào động phủ của thần tiên vậy.
Có điều hắn không có thời gian cảm thán, phía trước có đường, ánh mắt hắn chớp mắt lại bị tình hình phía trước thu hút.
Phía trước sáng trưng.
Có ánh sáng màu vàng chiếu đến vàng óng ánh từ phía trước.
Trong lòng chấn động, Đơn Phi gần như nói: -Đài tế hoàng kim?
Phía trước là một thạch thất cực kỳ trống trải.
Động phủ thần tiên trong mắt rất nhiều người đều là xa hoa khó diễn tả thành lời, bởi vì người đời nhiều khi dùng ánh mắt của mình để nghĩ đến sự giàu có phía sau thần tiên, nhưng nơi này rộng rãi trống trải cũng nằm ngoài dự liệu của người đời, cũng nằm ngoài dự liệu của Đơn Phi.
Chỉ có một đài tế hoàng kim chín tầng sừng sững giữa thạch thất, tỏa ra hào quang mê người mà lạnh lùng.
Trong lòng Đơn Phi chấn động, không phải là bởi vì đài tế này có thể nói là một bảo tàng cực lớn, nguyên nhân hắn thật sự rung động là vì – trong bí địa Vân Mộng không phải cũng có một đài tế hoàng kim giống hệt vậy sao?
Đài tế này rốt cuộc có ý nghĩa thế nào?
Đài tế của bí địa Vân Mộng tượng trưng cho việc xin chỉ thị của thần linh, đài tế nơi này thì sao? Là thỉnh cầu Huyền Nữ đáp án cuối cùng của tất cả mọi thứ sao?
-Đơn Phi, làm sao vậy? Ngươi từng gặp đài tế này sao? Vi Tô Đề Bà không khỏi nói.
Y còn chưa dứt lời thì thấy Đơn Phi nhanh chóng đứng sát vào vách đá. Vi Tô Đề Bà tuy là Quý Sương Vương, nhưng đến nơi thần kỳ thế này thì biết không dùng được quyền thuật đế vương, luôn coi Đơn Phi như thiên lôi sai đâu đánh đó, thấy thế cũng vội lùi lại: -Đơn Phi…
Vi Tô Đề Bà chưa kịp hỏi chợt im bặt, y phát hiện nguyên nhân Đơn Phi lui vội rồi – sau khi Đơn Phi bước vào nơi này, tia sáng rạng rỡ trên đài tế hoàng kim đột nhiên tập trung thành một chùm chiếu về phía Đơn Phi.
Đơn Phi tận mắt nhìn thấy chùm sáng Lục Nhâm Bàn bắn ra xả mấy thủ hạ của Thiên Ma thành mảnh vụn, nhìn thấy sự khác thường như thế thì sao lại không né tránh chứ?
Có điều hắn tuy trốn nhanh, nhưng làm sao nhanh hơn ánh sáng chứ? Ánh sáng đuổi theo đến, đồng thời cũng không rơi trên người Đơn Phi.
-Đây là đâu? Có giọng nói mềm mại vang lên.
Vi Tô Đề Bà nghe thấy âm thanh kia, trong lòng mừng như điên: -A Cửu, muội tỉnh rồi?
Y vui mừng nhưng còn mang theo chấn động, bởi vì y nhìn thấy ánh sáng kia không chiếu lên người Đơn Phi, ngược lại chiếu lên người muội muội mà Đơn Phi đang ôm.
A Cửu lập tức tỉnh lại.
Vi Tô Đề Bà biết độc mà Thiên Ma hạ chỉ có Thiên Ma có thể giải, nhưng ánh sáng này lại khiến A Cửu lập tức tỉnh lại, chẳng lẽ ánh sáng này vốn có khả năng trị liệu không sao hiểu nổi?
Nếu không có thần tích, thì sao lại có dấu hiệu như thế?
Thân hình khẽ run rẩy, Vi Tô Đề Bà dù là quân vương Quý Sương một trong bốn đế quốc lớn trên đời, nhưng cũng kính trọng thần tích này khôn kể.
Thần sắc A Cửu hoang mang, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy Đơn Phi ôm mình thì khuôn mặt ửng đỏ, A Cửu không kháng cự, chỉ cắn môi nói: -Đơn Phi, huynh mang muội đến đây?
Nàng vốn thấp thỏm, nhưng chỉ cần nhìn thấy Đơn Phi ở bên cạnh thì tất cả sự bất an đều ném ra sau đầu: -Muội đột nhiên ngất đi trên đài tế, đại ca muội bảo huynh dẫn muội ra? Đại ca muội…
Khi nàng nói thì đánh mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy Vi Tô Đề Bà khóe miệng đầy máu, thần sắc u ám, kinh hô: -Đại ca, huynh sao vậy?
A Cửu giãy dụa đứng lên, vọt đến cạnh Vi Tô Đề Bà, nắm tay y vội nói:
-Là…Đơn Phi…không phải… Nàng vốn tưởng là Đơn Phi đánh Vi Tô Đề Bà bị thương, dù sao thì nơi này chỉ có ba người Đơn Phi, đại ca và nàng, nhưng sau đó nàng lại phủ nhận đáp án này. Thân hình khẽ run, A Cửu chợt nhìn lên đài tế hoàng kim, khẽ hô: -Huyền Nữ, người ở đây sao? Ta cảm thấy người đang ở đây!
Đơn Phi, Vi Tô Đề Bà tuy biết kỳ tích này cũng chỉ có Cửu Thiên Huyền Nữ mới có thể tạo nên, nhưng nghe thấy A Cửu nói vậy vẫn không nhịn được chấn động trong lòng.
Bốn phía trống trải, cuối cùng có âm thanh nhu hòa truyền đến: -A Cửu, ngươi và Đơn Phi đến rồi, rất tốt, ta vẫn luôn đợi các ngươi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất